Kila hơi nghiêng đầu để nhìn vào bầu trời, mọi thứ xung quanh cậu thật yên tĩnh.
Gió, mây, trời, mọi vật dường như đang trầm mình vào bầu không khí lạnh giá, tuyết trắng bao phủ lên mặt đất một tầng rất dày.
Ở dưới chân Kila cũng vậy, mọi thứ đang bị chôn vào dĩ vãng, có lẽ, sẽ mọi vật ở bên dưới đống tuyết này sẽ biến mất mãi mãi, không một người nào biết đến.
Kể từ buổi tối ngày hôm qua, tất cả đã thay đổi!
Dù cho tuyết dày đến mấy cũng không thể xóa hết các dấu vết vẫn còn đọng lại, Kila bước đi trên một mảnh đất trắng tinh khôi, trầm lắng nhưng lại tạo ra một cảm giác tuyệt vọng, cô đơn và lạnh lẽo.
“Mọi người đã chết hết rồi.” Kila thẫn thờ nhìn quanh cậu, ánh mắt hơi dại ra.
“Có lẽ, sau một thời gian nữa, mình cũng sẽ như mọi người, nằm trên như một thứ tầm thường rồi bị chôn sâu vào lớp tuyết.”
Kila bước đi, không có mục đích, đôi khi, cậu lại dẫm lên một đống tuyết màu đỏ đậm, đó là máu của những người đã chết, hay thậm chí cậu còn nhìn thấy một vài cánh tay lạnh buốt đang nhô lên, tựa như, người đó đang cầu cứu…
Và đêm hôm qua, tất cả trở nên rất điên cuồng, rất nhiều người bị giết, rất nhiều người la hét rồi bỏ chạy, nhưng không một ai bước ra khỏi căn cứ của thủ lĩnh Neymia, mọi người đã bị giết một cách tàn nhẫn bởi súng đạn, bởi những thứ sức mạnh gọi là năng lực tiến hóa.
Kể cả Neymia, người thủ lĩnh mạnh mẽ tiến hóa đến cấp ba cũng bị giết như một loài sâu bọ đứng trước một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt thì dữ tợn.
Kila rất may mắn, hay cũng có thể là bất hạnh, cậu bị rất nhiều thi thể đè lên cả một buổi tối, cậu hoảng sợ tới mức không dám cử động hay thở mạnh, mà đống thi thể cứu mạng cậu thuộc về những người bạn đồng hành của Kila.
Ba mươi bảy người, tất cả bọn họ như thể đang nhìn cậu từ sau lưng bằng một ánh mắt oán hận lẫn chất vấn.
“Tại sao ngươi không chết?”
Kila muốn cười lớn, và cũng muốn khóc thật lớn, tuy nhiên, cái lạnh đang bao trùm lấy cậu, thân thể lạnh giá, bàn tay không còn cảm giác, đôi chân nặng trĩu.
Kila sắp chết!
Chết vì cái lạnh, chết vì bị rất nhiều thi thể đè lên xuyên suốt cả một đêm dài.
Có lẽ, đây là sự trừng phạt của những người chết đối với Kila.
Toàn thể mười ba ngàn sáu trăm bảy mươi tám người, bọn họ đang muốn kéo lấy Kila xuống bên dưới đống tuyết băng lãnh.
Kila lê bước, chờ đợi giây phút cái chết phủ xuống, không một chút hi vọng, không một chút đau khổ, đôi khi, cái chết chính là một sự giải thoát.
Sau một lúc, Kila bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh lạ, cậu ta hơi ngẩng đầu nhìn về một hướng cách cậu chừng ba mươi mét.
“Không!!” Một cô bé hoảng hốt hét lớn, cô ấy đang cầm một khúc gỗ nhỏ chỉ thẳng vào một con quái vật.
Con quái vật kia là giống như báo đốm với tám cái chân to khỏe, hàm răng sắc bén lộ ra khỏi vòm miệng, ánh mắt dữ tợn nhìn thẳng vào cô bé khoảng chừng mười bốn tuổi, nước dãi tanh tưởi chảy xuống, nó đang định giết chết cô bé.
Còn cô bé thì đang cố gắng chống trả, ánh mắt vừa sợ hãi vừa kiên cường, như thể đang níu kéo một hi vọng sống sót, như thể đang dùng hết sức để hét lên rằng.
“Tôi không muốn chết!”
Thế nhưng, con quái vật làm sao buông bỏ con mồi béo bở, nó cảnh giác đi vòng quanh cô bé rồi sau đó nó nhảy lên, móng vuốt sắc bén vồ xuống từ trên cao, cơ thể khổng lồ nặng lên đến hàng tấn chuẩn bị nghiền nát cô bé nhỏ tuổi.
Cô bé ngã nhào ra sau, hình như cô nhìn thấy Kila cho nên cô bé đã quay đầu nhìn cậu, nét mặt cầu cứu, nước mắt chảy dài xuống từ đôi mắt nhỏ bé.
“Không!” Lần này, Kila vô thức hét lên, vẻ mặt đã biến đổi thành phẫn nộ.
“Ngươi hãy ăn ta này!” Cậu gầm thét bằng tất cả sức mạnh còn sót lại, tuy nhiên, tất cả chỉ là vô ích.
Con quái vật vẫn vô tình nhào xuống, không hề do dự, không hề thương tiếc, nó không có nhân tính, nó chỉ là một con quái vật không hơn không kém.
Gió lạnh gào thét thổi qua lớp tuyết dày, cây cối cũng đang mất đi màu sắc xanh lục tươi mới của chúng, bầu không khí càng thê lương hơn khi một thảm kịch chuẩn bị diễn ra tại vùng đất này.
Kila lao thẳng về phía cô bé, cậu ta muốn dùng chính thân thể để chặn đứng con quái vật, ít ra cậu cũng có thể cứu sống một mạng người nếu thành công, nhưng lý trí của cậu lại đinh ninh rằng, con quái vật sẽ thành công và cô bé nhỏ tuổi kia chắc chắn sẽ chết.
Kila không đành lòng và cũng không có đủ dũng khi để xem tiếp, cậu ta dứt khoát nắm chặt đôi mắt lại, cũng giống như đang tự hiến dâng bản thân cho con quái vật.
Mọi người, cha mẹ, kể cả những người bạn tốt của Kila đã chết hết, cậu không còn lý do gì để sống nữa.
Ầm!
Nhưng mà cảnh tượng trong tưởng tượng của Kila đã không diễn ra, một âm thanh trầm trọng vang lên ở đằng trước, Kila giảm tốc độ chạy rồi ngừng bước, cậu mở mắt ra nhìn, sau đó, vẻ mặt Kila biểu hiện sự chấn động mạnh.
Con quái vật to khỏe đang nằm im trên mặt đất cách cô bé khoảng chừng mười mấy mét, và một người đàn ông lực lưỡng với bộ giáp trắng bạc đang đứng ở đó, yên tĩnh, trầm lặng nhưng lại tỏa ra một khí khái cuốn hút đến lạ thường, đó là vẻ đẹp của một người sở hữu sức mạnh lớn lao.
“Chính ông ta đã giết chết con quái vật ư?” Kila ngạc nhiên lẩm bẩm.
“Một đấm thẳng vào vùng tim, đúng là một người đàn ông mạnh mẽ.” Kila nhìn thoáng qua chỗ vết thương chí mạng đối với con quái vật, nó đã tắt thở, khuôn mặt dữ tợn, hoang dại vẫn còn đọng lại y như lúc còn sống.
Cô bé được người đàn ông cứu từ trong ranh giới của cái chết, cô ấy hơi ngẩn người ra, sau đó òa khóc rất đáng thương.
Người đàn ông hạ thấp mình xuống, vẻ mặt hòa ái nói:
“Không sao nữa rồi, cô nhóc đừng khóc nữa, có ta ở đây, cô nhóc sẽ an toàn tuyệt đối.”
“Cảm ơn.” Cô bé lau đi vệt nước mắt hạnh phúc lẫn khổ đau rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông với thân thể to lớn, ở trong mắt cô bé, người đàn ông này còn to lớn hơn cả Mặt Trời!
“Cô nhóc tên là gì?” Người đàn ông cười hỏi, nụ cười tự tin trên gương mặt kia làm cô bé cảm thấy thoải mái, đánh tan hết sự căng thẳng trong lòng.
“Tôi tên là Hina.” Hina ấp úng đáp lại.
“Một cái tên rất hay, ta là Thanok.” Thanok cười nhạt.
“Còn nhóc nữa?” Thanok quay đầu nhìn Kila.
“Tôi tên là Kila.” Kila giật mình một cái rồi đáp, cậu ta vẫn chưa thoát khỏi sự rung động vì sức mạnh áp đảo của người đàn ông đang ở trước mặt.
“Cả hai đừng sợ, nơi này không thích hợp để ở nữa rồi, hãy theo ta trở về Thập Linh Hỏa thành, hai nhóc sẽ an toàn khi sinh sống ở đó, không cần phải đối mặt với đám quái vật nguy hiểm nữa.” Thanok nói với vẻ mặt điềm tĩnh.
“Thập Linh Hỏa thành?” Hina ngẩn ngơ.
“Nó là một tòa thành trì ư?” Kila nghi hoặc.
“Đúng vậy, một tòa thành rất lớn, nó sẽ không bao giờ ngã xuống.” Thanok trầm giọng trả lời, vẻ mặt đầy sự tự tin làm Kila lẫn Hina tin tưởng không điều kiện.
“Nơi đó có người xấu không?” Hina hỏi nhỏ.
“Tất cả người xấu không được phép tiến vào Thập Linh Hỏa thành!” Thanok bình tĩnh gật đầu trong khi đưa cho Hina một cái áo khoác làm từ lông thú, sau đó ông lại đưa cho Kila thêm một cái nữa.
“Cảm ơn.” Kila ngại ngùng nói trong khi cúi đầu.
“Chiếc áo này rất thần kỳ, sau khi mặc nó thì tôi không còn cảm thấy lạnh nữa.” Hina vui vẻ nói.
“Nếu mọi người còn sống thì tốt rồi, Hina sẽ tặng cho cha mẹ một chiếc áo giống vậy để họ không bị lạnh vào mỗi đêm nữa.”
Kila nhẹ nhàng mặc cái áo khoác chống lại vào, cậu ta lặng người khi nghe thấy lời nói hồn nhiên của Hina, đáng tiếc, Hina sẽ không bao giờ có thể gặp lại cha mẹ, bởi vì ở nơi này, chỉ còn lại hai đứa trẻ khốn khổ vừa được một người tốt bụng cứu sống từ miệng máu của quái vật.
“Tôi, có thể trở nên mạnh mẽ như ông không?” Kila đi đến trước mặt Thanok, cậu lấy hết can đảm để hỏi, ấn tượng về Thanok quá lớn làm Kila cảm thấy ngưỡng mộ Thanok.
Nếu như Kila cũng có sức mạnh giống thế thì người thân, bạn bè của cậu hay thậm chí là cha mẹ của Hina đã có thể đứng đây rồi mặc chiếc áo khoác ấm áp này.
Có lẽ, vài ngày trước, Kila chắc chắn mừng rỡ đến hạnh phúc vì có được một cái áo khoác ngăn cách cái lạnh, nhưng bây giờ, lòng của cậu gần như chết lặng.
Người đã vớt lấy một tia linh hồn cầu sinh cuối cùng của Kila là Thanok.
Cho nên, Kila đã tự nhủ với lòng mình rằng phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa, để một ngày nào đó, Kila có thể đứng ra bảo vệ mọi người, bảo vệ những thứ quý giá không thể bị thay thế, bảo vệ những điều tốt đẹp đang bị tuyết trắng chôn vùi, bảo vệ nhân lý khỏi thời đại của máu tanh.
“Hãy gia nhập Quân Đoàn Gaia ở Thập Linh Hỏa thành, cậu sẽ trở nên mạnh mẽ khi là một thành viên của quân đoàn đó.” Thanok nghiêm túc nói với Kila.
Kila dùng sức gật đầu với Thanok, cậu đã nhận được một câu trả lời mỹ mãn, ít nhất, người đàn ông mạnh mẽ đã dẫn lối cho Kila, ít nhất thì, cậu cũng tìm được một con đường giúp cậu có động lực sống tiếp.
…
Thanok dùng thần thức quan sát toàn bộ căn cứ, tất cả đang bị tuyết dày nhấn chìm vào cái rét lạnh, ông ta có thể nhìn thấy các lều trại bị hư hỏng nghiêm trọng hay các xác chết vẫn còn ở trên mặt băng.
“Thật ác độc!” Thanok lạnh lùng nói.
“Không ngờ cùng là con người với nhau nhưng bọn họ lại ra tay giết hại nhiều người vô tội đến vậy.”
“Đó là dục vọng!” Một cô gái nhẹ nhàng lên tiếng trả lời Thanok, cô ấy chính là Lilith.
“Mục đích của chúng ta là vận chuyển ba ngàn bộ quần áo chống lạnh và năm trăm vũ khí, năm trăm bộ giáp da để bán cho người ở trong căn cứ này, không ngờ kết quả của chuyến đi lại là nhìn thấy một bi kịch.” Linda ở cạnh bên, cô nói với khuôn mặt bình tĩnh, không hề xao động trước cái chết của rất nhiều người, tâm tính của một sát thủ hàng đầu là vậy, cứng cỏi và kiên cường.
“Ở đây có rất nhiều vết đạn.” Thanok ngưng trọng nói.
“Có thể người gây ra thảm kịch này là đám thuộc hạ cầm vũ khí nóng của Martin Oliver.”
Martin Oliver, người nắm giữ khoảng mười ngàn quân nhân và hơn bốn mươi ngàn người dân bình thường trong căn cứ quân sự khổng lồ nằm ở dưới dãy núi Siruan, ở ngoài hai trăm km hướng tây bắc của Thập Linh Hỏa thành.
Lilith nghe lời nói suy đoán của Thanok, cô lạnh nhạt lắc đầu: “Không phải, những cái cây bị đóng băng đã cho tôi biết đáp án chính xác.”
“Nơi này ở phía tây Thập Linh Hỏa thành, cách khá xa căn cứ quân sự Siruan, bọn họ sẽ không đem nhiều quân lính đến chỉ để tàn sát người vô tội, hơn nữa, Martin Oliver thích chiếm hữu hơn là giết chóc.”
“Cô có thể nói chuyện với thực vật ư?” Linda ngạc nhiên hỏi.
“Tôi đã tái hiện ký ức của thực vật và nhìn thấy một ít cảnh vào buổi tối hôm qua.” Lilith thản nhiên trả lời trong sự ngạc nhiên đến ngây người của Thanok và Linda.
“Người ở đây bị tấn công bởi một đội quân có vũ trang và người thức tỉnh năng lực tiến hóa, bọn chúng mặc một bộ đồ giống như nhau, tuy nhiên, tôi nghĩ rằng bọn chúng không thuộc một quốc gia nào vì bộ đồ kia không giống với quân phục của tất cả quốc gia trên Hành Tinh Gaia này.” Lilith nhẹ giọng nói ra.
“Bọn chúng đến từ quốc gia ở phía tây Niyensa, thuộc một tổ chức vừa xuất hiện trong Thời Đại Tiến Hóa!” Lilith nhàn nhạt xác định.
“Tại sao bọn chúng lại tàn sát người?” Thanok cau mày hỏi.
“Không biết.” Lilith thản nhiên lắc đầu.
“Chúng ta hãy đi thẳng về một căn cứ ở phía tây nam, sau đó vòng qua mười bảy trạm tiếp tế ở hướng đó để đón một ít người đang ẩn nấp trong trạm tiếp tế rồi trở về Giáo Đình.”
Lilith quay đầu bước lên một con sói xám khổng lồ, sau đó sói xám nhấc bốn chân lên chạy thẳng về phía tây nam Thập Linh Hỏa thành.
Trạm tiếp tế là hầm an toàn, chỉ cho phép con người đi vào trong, ở đó có thức ăn, nước uống, quần áo lẫn các loại thuốc trị thương, từ hơn một tháng trước, Thanok dẫn theo một trăm thành viên của ông ta đi xây dựng hơn một trăm trạm tiếp tế xung quanh Thập Linh Hỏa thành.
Mỗi khi có con người đi vào trạm tiếp tế thì Trinh Sát Đoàn sẽ nhận được tín hiệu từ cảm biến rồi gửi tin tức cho Thanok hay Quân Đoàn Gaia đi đón số người đó về Thập Linh Hỏa thành.
Các trạm tiếp tế đang làm việc rất hiệu quả, chúng giúp Quang Minh Giáo Đình tìm thấy hơn năm ngàn người đang sinh sống ở vùng hoang dã trong phạm vi hơn hai trăm km gần Thập Linh Hỏa thành.
Hiện nay, Thanok và đồng đội của ông vẫn đang xây dựng trạm tiếp tế ở khoảng cách xa hơn, mỗi một trạm tiếp tế đều là con mắt quan sát của Trinh Sát Đoàn để điều tra tình hình hay số lượng sinh vật, Vegner đang hoạt động.
“Chúng ta lên đường thôi.” Thanok cao giọng ra lệnh cho hơn một trăm người khác trong đoàn thương hội, một trăm người dẫn theo một trăm hai mươi sói xám cho nên Kila và Hina được cưỡi một sói xám, chúng rất thân thiện với con người cho nên hai đứa trẻ cực kỳ an toàn.
Sau một lúc, đoàn thương hội di chuyển, cơn mưa tuyết lạnh giá che phủ bóng hình của bọn họ, nhấn chìm khu căn cứ vốn dĩ là một nơi đông người này vào sự lạnh lẽo, yên tĩnh, lâu lâu, một ít quái vật tìm đến đây để đào bới gì đó.
…
Khu vực phía tây nam Thập Linh Hỏa thành, tại một trạm tiếp tế.
Nó được xây dựng theo kiểu dáng giống như một lô cốt ngầm, với một cánh cửa bằng kim loại ở trên mặt đất và rất nhiều màn hình giám sát đặt ở gần đó, nếu con người đi tới gần thì cánh cửa sẽ tự động mở ra chào đón con người, đèn điện sáng lên, đưa con người vào một vùng đất mà họ mơ mộng.
Không thiếu thức ăn, nước uống, không sợ bị lạnh vì đã có máy điều hòa nhiệt độ hay cả trăm bộ quần áo làm từ da lông của sinh vật tiến hóa.
Các bộ quần áo kia không phải là pháp bảo nhưng được Tạo Tác Sư ở Kinh Hồng quốc, Không Vũ quốc chế tạo nên có khả năng kháng lạnh cực tốt, đi giữa trời âm độ nhưng vẫn không cảm thấy lạnh gì.
Để chế tạo một số lượng lớn quần áo giống vậy thì Quân Đoàn Gia đã phải thuê Tạo Tác Sư làm việc thông qua Tạo Tác Sư hai sao, người làm Hội Trưởng của một phân bộ Tạo Tác Sư tại Không Vũ quốc, Nguyễn Trần Thái Dung, giờ đây cô ta đang dạy dỗ Naela thành một Tạo Tác Sư thực thụ ở Không Vũ Vương Thành.
“Này mọi người, tôi nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây trước khi quá muộn.”
Lúc này, ở trong trạm tiếp tế, một người thanh viên nói với vẻ mặt lo lắng, lâu lâu cậu ta lại liếc nhìn xung quanh vì trực giác đang mách bảo cậu ta sẽ gặp nguy hiểm.
“Thôi nào Sin, chúng ta chỉ vừa tới đây chưa được nửa giờ đồng hồ, hãy để chúng tôi nghỉ ngơi một chút chứ?” Một người khác lên tiếng, vẻ mặt không đồng ý với lời đề nghị của Sin.
Sin là một người thanh niên chạy trốn khỏi căn cứ của Amoty khi bị một đám Venger tấn công, vì trực giác cảnh báo nguy hiểm rất chính xác cho nên Sin đã giúp một nhóm người chạy thoát khỏi Venger cùng với cậu.
Trong nhóm người có một người bạn của Sin là cô gái xinh xắn tên Vilan, hơn hai mươi người nam nữ khác là bạn của Vilan.
Vilan thấy mọi người có vẻ rất thích thú khi ở trạm tiếp tế, cô cũng cảm thấy vậy, thừa đồ ăn nước uống, bầu không khí an toàn dễ chịu, nơi này đúng là một Thiên Đàng giữa trần gian.
Cho nên Vilna cũng lên tiếng khuyên bảo Sin: “Sin, cậu đừng nên lo lắng như vậy chứ? Hơn nữa, dù cho gặp nguy hiểm thì cũng không sao đâu, anh ta rất mạnh mẽ, đánh bại luôn cả quái vật cấp bốn luôn cơ mà!”
Vilan vừa nói vừa nhìn vào một người thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, người này trông rất kỳ lạ và ngồi một chỗ cách xa nhóm người, đôi mắt suy tư đang nhìn xuyên qua khung cửa sổ nhỏ như đang chiêm nghiệm một thứ xa vời nào đó.
“Trực giác cho tôi biết ngay cả Paul cũng không thể chiến thắng sự nguy hiểm đang ngày càng đến gần vời chúng ta!” Sin nói với vẻ mặt kiên quyết.
“Với lại, Vilan, cô không nên coi Paul giống như một người bảo hộ chúng ta chứ? Anh ta chính là người bạn đồng hành từng cứu chúng ta khỏi bày giun đất nham tương, nhưng không có nghĩa là Paul sẽ bảo vệ chúng ta suốt đời, cho nên hãy dẹp bỏ lối suy nghĩ đó đi!” Càng nói, thanh âm của Sin càng lớn, trông như cậu ta đang hét thẳng vào mặt cô gái trẻ Vilan vậy.
“Cậu có cẩn phải ứng gay gắt như vậy không?” Vilan lớn tiếng hét lên, hốc mắt chuyển sang màu đỏ vì cảm thấy ấm ức.
Paul là Venger kỳ lạ từng giết sạch bầy giun đất khổng lồ để cứu họ, sau đó Paul liền trở thành một người đồng hành không thể thiếu, vì sức mạnh quá lớn nên nhóm Viltan tự coi Paul là bùa hộ mệnh, một thanh kiếm sắc bén giết chết quái vật, cả nhóm Vilan hoàn toàn dựa dẫm vào Paul.
Nghe thấy âm thanh cãi nhau của hai người, Paul chỉ hơi nghiêng đầu liếc một cái rồi không để ý nữa, còn những người khác liền đứng ra ngăn cản, sau một hồi nói chuyện thì mọi người đồng ý với Sin, chấp nhận từ bỏ nơi thoải mái để tránh khỏi nguy hiểm đang ập tới.
“Trực giác của Sin chưa bao giờ sai lầm, chúng ta hãy tin tưởng vào cậu ta!” Một người dọng dạc thuyết phục.
“Được!” Những người còn lại đều gật đầu, Vilan quay mặt sang một bên, không thèm nhìn Sin.
Trước khi gặp gỡ Paul, Vilan là một cô gái năng nổ, tích cực tiêu diệt quái vật, Venger, nhưng hôm nay, Vilan không còn nhiệt huyết nữa vì cô đã có một người đáng tin cậy để gửi gắm vào, sự yếu đuối trong lòng cô đang dần lớn mạnh nên Vilan có suy nghĩ nhờ vào Paul bảo vệ.
Tiếng hét của Sin giúp Vilan tỉnh táo lại, phần nào đó trong thâm tâm Vilan đang trỗi dậy, đánh bại phần yếu đuối, nhưng Vilan lại đang giận lẫy Sin.
Cả nhóm thu dọn đồ đạc, mang theo ít thức ăn, nước uống, thuốc bột trị thương rồi lên đường.
Khi bọn họ vừa đi ra khỏi cửa của trạm tiếp tế, bọn họ bất ngờ nhìn thấy một nhóm người cưỡi sói xám khổng lồ đang đứng ở đằng xa, hai bên đang quan sát lẫn nhau.
Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn vang vọng từ một người dẫn đầu nhóm cưỡi sói xám.
“Venger Thức Tỉnh! Ta có thể cảm nhận được mùi ghê tởm của ngươi!”
“Chết đi!”
Vù! Vù!
Tiếng xé gió mãnh liệt, một người khổng lồ phóng thẳng về phía nhóm Sin, hay nói đúng hơn là Paul.
Đó chính là Thanok đang ở trạng thái khổng lồ, cảm xúc phẫn nộ bao trùm tâm trí của ông vì ông nhận ra Paul chính là một Venger Thức Tỉnh!
Mà cội nguồn của sự phẫn nộ trong lòng Thanok là hận thù đối với Venger!
“Gào!!” Paul cảm nhận nguy hiểm từ Thanok, thân thể Paul trở nên to lớn hơn, cao đến bốn mét với một luồng khí tức màu đen lạnh buốt bùng lên khỏi cơ thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...