Vũ Hy chạy thẳng một mạch ra khỏi bệnh viện dưới sự chú ý của nhiều người khác, bọn họ liền phản ứng với nét mặt kinh ngạc, đôi khi còn thốt lên vài câu:
“Kia là bác sĩ Mira? Ngài ấy bị làm sao vậy?”
“Không thể nào, bác sĩ Mira đang hôn mê ư?”
“Bác sĩ Mira!!”
Hầu hết những người đang có mặt ở đây đều là bệnh nhân đang các vết thương do chiến đấu để lại như mất đi một phần của tứ chi hay cụt tay, cụt chân, bị thương ở vùng đầu, cơ quan nội tạng bị ảnh hưởng nghiêm trọng mất đi chức năng vốn có của nó.
Nhờ vào công nghệ y học hiện đại pha lẫn một chút huyền huyễn cho nên bác sĩ Mira đã nghiên cứu ra nhiều thành tựu mới như nuôi cấy các bộ phận của cơ thể con người với tốc độ nhanh nhất rồi dùng nó thay đổi các bộ phận bị tổn thương, … những thành tựu đáng nể đó đã giúp ích cho hàng chục ngàn người, để bọn họ có thể nở một nụ cười vui sướng sau những tháng ngày khổ sở.
Vì vậy cho nên danh tiếng lẫn uy vọng của bác sĩ Mira nằm ở những vị trí đầu trong Thập Linh Hỏa thành, nhiều người rất biết ơn cô.
Vừa chạy ra khỏi tòa nhà cao tầng, Vũ Hy cảm thấy không khí lạnh giá ập đến, tuyết rơi từng mảng trắng phủ lên Thập Linh Hỏa thành một cái áo tuyết mơ mộng và lạnh lẽo.
Mùa đông đã đến từ mười ngày trước!
Nhiệt độ vẫn đang giảm mạnh xuống dưới âm, nhiều người sinh sống tại Thập Linh Hỏa thành đã được cảnh cáo từ Giáo Đình trước đó cho nên bọn họ trang bị cho bản thân những vật dụng kháng lạnh như đan dược, phù chú, áo ấm, vì vậy họ không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi mùa đông khắc nghiệt.
Thế nhưng, ở bên ngoài Thập Linh Hỏa thành thì khác, người ta thường hay kể nhau nghe về những cái xác chết bị đông cứng, thân thể gầy còm vì thiếu miếng ăn, bị chôn vùi sâu dưới tầng tuyết dày hơn ba mét…
Một ít loài sinh vật tiến hóa ngủ đông, một ít thì vẫn tiếp tục săn mồi tìm kiếm thức ăn bỏ bụng giữa ngày đông giá rét, và bọn Venger thì đang thích nghi với cái lạnh, chúng điên cuồng tản ra khỏi các thành phố, thị trấn lớn để tìm kiếm thức ăn với tâm trạng hoảng loạn, điên dại.
Tần số mà Quân Đoàn Gaia cùng các người dân bình thường đối đầu với các bầy Venger lớn, nhỏ càng lúc càng tăng lên.
Thời tiết không cho phép Quân Đoàn Gaia hoạt động với hiệu suất tốt nhất cho nên việc tìm kiếm người lưu lạc ở bên ngoài Thập Linh Hỏa thành đang gặp rất nhiều khó khăn, hơn nữa, những người đó không chết đói thì đã học cách sinh tồn, ẩn nấp rất kỹ càng, khó tìm thấy bọn họ với dưới một lớp tuyết trắng bao phủ cả một vùng đất rộng lớn.
Cho dù Giáo Đình tuyên bố ban thưởng cho người dân nào tìm thấy dấu vết hoạt động của con người nhưng tổng thể thì hiệu quả không cao lắm.
Trinh Sát Đoàn lẫn đội ngũ giao thương do Thanok làm nhóm trưởng và cậu thanh niên tên Vincy sở hữu năng lực tiến hóa “Cái Bóng”, tuy năng lực đó rất mơ hồ nhưng tóm lại hai chữ kia đủ diễn đạt sức mạnh của Vincy, ngoài ra, người nào bị cậu ta chui vào cái bóng thì sẽ bị hút hết thể lực, năng lượng, trở nên uể oải.
Một năng lực khá nổi bật nhưng cũng để lộ ra đầy điểm yếu, đó là lực tấn công của Vincy không cao lắm, chỉ hơn người bình thường được chút đỉnh chứ không mạnh bạo dùng cơ bắp đập chết kẻ địch như “Thanok Khổng Lồ” được các người dân kính nể kia.
Một biệt hiệu không sai, khi gặp phải Venger hay trong trạng thái chiến đấu, Thanok càng tức giận thì cảm xúc mãnh liệt đó sẽ chuyển thành một nguồn sức mạnh cho chính ông ta, làm cơ thể ông ta trở nên khổng lồ hơn.
…
“Chị Nguyễn Thanh!!” Vũ Hy đưa Mira đến một căn phòng ăn rộng rãi, bên trong căn phòng có một cái bàn dài đủ để toàn bộ thành viên cấp cao của Giáo Đình cùng ngồi chung để thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn, chiêm ngưỡng tài nghệ của các đầu bếp giỏi giang.
Vào lúc này, rất nhiều người đang có mặt ở trong căn phòng ăn trang hoàng đó, bao gồm ba Quân Đoàn Trưởng Rinka, Richard, Dieter cùng những Phó Đoàn Trưởng Lucas – sở hữu năng lực Điện Năng -, Derek với khả năng Tái Sinh nhanh chóng, và hai anh em người nham thạch cứng cỏi bậc nhất Quân Đoàn là anh trai Fergal, em trai Fergus.
Đường Chủ Tuần Thú Đường, Lý Quỳnh Chi, hình như cô ra rất vui vẻ nên sắc mặt hồng hào, tu vi đã gần chạm đến Tứ Dương kỳ, cộng với Thánh Vật Tuần Thú Thánh Bổng, nay được cô ta chuyển đổi thành một Tuần Thú Thánh Tiên, nôm na là một cây roi dài, một roi trút xuống, hung thú Tứ Dương đỉnh phong cũng phải rít gào rồi nằm im giả chết.
Đường Chủ Luyện Đan Đường, Nguyễn Thanh, một người phụ nữ nắm giữ quyền lực thậm chí ngang bằng với cả Hồng Y Giáo Chủ Mặc Hàn, một người hết sức quan trọng đối với toàn thể Giáo Đình lẫn những người đang sinh sống ở vùng đất tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh.
Người chế tạo ra rất nhiều đan dược lẫn giúp đỡ bác sĩ Mira trong quá trình nghiên cứu ra được nhiều thành tựu lớn, công lao của cô ấy còn hơn cả Mặc Hàn lẫn Ngọc Trang.
Nguyễn Thanh nắm giữ Luyện Đan Thánh Đỉnh, kiêu lãnh mà thần bí, cuốn hút nhưng vẫn cách xa người ngàn dặm, không thể chạm, chỉ có thể nhìn người rồi sẽ nắm giữ quyền năng tối thượng ấy. Hơn nữa, Nguyễn Thanh gần tìm hiểu xong đan phương của Huyết Mạch Thăng Cấp Đan, giúp cho hung thú tiến hóa, tinh lọc dòng máu trong cơ thể sao cho thuần túy, mạnh mẽ hơn.
Điều kiện để chế tạo đan dược đó là khi Nguyễn Thanh đột phá Tứ Dương sơ kỳ, trở thành Luyện Đan Sư ba sao, nguyên liệu của nó không mắc lắm, Huyết Thần Quả và Dị Linh Thần Thảo, mỗi một thứ giá trị năm mươi ngàn điểm tín ngưỡng cố định, tổng cộng là một trăm ngàn điểm cho một lần luyện chế.
Người đang giữ quyền hành tối cao tại Hội Đồng Thẩm Phán, Thẩm Phán Trưởng Diêu Nguyệt với một ánh mắt sắc lạnh nhưng khi đi vào căn phòng thì Diêu Nguyệt đã trở về với tính tình vui vẻ, hòa đồng, lâu lâu lại còn nở một nụ cười làm cho cả căn phòng lớn sáng bừng lên, đi cùng Diêu Nguyệt là hai trong số hơn một trăm người trong Hội Đồng Thẩm Phán, bà lão Thụy Vân và ông lão Trần Vĩ.
Đừng nhìn thấy họ già yếu mà sinh ra lòng khinh thường, họ từng là những người sở hữu danh vọng lớn trong Không Vũ quốc và Kinh Hồng quốc, hai vị quan xử án liêm chính nhất của triều đại bấy giờ, ai ai trong Hội Đồng Thẩm Phán cũng toát lên một thần thái uy nghiêm khiếp người.
Đường Chủ Phù Đường, Nguyệt Linh, cô là một Thất Vĩ Thiên Hồ với lực lượng linh hồn mạnh hơn người bình thường gấp mười bốn lần, nay vì chuyên tâm tu luyện nên tu vi đã đạt tới Tứ Dương sơ kỳ, cô ấy đã đủ trình độ luyện chế ra phù chú cấp năm!
Nghe nói, vì Nguyệt Linh tích trữ rất nhiều tài nguyên cho nên các thành viên của Phù Đường như Linh Long, “tiểu thiên tài” Hoàng Trác – người từng chiếm lấy tạo hóa từ Bản Nguyên Huyết Mạch Thác nhờ vào một bàn chân không thương tiếc của Thanh Vũ, ngoài tăng cao độ đẹp trai ra thì thiên phú chế phù cũng tăng lên nốt – bọn họ nhận được sự bồi dưỡng chống chất từ tài nguyên cho nên quá trình học phù không có áp lực.
Nếu luyện chế thất bại trăm lần, luyện thêm ngàn lần là thành công thôi, giàu tài nguyên mà, không xài thì tiếc lắm.
Đường Chủ Linh Dược Đường, người đang quản lý Vạn Vật Thánh Thổ, giúp Giáo Đình tìm ra nhiều loại linh dược có trong Hành Tinh Gaia, Vương Tinh, không biết có phải do thời tiết lạnh nên lượng mỡ tích tụ nhiều hay không mà thân hình Vương Tinh lại mập thêm một vòng, trông rất phúc hậu với nụ cười hiền hòa trên mặt.
Đường Chủ Trận Pháp Đường kiêm luôn Hồng Y Giáo Chủ, Mặc Hàn, ông ta đã đột phá từ gần mười ngày trước, trở thành tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ, thực lực không thua kém Tứ Dương hậu kỳ, nắm giữ Trân Pháp Thánh Nhãn càng khiến Mặc Hàn trở nên cường đại khó đoán, không một ai biết ông ta đã mạnh cỡ nào, chỉ biết đại trận đang bao phủ năm mươi dặm bao phủ Thập Linh Hỏa thành.
Huyền Thiên Huyễn Kiếm Trận, bốn mươi sáu trận kỳ làm trụ cột, bộc phát ra sáu mươi bốn vệt kiếm khí đủ chém giết tu sĩ Tứ Dương đỉnh phong.
Hơn nữa, Mặc Hàn từng sử dụng một Thiên Phú Chi Tinh và hai viên tinh thể biến dị hệ thủy, ông chưa từng thử nghiệm chiến lực của bản thân nên đến ngay cả ông cũng chẳng biết thực lực của mình nằm ở mức độ nào.
Ngoài ra, còn có một số người của Luyện Đan Đường như Dương Bảo, Trần Văn Long, Lê Hành, và một Phó Đường Chủ của Luyện Khí Đường là Trọng Huy cùng với một thành viên danh dự khác là Thúy Nga, vì cô ta rất thường xuyên tìm kiếm Vũ Hy để tìm hiểu về Luyện Khí Ngữ.
Đến từ Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn, một Quân Đoàn giống như một môi trường đào tạo ra các Thánh Kỵ Sĩ tập sự, Quân Đoàn Trưởng Lưu Úc cùng hai Phó Đoàn Trưởng Tuân Vu, Khương Văn, tu vi của mỗi người đều đã chạm đến Tam Dương đỉnh phong!
Quốc Vương của Không Yên Vương Triều, Không Yên và Đại Thừa Tướng Vương Lăng, người vừa thăng chức Đại Nguyên Soái là Tăng Tư Đạo, ông ta từng bảo vệ Diêu Nguyệt ở Vương Thành của Không Vũ quốc, hiển nhiên, Không Huy cũng đi theo cha mình vào đây, nếu không nhờ Không Yên xin cho thì Không Huy đang cho các hung thú trong trang trại chăn nuôi ăn trưa rồi.
Còn một người có địa vị cao nhưng chưa bao giờ trở về Không Vũ quốc từ khi đặt chân lên vùng đất xa lạ này, Đại Vương Tử của Quốc Vương đời trước, Không Thiên Hà, tu vi nửa bước Tứ Dương kỳ, nếu sử dụng Thần Thông “Phá Thiên” thì dư sức đánh lui tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ.
Quốc Vương đương nhiệm của Kinh Hồng Vương Triều, Kinh Thần Hạo và Vương Hậu, Phù Đồ Hiền, hai người chính là cha ruột và mẹ ruột của Kinh Nhân Đức, vì Kinh Nhân Đức đang rất bận rộn nên không thể đến tham gia buổi tiệc chào đón Hồng Y Giáo Chủ Ngọc Trang trở về và tiếp đón những người bạn của Ngọc Trang như Dương Khả, Tiêu Mị.
Đi cùng với Kinh Thần Hạo, Phù Dung Hiền là một ít Thành Chủ tu vi Tam Dương hậu kỳ, trong đó có Đại Nguyên Soái Đặng Tín tu vi Tam Dương đỉnh phong gần đột phá nửa bước Tứ Dương kỳ.
Những người hầu gái do Mặc Hàn thu nhận, bao gồm năm mươi người nhưng chỉ có ba mươi người ở đây để phục vụ cho các thành viên cấp cao, bao gồm Behira và Aviv, mỗi một người hầu gái đều đang mặc một bộ trang phục người hầu thanh nhã, bộ độ có tác dụng che dấu sự tản mát linh áp của họ nên không ai biết thực lực của họ đang ở mức nào.
Chỉ biết rằng, hơn mười ngày trước, một tên côn đồ có sức mạnh ngang Tam Dương sơ kỳ đột nhiên tấn công Aviv thì bị cô ta đấm một phát, bay thẳng lên trời cao, xuyên qua cả Thập Linh Hỏa trận, từ đó trở về sau, các tên côn đồ đều phải đổi nghề.
Những Thánh Sứ khác không có tham dự vì bận làm nhiệm vụ Đúc Thánh Thổ ở Không Vũ quốc bao gồm cả Lâm Phong, Hắc Tinh – người đã trở về Hắc Viên tộc vì một ít việc quan trọng -, Hội Trưởng của Công Hội Mạo Hiểm Giả Nguyễn Vu, Không Tinh, Hư Minh, Băng Tu, Trần Liễu, Trần Minh Nguyệt, Triệu Thiên Ánh, Liễu Sơ Tinh, Triệu Thiên Ánh, Vinh Mộc, Hạ Dương, …
Lilith, Linda và cô gái sở hữu năng lực tiến hóa thúc đẩy thực vật tăng trưởng nên gọi chung là năng lực Sinh Trưởng, ba người họ đang bận việc ở ngoài Thập Linh Hỏa thành, hình như là đi theo Thanok, Vincy tới một khu căn cứ cách xa Thập Linh Hỏa thành chừng hai trăm km để bàn việc buôn bán về trang phục giữ ấm lẫn các loại vũ khí không phải pháp bảo nhưng độ sắc bén đủ chém xuyên qua da thịt của quái vật, Venger.
Có vẻ như đó là một cuộc làm ăn lớn của Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao Lilith, và Phó Bộ Trưởng Linda, cùng thành viên cấp cao Tina, ngày thường, bọn họ chỉ gửi ít nhân viên “nhỏ” của Bộ Ngoại Giao, tu vi chừng Tam Dương hậu kỳ, đỉnh phong là đủ rồi.
Hiện tại, các đầu bếp của Đầu Bếp Đường đang tất bật chuẩn bị các món ăn đỉnh cao của chính cá nhân họ để phục vụ cho các thành viên cấp cao, mọi người đều xem đó là một cuộc thi nhỏ.
Vì vậy, những thành viên đang ở trong phòng ăn đều đang rảnh rỗi nên nói chuyện phiếm với nhau, Thanh Vũ chưa đến phòng ăn, Ngọc Trang cũng vậy.
“Mira làm sao vậy?” Nghe tiếng gọi của Vũ Hy, Nguyễn Thanh lập tức đứng lên rồi rảo bước nhanh tới gần Mira.
“Bác sĩ Mira đột nhiên ngất xỉu, tôi không biết là chuyện gì nên đưa bác sĩ Mira đến đây.” Vũ Hy nhanh chóng trả lời với vẻ mặt hoang mang.
Còn Phong Thanh Dương hơi sửng sốt vì nhìn thấy rất nhiều người mà ông chua từng gặp mặt đang ở trong căn phòng ăn giống như một cung điện cao quý, mỗi một người đều tản ra linh áp mạnh mẽ tới mức làm ông cảm thấy căng thẳng.
Đừng nói là Luyện Khí Sư hai sao như Phong Thanh Dương, dù là Không Yên hay Kinh Thần Hạo, Phù Dung Hiền hay Đại Nguyên Soái Đặng Tín, Tăng Tư Đạo cũng đang choáng ngợp trước sự cường đại của Giáo Đình, ẩn tàng quá sâu!
Đây chỉ là một bộ phận của toàn thể Giáo Đình mà thôi, còn rất nhiều nguồn sức mạnh chưa lộ ra, với lại nhiều thành viên cấp cao đều ẩn tàng tu vi của bản thân ngoài trừ tên Vương Tinh phúc hậu kia.
Tuy nhiên, Phong Thanh Dương không nghĩ ngợi nhiều, ông nhìn Nguyễn Thanh Đường Chủ với ánh mắt giống như đang khẩn cầu.
“Xin ngài hãy cứu bác sĩ Mira, tất cả là tại tôi nên bác sĩ mới lao lực đến ngất xỉu.” Phong Thanh Dương vừa khom người vừa nói lớn, không quan tâm đến các vẻ mặt ngạc nhiên hay hiếu kỳ ở gần ông.
“Bình tĩnh lại nào.” Nguyễn Thanh gật đầu với hai người Vũ Hy, Phong Thanh Dương, sau đó cô bắt tay vào kiểm tra tình trạng bác sĩ Mira, lúc kiểm tra xong, Nguyễn Thanh vừa thở phào nhẹ nhõm vừa lên tiếng nói.
“Bác sĩ Mira không bị bệnh gì hết.”
“Nhưng tại sao cô ấy lại ngất xỉu chứ?” Vũ Hy khó hiểu.
“Chắc là làm việc quá sức, tôi đã nhìn thấy Mira ở trong bệnh viện hơn bảy ngày rồi chưa ra!” Nguyệt Linh nhíu mày suy đoán, cô cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của Mira.
“Không phải.” Nguyễn Thanh cười khẽ lắc đầu, xua tan đi sự lo âu trên gương mặt mệt mỏi của Phong Thanh Dương, mỗi một lời suy đoán của mọi người đều là một ngọn núi đè thẳng vào nội tâm đầy trách nhiệm của ông.
“Bác sĩ Mira đang ở trong một quá trình gọi là thức tỉnh năng lực tiến hóa.” Nguyễn Thanh nhẹ nhàng nói ra.
“Thức tỉnh năng lực tiến hóa?” Mọi người giật mình thốt thành tiếng.
“Đúng vậy, tôi từng nhìn thấy nhiều người giống vậy rồi, cho nên mọi người không cần lo lắng, tôi sẽ đưa bác sĩ Mira về chỗ ở của cô ấy, cho nên không thể tham gia tiếp bữa tiệc, xin mọi người đừng trách cứ.” Nguyễn Thanh từ tốn nói.
“Nguyễn Thanh Đường Chủ cứ đi đi.” Vương Tinh khẽ nói.
“Đúng vậy, bác sĩ Mira đang cần một người có khả năng chăm sóc cô ấy, chị là người có kinh nghiệm nhất trong đây nên đành phải giao cho chị làm việc này rồi.” Vũ Hy nói với vẻ mặt tin tưởng.
“Thôi được, mọi người ở lại vui vẻ.” Nguyễn Thanh mỉm cười một tiếng rồi đưa bác sĩ Mira đi khỏi đây, Phong Thanh Dương không có tâm trạng gì nên cũng đi theo, một hồi sau ông ta trở về bệnh viện vì thấy tình trạng của Mira đã ổn định hơn nhiều.
Một mình ông đứng nhìn người phụ nữ ở trong cái phòng kính, dù gần gũi, nhưng lại cách rất xa.
…
“Đây là Vạn Vật Thánh Thổ?” Ngọc Trang sững sờ nói trong khi nhìn vào một mảnh đất kỳ diệu.
Ngay cả Dương Khả, Tiêu Mị cũng bị vẻ đẹp của mảnh đất cuốn hút, không nói thành lời.
Mảnh đất không lớn lắm, chỉ khoảng một mẫu, nói đúng ra còn khá nhỏ nữa ấy chứ, lúc này, nhiều loại linh dược đang tranh nhau phát triển ở trong mảnh đất màu mỡ, ánh sáng đủ loại màu sắc lan tỏa ra từ từng hạt đất nhỏ bé màu nâu, mang đến cho cả vùng đất này một sự phồn thịnh, tươi mát sảng khoái lẫn một nguồn sinh khí lớn lao.
“Đúng vậy, Vạn Vật Thánh Thổ, một vùng đất giúp cho thực lực phát triển nhanh hơn bên ngoài tận năm mươi lần.” Thanh Vũ vừa gật đầu vừa nói, thanh âm rõ ràng rơi vào tai ba người.
“Thường thì Vạn Vật Thánh Thổ sẽ do hai người Vương Tinh và Tina cùng quản lý.”
“Tuy nhiên, hai người họ đều đồng ý bỏ ra một phần đất dành cho Hoa Linh, cho nên em cứ đặt Hoa Linh vào trong đó đi, anh tin tưởng Vạn Vật Thánh Thổ sẽ giúp Hoa Linh tỉnh lại sớm thôi.”
“Cảm ơn anh, và hãy gửi lời cảm ơn của em đến Vương Tinh cùng Tina.” Ngọc Trang nhẹ nhàng gật đầu nói.
Sau đó, trong ánh mắt long lanh của Dương Khả, Tiêu Mị, Ngọc Trang đưa Hoa Linh ra từ Trúc Cơ Cốc, còn Sơn Thần Ngọn Núi Nhỏ cũng theo sau Hoa Linh vì hắn ta đã học tập một loại pháp thuật giống như yêu tộc, biến thân thành một con người, nhưng hắn cũng cao hơn ba mét, trông như người khổng lồ vậy.
Ngọc Trang chậm rãi đưa Hoa Linh vào trung tâm Vạn Vật Thánh Thổ.
Ngay tại thời khắc Hoa Linh chạm vào mặt đất thì một tia sáng màu xanh lục phát ra từ thân thể nhỏ bé của Hoa Linh, sau khi ánh sáng xanh lục sinh động, tươi mát biến mất thì Hoa Linh đã biến thành một cái cây nhỏ màu xanh, cắm rễ vào Vạn Vật Thánh Thổ.
Cây nhỏ phát triển rất nhanh, chưa đầy ba giây thì đã trưởng thành, cao chừng ba mét, còn có một bông hoa đang chuẩn bị nở nữa.
“Đây là hình dạng ban đầu của Hoa Linh.” Ngọn Núi Nhỏ thẫn thờ nói.
“Quá trình này sẽ mất một khoảng thời gian rất dài.” Thanh Vũ từ tốn nói ra.
“Tuy nhiên, một khi Hoa Linh tỉnh lại thì sức mạnh của cô bé cũng tăng nhanh, bởi vì đây là Vạn Vật Thánh Thổ, một ngày bằng năm mươi ngày!”
“Hoa Linh, chị sẽ chờ em trở lại.” Ngọc Trang nhẹ nhàng vuốt ve bông hoa nhỏ.
Dường như Hoa Linh nghe thấy được lời nhắn nhủ ẩn chứa yêu thương của Ngọc Trang, bông hoa kia hơi tỏa ra một tia sáng màu xanh dịu nhẹ rồi yên lặng.
“Bọn chị sẽ chờ em.” Dương Khả, Tiêu Mị vừa nói vừa lau nước mắt.
“Tôi cũng sẽ chờ bạn…” Ngọn Núi Nhỏ nói với âm thanh bé dần cho đến khi cả thân thể hòa lẫn làm một với Vạn Vật Thánh Thổ, biến thành một ngọn núi nhỏ cao khoảng năm mươi mét, hắn quyết định trở thành một ngọn núi bảo vệ Hoa Linh.
“Giống như bốn mươi ngàn năm trước vậy…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...