“Miểu sát tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn!” Các Hắc Lôi Dạ Xoa kinh ngạc nhìn vào Diệp Vô Ưu.
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Vô Ưu lại bỗng nhiên xuất kiếm, giết chết Lương Hữu Long trong giây lát, đến mức Lương Hữu Long không kịp phản ứng để tự vệ.
Những đường kiếm chớp nhoáng giết người kia quả thực rất đáng sợ.
Tốc độ ra kiếm còn nhanh hơn cả khả năng tự phản ứng của một tu sĩ Hóa Thần.
Nếu đổi bọn họ thành Lương Hữu Long thì cũng chưa chắc chống đỡ được các đường kiếm sát cơ kia, điều đó cho thấy thiên phú của Diệp Vô Ưu không dưới bọn họ.
“Kiếm ý này ẩn chứa rất nhiều sát khí, đây là một tu sĩ nhân loại đi ra từ biển máu, núi xương.” Một Hắc Lôi Dạ Xoa ngưng trọng lên tiếng.
“Tử Vi Cửu Kiếm thế hệ Nguyên Anh kỳ, Diệp Vô Ưu!” Vào lúc này, nhiều tu sĩ nhân loại đã nhớ ra thân phận của Diệp Vô Ưu.
“Không ngờ tôi có thể nhìn thấy một danh nhân của Tử Vi Kiếm Tông.”
“Ba mươi năm trước, hải thú xâm chiếm phía đông của Thiên Quy Đảo, chính Diệp Vô Ưu là người cản đường bọn chúng ba ngày ba đêm, liên trảm năm Đại Thú Vương, danh chấn cả Tử Vi Châu!” Một tu sĩ lão làng vừa vuốt râu dài vừa nói với âm thanh cảm khái và kính trọng.
“Cái gì?” Những tu sĩ trẻ tuổi nghe kể vậy, vẻ mặt ngạc nhiên không thôi, sau đó chuyển thành hâm mộ nhìn Diệp Vô Ưu.
Nếu không có Diệp Vô Ưu cản đường, chém giết hải thú thì bọn chúng đã dùng sức mạnh bẩm sinh để điều khiển nước biển nhấn chìm khu vực phía đông của Thiên Quy Đảo, nếu chuyện đó xảy ra thì ít nhất mấy triệu người bình thường sẽ chết thảm.
“Tham kiến Diệp Tôn Giả!” Các tu sĩ liền khom người nói lớn.
“Không cần đa lễ.” Diệp Vô Ưu bình tĩnh khoát tay trong lúc nói lớn.
Sau đó mọi người mới đứng thẳng lên, khuôn mặt hiếu kỳ, nhìn ngó Diệp Vô Ưu, xem cho rõ người thanh niên trẻ tuổi đánh bại cả một đội quân hải thú là một người như thế nào.
“Nếu Lương Hữu Long đã đền tội thì những người này cũng không cần sống nữa làm gì.” Diệp Vô Ưu lạnh nhạt đưa đôi mắt nhìn đám Lý Thừa Ngân, Lương Phi Nguyên.
Bọn họ bị hôn mê nên không biết tình cảnh của bản thân họ đã rơi vào nguy hiểm đến cỡ nào.
Ngay cả Lương Hữu Long Đại Tôn còn ôm hận dưới thanh kiếm biến hóa khó đoán của Diệp Vô Ưu thì bọn họ không có tư cách sống sót dưới sát ý của hắn ta.
Diệp Vô Ưu vừa nói xong, hắn liền cầm lấy thanh kiếm rồi chém xuống, một vệt kiếm khí khổng lồ phóng ra từ cây kiếm, nó to đến một trăm mét, bao phủ hết tất cả đám người đang hôn mê vào lưỡi kiếm.
Mọi người căng mắt lên nhìn cảnh đó, lòng họ đã đinh ninh một trăm phần trăm bọn người Lý Thừa Ngân, Lương Phi Nguyên phải chết thì không ngờ một bức tường ánh sáng hoàng kim bỗng nhiên hiện ra, ngăn cản kiếm khí sắc bén của Diệp Vô Ưu.
Keng!
Kiếm khí để lại một dấu vết nhàn nhạt trên bức tường ánh sáng kiên cố đó rồi tan biến thành các mảnh vỡ lấp lánh.
Kiếm khí của Diệp Vô Ưu bị cản lại!
Dù cho kiếm khí kia chỉ là một vết chém tùy tiện của Diệp Vô Ưu nhưng sức mạnh cũng phải hơn Ngũ Dương sơ kỳ!
“Người nào đã cứu bọn chúng?” Đám tu sĩ, yêu tộc giật mình thốt thành tiếng. Nói thật thì phần lớn người có mặt ở đây đều không ưa Lý Thừa Ngân lẫn Lương Phi Nguyên, hai kẻ này tàn độc còn hơn cả tán tu, chết không có gì đáng tiếc.
“Ồ?!” Diệp Vô Ưu khẽ thốt ra, sau đó hắn đưa mắt nhìn một cô gái đứng gần nhóm Liễu Tịnh Kỳ.
“Tại sao ngươi lại cứu bọn chúng?” Diệp Vô Ưu lạnh nhạt hỏi, ẩn sâu trong hai con người lãnh tĩnh kia là một sự khó hiểu.
Diệp Vô Ưu vừa nhận được truyền âm kể lại sự việc xảy ra trong Trúc Cơ Cốc từ Tử Vi Cửu Kiếm thế hệ Trúc Cơ kỳ, hiển nhiên hắn biết Ngọc Trang cũng là một thiên tài vừa trở về từ Trúc Cơ Cốc.
Không ngờ, một thiên tài Trúc Cơ kỳ lại có đủ năng lực cản lấy một kiếm của hắn.
Chuyện này quả thật rất đáng sợ!
“Hội Đồng Thẩm Phán của Quang Minh Giáo Đình sẽ phán tội rồi thực thi hình phạt đối với bọn chúng, không cần ngươi phải quan tâm.” Ngọc Trang từ tốn nói ra, cho dù đang đối mặt với tu sĩ vừa miểu sát Hóa Thần Đại Tôn, khí thế cao ngất nhưng cô vẫn không hề tỏ ra e ngại.
Tất nhiên, Ngọc Trang không phải là một người ngu ngốc, cô hiểu bản thân cô đang làm gì, giới hạn của cô nằm ở đâu.
Trong mắt kẻ khác, Diệp Vô Ưu là một thiên tài rất đáng gờm, kiếm chiêu không hoa lệ nhưng lại tuyệt sát, tuy nhiên, Ngọc Trang không sợ hãi Diệp Vô Ưu như bao người khác, đối với bọn họ, Diệp Vô Ưu gần như vô địch, nhưng đối với Ngọc Trang, Diệp Vô Ưu chưa đủ tư cách dọa lui cô.
“Không thể nhìn thấy tu vi, chẳng lẽ cô ta đã chạm đến Thiên Địa Trúc Cơ.” Diệp Vô Ưu âm thầm quan sát, càng muốn tìm hiểu Ngọc Trang thì Diệp Vô Ưu càng cảm thấy không ổn, một cảm giác kỳ dị có chút đè nén đang ngày càng tăng lên, bao phủ lấy thân thể lẫn linh hồn của hắn.
“Quang Minh Giáo Đình các ngươi muốn xử phạt bọn chúng cũng được, nhưng với một điều kiện.” Diệp Vô Ưu cao giọng nói ra, hắn gạt đi hết cảm xúc dư thừa, hắn chỉ tin tưởng vào thanh kiếm trên tay, đó là một pháp bảo đại diện cho thể chất của hắn.
Ma Biến Kiếm Thể, đẳng cấp Thiên Thể! Hắn dùng thể chất của chính mình – một cây kiếm ở trong thân thể cùng sinh ra với hắn - như một nguồn năng lượng để rèn luyện ra thanh kiếm, từ đó thanh kiếm có được năng lực của thể chất.
Đây là một cách làm thường thấy của các thiên tài sở hữu thể chất đặc biệt, làm vậy thì họ có thể phát huy ra sức mạnh chân chính của bản thân một cách thoải mái hơn.
Ngoài ra, như Liễu Tịnh Kỳ, cô ta có một bảo vật Thiên Cấp gọi là Thiên Trúc Đạo Kiếm, kết hợp hoàn hảo với Thiên Trúc Đạo Cốt cho nên cô không cần thiết chế tạo ra một bổn mệnh pháp bảo nữa.
“Chỉ cần ngươi có thể tiếp một kiếm của ta mà không chết!” Diệp Vô Ưu trầm giọng nói ra trong khi nhìn thẳng vào Ngọc Trang, một luồng uy áp vô hình lan tỏa ra toàn trường làm các tu sĩ, yêu tộc nuốt một ngụm nước bọt.
Tưởng chừng phong ba bão tan đi hết cùng cái chết của Lương Hữu Long, nào ngờ cơn bão mạnh hơn lại đột nhiên ập tới, những người đứng ngoài quan chiến như họ cũng cảm thấy nguy hiểm.
Lỡ như, một vệt kiếm khí dư thừa “chạm nhẹ” vào họ thì sao?
Chết không toàn thây!
Dẫu biết kết quả rất bi thảm nhưng bọn họ lại không thể rời khỏi bởi vì linh áp, thần thức của Diệp Vô Ưu đang khóa chặt nơi này, bọn họ còn không thể nhấc nổi một chân thì nói gì tới bỏ chạy?
“Hai người hãy bình tĩnh đã!” Bỗng nhiên, một thanh âm nhẹ nhàng mềm mại vang lên, thổi tan hết áp lực đang hiện diện trong không khí.
Liễu Tịnh Kỳ bước ra phía trước, cô đứng ở bên cạnh Ngọc Trang rồi nhìn về phía Diệp Vô Ưu.
“Liễu sư muội.” Diệp Vô Ưu khẽ nói, biểu tình trên khuôn mặt chuyển biến thành ngưng trọng.
Liễu Tịnh Kỳ, thiên tài mạnh mẽ xuất thân từ Liễu gia, địa vị siêu nhiên, mặc dù hắn là Tử Vi Cửu Kiếm thế hệ Nguyên Anh kỳ, thân phận trong tông môn cao hơn Liễu Tịnh Kỳ hai bậc cũng không đặt bản thân cao hơn Liễu Tịnh Kỳ.
Nhất là khi Diệp Vô Ưu nhận ra Liễu Tịnh Kỳ đã bước chân vào cảnh giới Trúc Cơ hoàn mỹ, chiến lực tăng vọt lên hàng ngũ mạnh nhất trong Nguyên Anh trung kỳ.
Tư chất của Liễu Tịnh Kỳ rất cao, mặc dù sự chênh lệch cảnh giới càng lúc càng lớn nhưng nó không là gì đối với Liễu Tình Kỳ, cô vẫn có thể giữ được phần lớn lực chiến vượt trội của mình cho dù là đột phá đến Nguyên Anh kỳ.
Một vị sư muội rất cao quý và là một nhân vật đáng gờm ở tương lai không xa, ít nhất đủ khả năng trùng kích vào Tử Vi Nhất Kiếm của thế hệ Nguyên Anh kỳ.
Những kẻ đang giữ vị trí cao đó đều là một đám yêu nghiệt, giết Hóa Thần Đại Tôn như cắt rau chặt cỏ.
Phải thôi, Tử Vi Cửu Kiếm từ Trúc Cơ đến Kết Đan và cuối cùng là Nguyên Anh, chín người mạnh mẽ nhất trong cùng thế hệ, bị mấy ngàn đệ tử khác khiêu chiến nhưng không bị đánh bại, thực lực không lớn thì mới là chuyện lạ.
Đây là nội tình của Tử Vi Kiếm Tông, thế lực ba sao quản lý tám mươi sáu thế lực hai sao, hơn một ngàn thế lực một sao!
Bá chủ duy nhất của Tử Vi Châu nằm ở phía đông của Thiên Quy Đảo!
Tử Vi Cửu Kiếm thế hệ Liễu Tịnh Kỳ này có thể giữ vững danh hiệu cao quý đó đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ không còn là một cả quá trình rèn luyện, đối mặt sinh tử dài đằng đẵng, tỷ lệ khoảng chừng hai phần mười.
Đối với Tử Vi Kiếm Tông, họ bồi dưỡng thiên tài sống sót từ biển máu chứ không nuôi một đóa hoa xinh đẹp trong nhà ấm.
Kể từ khi giữ vị trí Tử Vi Nhất Kiếm, Liễu Tịnh Kỳ đã nhận mấy trăm nhiệm vụ của tông môn, toàn đi vào những nơi nguy hiểm, không tiêu diệt ma tu, hung thú thì cũng phải đối mặt với cả đám yêu tộc xâm phạm biên giới giao ước, cô là thiên tài được mài dũa từ trong chiến hỏa, những Tử Vi Cửu Kiếm khác cũng vậy.
Đó là lý do vì sao Liễu Tịnh Kỳ dần xem nhẹ sinh mạng, không phải vì sinh mạng chẳng đáng giá, mà là sinh mạng quá yếu ớt, chỉ cần thổi nhẹ một chút là tan biến.
”Diệp sư huynh, đây là bạn của sư muội, nhờ vào bọn họ cứu giúp nên các sư huynh đệ khác với có thể bình an trở về.” Liễu Tịnh Kỳ nhẹ nhàng nói ra.
Cô không lừa gạt Diệp Vô Ưu, một Tiên Tướng quỷ dị khó lường hay Sơn Thần Ngọn Núi Nhỏ cường đại khủng bố, mỗi một người họ đều dư sức gây nguy hiểm đến nhóm Liễu Tịnh Kỳ.
Sau cùng, Liễu Tịnh Kỳ nhìn thấy Priscisin đưa Ngọc Trang đi đến một nơi nào đó sau đi đánh bại Sơn Thần, tiêu diệt Tiên Tướng Lâm Minh Độ, vì thế có thể coi Ngọc Trang đã cứu nhóm Liễu Tịnh Kỳ một lần.
“Các sư đệ, sư muội gặp nguy hiểm?” Diệp Vô Ưu hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Sự thật là vậy, chuyện này rất dài, không tiện kể ở đây.” Cơ Hoàng Thiên Ân bình tĩnh cất tiếng nói.
“Tất cả đều nhờ vào Ngọc Trang và các thành viên khác của Quang Minh Giáo Đình giúp đỡ nên mới tai qua nạn khỏi.” Hàn Hạo Nguyên cao giọng nói ra, khuôn mặt chân thành càng lấy được sự tin tưởng của Diệp Vô Ưu.
Tuy rằng tất cả họ đều mong chờ trận chiến giữa Ngọc Trang và Diệp Vô Ưa để xem Ngọc Trang mạnh đến cỡ nào, thế nhưng, nếu trận chiến nổ ra thì quan hệ giữa đôi bên sẽ trở nên xấu đi, không tốt chút nào.
“Thì ra cô chính là ân nhân các sư đệ, sư muội.” Diệp Vô Ưu thay đổi thái độ, hắn ta cười nhạt nói.
“Không dám nhận bừa.” Ngọc Trang nhẹ nhàng lắc đầu nói, người cứu nhóm Liễu Tịnh Kỳ là Priscisin, Ngọc Trang sẽ không bao giờ nhận vơ một chuyện mà cô không có làm.
Diệp Vô Ưu nhíu chân mày một cái như thể đang suy nghĩ gì, sau giây lát, hắn ta cười nói tiếp:
“Tử Vi Kiếm Tông sẽ không đối xử tệ bạc với bằng hữu, cho nên đám người này do Quang Minh Giáo Đình xử trí, ta sẽ không xen vào nữa.”
“Yên tâm, người xấu ắt sẽ bị trừng phạt thích đáng.” Thanh Vũ cười khẽ trong lúc bước lên đằng trước, đứng ngang hàng với Ngọc Trang.
“Xin hỏi vị này là?” Diệp Vô Ưu nghi ngờ nói.
“Trần Thanh Vũ, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.
“Thì ra là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, nghe danh đã lâu.” Diệp Vô Ưu bất ngờ nói. Hắn từng nghe cái tên này trong khi di chuyển đến Trúc Cơ Cốc, một tu sĩ đẩy lùi Thú Vương cứu giúp rất nhiều tu sĩ khác, đánh bại nhiều hung thú cứu giúp người vô tội, gây thù oán với Đà La Môn…
Tổng thể thì ấn tượng của Diệp Vô Ưu đối với Thanh Vũ là khá tốt.
“Ta phụng mệnh của Kiếm Tông đại nhân đón tiếp sư đệ, sư muội, bây giờ cần phải đưa họ trở lại tông môn, ta xin tạm biệt Giáo Hoàng và Ngọc Trang Giáo Chủ.” Diệp Vô Ưu từ tốn nói ra.
“Tạm biệt!” Thanh Vũ mỉm cười gật đầu.
“Hẹn ngày gặp lại.” Ngọc Trang hòa nhã lên tiếng.
“Chúng ta đi thôi.” Liễu Tịnh Kỳ gật đầu chào hỏi với Ngọc Trang, Hắc Tinh rồi nói với các Tử Vi Cửu Kiếm khác.
Chín người liền bước đến gần Diệp Vô Ưu, sau đó Liễu Tịnh Kỳ quay đầu nhìn Ngọc Trang thật sâu, thần thái tràn đầy chiến ý, kế tiếp cô nhìn sang Đường Ngọc Lan Anh.
“Đường Ngọc Lan Anh, cô muốn đi cùng chúng tôi không?” Liễu Tịnh Kỳ bình tĩnh nói ra.
Đường Ngọc Lan Anh bỗng nhiên nghe thấy người gọi tên mình, cô liền nhìn Liễu Tịnh Kỳ cùng Tử Vi Cửu Kiếm Khác, đặc biệt là ánh mắt lão luyện của Diệp Vô Ưu như thể đang rất hào hứng với cô vậy.
Tu sĩ đột phá Trúc Cơ hoàn mỹ!
Dù là đặt ở trong Tử Vi Kiếm Tông thì Lan Anh cũng dư sức bước vào hàng ngũ thiên tài nhất đẳng.
Nếu thuyết phục được Lan Anh gia nhập tông môn, Diệp Vô Ưu sẽ nhận được một phần công lao rất lớn.
Thanh Vũ, Ngọc Trang, Hắc Tinh, Lâm Phong, Mạc Ảnh Quân, hay Dương Khả, Tiêu Mị, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy đang chăm sóc cho Không Yên, Kỷ Lãnh Hoàng cũng phải ngẩng đầu nhìn Đường Ngọc Lan Anh.
Ngoại trừ Thanh Vũ, tình cảm của họ đối với Đường Ngọc Lan Anh là ở mức bạn bè cùng nhau vào sinh ra tử trong Trúc Cơ Cốc, chắc chắn thâm hậu hơn bạn bè bình thường khác.
Họ cũng từng nghe nói về lời hẹn ước của Hắc Tinh và Đường Ngọc Lan Anh.
Hắc Tinh sẽ dẫn Đường Ngọc Lan Anh giới thiệu cho Thanh Vũ, sau đó nhờ Thanh Vũ giúp đỡ Đại Hiền Tân Quốc đánh bại Đại Hiền Quốc, giải phóng quốc gia phong kiến khỏi thời kỳ đen tối đã kéo dài gần ba trăm năm.
Giờ đây, Đường Ngọc Lan Anh không còn là một nữ tu sĩ bình thường như bao người khác, cô trở nên rất tài năng, nếu như đi theo Liễu Tịnh Kỳ thì cũng có thể cứu giúp Đại Hiền Tân Quốc.
Hơn nữa, sau này Đường Ngọc Lan Anh sẽ là đệ tử quan trọng của Tử Vi Kiếm Tông, địa vị tăng cao.
Tất cả mọi người bao gồm Tử Vi Cửu Kiếm đều đang nhìn Đường Ngọc Lan Anh, chờ đợi câu trả lời của cô ấy.
Đường Ngọc Lan Anh khẽ nhắm mắt lại trong ba giây, sau đó cô hít sâu một hơi rồi mở mắt, giống như có những đoạn ký ức không thể nào quên đang hiện ra trước mắt của cô vậy, nhóm Hắc Tinh là ân nhân cứu mạng của cô, cho nên, Lan Anh đã quyết, âm thanh kiên định vang lên:
“Tôi sẽ ở lại!”
Liễu Tịnh Kỳ lắng nghe xong, cô không tức giận, ngược lại, Liễu Tình Kỳ còn nở một nụ cười, thoáng chốc, bầu không khí liền thay đổi, mọi người như thể đang dạo quanh một khu rừng trúc xinh đẹp tươi mát, mùi hương thơm phức lan tỏa trong không khí, bởi vì một nụ cười của Liễu Tịnh Kỳ.
“Tạm biệt.” Liễu Tịnh Kỳ khẽ nói với Lan Anh.
“Tạm biệt.” Đường Ngọc Lan Anh hơi gật đầu đáp lại
Sau đó, Diệp Vô Ưu và nhóm Liễu Tịnh Kỳ bay lên bầu trời, đi thẳng về hướng bắc, bước lên con đường trở về Tử Vi Kiếm Tông.
“Giáo Hoàng, đây là Đường Ngọc Lan Anh, Đại Tướng Quân của Đại Hiền Tân Quốc.” Khi thấy người tản đi hết, Hắc TInh hăng hái kéo Lan Anh tới nói chuyện với Thanh Vũ.
“Xin chào Giáo Hoàng đại nhân.” Đường Ngọc Lan Anh hơi cúi đầu trong khi nói, cô không cảm thấy tu vi của Thanh Vũ, nhưng cô lại không hề tỏ ra khinh thường.
“Gọi ta là Giáo Hoàng đủ rồi.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Vâng!” Đường Ngọc Lan Anh khẽ gật đầu.
Hắc Tinh thấy vậy, cậu ra mở lời:
“Giáo Hoàng, Lan Anh Đại Tướng Quân muốn nói chuyện với ngài.”
“Vậy sao? Cô cứ nói, không cần phải ngại.” Thanh Vũ cười khẽ.
“Giáo Hoàng, Đại Hiền Tân Quốc đang gặp nạn, xin ngài hãy ra tay giúp đỡ!” Đường Ngọc Lan Anh chân thành nói.
“Cô cứ từ từ kể, đừng quá vội vàng.” Ngọc Trang nhắc nhở.
“Vâng, …” Đường Ngọc Lan Anh gật đầu một cái, sau đó cô bắt đầu kể về tình trạng của Đại Hiền Tân Quốc dưới sự cai trị của Quốc Vương đương nhiệm.
Thanh Vũ và mọi người lẳng lặng nghe Đường Ngọc Lan Anh nói, từng người đều cảm thấy bất bình.
“Xin Giáo Hoàng hãy giúp đỡ người dân vô tội, bọn họ không đáng bị đối xử ác độc như vậy!” Cuối cùng, Đường Ngọc Lan Anh khom người thật sâu, giọng nói thành khẩn.
Cùng lúc đó, Thanh Vũ nhận được một lời nhắc nhở từ Hệ Thống.
“Chúc mừng ký chủ nhận được nhiệm vụ mới.”
Vệ Quốc Vì Nghĩa, Chẳng Từ Nan: nhiều người dân đang sinh sống dưới sự cai trị tàn bạo, mạng người như cỏ rác, thân là một Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, tại sao lại đứng yên không làm gì? Hãy đồng ý lời thỉnh cầu của Đường Ngọc Lan Anh, Đại Tướng Quân của Đại Hiền Tân Quốc, giương cao ngọn cờ chính nghĩa, giải cứu người dân khỏi cuộc sống tàn nhẫn đó đi.
Phần thưởng: Một Thiên Phú Chi Tinh, một Danh Hiệu sở hữu quyền năng gọi là Phúc Hành Giả.”
Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai.
Phúc Hành Giả: hành thiện ban phước, phúc duyên tùy cơ. Một Danh Hiệu sánh vai với Thẩm Phán Giả, chuyên ban phước cho người lương thiện, có thể sử dụng Khí Vận của Quang Minh Giáo Đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...