Bệnh Viện Trung Tâm ở Thập Linh Hỏa thành.
Trong một căn phòng khá lớn, một nhóm người đang quây quần bên một người nằm ở trên giường bệnh, cô ấy sở hữu một mái tóc màu đen óng mượt và gương mặt thì rất xinh đẹp nếu như không có một chút vết bẩn màu đen.
Người nằm nghỉ ngơi ở đó chính là vị Công Chúa Fiona, một người được Martin Oliver tung tin đồn rằng cô đã chết bởi Quang Minh Giáo Đình.
“Bác sĩ Mira, bạn của chúng tôi sao rồi?” Akina bình tĩnh cất lời hỏi một người mặc áo blouse trắng đang đứng cạnh bên, cô ta là bác sĩ Mira, Viện Trưởng của Khoa Học Viện.
“Qua mấy ngày quan sát, tôi cho rằng bạn của mọi người đang ở trong một quá trình thức tỉnh dị năng!” Bác sĩ Mira thản nhiên trả lời, cô đang nhìn vào một số dữ liệu trên giấy mà cô thu được qua mấy ngày kiểm tra bệnh nhân.
Năng lực tiến hóa “Bông Hoa Của Tri Thức” và Thánh Vật Trí Tuệ Siêu Phàm giúp cô thông minh hơn, tăng cao khả năng phân tích rồi đưa ra những kết quả chính xác nhất.
Thông thường, một người bị sốt khi dị năng bị đánh thức kéo dài trong khoảng mấy giờ đồng hồ, nhiều lắm là nửa ngày chứ không hôn mê nhiều ngày giống như Công Chúa Fiona.
Akina, Raymond, Max, Tekei, Rose đưa mắt nhìn vào bác sĩ Mira với sự nghi hoặc, khó hiểu hiện rõ trên gương mặt, bọn họ cũng biết triệu chứng khi một người thức tỉnh năng lực tiến hóa, tình trạng của Fiona rõ ràng không giống như thông tin họ biết.
“Không thể nào sai được! Sức sống của tế bào đang tăng lên đáng kể, tốc độ hấp thụ năng lượng tiến hóa rời rạc trong không khí cũng vậy, chắc chắn đây là quá trình thức tỉnh dị năng…” Như biết biết bọn họ đang không hiểu, bác sĩ Mira dõng dạc giải thích.
“Chỉ có điều quá trình này đang bị một thứ năng lượng kỳ quái cản trở làm tốn nhiều thời gian hơn dự tính.” Nói tới đây, bác sĩ Mira hơi nhíu mày nhìn vào Công Chúa Fiona.
Mira chưa bao giờ nhìn thấy dị biến trong quá trình nắm giữ dị năng, đây là lần đầu tiên nên cô không thể biết rõ chuyện gì đang xảy ra trong thân thể cô gái trẻ đang nằm trên giường bệnh.
“Mọi người yên tâm đi, cô ta sẽ tỉnh dậy sớm thôi.” Mira cười mỉm làm nhóm Akina thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn bác sĩ, cô đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.” Raymond nói bằng vẻ mặt trang trọng.
“Cứu người là nghĩa vụ của một bác sĩ.” Mira cười khẽ.
“Được rồi, để quá trình thức tỉnh dị năng diễn ra tốt đẹp hơn, chúng tôi sẽ bổ sung năng lượng cho thân thể của cô ấy.”
Tiến hóa đòi hỏi thân thể tiêu hao rất nhiều năng lượng như sinh khí, linh khí hay năng lượng tiến hóa, nếu không được chống đỡ bởi những loại năng lượng đó, người thức tỉnh sẽ chẳng bao giờ mở mắt ra nữa.
“Chúng tôi có thể giúp đỡ được gì không?” Akina nhẹ giọng hỏi.
Bác sĩ Mira nghiêng đầu nhìn Akina rồi khẽ trả lời: “Với trang thiết bị hiện tại, chúng tôi có thể chiết xuất ra năng lượng từ những sinh vật tiến hóa, mọi người có thể tìm một ít sinh vật cấp cao để chúng tôi lấy năng lượng rồi truyền cho cô gái này.”
“Cấp sinh vật càng lớn thì năng lượng thu được càng nhiều và càng tinh thuần.”
“Hiện giờ, biện viện chỉ lưu trữ một ít sinh vật cấp ba, nếu mọi người muốn cô gái nhanh khỏe lại thì hãy đem thịt của sinh vật cấp bốn đến đây.”
“Một lần nữa xin cảm ơn bác sĩ, chúng tôi hiểu phải làm gì tiếp theo rồi.” Akina nhẹ nhàng gật đầu đáp.
“Sau khi tìm thấy nguyên liệu tốt hãy mang nó đến căn phòng chiết xuất năng lượng ở trong bệnh viện, nhân viên ở đó sẽ giúp đỡ mọi người.” Mira mỉm cười để lại một câu rồi cô ấy đi ra khỏi căn phòng.
“Vậy, bây giờ chúng ta đi đâu để tìm nguyên liệu đây?” Rose ngồi xuống một cái ghế, cô vừa đưa tay chống cằm vừa hỏi.
“Thời gian chẳng còn lại bao nhiêu nữa, chúng ta phải giúp đỡ Công Chúa Fiona tỉnh lại trước khi trận chiến nổ ra.” Max nói với vẻ mặt chăm chú.
“Đúng vậy, Quang Minh Giáo Đình ẩn dấu rất sâu, tôi đã nhìn thấy một ít lực lượng bí ẩn vào tối hôm qua, bọn họ chỉ cần đứng yên một chỗ là đủ làm tôi ro rúm vì sợ rồi!” Tekei ngưng trọng cất tiếng nói.
Bọn họ tìm hiểu hỗn loạn mới xảy ra tại buổi tối ngày hôm qua và nhìn thấy một ít người lạ mặt dò xét, đứng trước những người cường đại đó, ngay cả Akina cũng nghiêm nghị hơn nhiều thì nói gì đến mấy người còn lại chứ?
Một khi chiến tranh bắt đầu, chắc chắn Quang Minh Giáo Đình không ngu dốt tới độ đưa mặt ra cho những người khác giết chết đâu.
Còn nếu họ phản công thì đó chắc chắn là một tràng tai nạn lớn, rất nhiều người bị lời lẽ Martin Oliver mê hoặc, tin rằng Quang Minh Giáo Đình là một tổ chức tà ác sẽ không thể chịu đựng nổi các đợt tấn công của Giáo Đình.
“Tôi biết có một khu chợ lớn, chúng ta co thể tìm được nguyên liệu thích hợp ở đó.” Raymond nói với âm thanh trầm ổn.
Khu chợ ở Thập Linh Hỏa thành rất náo nhiệt, chẳng một ai không biết nơi đó cả.
“Nghe nói có một người đàn ông kỳ lạ luôn bán những sinh vật cấp cao, chúng ta nên đi tới đó tìm sạp hàng của ông ta.” Akina nói khẽ.
“Tôi và cô sẽ đi, những người còn lại cứ ở đây chăm sóc cho Công Chúa Fiona.” Raymond từ tốn nói ra trong khi nhìn quanh một lượt.
“Được rồi, chúng tôi sẽ bảo đảm sự an toàn tuyệt đối cho cô ấy.” Rose khẽ nói.
Kế tiếp, Akina, Raymond cùng nhau rời khỏi Bệnh Viện Trung Tâm, bọn họ hướng thẳng về khu chợ lớn, mấy phút sau, họ nhìn thấy lối vào khu chợ rất đông người.
“Cần bán lại áo giáp cấp ba trung kỳ giá rẻ!”
“Cần mua mười món vũ khí hình kiếm.”
“Bán phù đây, Kháng Băng Phù cấp hai, nội trong năm phút có thể ngăn cản đòn tấn công hệ băng, hệ thủy!” Một người mặc đồ Phù Sư cao giọng nói lớn, hắn ta đã hoàn thành nhiệm vụ hằng ngay tại Phù Đường nên dành một ít thời gian chế phù rồi đem ra ngoài bán.
Vừa có được tài nguyên chế phù vừa gia tăng kinh nghiệm, một công đôi việc nên rất nhiều Luyện Khí Sư, Phù Sư, Luyện Đan Sư, Trận Pháp Sư làm giống vậy.
“Quân Đoàn Gaia mở bán thêm năm trăm bộ quần áo chống lại, mời mọi người tới mua!”
“Nghe nói những mẫu quần áo này được những nhà thiết kế thời trang hàng đầu xem qua.”
Akina, Raymond đi dạo một vòng, bọn họ càng lúc càng đi sâu vào khu chợ trung tâm, những vật phẩm bày bán càng đắt giá và rất hấp dẫn.
Akina tìm thấy một ít áo giáp, vũ khí pháp bảo rất tốt nên cô mua đủ cho mọi người sử dụng.
Raymond thì hứng thú với đan dược, phù chú, ông ta cũng nắm trong tay cả đống vật đó.
“Đây là cái gì?” Raymond hỏi với nét mặt nghi hoặc, ông ta đang ngắm một ít vật phẩm được bày trên một sạp hàng có đủ loại mặt hàng.
Ông chủ nhìn thấy có người hỏi mua, ông ta liền tươi cười lên tiếng: “Vật này là túi chứa đồ, bên trong có một không gian riêng chừng một mét vuông.”
“Túi chứa đồ, không gian một mét vuông?!” Raymond nhíu mày.
“Đúng vậy, ông từng tu luyện chưa? Nếu có linh lực rồi thì hãy thử sử dụng nó xem.” Ông chủ quầy hàng khẽ nói.
Lúc Raymond tính trả lời thì Akina đã hành động trước ông ta, Akina đưa tay nắm lấy túi chứa đồ rồi đưa linh lực khá ít ỏi vào để kiểm tra.
Sau một hồi, Akina nhìn vào ông chủ quầy hàng và hỏi: “Một túi chứa đồ này bao nhiêu tiền?”
Raymond thấy Akina muốn mua túi chứa đồ, ông đứng bên cạnh để nhìn vì ông ta tin tưởng vào Akina sẽ không bị một người khác lừa gạt.
“Vật phẩm này rất đặc biệt, chỉ mua được từ Quân Đoàn Gaia, tôi bán nó đi vì tôi vừa mua một túi chứa đồ có không gian năm mét vuông, hay là như vậy, tôi sẽ nhường lại cho hai người túi chứa đồ này với giá một ngàn năm trăm Linh Thạch có được hay không?” Ông chủ quầy hàng nhiệt tình nói.
“Một ngàn Linh Thạch hạ phẩm!” Akina lập tức trả lời với giọng nói dứt khoát.
“Được, thành giao!” Ông chủ cắn răng nói.
Sau khi mua xong, Akina, Raymond lại tiếp tục lên đường, Raymond hiếu kỳ nhìn túi chứa đồ trên tay Akina.
“Nó có một không gian lớn ở bên trong thật sao?”
“Ông hãy tự kiểm tra đi.” Akina liền vứt túi chứa đồ cho Raymond.
“Đúng là có một không gian ở bên trong!!” Raymond kinh ngạc không thôi.
“Rất nhiều người cũng đang sử dụng túi chứa đồ này, giá trị của nó nằm ở diện tích không gian bên trong, một mét vuông là một ngàn Linh Thạch hạ phẩm.” Akina bình tĩnh nói ra trong khi hơi liếc nhìn mấy vật phẩm giống túi chứa đồ của người đi đường.
“Vật này rất tiện lợi, chúng ta không cần mang theo đồ đạc cồng kềnh nữa!” Raymond vui vẻ nói.
“Một mét vuông mà thôi, có thể đựng được bao nhiêu đồ vật chứ.” Akina dửng dưng nói.
“Chúng ta đến nơi rồi!” Akina chợt nói rồi đi nhanh về phía trước.
Raymond nhanh chóng theo sau Akina, hai người đã ở trong khu trung tâm của chợ lớn, rất nhiều người đang đi dạo để mua hàng ở đây, hai người nhìn thấy một dãy người đang xếp hàng trông rất lịch sự, hình như bọn họ đang chờ để mua một món hàng nổi tiếng nào đó.
“Người đàn ông kỳ lạ bán hàng tại đó.” Akina bình tĩnh chỉ tay vào nơi đầu hàng của nhóm người.
“Đúng rồi.” Raymond hơi giật mình vì có quá nhiều khách đang muốn mua hàng từ người đàn ông lạ lùng.
Nghe nói ông ta lúc nào cũng phân loại hải sản theo mấy từ ngữ tối giản, chất lượng tốt nhất được đánh lên ba chữ “ngon, ngon, ngon”, chất lượng trung bình thì có một chữ “ngon”, loại rẻ nhất có thêm vài chữ khác “con cá này cứng quá” hay đại loại là vậy.
Điều đó tạo nên sự khác biệt cho sạp hàng chuyên bán quái vật cấp cao.
“Một con quái vật cấp bốn trung kỳ!!” Raymond biến sắc khi nhìn vào món hàng đang bị bán đi từ người đàn ông cao lớn.
“Nó chính là thứ chúng ta cần tìm!” Akina cười khẽ.
“Nào, một kg chỉ hai ngàn bảy trăm Linh Thạch hạ phẩm, hai người chúng ta sẽ mua mười kg về.” Raymond nhanh nhẹn quyết định.
Thế là hai người đi đến gần chuẩn bị xếp hàng, nào ngờ tình hình ở đây lại trở nên hỗn loạn.
Akina, Raymond nghiêm túc nhìn vào người đàn ông lực lượng đang dùng một cánh tay giữ lấy một kẻ cướp.
Điều đáng nói ở đây là kẻ cướp rất mạnh, hắn ta tạo ra một áp lực lớn đối với mọi người đứng gần.
“Ít nhất là người tiến hóa cấp bốn sơ kỳ!” Akina ngưng trọng nói.
“Thật mạnh mẽ!” Raymond nghiêm nghị gật đầu.
“Hắn muốn cướp viên tinh thể biến dị.” Akina chú ý vào viên tinh thể lấp lánh ở một cái bàn cạnh người đàn ông cao to.
Akina, Raymond ngừng bước chân, hai người họ đứng quan sát tình tình từ xa.
Lion mở to mắt, vẻ mặt không thể tin trong khi nhìn vào người đàn ông bán cá trông rất bình thường.
Hắn ta chẳng thể nào ngờ tới, một người tiến hóa cấp bốn sơ kỳ lại bị một người bình thường như thế dễ dàng khống chế bằng một cánh tay.
“AA!” Lion gầm lên một tiếng, hắn biết bản thân không thể bị bắt giữ vì tội danh cướp, nếu không thân phận của hắn sẽ lộ ra ánh sáng, hắn ta muốn thoát khỏi cánh tay của người đàn ông bán cá nhưng lại không thể nhúc nhích một chút gì.
Cả người Lion đứng yên tại một vị trí, không hề di chuyển, người đàn ông kia cứ bình tĩnh nhìn vào Lion.
“Thả ra ra!” Lion quát to một tiếng, vẻ mặt chuyển thành dữ tợn.
“Ngươi đúng là tên cướp rồi!” Người đàn ông trầm giọng lên tiếng, sau đó ông ta bỏ qua mấy lời nói hay cảm xúc tức giận của Lion, ông ấy thản nhiên nâng một cánh tay đang giữ Lion lên cao rồi nói lớn.
“Đây là một tên cướp nguy hiểm đã bị tôi bắt giữ, mọi người không nên học theo hắn ta làm gì, cướp của người khác là việc làm xấu, cần phải bị trừng phạt!” Người đàn ông nói trong khi tầm mắt nhìn vào từng gương mặt của mọi người đang đứng đây.
Và ngay khi dứt lời, một tiếng động trầm trọng nổ vang ngay bên cạnh người đàn ông.
Ầm!!
Cả người Lion đập mạnh vào mặt đất làm cho vật liệu đá cứng cấp ba cũng phải rạn nứt, máu tươi chảy đầy người Lion, vẻ mặt của hắn ta vừa dữ tợn vừa hận thù nhìn vào người đàn ông bán cá.
Hắn không thể thoát khỏi bàn tay của ông ấy, nó giống như một cánh tay của ác ma!
Người đàn ông bán cá thản nhiên tiếp tục nâng Lion lên cao cho mọi người dân nhìn thấy rõ.
“Đây chính là kết quả khi đi ăn cướp, ăn trộm, mọi người hãy nhớ kỹ!”
Ầm!!
Lại một tiếng động trầm trọng vang xa ra, mấy đội Vệ Binh Thành Trì nhanh chóng chạy tới đây rồi giữ trật tự, nhiều người cũng đi theo hướng âm thanh lớn phát ra rồi đến nơi này.
“Tôi luôn là một người dân lương thiện, hòa đồng, nhưng tôi không thể tha thứ cho hành động tội lỗi của người thanh niên này, tôi sẽ trừng phạt hắn ta!” Người đàn ông dõng dạc nói lớn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Người dân lặng người đi nhìn cảnh tượng tàn bạo đang xảy ra tại khu chợ, một người thanh niên liên tục bị đập mạnh vào mặt đất, máu tươi bắn ra bốn phía.
Lion không biết gì nữa, hắn ta quá yếu ớt trước một người đàn ông bán cá bình thường, hắn cứ bị giơ cao lên rồi đập mạnh xuống, xương sườn gãy phần nữa, phần đầu bị tổn thương nghiêm trọng, hộp sọ vỡ ra, tứ chi vô lực, máu tươi của hắn biến chính hắn ta thành một người máu.
Chẳng thể làm gì ngoài chịu đựng một sự trừng phạt khủng khiếp!
Vệ Binh Thành Trì trầm mặc nhìn cảnh đó, bọn họ không đứng ra ngăn cản vì hành động của người bán cá là trừng phạt kẻ cướp đồ vật của ông ta, với lại, người bán cá này rất mạnh mẽ và có một địa vị lớn.
Nếu như Lion là một người tiến hóa cấp ba thì hắn đã chết hơn mười lần, may mà sức sống của người tiến hóa cấp bốn rất cường ngạnh nên Lion vẫn còn thở sau mười giây bị đánh đập tàn nhẫn, hắn cố gắng mở to miệng để hô hấp, toàn thân tê dại.
Người đàn ông nâng Lion lên ngang bằng với ông ta rồi nở một nụ cười phô ra hàm răng trắng tinh.
Đối với Lion, hàm răng trắng đó còn đáng sợ hơn cả một đám quái vật nhe răng múa nuốt.
“Ngươi là… ai?” Lion hỏi với giọng khàn khàn, hai con ngươi dữ tợn.
“Ngạc Thiên Quang, một người bán cá bình thường.” Người đàn ông cười khẽ đáp lại.
“Lại là một người bình thường…” Lion nghiến chặt hàm răng tới chảy máu.
Lần đầu là gặp gỡ Behira, sáu người đi theo hắn đã chết, lần thứ hai là gặp người đàn ông bán cá này, tất cả đều là người bình thường, không có gì đặc biệt thế nhưng mỗi một người trong số họ đều dư sức giết chết Lion trong vòng vài giây đồng hồ.
“Như vậy là đủ rồi!” Bỗng nhiên, một âm thanh thuộc về phái nữ phát ra từ đám đông, cùng lúc đó, mọi người tản sang hai bên để nhường ra một con đường cho ba cô gái trẻ tuổi ăn mặc rất hiện đại, giống như các quý cô giới thượng lưu nhưng hơn hẳn người thường ở thần thái lãnh đạm.
“Lilith?!” Ngạc Thiên Quang ngây người lẩm bẩm một tiếng, tay đang bắt giữ Lion buông lỏng ra, Lion ngã mạnh lên nền đá cứng rắn, hắn không thể nhúc nhích dù chỉ là một đầu ngón tay.
Bây giờ, hắn đã biết cảm nhận của những người từng bị hắn chà đạp ở dưới chân, tuyệt vọng, đau đớn, hận thù đang ăn mòn tâm trí của hắn.
Nhưng hắn không hề sai!
Hắn đúng vì hắn đã giết chết tất cả những kẻ nào dám gây hại với hắn, cũng như hắn đã giết chết mấy tên rác rưởi dám động vào đứa em gái thân thương duy nhất của hắn.
Hắn cảm thấy những điều hắn làm tuyệt đối đúng, cho dù có quay ngược thời gian trở lại thì hắn cũng sẽ làm y như vậy.
Chỉ trách bọn họ quá yếu đuối!
Giống như hắn bây giờ, không thể chịu nổi một đấm của Ngạc Thiên Quang.
“Ngạc Thiên Quang, ngươi định đánh chết hắn sao?” Lilith hỏi bằng vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, đôi mắt như thể đang nhìn xuyên thấu nội tâm của Ngạc Thiên Quang làm hắn ta chột dạ.
“Ta đang trừng phạt tên cướp!” Ngạc Thiên Quang vừa vỗ ngực vừa nói lớn.
“Ngươi đã trừng phạt kẻ cướp xong rồi, bây giờ hãy giao hắn cho Giáo Đình!” Lilith chậm rãi lên tiếng.
“Thế nhưng hắn vẫn còn chưa nhận sai mà?” Ngạc Thiên Quang nghi hoặc nói.
Chẳng phải sách vở ghi lại luật lệ, sự trừng phạt là để con ngươi biết lỗi lầm của họ ở đâu ư?
Lion chưa lên tiếng nhận sai, vậy thì Ngạc Thiên Quang phải tiếp tục quá trình trừng phạt!
“Ngươi rất cực đoan!” Lilith lạnh nhạt nói trong khi nhìn vào Ngạc Thiên Quang.
Linda, Tina đang đi theo sau Lilith, hai người họ hiếu kỳ nhìn Lion, bọn họ vừa đi ngang qua đây và nghe thấy mấy tiếng động mạnh, lại có đám đông tập trung nên mới ghé ngang.
“Quá thảm!” Linda le lưỡi nói
“Hắn ta ra tay không biết nặng nhẹ gì hết, dù đó là tội lỗi nhưng không thể hành hạ tội phạm một cách thô bạo thế được!” Tina nhẹ nhàng nói.
Ngạc Thiên Quang là một con cá sấu tiếp xúc văn hóa, thế giới loài người chưa lâu, hắn ta chỉ học tập cách ứng xử thông qua những quyển sách nói nhân lý, luật lệ, lễ nghi nên có một số suy nghĩ rất cứng ngắc.
Cũng giống như việc đánh cho Lion bầm dập vì hắn ta chưa nhận lỗi lầm.
“Được rồi, được rồi, nể tình Lilith, ta tha cho ngươi một lần.” Ngạc Thiên Quang hơi nuốt một ngụm nước bọt vì ánh mắt của Lilith cực kỳ đáng sợ và nguy hiểm, hắn ta đành phải nhường ra một bước trước Lilith.
Nghe nói cô gái này là nhân vật nguy hiểm bậc nhất Quang Minh Giáo Đình, lúc đầu hắn còn chưa tin tưởng lắm nên chạy đi hù dọa Lilith ở cạnh sông Jimith, nào ngờ chưa hù dọa được thì bị Lilith thay đổi nhận thức biến hắn thành một con chuột nhỏ, hắn ta lập tức bỏ chạy, không thèm ngoảnh đầu.
Giờ đây gặp lại càng đáng sợ hơn nữa, một đôi mắt nhìn thấu tâm trí, một cô gái trông rất mảnh khảnh, xinh đẹp nhưng lại quá khủng bố về sức mạnh.
“Nào, mọi người, chúng ta tiếp tục!” Ngạc Thiên Quang cao giọng nói với những người dân, hắn ta cầm con dao bén chặt từng khúc thịt rồi bán đi như trước.
Thoáng chốc, mọi thứ trở lại bình thường, không một người nào để ý Lion vì chuyện này diễn ra không dưới ba lần, ngay tại chính nơi đây, Ngạc Thiên Quang đánh cho mấy kẻ cướp rơi vào trạng thái gần chết rồi bắt bọn họ nhận lỗi trước mọi người.
Akina, Raymond hơi nghiêng đầu nhìn vào ba cô gái lạ một lúc rồi quay đầu đi, họ chú ý người đàn ông bán cá vì họ cần mua một ít thịt của sinh vật cấp bốn về chiết xuất năng lượng bồi bổ cho Công Chúa Fiona.
“Ngươi tên là gì?” Lilith thản nhiên hỏi, cô đang đứng đối diện Lion, còn hắn ta thì được mấy Vệ Binh Thành Trì nâng đỡ.
“Balor…” Lion trả lời với vẻ mặt đau đớn, các vết thương vẫn đang hành hạ thân thể, linh hồn của hắn ta.
“Ồ?! Ta cho ngươi thêm một cơ hội!” Lilith bình tĩnh nói ra.
“Tên của ta là.. Balor!” Lion cắn răng trả lời.
Linda, Tina ở cạnh đó nhìn thấy tình cảnh này, bọn họ liền lắc đầu, cảm thấy Lion này không biết điều một chút nào, dám lừa gạt cả Lilith.
Một người sở hữu năng lực tiến hóa “Nhận Thức” sẽ bị một lời nói dối đầy kẽ hở này lừa gạt sao?
Với lại, Lilith chẳng phải là người bình thường, cô được đào tạo như một sát thủ chuyên nghiệp hàng đầu thế giới từ nhỏ, mấy lời dối trá cỡ này còn không xứng đáng làm một bài tập trong quá trình đào tạo sát thủ nữa kìa.
“Ngươi rất cứng đầu.” Lilith điềm tĩnh nói.
“Tên của ta là Balor, ta chỉ vừa mới đến Thập Linh Hỏa thành.” Lion tiếp tục kiên định với câu trả lời dối trá, làm sao hắn dám đưa tên thật cho người khác biết?
Cả nhóm Lion đang ở trong tòa nhà được Giáo Đình cung cấp đã biến mất vào ban đêm, với lại những người đi cùng Lion đều bị điều tra kỹ lưỡng và biết rõ thân phận, chắc chắn Quang Minh Giáo Đình đang truy bắt người sau cùng trong số bảy người chính là Lion.
“Nếu ngươi đã cứng đầu đến thế thì ta phải làm phiền ngươi một chút.” Lilith chậm rãi lên tiếng, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Ngay sau đó, một cảm giác kỳ dị bao phủ lấy toàn thân Lion đưa hắn ta vào hàng trăm chiều không gian mờ ảo khác nhau, nhận thức của hắn bị chia thành một trăm làm hắn không thể tập trung hết suy nghĩ được.
Và rồi một giọng nói mờ ảo vang lên: “Ngươi là ai?”
“Ta là Lion, một Thiếu Tá làm việc trực tiếp dưới quyền Quốc Vương Martin Oliver…” Lion đáp lại trong vô thức, hắn ta cố gắng cách mấy cũng không thể điều khiển tâm trí đưa ra câu trả lời đúng đắn vào lúc nghe thấy câu hỏi, một thủ thuật tra khảo của Lilith.
Nhận thức bị chia ra làm một trăm, tâm trí bắt đầu vặn vẹo và đau đớn, điều đó làm Lion không đủ tỉnh táo nữa, máu tươi chảy ra từ mũi, tai, và mắt của Lion.
Khoảng vài phút sau, Lion trả lời xong hết và rơi vào trạng thái hôn mê, các Vệ Binh Thành Trì lập tức đưa hắn vào bệnh viện của ngục giam để chữa trị.
“Quả nhiên Martin Oliver đã ra lệnh ám sát Giáo Hoàng.” Lilith khẽ nói.
“Trời ạ, giết Giáo Hoàng mà gửi mấy tên này đi sao?! Chắc chắn Martin Oliver gì đấy cũng thuộc hạng ngu ngốc rồi!” Linda đưa một tay lên trán rồi nói với giọng điệu bất lực.
“Họ làm sao biết thực lực của Giáo Hoàng chứ!” Tina mỉm cười nói ra.
“Không! Vì bọn chúng không biết nên chúng đã cử người đi dò la, hay nói đúng hơn, bảy người này đang làm một nhiệm vụ tự sát.” Lilith nhẹ nhàng nói ra.
“Cử một người tiến hóa cấp bốn sở hữu dị năng đi làm con chốt thăm dò kẻ địch à? Martin Oliver này cũng đủ sự tàn nhẫn!” Linda trầm ngâm nói.
“Chúng ta nên làm gì với tin tức lấy được từ Lion đây?” Tina khẽ hỏi.
“Báo cho Giáo Hoàng biết!” Lilith nở một nụ cười rất thần bí.
Trong lúc tra hỏi thông tin từ Lion, Lilith đã thay đổi nhận thức của những người xung quanh làm họ không thể nghe thấy cuộc trò chuyện.
Có một số thông tin chẳng thể cho người ngoài biết tránh gây nên phiền phức, náo loạn làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Lúc này, ba người Lilith đang nắm giữ một thông tin động trời đủ khiến cho Thập Linh Hỏa thành bị xáo trộn.
Lilith, Linda, Tina ngừng chuyện đi dạo phố mua sắm đồ, bọn họ quay trở lại khu vực trung tâm, gần với Tòa Tháp Cao, một ít thành viên của Giáo Đình đang bàn bạc ở trong phòng họp.
“Giáo Hoàng, chúng tôi không thể bắt giữ được tên sát thủ đã chạy thoát.” Amoty, Nolan đang cúi đầu báo cáo.
“Giáo Hoàng, Quân Đoàn Gaia đã tra khảo tên sát thủ còn sống và biết chúng nhận lệnh từ Martin Oliver đến Thập Linh Hỏa thành để gây rối và giết chết ngài.” Richard nói với gương mặt trầm ổn.
“Mọi chuyện ngừng lại ở đây!” Thanh Vũ ngồi trên cái ghế ở vị trí cao nhất, hắn ta nhàn nhạt lên tiếng.
“Một tên sát thủ nhỏ nhoi không thể gây ra bao nhiêu sóng gió, việc ưu tiên hàng đầu hiện giờ là bảo vệ Thập Linh Hỏa thành khỏi những âm mưu của Martin Oliver, chờ ngày bọn chúng dẫn quân đến trước tòa thành, Quang Minh Giáo Đình sẽ cho chúng biết ai mới là kẻ chiến thắng sau cùng!”
Vẻ mặt Thanh Vũ không tốt cho lắm, bỗng nhiên Quang Minh Giáo Đình luôn hành động vì lợi ích của mọi người lại bị cáo buộc liên quan đến cái chết của một vị Công Chúa nổi tiếng với sự hiền lành.
Điều đó chẳng khác gì đang bôi nhọ, chà đạp lên công sức của những thành viên trong Giáo Đình.
Ai cũng cảm thấy tức giận, bao gồm cả Thanh Vũ.
Hắn trở lại đây từ Kinh Hồng Vương Triều và quyết định ở lại cho tới khi giải quyết vấn đề với Martin Oliver xong xuôi, còn ở thế giới bên kia, các Thánh Sứ kết hợp với Bảo Trụ Vương Triều, lấy danh nghĩa trả thù tiến công năm thế lực một sao từng giúp đỡ Nguyễn Thiên Hàn.
Bởi vì thực lực của Thánh Sứ áp đảo tu sĩ mạnh nhất trong năm thế lực một sao nên các trận chiến kết thúc một cách chóng vánh, Thánh Sứ bắt giữ người đứng đầu, yêu cầu các đội quân đầu hàng, thắng lợi rất vẻ vang bởi vì không người nào trong các đội quân muốn chiến tranh xảy ra cả.
Người cầm đầu bị bắt, họ không còn bị ép buộc trở thành quân lính nữa nên đầu hàng rồi trở về quê nhà.
Vì Quang Minh Giáo Đình lấy danh nghĩa giúp đỡ Bảo Trụ Vương Triều nên nhiều thế lực một sao không dám đàm luận, bọn họ lựa chọn trầm mặc, không đứng về Đà La Môn hay Quang Minh Giáo Đình ngoại trừ các thế lực một sao do đệ tử, Trưởng Lão Đà La Môn lãnh đạo.
“Ai nói một tên sát thủ không thể làm ra chuyện lớn?” Lilith rảo bước vào bên trong căn phòng họp trước sự kinh ngạc của Amoty, Nolan và Quân Đoàn Trưởng Richard.
Các thành viên cấp cao đang bận rộn, chỉ một ít người tới đây báo cáo cho Thanh Vũ mà thôi.
“Ta đang lắng nghe đây!” Thanh Vũ từ tốn nói ra trong khi nhìn vào Lilith, hắn biết rõ cô nàng này tìm tới hắn là có lý do chính đáng đòi “một ít” điểm cống hiến.
“Tôi vừa bắt giữ tên sát thủ cuối cùng, hắn ta thành thật khai báo mọi chuyện, ngoại trừ gây rối hay ám sát Giáo Hoàng thì bọn chúng còn có một nhiệm vụ bí mật khác mà chỉ người dẫn đầu là Thiếu Tá Lion mới được quyền biết.” Lilith dõng dạc nói.
Lina, Tina đứng sau Lilith, hai người hào hứng nhìn Thanh Vũ vì biết Lilith sẽ thành công lấy “một ít” điểm cống hiến từ vị Giáo Hoàng đầy uy nghiêm kia.
“Năm triệu điểm cống hiến!” Thanh Vũ chậm rãi nói ra.
“Mười triệu!” Lilith liền đáp lại, không chần chờ dù chỉ một giây.
“Được!” Thanh Vũ gật đầu nói.
Nghe Thanh Vũ đáp ứng một cách dứt khoát, vẻ mặt hơi nhăn nhó nữa, Lilith cảm thấy vui vẻ, cô nở một nụ cười nhạt rồi thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, cô nghiêm túc nhìn Thanh Vũ rồi nói:
“Lion phụ trách nhiệm vụ sau cùng, hắn ta sở hữu dị năng điều khiển không khí xung quanh nên đã lợi dụng nó đưa ba ngàn quả bom nhỏ gọi là Siêu Bom Mini rồi đặt ở khắp nơi trong Thập Linh Hỏa thành.”
“Mỗi một quả bom có sức công phá đủ giết chết tu sĩ Tam Dương sơ kỳ ở khoảng cách một mét, khi ba ngàn quả bom cùng phát nổ thì một phần hai người dân bình thường ở đây sẽ bị mất mạng!”
“Đó là kế hoạch chính của Martin Oliver!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...