Minh Hàng Sâm Lâm, Thiết Thạch Nghĩ tộc, một trong các yêu tộc lớn mạnh nhất Minh Hàng Sâm Lâm, đứng song song với các Thú Vương hung mãnh đang trú ngụ tại vùng sâu xa trong khu rừng rậm nguy hiểm.
Trước đây một tháng, Thiết Tuy tự ý tới Hắc Viên Sâm lâm tham gia tộc hội của Hắc Viên tộc mà không báo lên các tộc lão trong Thiết Thạch Nghĩ tộc, không những vậy, Thiết Tuy còn bị đánh bại bởi một Hắc Viên cảnh giới Trúc Cơ viên mãn, mấy chục tộc nhân khác đều bị bắt giữ, chỉ một mình hắn ta chạy thoát.
Điều đó khiến Thiết Tuy bị bắt giam vào ngục tối để sám hối, vì vướng bận nhiều chuyện từ Trúc Cơ Cốc tới vết nứt đột ngột xuất hiện vì một tia lôi điện giáng xuống từ trời cao, tu sĩ gọi nơi đó là Vực Sâu Vong Sương, một vùng đất có sương mù dày đặc, ngập tràn quái vật kỳ lạ, vong hồn, Quỷ Binh, Quỷ Tướng, thậm chí còn có Quỷ Vương, Đại Quỷ Vương tiềm ẩn tại nơi sâu.
Bên cạnh đó, Vực Sâu Vong Sương phun trào ra rất nhiều Ngũ Hành Linh Thạch từ hạ phẩm, trung phẩm thậm chí là thượng phẩm, hơn nữa, tiêu diệt các hồn phách điên dại thích hấp thụ năng lượng sự sống của con người còn nhận được Hồn Châu, một bảo vật giúp tu sĩ gia tăng sức mạnh linh hồn.
Quá nhiều thứ hấp dẫn khiến cho Thiên Quy Đảo rơi vào hỗn loạn!
Hàng tá thế lực từ một sao thành lập các liên minh lớn, thế lực hai sao dẫn đầu, thế lực ba sao bá đạo trực tiếp chiếm lấy khu vực màu mỡ nhất… hiển nhiên, yêu tộc cũng không thể đứng ở ngoài nhìn, hàng trăm yêu tộc đang tham dự vào sự kiện lớn đó, có cả Thiết Thạch Nghĩ tộc, họ đã gửi một đội tộc nhân đến đó chiếm lĩnh một vùng đất, tìm kiếm tài nguyên gửi về bộ tộc.
Mỗi ngày đều có rất nhiều tu sĩ tìm thấy tạo hóa, cơ duyên tốt, một bước lên trời, cũng có tu sĩ táng thân trong miệng máu của quái vật, vong hồn, Thiết Thạch Nghĩ tộc phải đau đầu rất nhiều mới làm cho tình hình bên đó ổn định.
Lúc này, Thiết Thạch Nghĩ tộc đã có dư một nguồn lực để giải quyết những chuyện rắc rối trong bộ tộc.
Chuyện ở Hắc Viên Sâm Lâm do Thiết Tuy bày ra chính là một trong số đó.
“Thiết Tuy, ngươi đã biết lỗi của mình chưa?” Một giọng nói nhàn nhạt vang lên trong một cái hang động tối, hang động nhỏ như thể được tạo ra bởi một bàn tay của sinh vật, đó là ngục tối của Thiết Thạch Nghĩ tộc.
Một ngục tối giam giữ một tội nhân!
Thiết Tuy đang bị nhốt ở đây, hắn đang ăn mấy loại thức ăn rừng, nét mặt bực bội, khó chịu thì nghe thấy giọng nói phát ra từ cửa hang.
“Thiết Xa tộc lão?” Thiết Tuy giật mình kêu lên.
“Đúng là ta!” Thiết Xa tộc lão, một Thiết Thạch Nghĩ giữ quyền cao chức trọng trong Tộc Lão Hội của Thiết Thạch Nghĩ tộc, giống như bô lão trong Hắc Viên tộc, mỗi một tộc lão đều sở hữu thực lực nửa bước Nguyên Anh kỳ trở lên, sức chiến đấu còn vượt trội hơn tộc nhân bình thường nữa.
Thiết Xa tộc lão, cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ!
Hắn ta là có hình dạng như con người, đứng bằng hai chân, cao hơn bốn mét, toàn thân là những khối cơ kinh người ẩn chứa một sức mạnh có thể đánh vỡ cả một ngọn núi, một bộ vảy giáp màu xanh sẫm dính chặt vào cơ thể, đó là vảy giáp của Thiết Thạch Nghĩ tộc, một thứ giúp Thiết Thạch Nghĩ trở nên rất cứng cáp trước đối thủ.
“Thiết Xa tộc lão, ngài tới đưa tôi ra ngoài phải không?” Thiết Tuy nói với vẻ mặt mừng rỡ, hắn ta vứt bỏ hết đống đồ ăn dang dở rồi đứng thẳng người, đôi mắt nhìn đăm đăm về phía cửa hang.
“Hừ! Vì ngươi mà mười mấy tộc nhân bị đám khỉ đen kia bắt giữ hơn mấy tháng trời, ngươi còn không biết hối lỗi sao?” Thiết Xa trầm giọng đáp lại Thiết Tuy.
“Tôi biết lỗi rồi thưa tộc lão, ngài hãy thả tôi ra khỏi đây đi, tôi vừa đột phá đến cảnh giới Kết Đan hậu kỳ, hãy để tôi đi cứu những tộc nhân khác, trả thù đám khỉ đen mọi rợ!!” Thiết Tuy vừa cắn răng vừa nói, ánh mắt toát ra một sự thù hận lớn dành cho Hắc Viên tộc mặc dù chính hắn ta kẻ gây sự trước.
“Được lắm!” Thiết Tuy vỗ tay một cái rồi cười to.
“Tộc nhân của Thiết Thạch Nghĩ ta chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi vì đám khỉ đen sinh sống ở một khu rừng nhỏ nhoi!”
“Hôm nay ta đến đây là để đưa ngươi ra khỏi ngục tối, sau đó người sẽ giữ nhiệm vụ dẫn đường, đưa ta cùng những tộc nhân khác đến tìm bọn khỉ đen để tính sổ một phen!”
“Để cho chúng biết thế nào là uy nghiêm không thể bị nhục mạ của Thiết Thạch Nghĩ tộc!”
“Thiết Thạch Nghĩ tộc đã muốn tiến đánh Hắc Viên Sâm Lâm ư?” Thiết Tuy giật mình hỏi.
“Chính xác là như vậy, chúng ta đang hợp tác cùng Đại Lực Xích Hùng tộc, Mộng Hương Điệp tộc tạo thành một liên minh chiếm giữ một khu vực gần Vực Sâu Vong Sương, tiến đánh Hắc Viên tộc chỉ là một đòn đánh vào tâm lý của những chủng tộc khác mà thôi, như vậy thì liên minh mới có thể tìm kiếm nhiều con chốt đi đầu, tránh tổn thất tộc nhân của ba tộc được chứ!” Thiết Xa nhàn nhạt cất tiếng nói.
Thiết Thạch Nghĩ tộc, Đại Lực Xích Hùng tộc, Mộng Hương Điệp tộc là ba chủng tộc hai sao, nắm giữ hơn năm phần mười Minh Hàng Sâm Lâm, trong lãnh thổ rộng lớn đó có hàng trăm yêu tộc nhỏ lẻ khác, một số thì chấp nhận gia nhập liên minh, một số thì còn đắn đo chưa quyết định vì các chủng tộc đó biết rõ ràng hậu quả khi tham dự vào tranh đấu tại Vực Sâu Vong Sương.
Thử nghĩ, mới mấy ngày trước, một liên minh hơn một trăm thế lực một sao, không âm thanh, không một tiếng động biến mất khi vừa đi sâu vào Vực Sâu Vong Sương, bọn họ đang truy sát một Quỷ Vương cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, chuyện đó đang là một đề tài cho tu sĩ ở Thiên Quy Đảo bàn tán.
Nói là Quỷ Vương chứ thực chất vong hồn ở Vực Sâu Vong Sương không có trí khôn, bọn chúng chỉ thích tấn công sinh vật rồi hấp thụ hết năng lượng, gia tăng sức mạnh mà thôi.
Nếu là Quỷ Vương thật sự thì rất khó để tiêu diệt, một Quỷ Vương luôn biết cách để giữ an toàn cho bản thân.
Quỷ Vương không có linh trí thì dễ tiêu diệt hơn nhiều, nghe nói, một trăm thế lực kia cử ra rất nhiều tu sĩ Kết Đan Chân Nhân thực lực ngang nửa bước Nguyên Anh kỳ, thế nhưng, Quỷ Vương thành công chạy khỏi nơi mai phục của bọn họ, bọn họ liền đuổi theo, từ đó không nghe ngóng tin tức gì về số tu sĩ đi vào sâu bên trong sương mù nữa.
Mệnh bài – vật đại diện cho mạng sống của tu sĩ - đều vỡ nát chứng tỏ bọn họ không còn sống trên đời này nữa.
Điều đó khiến các thế lực một sao dè chừng, sợ hãi Vực Sâu Vong Sương hơn trước.
Tuy vậy, liên minh của ba chủng tộc lớn cần có những thành viên khác để chiếm hữu, khai thác tài nguyên, làm con chốt ở các trận đánh lớn, bọn họ cần sự gia nhập của các chủng tộc nhỏ lẻ.
Mặc dù ra rất nhiều điều kiện tốt dành cho các chủng tộc nhỏ, thế nhưng vẫn không có nhiều chủng tộc đồng ý.
Liên minh không thể tấn công các chủng tộc trong Minh Hàng Sâm Lâm để đe dọa, nếu không tình hình ở Minh Hàng Sâm Lâm sẽ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, thậm chí ép buộc các chủng tộc nhỏ đứng lên chống lại ba yêu tộc lớn.
Vì vậy, liên minh quyết định răn đe bằng cách trừng phạt Hắc Viên tộc, để cảnh cáo các chủng tộc nhỏ, nói cho bọn chúng biết rằng, chỉ một phần sức mạnh nhỏ của liên minh cũng đủ nghiền nát mọi sự ảo tưởng của bọn chúng.
Hắc Viên tộc ở Hắc Viên Sâm Lâm, gần Minh Hàng Sâm Lâm, một đối tượng không thể tốt hơn được nữa, một con chốt thí trong kế hoạch của liên minh.
Thiết Xa sẽ thực hiện nhiệm vụ đánh bại Hắc Viên tộc cho liên minh.
Vì Thiết Thạch Nghĩ tộc có ân oán với Hắc Viên tộc từ trước nên hành động này không bị yêu tộc khác cảm thấy khó chịu, giải quyết chuyện riêng tư mà thôi.
Nghe được câu trả lời đinh ninh từ Thiết Xa, Thiết Tuy lập tức hăng hái nói lớn:
“Tôi sẽ hết lòng vì nhiệm vụ, dẫn tộc lão và những tộc nhân khác tiến tới Hắc Viên tộc trong thời gian ngắn nhất!”
“Tốt! Thiết Thạch Nghĩ chúng ta đã gửi một chiến thư cho Hắc Viên tộc, mời những chủng tộc nhỏ hơn quan chiến, để cho bọn họ nhìn thấy sự cường đại của Thiết Thạch Nghĩ tộc!” Thiết Xa nhàn nhạt nói ra, hắn ta gõ nhẹ lên bức tường đang bịt kín hang động giam giữ Thiết Tuy, bức tường kia liền mở ra, tia sáng chiếu vào hang động tăm tối.
Thiết Tuy không chần chờ làm gì, hắn ta liền nhảy thẳng lên cao, rời khỏi hang động cùng Thiết Xa.
Mặc dù bị giam giữ nhưng Thiết Tuy vẫn được cung cấp tài nguyên tu luyện từ dòng dõi của hắn trong tộc, tu vi tăng lên Kết Đan đỉnh phong.
Có lẽ vì quá tức giận, phẫn hận Hắc Ni, Hắc Tinh nên Thiết Tuy đã liều mạng tu luyện, tu vi tăng mạnh.
Tu vi cao mang đến cho Thiết Tuy một sự tự tin lớn, hắn cho rằng bản thân đã không thua kém gì Hắc Tinh, bỏ xa tên Hắc Ni khốn kiếp từng khiến hắn mất mặt vào lúc tuổi trẻ, thù hận đối với Hắc Ni của Thiết Tuy phải ngược dòng đến mấy chục năm trước, lúc Thiết Tuy còn ở cảnh giới Trúc Cơ kỳ.
“Lên đường!” Thiết Xa nhìn quanh một vòng, đứng trước mặt ông là những tộc nhân cảnh giới từ Kết Đan đỉnh phong trở lên, có đến mười tộc nhân như vậy cùng một Thiết Tuy, tính luôn cả Thiết Xa thì số lượng lên đến mười hai Thiết Thạch Nghĩ thực hiện nhiệm vụ tấn công Hắc Viên tộc.
“Vâng thưa tộc lão!” Các Thiết Thạch Nghĩ cùng nhau hét lớn, bọn họ cứ nghĩ đến lũ khỉ đen đang sống trong một nơi nhỏ bé thôi thì đã không kiềm chế được cảm xúc hưng phấn, tưởng tượng đến cảnh trừng phạt bọn khỉ đen một cách áp đảo khiến nội tâm bọn họ phấn chấn, cảm thấy hơn người.
“Mời tộc lão cùng các tộc huynh theo tôi!” Thiết Tuy vội vàng lên tiếng và dẫn đầuđi trước, Thiết Xa tộc lão cùng số khác liền thong thả theo sau.
…
Bên cạnh một vùng ao đầm kéo dài mấy trăm km bên cạnh Hắc Viên Sâm Lâm, nơi đây thuộc về một yêu tộc tu luyện linh lực hệ thủy, Thủy Linh Xà tộc!
Thủy Linh Xà tộc từng cùng Liệt Sơn Hổ tộc cùng với Thiết Tuy tấn công Hắc Viên tộc nhằm chiếm đoạt tài nguyên, lãnh thổ, tích lũy nội tình cho Thủy Linh Xà tộc.
Tộc trưởng hiện tại là Vân Thùy, tu vi Kết Đan hậu kỳ, gần chạm đến ranh giới của đỉnh phong.
“Tộc Trưởng, ngài đã biết tin tức gì chưa?” Một Thủy Linh Xà thấp thỏm báo cáo với Vân Thùy, Thủy Linh Xà tộc trông không khác gì nhân loại, chỉ là da dẻ trắng noãn, có thêm một lớp vảy giáp màu xanh da trời trên cánh tay, một ít ở trên gương mặt, gần với phần tai, vảy giáp này có thể biến thành vảy cứng hoặc là ẩn đi, mềm mại không giác gì làn da mịn màng bình thường cả.
Vân Thùy là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt xanh da trời tỏa ra một sự mê hoặc khó cưỡng, cô ấy lại còn phát ra một khí thế của người đứng trên địa vị cao, khí thế này đủ trấn áp tất cả kẻ yếu, hay có tác dụng mạnh nhất đối với Thủy Linh Xà, dáng người thon gọn, mảnh mai nhưng lại đầy sự cuốn hút, không một phái mạnh nào có thể bỏ qua sự tồn tại xinh đẹp là Vân Thùy này.
“Ta đã biết!” Vân Thùy bình tĩnh trả lời, âm thanh như một khúc nhạc du dương, êm đềm làm lòng người say mê.
Vân Thùy đang đứng trong một căn nhà lớn, xây theo phong cách hơi hoang dã một chút, có thêm thô cuồng, yêu dị của yêu tộc, đây là một căn nhà dùng để thờ bái tổ tiên, những tộc nhân có công lao vĩ đại đối với Thủy Linh Xà tộc.
“Ngài định làm như thế nào? Thiết Thạch Nghĩ tộc đã gần tiến vào lãnh thổ của Hắc Viên tộc rồi!” Thủy Linh Xà kia lo lắng nói.
“Vân Mộng, cô có biết Thủy Linh Xà Kiếm này có từ bao giờ không?” Vân Thùy không trả lời, cô bình tĩnh nâng lên Thủy Linh Xà Kiếm đang được đặt bên dưới các bài vị của tổ tiên, một vị trí trang nghiêm, cao quý đối với Thủy Linh Xà tộc.
Điều đó chứng minh Thủy Linh Xà Kiếm này rất quan trọng!
“Thùy Linh Xà Kiếm?” Vân Mộng khó hiểu nói.
“Không phải đó là bảo vật trấn tộc để lại từ các tổ tiên sao?”
Vân Thùy nghe vậy, cô nở một nụ cười nhẹ, bàn tay vuốt ve lưỡi kiếm, vẻ mặt như thể đang nhớ lại một số ký ức cũ, sau một hồi, Vân Thùy nhẹ giọng nói:
“Thủy Linh Xà Kiếm, nó không phải là bảo vật trấn tộc do các tổ tiên chế tạo, nó là món quà vô giá từ một hung thú…”
“Vào năm thứ một trăm bảy mươi sáu sau khi Thủy Linh Xà tộc được hình thành tộc nhân chưa đến hai mươi ngàn, vào lúc đó, Thủy Linh Xà tộc chỉ là một yêu tộc nhỏ yếu, mặc cho nhân loại, yêu tộc khác chà đạp, các tiền bối đã bỏ ra rất nhiều máu tươi để giữ gìn sự tồn tại của Thủy Linh Xà tộc đến tận bây giờ, thế hệ của chúng ta.”
Vân Mộng là một người bạn từ nhỏ của Vân Thùy, cả hai được nuôi dưỡng trong một môi trường giống nhau, sau này Vân Thùy chiến thắng rất nhiều đối thủ, bao gồm cả Vân Mộng để giành lấy chức vị Tộc Trưởng.
Vân Mộng yên lặng, vẻ mặt chăm chú lắng nghe từng chữ, từng lời của Vân Thùy, đó là một bí mật rất ít người biết, Vân Thùy được biết bí mật đó thông qua một tộc lão tuổi già sức yếu, bây giờ, tộc lão kia đã không còn trên cõi đời này nữa.
Vân Thùy hơi ngẩng đầu nhìn qua từng tấm gỗ nhỏ có khắc lại chữ viết ghi tên các tộc lão, tổ tiên Thủy Linh Xà tộc, sau cùng, Vân Thùy ngừng trên một tấm gỗ có ghi vài chữ.
Vân Triết, tộc lão, tu vi Kết Đan đỉnh phong, Thủy Linh Xà lịch năm hai trăm bảy mươi – sáu trăm năm mươi bảy.
Vân Triết, tộc lão sinh ra vào năm hai trăm bảy mươi, lâm chung năm bốn trăm năm mươi bảy, tuổi đời chưa đầy bốn trăm nhưng mất vì tuổi già, năng lượng sự sống cạn dần qua những trận chiến vì Thủy Linh Xà tộc, mỗi một trận chiến để lại cho Vân Triết rất nhiều vết thương ngầm, chúng là chất độc rất khó để xóa bỏ, sau cùng Vân Triết đã không qua khỏi vào năm năm trước.
Lúc này, Thủy Linh Xà lịch năm sáu trăm sáu mươi hai, Vân Thùy làm Tộc Trưởng.
“Vân Triết tộc lão từng kể với ta rằng, vào năm hai trăm mười sáu, Thủy Linh Xà tộc gặp phải kiếp nạn lớn, lúc đó, Thiên Quy Đảo bị tấn công bởi hải tộc, hàng chục chủng tộc lớn ồ ạt dùng sức mạnh dâng tràn nước biển, nhấn chìm rất nhiều vùng đất trên Thiên Quy Đảo.”
“Thủy Linh Xà tộc nằm ở phần ngoài Thiên Quy Đạo nên bị ảnh hưởng nặng, một nhóm hải tộc tấn công chúng ta, giết chết rất nhiều tộc nhân, dù là già yếu, dù là trẻ nhỏ cũng không tha…”
“Khi đó, cả tộc đã dốc toàn lực để chiến đấu nhưng vẫn không có một chút cơ hội chiến thắng, nhưng mà bất ngờ đã xảy ra, vào lúc nguy cấp nhất, một hung thú thuộc loài Sóc Rừng đã xuất hiện, đánh bại hết bọn hải tộc, cứu lấy Thủy Linh Xà tộc, không những vậy, hung thú đó còn xông vào hải tộc, đánh bại tất cả bọn chúng, giải cứu rất nhiều vùng đất trên Thiên Quy Đảo.”
“Sau này, các tổ tiên mới biết được, Sóc Rừng từng được một vị tổ tiên bắt giữ vào lúc còn nhỏ, sau cùng vị tổ tiên kia không nỡ ăn thịt nên đành thả về rừng.”
“Dù trải qua hàng chục năm trời, Sóc Rừng vẫn nhớ kỹ ân tình tha mạng nên quay về báo ơn, không những đánh bại hải tộc mà còn để lại một mảnh răng cửa.”
“Răng cửa đó chính là bảo vật trấn tộc của chúng ta, Thủy Linh Xà Kiếm!” Vân Thùy nâng thanh kiếm lên rồi đánh giá, đôi mắt như có thể nhìn thấy cảnh tượng một Sóc Rừng một mình đẩy lùi hàng trăm loài hải tộc, đánh đâu thắng đó.
“Thủy Linh Xà Kiếm, bảo vật trấn tộc còn có câu chuyện như vậy sao?” Vân Mộng ngây người.
“Đúng vậy.” Vân Thùy cười khẽ một tiếng, sau đó cô quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Vân Mộng, một tay giơ cây kiếm lên cao.
Giọng nói hùng hồn vang lên:
“Hắc Viên tộc không những trả lại bảo vật, còn giúp chúng ta thức tỉnh linh trí của Thủy Linh Xà Kiếm, giúp bảo vật trấn tộc đạt đến cấp bốn sơ kỳ, Hắc Viên tộc không hề làm khó dễ chúng ta mặc dù chúng ta từng có ý đồ xấu với bọn họ, đó là một hành động lấy ân báo oán!”
“Vân Mộng, chẳng lẽ chúng ta còn thua kém cả một hung thú ư?”
“Thủy Linh Xà tộc nội loạn, Tộc Trưởng đành phải thực hiện kế hoạch tồi tệ nhất để cứu tộc, nhưng hành động đó gây hại đến Hắc Viên tộc, chúng ta nợ bọn họ rất nhiều.” Vân Mộng khẽ nói.
“Vậy thì cô đã biết câu trả lời của ta và các vị tổ tiên, hay cũng là của toàn thể Thủy Linh Xà tộc chưa?” Vân Thủy thản nhiên hỏi.
“Vâng, tôi đã biết rõ thưa Tộc Trưởng!” Vân Mộng cao giọng trả lời, ánh mắt kiên định.
“Triệu tập các tộc lão, chúng ta sẽ giúp đỡ Hắc Viên tộc chống lại Thiết Thạch Nghĩ tộc, dù cho chúng ta có chết thì vẫn giữ được linh hồn, vẫn giữ được danh dự của Thủy Linh Xà tộc!” Vân Thùy bước đi một cách mạnh mẽ ra khỏi căn phòng, Vân Mộng nhanh chóng theo sau, các bài vị làm bằng gỗ đã cũ kỹ dường như phát ra một tiếng bi ca đượm buồn…
Hơn một tháng trước đó, Hắc Viên tộc trả lại Thủy Linh Xà Kiếm cho Vân Thủy, lại còn giúp đỡ Thủy Linh Xà Kiếm tăng cao sức mạnh lên một cấp bậc, hoàn toàn là pháp bảo cấp bốn sơ kỳ, nhờ vào Thủy Linh Xà Kiếm, Vân Thủy đã tiêu diệt hết các tộc nhân phản loạn, ổn định toàn tộc.
Ngay cả một hung thú là Sóc Rừng còn biết trả ơn, vậy thì bọn họ có thể ngẩng cao đầu khi bỏ mặc Hắc Viên tộc gặp nguy hiểm từ một chủng tộc khác ư?
Lần trước, Vân Thùy đã quá sai lầm vì cô không còn đường nào nữa, tộc nhân phản loạn chiếm ưu thế, làm cho cả tộc rơi vào hỗn loạn, không ngừng tranh đấu, còn bây giờ, Vân Thùy có rất nhiều lựa chọn nhưng cô không thể để cả một tộc còn thua kém cả một hung thú.
Ít nhất, khi Vân Thùy, Vân Mộng và các tộc lão khác hi sinh trên chiến trường, họ vẫn giữ lại danh dự, tôn nghiêm của Thủy Linh Xà tộc!
Một chủng tộc nhỏ bé lại giơ nanh vuốt đối đầu với một chủng tộc mạnh như Thiết Thạch Nghĩ tộc, đó hoàn toàn là một con đường không có lối về.
…
Hắc Viên Sâm Lâm, lãnh địa Hắc Viên tộc.
Hắc Tinh chậm rãi bước vào bên trong cánh cổng lớn làm từ kim loại cấp bốn, có một trận pháp cấp bốn đang bảo vệ nơi sinh sống của Hắc Viên tộc, bây giờ, cả tộc không còn phân biệt dòng chính hay phụ nữa, cả một bộ tộc hơn một trăm ngàn tộc nhân đã hòa vào một, xây dựng theo cơ chế mới.
Đứng đầu là Tộc Trưởng, kế đến là Phó Tộc Trưởng, Tộc Lão Hội, Đại Trưởng Lão, Phó Trưởng Lão cùng các Trưởng Lão giữ nhiều sự vụ khác nhau trong tộc, còn có những cấp bậc nhỏ hơn, phân biệt chức năng rất rõ ràng tạo thành một hệ thống hoàn thiện, giúp chủng tộc phát triển nhanh chóng.
“Hắc Tinh!” Hắc Ni bình tĩnh kêu lên.
“Hắc Ni Tộc Trưởng, bọn Thiết Thạch Nghĩ tộc tuyên chiến với chúng ta ư?” Hắc Tinh hỏi bằng giọng nói lạnh lùng.
“Đúng thế, bọn chúng đã tiến đến gần, còn có các yêu tộc đến quan chiến, Thiết Thạch Nghĩ tộc muốn đè bẹp chúng ta!” Hắc Ni Tộc Trưởng đáp lại, gương mặt tức giận.
Hắc Ni vẫn giữ chức Tộc Trưởng, còn các Tộc Trưởng khác như Hắc Diên Sương, Hắc Hòa thì làm Phó Tộc Trưởng, còn Hắc Tiều thì thay thế cho tên tội đồ Hắc Phen làm Đại Trưởng Lão, quản lý nhiều sự vụ trong tộc.
“Hắc Tinh, chúng ta nên làm gì đây?” Hắc Diên Sương lo lắng hỏi.
Thiết Thạch Nghĩ tộc là một chủng tộc trong liên minh khá lớn, việc bọn chúng tấn công khiến các tộc nhân cảm thấy bất an, không yên lòng bao gồm cả Hắc Ni Tộc Trưởng và Hắc Diên Sương.
“Còn cần phải hỏi ư? Đương nhiên là cho bọn kiến sắt kia nhìn thấy nắm đấm của Hắc Viên tộc có thể đánh vỡ bộ mặt cứng đơ của chúng rồi!” Hắc Tinh cao giọng trả lời lại Hắc Diên Sương.
“Đánh bại bọn kiến sắt!” Hơn mười Hắc Viên theo cùng Hắc Tinh trở về bộ tộc cũng hét dài, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh giá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...