Đà La Hoa Kiếm Sơn, tổng bộ Đà La Môn.
Lý Thiên Dự vẫn đứng ở đỉnh núi rồi trông về một mặt gương trong suốt đang phản chiếu ra hình ảnh tại Bảo Trụ Vương Thành.
Từ lúc Bạch Dực Sư Vương xuất hiện cho đến khi hai tu sĩ Lý Hồng Thiên, Hoàng Minh Chiến bị phù chú của Nguyệt Linh bắt giữ, không còn một chút hi vọng chạy thoát.
Lúc này, đôi bàn tay Lý Thiên Dự xiết chặt, máu tươi nhỏ giọt xuống mặt đất, hắn không quan tâm vết thương bé nhỏ đó, một cảm giác vô lực quanh quẩn trong lòng hắn ta, gương mặt âm trầm đang suy nghĩ nhiều điều.
Răng rắc!
Đột nhiên, mặt gương trong suốt rạn nứt rồi vỡ thành rất nhiều mảnh nhỏ, trước khi gương tan nát, Lý Thiên Dự nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Lý Quỳnh Chi đang nhìn về phía hắn, một cây roi lao đến, phá vỡ pháp bảo dò xét cấp năm của Đà La Môn.
Ngay từ lúc nhóm tu sĩ Nguyễn Thiên Hàn hành động ở Vương Thành, Lý Thiên Dự luôn dõi theo, quan sát từng cử động của bọn họ.
Lý Thiên Dự đang thăm dò Quang Minh Giáo Đình liệu có đủ sức làm hỏng việc lớn của Đà La Môn hay không rồi mới được phép dẫn người đi cứu con trai của hắn là Lý Thừa Ngân.
Kết quả đã rõ, Giáo Hoàng chưa từng hiện thân, hai Đường Chủ xử lý hai vị Hóa Thần sơ kỳ một cách gọn gàng, không đổ dù chỉ một giọt mồ hôi.
Sức mạnh giữa hai bên rất chênh lệch!
Hình ảnh cuối cùng, rõ ràng Lý Quỳnh Chi, cô gái cầm roi đã phát hiện pháp bảo nhìn lén, Thấu Thiên Kính, một loại pháp bảo thường thấy ở các thế lực, nó cho phép tu sĩ nhìn sự vật ở một khoảng cách rất xa.
Để phá hủy Thấu Thiên Kính của Đà La Môn cần ít nhất một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ ra tay toàn lực, nhưng vấn đề không nằm ở đó, để phát hiện Thấu Thiên Kính đang dòm ngó thì cần sức mạnh vượt qua Hóa Thần trung kỳ rất nhiều.
Chắc chắn rằng “ông lão” kia không bao giờ cho phép Lý Thiên Dự giải cứu Lý Thừa Ngân, một mạng tu sĩ Trúc Cơ viên mãn chẳng đáng là gì so với đại kế ngàn năm.
“Ta phải làm gì đây…?” Lý Thiên Dự nhắm chặt đôi mắt lại, giọng nói vang lên, không ai trả lời câu hỏi đó của hắn ngoại trừ chính nội tâm hắn.
Một âm thanh bỗng nhiên vang vọng toàn bộ Đà La Môn.
“Quang Minh Giáo Đình tàn nhẫn sát hại các Trưởng Lão Nguyễn Thiên Hàn, Lý Thuận, Trì Mạnh Cương, Lý Minh Sang và rất nhiều đệ tử, không những thế còn bắt giữ hai vị Thái Thượng Trưởng Lão Lý Hồng Thiên, Hoàng Minh Chiến cùng với mười Trưởng Lão Nội Môn, sống chết không rõ.”
“Toàn tông nghe lệnh, hai tháng sau mở Hội Thưởng Rượu, gửi thiệp mời cho toàn bộ các tu sĩ, thế lực gần xa đến xem lễ, nghe lời tuyên chiến của Đà La Môn, sau đó tổng tiến công Quang Minh Giáo Đình, không chết không thôi!!”
Giọng nói này tuy hơi già nua nhưng lại rất hùng hồn, mang theo một sự uy nghiêm và sức mạnh cường đại làm các tu sĩ Đà La Môn giật mình, họ ngẩng đầu nhìn về phía Đà La Hoa Kiếm Sơn.
“Quang Minh Giáo Đình thật ác độc, giết chết rất nhiều đồng môn sư huynh đệ của chúng ta!”
“Không thể tha thứ cho bọn chúng!”
“Giết sạch Quang Minh Giáo Đình, trả thù cho các sư huynh đệ!”
“Đạp nát Quang Minh Giáo Đình giải cứu Thái Thượng Trưởng Lão!”
“Giết! Giết! Giết!” Mấy chục ngàn đệ tử Đà La Môn liền cảm thấy giận dữ, các tiếng la hét phát ra ở khắp mọi nơi, một luồng sát khí bao phủ xung quanh.
Rõ ràng, ngay từ khi bắt đầu, “ông lão” kia đã tính toán hết tất cả, lợi dụng cái chết của bốn Trưởng Lão Nội Môn làm dấy lên ngọn lửa giận của các đệ tử bình thường đối với Quang Minh Giáo Đình.
Giờ đây, không còn gì có thể ngăn cản Đà La Môn!
“Hai tháng!!” Lý Thiên Dự cắn răng nói, từng chữ nặng nề, từng chữ đau đớn.
Lý Thiên Dự hít sâu một hơi để cảm xúc bình tĩnh lại, ánh mắt dần trở nên quyết liệt, hắn quay đầu bước vào trong dãy đình đài, lầu các xa hoa.
“Ta sẽ không bị người khác khống chế!”
…
Bảo Trụ Vương Triều, khu vực phía tây, tiếp giáp với một dãy núi khổng lồ, rừng rậm bao phủ mấy trăm dặm, hung cầm, tẩu thú tiềm tàng nơi nơi, cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng có một thứ còn nguy hiểm hơn cả hung thú, đó chính là tu sĩ!
Ầm! Ầm!
Mấy lá Hỏa Bạo Phù nổ tung, ánh lửa tràn ngập cả vùng trời, một luồng sóng nhiệt đáng sợ thổi tung mọi vật gần đó, cảnh tượng hết sức hỗn loạn, tiếng la hét hòa lẫn vào tiếng kêu cứu, không thể phân biệt rõ ràng.
Đây là cảnh tượng đang diễn ra tại một tòa thành trì của Bảo Trụ Vương Triều, Lạc Lâm Thành.
Khi Bảo Trụ Vương Thành thất thủ, các vị Đại Tướng Quân rời bỏ vị trí để cứu viện Vương Thành tạo nên một cơ hội tốt cho các ma đầu gây ra sóng gió nơi nơi, tòa thành này đang hứng chịu một đợt tấn công từ mấy chục tên ma đầu tu vi Trúc Cơ kỳ được dẫn đầu bởi một ma đầu tu vi Kết Đan sơ kỳ.
Bọn chúng ra tay tàn nhẫn, không đếm xỉa tới mạng sống của người vô tội, không những vậy, chúng còn nhắm vào người dân để tấn công nhằm chiếm cứ thể chủ động trước một ít tu sĩ đang bảo vệ Lạc Lâm Thành.
Bọn chúng sử dụng nhiều phù chú tạo ra ngọn lửa lớn, nhấn chìm Lạc Lâm Thành vào trong tai ương chết chóc.
“Khặc khặc, các ngươi hãy mau cút đi, nếu không các ngươi sẽ chết cùng với bọn ti tiện kia!” Một ma đầu cười lạnh lẽo trong khi nhìn vào mười mấy tu sĩ mặc đồ thuộc về Bảo Trụ Vương Triều.
Bọn họ là lực lượng phòng vệ do các Đại Tướng Quân để lại ở mỗi tòa thành trì, yếu thì Trúc Cơ kỳ, mạnh thì Kết Đan sơ kỳ, may mắn Lạc Lâm Thành ở gần rừng rậm nên Thành Chủ không tham dự vào trận chiến tranh tại Vương Thành.
Thành Chủ Lạc Nhất Thế, tu vi Kết Đan sơ kỳ, chính ông ta đang dẫn theo các tu sĩ chém giết chống lại đám ma đầu điên dại.
Lạc Nhất Thế trầm giọng nói ra: “Lũ ma đầu các ngươi chỉ giỏi việc ức hiếp kẻ yếu, một khi Bảo Trụ Vương Triều vượt qua kiếp nạn này, ta nhất định dẫn quân giết sạch Dã Lang Trại của các ngươi!”
Dã Lang Trại, một nơi khu trại của ma đầu do chính mà đầu đang xuất hiện ở đây lập nên, hắn tên Khu Xử Ma, vẻ mặt tàn độc, ánh mắt nguy hiểm nhiều sát khí.
Khu Xử Ma nói với vẻ mặt âm độc: “Thật sao? Nhưng trước hết, ta nghĩ Lạc Lâm Thành này của ngươi cũng không cần tồn tại làm gì nữa rồi!”
Vừa nói xong, Khu Xử Ma lập tức lấy ra một viên đan dược màu đen hình tròn, nó phát ra một cảm giác âm hàn ghê rợn khiến cho Thành Chủ Lạc Nhất Thế nghiêm nghị.
“Đây là Băng Quỷ Đan Độc!” Khu Xử Ma cười nhe răng.
“Băng Quỷ Đan Độc!!” Lạc Nhất Thế kinh hãi hét to, sau đó ông ta lập tức xông tới tấn công Khu Xử Ma, ánh mắt lăng liệt, linh lực ầm ầm bộc phát bổ sung sức mạnh cho thanh phi kiếm giết tới.
“Quá muộn rồi, Băng Quỷ Đan Độc này của ta sẽ biến nơi đây thành vùng đất chết!” Khu Xử Mà nói bằng một vẻ mặt dữ tợn, sau đó hắn ta định bóp nát viên đan dược, thả băng độc ra để giết hại người vô tội, hủy diệt Lạc Lâm Thành.
Nào ngờ, Khu Xử Ma chợt không còn cảm nhận được đôi bàn tay nữa, hắn ta ngơ ngác nhìn xuống và thấy hai bàn tay của hắn đã biến mất khỏi cánh tay.
“AAA!” Khu Xử Ma rít gào, vẻ mặt đau khổ tột cùng.
Xẹt! Một thanh phi kiếm đâm tới, xuyên thủng phần đầu của Khu Xử Ma, giết chết hắn ngay tại chỗ.
Đó là thanh phi kiếm của Lạc Nhất Thế, nhưng mà ông ta không cảm thấy vui mừng, ông ta đang nghiêm nghị nhìn vào một nhóm người vừa mới xuất hiện.
Khoảng chừng mười hai người, ai nấy cũng rất mạnh mẽ, tỏa ra áp lực bằng tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, trung kỳ.
Không đợi Lạc Nhất Thế lên tiếng hỏi chuyện thì nhóm người kia đã ra tay tấn công các ma đầu đang hoảng sợ vì thủ lĩnh đột tử.
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Pháp thuật bùng phát mạnh mẽ, phi kiếm gào thét đâm thủng thân thể của bọn ma đầu, giết sạch chúng chỉ trong vòng một giây đồng hồ, không một ma đầu nào có khả năng chạy thoát.
“Đây là Băng Quỷ Đan Độc? Dùng linh hồn của con người ngâm vào băng độc trong một năm trời để luyện thành, một khi nổ tung thì băng độc lan tràn, tiêu diệt tất cả sinh linh xung quanh.” Một người bình tĩnh nói ra trong khi cầm Băng Quỷ Đan Độc.
Lạc Nhất Thế nhìn thấy cảnh đó, ông ta khẩn trương vì Băng Quỷ Đan Độc rất nguy hiểm, nếu người kia bóp vỡ, tất cả người dân bên dưới Lạc Lâm Thành chắc chắn không sống nổi.
“Hừ, băng độc cái gì, đồ bỏ!” Người kia mạnh bạo nói trong khi bóp nát Băng Quỷ Đan Độc.
“Không!!” Lạc Nhất Thế hét lên theo bản năng.
Nhưng sau đó Lạc Nhất Thế lại ngây người ra vì Băng Quỷ Đan Độc không tạo ra tràng cảnh thảm khốc như trong một ít lời đồn đãi, bột phấn đan dược màu đen chảy ra từ bàn tay của người kia, chúng không gây hại một chút gì.
“Nhất Thế Thành Chủ đừng lo lắng, Băng Quỷ Đan Độc cấp ba hạ phẩm này không làm gì được chúng tôi đâu.” Một người khác cười khẽ, đôi mắt trong suốt đang đánh giá Lạc Nhất Thế.
“Xin hỏi, các vị là ai?” Lạc Nhất Thế thở ra một hơi rồi trân trọng hỏi.
Nhóm người lạ mặt này giết hết ma đầu, chặt tay Khu Xử Ma, có thể nói họ đã cứu sống toàn bộ Lạc Lâm Thành.
Người bóp nát đan dược ngoảnh đầu lại nhìn Lạc Nhất Thề, khoe ra hàm răng trắng noãn:
“Chúng tôi ư? Một đoàn đội tên là Diệt Ma thuộc về Công Hội Mạo Hiểm Giả, chúng tôi đều là Mạo Hiểm Giả cấp bậc Đồng V.”
“Tôi là Đại Ngưu, một người nông dân bình thường cho đến mấy tháng trước, giờ đây, chúng tôi là Diệt Ma Đoàn, giết sạch ma đầu, cứu người vô tội!” Đại Ngưu hào hùng nói ra, nhưng khí khái đó không che dấu được phần “nông dân” và sự quê mùa hiển hiện trên gương mặt chất phác.
Rõ ràng, đây là một hình tượng điển hình cho người nông dân cần cù, chân lấm tay bùn chứ không ăn khớp gì với một dũng sĩ diệt ma đầu đâu!!
“Tất nhiên, mục đích chính thứ hai của chúng tôi là kiểm thêm điểm cống hiến, tăng cấp bậc lên Đồng IV.”
“Đầu năm nay nhiều người cày cấp ghê á!” Một cô gái nhỏ nhắn cười hì hì.
“Xin chào ông chú, cháu tên là Tiểu Thắm Nhi, một Mạo Hiểm Giả Đồng V.”
Nếu Vương Tinh có mặt ở đây thì hắn sẽ biết cô gái nhỏ này là ai, chính cô gái này đã bán hắn cho Hội Đồng Thẩm Phán vì hành động dùng của công để mưu lợi riêng.
Lạc Nhất Thế đờ người ra khi nghe nhóm người lạ tự giới thiệu bản thân họ, ông chưa bao giờ nghe thấy mấy từ lạ như là Mạo Hiểm Giả, Đồng V, Đồng IV, lại còn điếm cống hiến là cái quái gì, có liên quan tới việc giải cứu Lạc Lâm Thành ư?
“Xin chào…” Lạc Nhất Thế miễn cưỡng nở nụ cười, tỏ ra ông đã hiểu.
Cũng may đám người lạ không phải kẻ xấu, nếu không một mình Lạc Nhất Thế không đủ cho bọn họ đánh đập.
Ngay cả một cô bé nhỏ nhắn cũng là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ!
Trời đất quay cuồng!
Lạc Nhất Thế vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm thấy không khỏe ở trong tim.
…
Cảnh tượng xảy ta tại Lạc Lâm Thành là một phiên bản thu nhỏ ở các biên giới Bảo Trụ Vương Thành, hơn một trăm đoàn đội Mạo Hiểm Giả đã tới đây cứu viện, từ tiêu diệt ma đầu, trừng trị yêu tộc làm loạn hay đánh đuổi hung thú, tất cả Mạo Hiểm Giả đang làm rất tốt.
Từ từ, một lời đồn về những người dũng cảm, nhiệt huyết được gọi là Mạo Hiểm Giả lan rộng ra toàn bộ thế lực gần Bảo Trụ Vương Triều, tất cả người dân rất chào đón Mạo Hiểm Giả.
Ngay sau đó, một tin tức khác cũng lộ ra, Công Hội Mạo Hiểm Giả do Quang Minh Giáo Đình thành lập!
Danh tiếng, uy vọng của Quang Minh Giáo Đình tăng mạnh hơn bao giờ hết!
Đối với Nguyễn Vu, giờ không phải là lúc kiểm tra chiến quả của các đoàn đội Mạo Hiểm Giả.
Ông đang dẫn theo một trăm thành viên quản lý Mạo Hiểm Giả đối đầu với một đám ma đầu trong thâm sơn cùng cốc, số lượng ma đầu là gần hai trăm, bọn chúng tập hợp để bàn tính đánh chiếm rất nhiều thành trì khác của Bảo Trụ Vương Triều.
Nguyễn Vu quyết định dọn dẹp bọn chúng trong vòng một ngày!
“Trảm Thần Tứ Thức, Trảm Thân!” Nguyễn Vu lãnh tĩnh nói, một tay cầm chiến phủ to bản vùng xuống khu trại của đám ma đầu, tiếng xé gió kêu vang, linh lực sôi trào, một luồng năng lượng hủy diệt nhấn chìm cả khu trại dơ bẩn, xóa bỏ mọi thứ.
Một phủ xuất, diệt bách ma!
Hơn một trăm thành viên của công hội bình tĩnh đứng quanh, tạo ra một bức tường kiên cố không cho bất cứ ma đầu nào chạy trốn.
…
“Cảm ơn các vị đã giang tay giúp đỡ chúng tôi.” Bảo Trụ An Vương chân thành nói ra.
“Tôi đại diện cho toàn thể Bảo Trụ Vương Triều gửi lời cảm ơn các vị.”
Ông ta nói trong khi khom người thật sâu, những người đứng sau lưng ông ta cũng làm vậy.
“Chúng tôi chỉ hoàn thành cuộc giao dịch giữa đôi bên mà thôi, không cần cảm ơn làm gì.” Lý Quỳnh Chi từ tốn nói ra.
“Cuộc giao dịch?” Bảo Trụ An Vương nghi hoặc.
“Con đã nhờ sự giúp đỡ của Quang Minh Giáo Đình, đổi lại, bọn họ đưa ra một yêu cầu là cho phép Quang Minh Giáo Đình truyền bá tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh ở trong lãnh thổ của Bảo Trụ Vương Triều.” Bảo Trụ Như Kiều nhẹ giọng lên tiếng.
“Thì ra là vậy.” Bảo Trụ An Vương gật đầu, chậm rãi nói ra.
“Ta nghĩ, có một nơi để đặt niềm tin vào là điều tốt, ít nhất việc đó không làm hại người dân.” Bảo Trụ An Vương điềm tĩnh nói tiếp.
“Ông quả đúng là một người nhìn xa hiểu rộng!” Lâm Phong nói khẽ.
“Không dám, không dám.” Bảo Trụ An Vương lắc đầu nói ra.
“Thật xin lỗi vì không thể tiếp đón các vị chu đáo, giờ Bảo Trụ Vương Thành đã bị hủy diệt, chúng tôi cần xây dựng lại một tòa thành trì ở đây.”
“Quang Minh Giáo Đình sẽ cử người chuyên môn giúp đỡ các vị xây dựng Vương Thành, bao gồm thiết kế, thiết lập trận pháp cấp bốn, không biết ông có đồng ý không?” Nguyệt Linh dõng dạc nói ra.
“Hiển nhiên là tôi đồng ý rồi, đại ân không lời nào diễn tả hết.” Bảo Trụ An Vương cười nói.
“Vì để bảo đảm an toàn, đề phòng Đà La Môn tấn công, tôi sẽ ở lại đây một khoảng thời gian nữa còn Nguyệt Linh, Lâm Phong quay về Quang Minh Giáo Đình báo cáo.” Lý Quỳnh Chi thản nhiên nói ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...