Tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn đang mặc một bộ quần áo rộng rãi màu xanh nhạt gọi là đạo bào, trông theo dáng vẻ thì tuổi của hắn ta ở tầm bốn mươi lăm, cằm mọc một bộ râu màu đen chỉnh chu, một tay đang để ở sau lưng trong khi một tay đang kết ấn điều khiển năm thanh phi kiếm đang trôi nổi ở trước mặt.
“Bổn tôn Lý Hồng Thiên, người đưa các ngươi một đoạn xuống âm phủ!” Lý Hồng Thiên dửng dưng lên tiếng, áp lực do hắn ta phát ra làm cuồng phong bay múa, linh lực sôi trào.
Tất cả tu sĩ dù là đứng ở ngoài xa cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thân thể nặng trĩu, linh lực ngưng trệ, dường như cả vùng đất này đều nằm trong tay của Lý Hồng Thiên.
Keng! Keng! Keng!
Năm thanh kiếm pháp bảo của Lý Hồng Thiên phát ra tiếng kêu oanh minh bén nhọn, bọn chúng lập tức bùng lên ánh sáng màu đỏ rực rồi lao xuống dưới tấn công nhóm Lý Quỳnh Chi như những tia chớp đỏ mạnh mẽ.
Dù kiếm chưa đâm trúng nhưng Lý Quỳnh Chi, Nguyệt Linh, Lâm Phong, Bảo Trụ Như Kiều cũng cảm nhận được sự sắc bén của chúng.
Đây đúng là sức mạnh của tu sĩ Ngũ Dương sơ kỳ!
Lý Quỳnh Chi liền phản ứng lại, cô bình tĩnh ra lệnh: “Bạch Dực Sư Vương, ngươi đi giải quyết tu sĩ mạnh miệng đó đi.”
“Gừ!” Bạch Dực Sư Vương rít gào, đôi mắt hùng hổ nhìn vào Lý Hồng Thiên như thể đang nhìn một con mồi vậy.
Vù! Vù!
Đôi cánh màu trắng vỗ mạnh tạo ra cơn gió mạnh, Bạch Dực Sư Vương bay lên từ đài cao, trực tiếp xông thẳng vào năm thanh phi kiếm màu đỏ.
“GRAA!” Bạch Dực Sư Vương dùng một cái móng vuốt đang tỏa sáng vỗ ra một cách mạnh bạo.
“Thú Vương mà thôi, không phải ta chưa từng giết qua!” Lý Hồng Thiên khép hờ đôi mắt nhìn xuống Bạch Dực Sư Vương, vận chuyển linh lực tiếp thêm sức mạnh cho năm cây phi kiếm.
Một giây đồng hồ sau, phi kiếm và móng vuốt đụng trúng vào nhau tạo ra những âm thanh chói tai, Lý Hồng Thiên đang nghĩ bản thân hắn ăn chắc phần thắng thì bỗng nhiên biến sắc.
“Không thể nào? Phi kiếm của ta bị chặn lại sao?!”
“GRAA!” Bạch Dực Sư Vương không những chặn đứng phi kiếm mà còn đánh bật chúng lên trời cao, thừa thế xông tới, miệng thú mở rộng rồi phun ra một tia sáng mạnh mẽ màu trắng, mang theo năng lượng cuồng bạo tấn công Lý Hồng Thiên.
“Nghiệt súc, đừng càn rỡ!” Lý Hồng Thiên chẳng thể biểu lộ sự thong dong như ban đầu nữa, hắn ta lạnh lùng quát to một tiếng.
“Đà La Kiếm Thuật, Ngũ Kiếm Dựng Hình, Đà La Năm Cánh, giết!!”
Sau tiếng nói to rõ của Lý Hồng Thiên, năm thanh kiếm đang bay bổng trên không trung lập tức lao vùn vụt tới đằng trước hắn ta rồi tỏa ra ánh sáng màu đỏ chói lóa, năm thanh phi kiếm biến mất, một đóa hoa màu đỏ năm cánh xuất hiện.
Keng! Keng!
Hoa đỏ xoay tròn bộc phát ra những vệt kiếm khí sắc lẻm chém ra ngoài nhằm giết chết Thú Vương.
Bành!
Hai cỗ sức mạnh cường bạo đụng trúng vào nhau rồi nổ tung, một luồng sóng khí thổi mạnh ra bốn phương tám hướng, còn thổi bay một lớp đất đá, đánh bật gốc cây to lớn, thổi các tu sĩ bay lên trời cao.
“Quá mạnh mẽ!!” Các tu sĩ ngưng trọng thốt ra thành tiếng.
“Sức mạnh của tu sĩ ở đẳng cấp Đại Tôn là đây sao?”
“Chúng thậm chí còn không thể cản lại dư chấn năng lượng!”
”Rừ!” Lần này, Bạch Dực Sư Vương bị cản trở giây nhưng nó vẫn phá tan kiếm khí của Lý Hồng Thiên, kéo dãn khoảng cách giữa hai bên lại gần chưa tới hai mươi mét, một cái móng vuốt khỏe mạnh ngưng tụ rất nhiều lực lượng đập tới, nhắm vào Lý Hồng Thiên.
“Đà La Kiếm Thuẫn!” Lý Hồng Thiên chuyển kiếm chiêu, đôi tay kết ấn, đóa hoa màu đỏ năm cánh liền chuyển động nhẹ tạo thành một cái thuẫn kiên cố ở trước mặt hắn ta.
Ầm!
Móng vuốt đập trúng vào cái thuẫn, thanh âm nặng nề, tuy nhiên, kiếm thuẫn này rất cứng cáp, móng vuốt của Bạch Dực Sư Vương không thể phá hủy được mà con bị bắn ngược ra ngoài sau.
“GRA!” Bạch Dực Sư Vương gầm thét vì đau đớn ở phần chân, máu tươi chảy ra rồi nhỏ xuống mặt đất, ánh mắt của nó vẫn hung hãn như thường, khí thế không hề giảm đi một chút nào.
“Nghiệt súc, Thú Vương đỉnh phong có thể kháng Hóa Thần Đại Tôn, ta đã khinh thường ngươi rồi!!” Lý Hồng Thiên lạnh lùng nói, dù nội tâm hắn ta đang cảm thấy phẫn nộ vì bị một Thú Vương ngăn cản hết lần này tới lần khác.
“Gừ!!!” Bạch Dực Sư Vương như thể hiểu lấy lời nhục mạ của Lý Hồng Thiên, nó nhe răng ra rồi gầm gừ.
“Hừ! Đến đây là đủ rồi!” Lý Hồng Thiên nhàn nhạt nói ra.
“Ngũ Kiếm Hóa Hoa, Đà La Hoa Nở!” Lý Hồng Thiên vừa kết ấn vừa quát to.
Cùng lúc đó, năm thanh phi kiếm tản ra xung quanh ông ta rồi biến thành những đóa hoa màu đỏ đang nở rộ, rất mỹ lệ nhưng lại là thứ nguy hiểm chết người.
Cảnh giới cao nhất trong Đà La Kiếm Thuật, từ Sơ Hoa Kiếm, Ngưng Hoa Kiếm cho tới Huyền Hoa Kiếm, sau cùng là Đà La Hoa Nở, kiếm thuật mà Đà La Môn rất tự hào!
Lý Hồng Thiên đang thể hiện cho người ở đây thấy rõ sức mạnh thật sự của Đà La Kiếm Thuật.
“Chưa từng có tu sĩ Nguyên Anh kỳ nào có thể sống sót sau khi nhìn thấy Ngũ Kiếm Hóa Hoa của ta!” Lý Hồng Thiên lạnh nhạt lên tiếng.
“Ngươi, chết đi!” Lý Hồng Thiên phất tay, năm đóa hoa màu đỏ liền xoay tròn với tốc độ nhẹ nhàng, nháy mắt sau, khu vực ở quanh hắn ta đã biến thành một nơi cấm địa của sự sống, mấy trăm kiếm ảnh lao nhanh bảo vệ hắn ta, chém giết hết sự đe dọa từ bên ngoài.
“GRAA!” Bạch Dực Sư Vương nghiêm túc hẳn lên, nó vừa cảm thấy nguy hiểm, rõ ràng, kiếm chiêu này có thể giết chết Bạch Dực Sư Vương.
“Con mèo nhỏ, đừng hoảng sợ, ta đang đứng ở đây này.” Một giọng nói nhỏ nhẹ vọng lên từ phía dưới.
Tiếng nói giống như một nguồn năng lượng tăng cường sức mạnh cho Bạch Dực Sư Vương, nó ngẩng đầu lên trời rồi gầm gừ:
“Rừ!!!”
Lý Quỳnh Chỉ mỉm cười, cô đặt chân lên đầu Bạch Dực Sư Vương, đứng ngang hàng độ cao với Lý Hồng Thiên.
“Một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ cũng dám tuyên bố muốn giết chết ta?” Lý Quỳnh Chi thản nhiên nói ra.
“Ngươi đúng là rất cuồng vọng, cho nên, ta đành phải cho ngươi biết, người giỏi thì có người khác còn giỏi hơn!”
“Mèo nhỏ! Cùng giải quyết tên tu sĩ này nào!” Lý Quỳnh Chi nói trong khi cầm lấy cây roi dài quất vào phần lưng của Bạch Dực Sư Vương.
“GRAA!” Bạch Dực Sư Vương miễn cường hống lên, đôi mắt u oán, có cần quất nó bằng cây roi chết tiệt kia hay không?
Mỗi lần bị cây roi kia quất trúng thì cả người nó cảm thấy không khỏe, giống như cây roi kia là một tồn tại khủng bố đang ngủ say nhưng lại tản ra một hơi thở làm tất cả hung thú đều nơm nớp lo sợ, không dám chống cự.
“Coi bộ ngươi rất tự tin nhỉ? Đáng khen cho một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ như ngươi đấy!” Lý Hồng Thiên trầm giọng nói ra, ẩn sau hàng trăm tia kiếm khí đang chuyển động cực nhanh, hắn ta không còn xem Bạch Dực Sư Vương là một đối thủ có thể đánh bại hắn nữa.
Ở trạng thái hiện tại, hắn đủ tự tin đối kháng với tu sĩ Hóa Thần trung kỳ trong vòng năm phút đồng hồ mà không bại.
Tu sĩ Tứ Dương trung kỳ trong mắt hắn chẳng đáng là gì, hắn chỉ cần đưa một ngón tay là đủ nghiền ép rồi.
“Ta nghĩ ngươi nên nhớ rõ ta là ai trước khi bị đánh bại.” Lý Quỳnh Chỉ thản nhiên lên tiếng.
“Ta là Lý Quỳnh Chi, một Đường Chủ Tuần Thú Đường của Quang Minh Giáo Đình!”
“Và ta cho rằng ngươi nên cảm thấy sợ hãi đi, bởi vì, ta chuẩn bị nghiêm túc rồi đấy...” Nói đến đây, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng, một luồng linh áp khổng lồ tỏa ra từ Lý Quỳnh Chi làm cho áp lực của Lý Hồng Thiên tan biến hết sạch.
“Kỹ năng Tuần Thú Sư, Tâm Ý Tương Thông, Đồng Bộ Sức Mạnh!”
Vù! Vù!
Không khí gào thét, mây trắng cuộn trào, áp lực từ Lý Quỳnh Chi làm xáo trộn mọi thứ ở xung quanh đây.
Các tu sĩ đã đi rất xa cũng bị ảnh hưởng, bọn họ nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt kinh hãi nhìn vào Lý Quỳnh Chi.
“Trời ạ, cô ấy là tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn!!”
“Không thể nào, rõ ràng tu vi của cô ta chỉ là Nguyên Anh trung kỳ thôi mà?”
“Chẳng lẽ ngài ấy lại ẩn dấu thực lực!”
“Ngươi có biết cây roi này là gì không?” Lý Quỳnh Chi chậm rãi nói ra, Bạch Dực Sư Vương đã nhường hết sân khấu cho cô ấy vì ngay cả nó cũng đang cảm thấy sợ hãi Lý Quỳnh Chi.
“Hừ! Ngươi tưởng như vậy là có thể dọa được ta? Ở trước thực lực chân chính, lớp mặt nạ của ngươi chẳng có một chút tác dụng gì, chết đi!” Lý Hồng Thiên đề cao giọng nói ra.
Lớp kiếm khí dày đặc bất chợt chuyển đổi phương hướng, bọn chúng phóng lên cao rồi đổ xuống như một dòng thác chảy mạnh cực kỳ khủng khiếp, bất cứ sinh vật nào đứng trước chúng đều bị cắt thành muôn mảnh.
Đối mặt với kiếm chiêu cường đại cỡ đó, Lý Quỳnh Chi không hề tỏ ra căng thẳng, lo lắng.
Lý Quỳnh Chi bình tĩnh nói ra: “Cây roi này là Thánh Vật của Quang Minh Giáo Đình, ở trước Thánh Vật, ngươi không khác gì một hung thú không nghe lời, cần phải được dạy dỗ nghiêm khắc.”
Xẹt!
Cây roi dài xuyên thấu không khí, một roi quất tới phá vỡ dòng thác kiếm khí trước vẻ mặt không thể tin được của Lý Hồng Thiên và sự ngỡ ngàng từ tu sĩ đứng ngoài xa.
Bành!
Cây roi đập mạnh vào phần ngực của Lý Hồng Thiên, hắn ta không kịp tránh né, sức mạnh bá đạo từ cây roi làm hắn ta bắn ngược về phía sau, máu tươi phun trào ra khỏi miệng, ánh mắt kinh hãi không thôi.
“Tại sao lại có thể như vậy?” Lý Hồng Thiên hoảng hốt nói, hắn không nghĩ ra lý do Ngũ Kiếm Hóa Hoa bị phá vỡ một cách đơn giản bởi cây roi bình thường từ một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
Hắn cho rằng Lý Quỳnh Chi chỉ phô trương thanh thế để dọa lui hắn mà thôi.
Bây giờ, hắn biết rõ sức mạnh của Lý Quỳnh Chi không phải là giả dối.
“Hồng Thiên, ngươi đang làm gì thế? Mau chóng giết sạch bọn chúng đi!” Bỗng nhiên, một thanh âm vang vọng ra từ rất nhiều hướng, và một người tu sĩ đạp không đi lại gần Lý Hồng Thiên, vẻ mặt không vui.
“Hoàng Minh Chiến!” Lý Hồng Thiên ngạc nhiên nói.
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Phụng mệnh Tông Chủ, giết sạch bọn chúng!” Hoàng Minh Chiến trầm giọng nói ra, hắn cũng là một tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn của Đà La Môn nhưng đầu tóc bạc trắng chứng tỏ tuổi tác cao hơn Lý Hồng Thiên rất nhiều, một vị Thái Thượng Trưởng Lão đã ẩn thế rất lâu rồi.
Hoàng Minh Chiến không đi một mình, hắn mang theo mười tu sĩ Kết Đan đỉnh phong của Đà La Môn.
“Khoan đã, người này rất quái lạ, ta và ngươi hãy cùng nhau xử lý ả!” Lý Hồng Thiên thấy Hoàng Minh Chiến có vẻ khinh thường Lý Quỳnh Chi cho nên hắn ta nghiêm túc nói.
“Thật sao?” Hoàng Minh Chiến nghi ngờ hỏi.
“Chính xác!” Lý Hồng Thiên trầm giọng đáp.
“Được, ta và ngươi sẽ hợp tác!” Hoàng Minh Chiến nhàn nhạt gật đầu.
“Lại thêm một tên Hóa Thần sơ kỳ?” Lý Quỳnh Chi từ tốn nói.
“GRAAA!” Bạch Dực Sư Vương nhe răng, mấy tên tu sĩ con người này quá ngu ngốc, căn bản không biết cây roi chết tiệt kia và cô gái đang đứng trên đầu nó khủng bố đến nhường nào.
“Tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong?” Ánh mắt Hoàng Minh Chiến ngưng tụ đánh giá thực lực Lý Quỳnh Chi.
“Không được coi thường ả!” Lý Hồng Thiên nghiêm nghị nói.
“Lên!!” Sau đó Lý Hồng Thiên biến mất ngay tại vị trí cũ, lúc xuất hiện thì đã ở gần với Lý Quỳnh Chi hơn, kiếm khí sắc bén phóng thẳng về phía trước.
Hoàng Minh Chiến cũng bắt kịp với Lý Hồng Thiên, cả hai tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn, một trái, một phải tấn công Lý Quỳnh Chi bằng thế giọng kiềm.
“Một hay hai tên không có gì khác biệt, ở trước mặt ta, các ngươi chính là hung thú cần được thuần phục!” Lý Quỳnh Chi dõng dạc nói ra.
Một người phụ nữ cầm roi dài đứng trên đầu Thú Vương, một mình cô ấy chống lại hai tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ của Đà La Môn!
Một roi trút xuống đều phá vỡ thế công của hai tu sĩ Lý Hồng Thiên, Hoàng Minh Chiến làm bọn họ khổ sở không thôi.
“Hai vị đại nhân đang đối phó cường địch, chúng ta cũng không thể rảnh tay, hãy cùng ta đi bắt giữ những kẻ địch còn lại!” Một tu sĩ Kết Đan đỉnh phong cao giọng nói ra, chín tu sĩ khác lập tức gật đầu đồng ý, bọn họ đạp phi kiếm bay đến nhằm tấn công Nguyệt Linh, Lâm Phong.
“Các nôn nóng muốn bị người khác đánh tới vậy sao?” Nguyệt Linh cười mỉm nhìn mười tu sĩ Kết Đan đỉnh phong.
“Ngươi là ai?” Một tu sĩ trầm giọng hỏi.
“Nguyệt Linh, một Đường Chủ nhỏ nhoi của Phù Đường.” Nguyệt Linh cười khẽ.
“Để tôi chiến đấu với bọn họ!” Lâm Phong bước lên một bước, xung phong đánh địch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...