Ầm! Ầm!
Linh lực cuồng bạo, pháp thuật nổ tung, khói mù bốc lên từ mặt đất che phủ hết tầm nhìn ở bên trong.
Nhìn thấy Lý Thừa Ngân ra lệnh tổng tấn công nhóm Ngọc Trang, những tu sĩ, yêu tộc ở xung quanh đều hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt ngưng trọng nhìn trận chiến.
Đòn tấn công của toàn bộ đệ tử Đà La Môn kia đủ đánh cho tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bị thương nặng, ít nhất là mất đi nhiều phần thực lực, không thể chiến đấu.
Làm sao để một nhóm tu sĩ vừa bước ra từ Trúc Cơ Cốc có thể ngăn chặn?
Nói không chừng, bọn người đó sẽ bị đánh tới thịt nát xương tan, thần hồn câu diệt.
“Quá xui xẻo đi, vừa mới trở về từ nơi nguy hiểm liền gặp phải sát kiếp.” Một ít tu sĩ ngao ngán than thở.
Bọn họ nghe kể Trúc Cơ Cốc chưa khai hoang này chứa nhiều cơ duyên, đi đôi với cơ duyên là nguy hiểm, cho nên rất nhiều thiên tài đã vĩnh viễn nằm xuống ở bên trong thế giới hoang sơ đó, không cách nào quay trở về.
Có thể nói, ra khỏi Trúc Cơ Cốc là một việc làm đủ để cho các thiên tài tự hào. Nay niềm vui chưa hưởng được bấy lâu lại bị phục kích.
Còn là một nhóm tu sĩ của Đà La Môn nổi danh quyết tuyệt nữa.
“Haha, phen này đám tu sĩ con người kia chắc chắn phải chết.” Một yêu tộc cười lớn, vẻ mặt phấn khởi khi thấy nhân tộc tự đấu đá lẫn nhau.
“Im mồm!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay sau đó, đi kèm là một luồng áp linh lớn lao ép đến người vừa mở miệng cười trên nỗi đau của người khác phải quỳ rạp xuống đất.
“Hắc Lôi Dạ Xoa đại nhân!” Người bị trấn áp hoảng sợ, hắn ta mở to mắt nhìn.
Hắc Lôi Dạ Xoa tộc, mười mấy kẻ đang đứng ở gần nhau, mỗi một tên đều tản mát ra khí tức hùng hồn, mạnh ít nhất là Kết Đan trung kỳ, một nhóm thiên tài đủ để bất kỳ thế lực một sao, hai sao phải ước ao.
“Đà La Môn đúng là không biết tự lượng sức mình.” Một Hắc Lôi Dạ Xoa cười lạnh.
“Đó là những thiên tài đánh bại chúng ta, một đám nhân loại ngu xuẩn há có thể mạo phạm.” Một Hắc Lôi Dạ Xoa khác lên tiếng.
Sau tiếng nói của hắn, khói bụi nơi lối vào Trúc Cơ Cốc dần tản đi hết, để lộ ra cảnh vật ở bên trong, vòng xoáy nước đã biến mất chứng tỏ lối vào đã bị phong ấn, Trúc Cơ Cốc sẽ không mở ra trong một thời gian dài hoặc vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều bỏ qua sự tồn tại của Trúc Cơ Cốc, bọn họ nhìn đến nhóm Ngọc Trang, Hắc Tinh, Liễu Tịnh Kỳ.
Vào lúc này, một người thanh niên đang đứng trước nhóm Ngọc Trang, một tay của người đó đưa ra, như thể một tấm khiên bất bại, ngăn cản hết toàn bộ số pháp thuật mạnh mẽ của đệ tử Đà La Môn.
“Thanh Vũ Chân Quân!” Mọi người kinh ngạc thốt ra.
Đúng vậy, đó chính là Thanh Vũ, hắn đã ngăn chặn đòn tổng công kích của Đà La Môn thay cho nhóm Ngọc Trang.
“Chuyến đi thế nào rồi?” Thanh Vũ nhẹ nhàng mỉm cười với Ngọc Trang.
“Rất tốt, nhưng em chưa bắt được Lý Thừa Ngân về xử tội.” Ngọc Trang khẽ nói, nhưng sau đó cô nhận thấy Thanh Vũ đã trở nên khác biệt.
“Tại sao sinh mệnh của anh lại bị tổn thất nhiều đến vậy?”
“Giáo Hoàng, đầu tóc của ngài bạc trắng rồi!” Hắc Tinh ngạc nhiên.
“Giáo Hoàng!” Những người khác thốt lên.
Thanh Vũ bình tĩnh quan sát mọi người, hắn cảm nhận mọi người đã tiến bộ hơn rất nhiều sau khi trở về từ Trúc Cơ Cốc, hắn càng không thể nhìn rõ Ngọc Trang đang ở đẳng cấp nào, thực lực ra sao nữa, một bức tường vô hình đang ngăn cách cảm giác của Thanh Vũ về Ngọc Trang/
“Không sao, lúc mọi người còn ở trong đó, một sự việc lớn đã xảy ra.” Thanh Vũ cười khẽ trong khi lắc đầu.
Lúc bị tấn công bởi Tử Kim Tiên Lôi của con mắt khổng lồ thì Thanh Vũ đã mất đi chín phần mười tuổi thọ, tóc đầu bạc trắng, lúc hắn tỉnh lại thì đã dùng Thú Tinh để đột phá Tứ Dương sơ kỳ, cho nên bổ sung thêm được thêm sáu trăm năm tuổi thọ.
Nhị Dương kỳ là từ một trăm hai mươi đến hai trăm tuổi.
Tam Dương kỳ là hai trăm năm mươi đến bốn trăm.
Tứ Dương kỳ từ một nghìn đến hai nghìn.
Ngũ Dương kỳ là từ ba nghìn đến tám nghìn.
Lục Dương kỳ là từ mười ngàn đến hai mươi ngàn tuổi.
Trong đó, số tuổi thọ thực tế còn tăng cao hơn nữa thì tu sĩ có thể sử dụng đan dược, linh dược, bảo vật để gia tăng tuổi thọ, còn chưa tính đến chuyện các tu sĩ đột phá cảnh giới viên mãn, hoàn mỹ, Thiên Địa hay phá vỡ cực hạn của bản thân.
Bổ sung được thêm nhiều năng lượng của sự sống, Thanh Vũ không còn già yếu nữa, tinh thần sảng khoái, có điều đầu tóc bạc trắng không thể biến thành màu đen, thế nên hắn trông rất khác lạ trong mắt của mọi người.
“Sự việc lớn?” Ngọc Trang khẽ nhíu mày, cô cảm nhận được không khí có một cảm xúc tiêu cực, thê lương, tuyệt vọng và tràn đầy mùi máu tươi, tuy đó chỉ là một cảm giác nhẹ nhàng thoáng qua nhưng rất chân thực.
Chắc chắn sự việc lớn trong lời của Thanh Vũ đã ảnh hưởng đến bầu không khí xung quanh.
“Đúng vậy, rất lớn!” Thanh Vũ nghiêm nghị nói.
“Nhưng, chúng ta còn có một việc cần phải làm ở trước mắt.” Thanh Vũ bình tĩnh nói trong khi quay đầu nhìn đám tu sĩ Đà La Môn đang được Lý Thừa Ngân dẫn đầu.
Bên cạnh Lý Thừa Ngân còn có một người là Lương Phi Nguyên cùng đám tu sĩ Hợp Ma Tông đáng ghét.
“Không Yên, Kỷ Lãnh Hoàng!” Mạc Ảnh Quân ngạc nhiên nhìn hai người đang bị trói ở giữa đám tu sĩ của hai thế lực, vết thương chằng chịt trên thân thể của hai người, hơi thở suy yếu, không thể sử dụng sức mạnh được nữa.
“Bọn chúng đã bắt hai người Không Yên, Kỷ Lãnh Hoàng, chẳng trách tại sao chúng ta không tìm thấy họ.” Hắc Tinh nhàn nhạt nói, hai mắt chuyển thành lạnh lẽo, sát khí lan tràn ra ngoài.
Thanh Vũ hơi liếc nhìn nhóm Liễu Tịnh Kỳ vì cảm thấy Liễu Tịnh Kỳ tỏa ra một linh áp mạnh hơn cả Tứ Dương trung kỳ, những người còn lại hơi kém nhưng rất nổi bật, ai nấy đều là “nhân trung hào kiệt”, mặt mũi sáng ngời, hai mắt có thần.
“Họ là Tử Vi Cửu Kiếm.” Ngọc Trang nhẹ nhàng truyền âm giới thiệu cho Thanh Vũ.
“Ngươi là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình?” Liễu Tịnh Kỳ khẽ hỏi.
“Đúng vậy, ta là Trần Thanh Vũ, hiện tại đang giữ chức vụ Giáo Hoàng, hân hạnh được gặp gỡ Tử Vi Cửu Kiếm, quả nhiên lời đồn không giả, mỗi một người đều là thiên tài trong thiên tài.” Thanh Vụ cười khẽ đáp lại.
Tử Vi Cửu Kiếm nhìn xem Thanh Vũ với nét mặt hiếu kỳ, bọn họ biết Ngọc Trang, Hắc Tinh hay một số người khác đều là thành viên của Giáo Đình cho nên đã coi trọng Thanh Vũ lẫn Giáo Đình hơn, đặt ngang hàng với Tử Vi Kiếm Tông.
Một thế lực có nhiều thiên tài đương nhiên sẽ không yếu ớt.
“Hạnh ngộ.” Liễu Tịnh Kỳ bình tĩnh gật đầu, cô không biết thực lực Thanh Vũ ra sao nên vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh. Cô chỉ thích làm bạn với những thiên tài cùng cấp, giống như Ngọc Trang vậy.
“Đây là Giáo Hoàng?” Đường Ngọc Lan Anh nói thầm trong khi cười gật đầu chào hỏi với Thanh Vũ, cô nghe Hắc Tinh nói rằng người thanh niên này sẽ giúp được cô.
Cô chỉ thích làm bạn với những thiên tài cùng cấp, giống như Ngọc Trang vậy.
“Thanh Vũ, ngươi quả nhiên dám đến đây cứu bọn chúng!” Lý Thừa Ngân thấy kẻ thù nói chuyện trong để hắn vào trong mắt, hắn liền hét lớn, hai mắt phóng ra ngọn lửa của hận thù.
Chính kẻ khốn kiếp này đã phá hủy tu vi của hắn, ép buộc hắn bỏ chạy vào Trúc Cơ Cốc để tìm một con đường sống, thù không đội trời chung.
Hôm nay Đà La Môn bày binh bố trận chỉ vì tiêu diệt kẻ này.
Hắn chính là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, Trần Thanh Vũ.
“Haha, nhân vật chính tới rồi.” Những tán tu hào hứng quan sát, bọn họ liền lủi ra xa một chút, tránh cho năng lượng cuồng bạo trong chiến đấu đánh bọn họ tắt thở.
“Trông không có gì đặc biệt lắm.” Năm Yêu Vương lạnh nhạt đánh giá vì cảm thấy người tên Thanh Vũ này quá bình thường.
“Có lẽ chỉ là một tên tu sĩ may mắn đột phá Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi.”
“Đừng vội đánh giá, biết đâu hắn lại đánh cho đám Đà La Môn kia chạy chối chết.” Kim Mao Huyền Sư cười lớn.
“Haha!” Đám yêu tộc cười rộ lên.
Lý Thừa Ngân tức giận liếc qua đám yêu tộc, hắn thấy rõ từng khuôn mặt khinh thường đang chỉ về phía hắn, rõ ràng, đám yêu tộc đang dùng nét mặt nói cho hắn biết hắn chỉ là một thằng vô dụng dựa vào tông môn, dựa vào quyền thế có được từ một người cha tốt.
“Các ngươi, có di ngôn gì không?” Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng, ánh mắt quét qua một vòng, thu hết toàn bộ số đệ tử của hai thế lực vào đáy mắt.
“Người nên để lại di ngôn là ngươi!” Lý Thừa Ngân gào thét, định ra lệnh tấn công tiếp tục.
“Khoan đã!” Bất chợt, Lương Phi Nguyên cất tiếng nói, ngăn cản Lý Thừa Ngân.
Mọi người liền chuyển tầm mắt về hướng của Lương Phi Nguyên, hắn là Thiếu Chủ của Hợp Ma Tông, địa vị thậm chí còn cao hơn cả Lý Thừa Ngân.
“Ta đại diện cho toàn thể Hợp Ma Tông ra điều kiện với ngươi.” Lương Phi Nguyên nhìn thẳng vào Thanh Vũ rồi lên tiếng.
“Điều kiện?” Thanh Vũ nhướng mày nói.
“Đúng vậy, nếu như ngươi giao nộp một người cho ta thì ta cam đoan Hợp Ma Tông sẽ không nhúng tay vào chuyện ở đây, còn thả luôn cả hai người này, và giúp đỡ các ngươi bình an chạy trốn khỏi đây.” Lương Phi Nguyên tự tin lên tiếng.
“Cái gì, Lương Phi Nguyên, ngươi muốn giúp đỡ bọn chúng ư?” Lý Thừa Ngân ngạc nhiên hét lớn.
“Giữa ta và ngươi là một cuộc giao dịch, đối với Thanh Vũ Chân Quân cũng thế, giờ đây, ta có thể giao dịch với Thanh Vũ Chân Quân.” Lương Phi Nguyên nhàn nhạt nói ra, cùng lúc đó, hai bóng người đạp không bước đến gần hắn, đó là hai tu sĩ của Hợp Ma Tông.
Bất thình lình, một luồng áp lực lớn lao tỏa ra từ hai tu sĩ lớn tuổi kia, áp lực này làm cho tất cả tu sĩ đều hoảng hốt, thân thể nặng trĩu, còn đám yêu tộc thì ngưng trọng hơn nhiều.
“Nguyên Anh trung kỳ!” Thanh Vũ lạnh nhạt nói ra.
“Đúng vậy.” Lương Phi Nguyên thản nhiên gật đầu.
“Ta sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng, ta chỉ cần một người tên là Tiêu Mị là được.” Lương Phi Nguyên chỉ tay vào Tiêu Mị đang đứng gần Dương Khả.
Dương Khả nhìn thấy vậy, cô liền bước lên, muốn bảo vệ Tiêu Mị khỏi ánh nhìn của những kẻ đang có mặt tại đây.
“Một cuộc giao dịch rất lời dành cho ngươi.” Lương Phi Nguyên nhấn mạnh, sau đó hắn yên lặng chờ đợi câu trả lời của Thanh Vũ.
“Khốn kiếp!” Lý Thừa Ngân nghiến răng nghiến lợi nhìn Lương Phi Nguyên, hắn không ngờ lại bị tính toán một vố đau đớn.
Bên Hợp Ma Tông có tận hai tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, hơn hẳn bên Đà La Môn về chiến lực cấp cao, mặc dù tổng thể thì Hợp Ma Tông thua kém nhưng cũng đủ đưa nhóm Thanh Vũ rời khỏi nơi nguy hiểm.
“Ngươi nói xong rồi sao?” Thanh Vũ từ tốn hỏi.
“Vậy quyết định của ngươi là gì?” Lương Phi Nguyên trầm giọng hỏi lại.
“Ta quyết định từ lâu rồi.” Thanh Vũ vừa bước lên một bước vừa nói với đôi mắt băng lãnh.
“Không cho các ngươi để lại dù chỉ là một di ngôn!”
Các tán tu, yêu tộc nghe thanh âm cứng cỏi quyết đoán của Thanh Vũ, bọn họ liền trợn mắt lên, khuôn mặt đờ ra nhìn Thanh Vũ, bộ hắn không biết là bản thân đang gặp nguy hiểm ư.
Nhìn xem các tu sĩ cao tầng của Đà La Môn đang trưng ra một bộ mặt tức giận với Thanh Vũ kìa, mỗi một người trong họ đều là tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân đấy.
“Nếu đã vậy thì ta đành phải dùng sức mạnh để đoạt lấy rồi.” Lương Phi Nguyên lạnh lùng nói ra.
Ngay sau đó, bầu không khí càng ngày càng ngưng trọng, căng thẳng tột cùng, cả hai bên chuẩn bị đánh nhau.
“Anh Thanh Vũ, hãy để em giải quyết mọi chuyện ở đây.” Ngọc Trang bước lên phía trước, vừa đi ngang qua Thanh Vũ vừa nói.
Thanh Vũ lắng nghe xong, hắn không thấy ngạc nhiên vì biết rằng Ngọc Trang chắc chắn sẽ đứng ra thực thi công lý của chính cô, đó là bắt giữ Lý Thừa Ngân về Giáo Đình để xử phạt, nếu có kẻ nào ngăn cản thì coi nhưng đồng phạm, bắt giữ tất cả.
“Được thôi, anh chờ em khải hoàn trở về.” Thanh Vũ mỉm cười nói ra.
“Quang Minh sẽ soi sáng bóng đêm, đây là thời điểm nên trừng phạt cái ác.”
Ngọc Trang đi lên trước Thanh Vũ, một mình cô đứng đối diện với toàn thể đệ tử của Đà La Môn và Hợp Ma Tông.
“Ta tuyên bố, tội ác của các người sẽ bị phán xét ngay tại Quang Minh Giáo Đình.” Ngọc Trang chậm rãi nói ra.
Âm thanh không lớn nhưng lại vang rõ vào tai của từng người, bọn họ kinh ngạc không thôi, một người vừa rời khỏi Trúc Cơ Cốc muốn đánh bại toàn bộ kẻ địch là Đà La Môn là Hợp Ma Tông ư.
“Ngươi là ai?” Lý Thừa Ngân trầm giọng hỏi.
“Nguyễn Ngọc Trang, Hồng Y Giáo Chủ của Quang Minh Giáo Đình.” Ngọc Trang điềm tĩnh nói.
“Hừ! Bằng một mình ngươi cũng dám đứng ra, quả nhiên người của Quang Minh Giáo Đình đều là một đám rác rưởi ngu xuẩn!” Lương Phi Nguyên cao giọng nói lớn, vẻ mặt khinh thường.
“Các ngươi cùng lên đi.” Ngọc Trang lạnh nhạt lên tiếng, không để tâm đến mấy lời nói nhục mạ của bọn chúng.
“Cô gái này bị điên rồi sao?” Các tu sĩ đứng ngoài xa đều ngây người ra.
“Nhân loại đều là ngu ngốc vậy ư?” Đám yêu tộc cũng đánh giá xấu về Ngọc Trang.
“Không!” Một Hắc Lôi Dạ Xoa nghiêm mặt nói.
“Kẻ không biết trời cao đất rộng là đám phế vật đó.” Hắn chỉ tay vào đám người Đà La Môn, Hợp Ma Tông.
“Giết chết ả!” Lý Thừa Ngân quát lớn một tiếng.
“Giết đi, ta không cần ả ta!” Lương Phi Nguyên thản nhiên ra lệnh.
Ầm! Ầm!
Tu sĩ của hai thế lực liền chấp hành mệnh lệnh, bọn họ điều khiển phi kiếm, sử dụng pháp thuật, kích hoạt phù chú, vận chuyển đại trận mạnh nhất, lần này, tất cả đều tấn công cùng một lúc, ngay cả Trận Pháp Sư ba sao hay Phù Sư ba sao đều ra tay, tử sĩ thoắt ẩn thoắt hiện, kiếm khí lạnh lẽo giết tới.
Nhìn thấy vô số tia sáng chết chóc phủ đầy trời, tấn công đến Ngọc Trang, tất cả mọi người đều ngưng thần, không nói ra một lời nào.
Rốt cuộc thì Ngọc Trang đã động, cô hơi ngẩng đầu nhìn đám pháp thuật, pháp bảo ẩn chứa sức mạnh hủy diệt cuồng bạo kia, sau đó, Ngọc Trang nhẹ nhàng lên tiếng:
“Quang Minh Thần Kiếm, Phán Xét Của Bình Minh.”
Thanh âm của Ngọc Trang vang lên, lan tỏa trong không khí, và rồi, cùng lúc đó, tất cả sinh linh ở trong Xích Nghĩ Sâm Lâm đều cùng nhau ngước nhìn bầu trời.
Nắng vàng phủ xuống cả một vùng đất lớn, không gian rung động, không khí quay cuồng, phong vân nổi lên, một thanh kiếm hoàng kim khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, mọi thứ trở nên thật bé nhỏ trước thanh kiếm rực rỡ huy hoàng, như thể nó thuộc về Thánh Thần.
Quang Minh Thần Kiếm!
Đây là Bổn Mệnh Thần Vật do Ngọc Trang lĩnh ngộ ra, thể hiện ra một phần chân ý của Quang Minh Thần Thể!
Quang Minh Thần Kiếm vừa xuất hiện, cả một vùng trời liền thay đổi sắc màu, biến thành màu trắng vàng rực rỡ của bình minh, giống như một ngày mới vừa tới.
Mọi bóng đêm đều bị xua tan khỏi đất trời này!
Và đám Đà La Môn hay Hợp Ma Tông cũng vậy.
Vù!
Quang Minh Thần Kiếm lạnh lùng chém xuống phía dưới, phóng ra một cột ánh sáng khổng lồ giáng lâm vào bọn chúng, chẳng một ai có thể mở mắt để nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra, bởi vì ánh sáng kia quá chói lóa.
Sau đó, tất cả trở lại với trạng thái bình thường, Quang Minh Thần Kiếm hay bình minh ngày mới biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.
Mọi người nhanh chóng quan sát đám người Đà La Môn và Hợp Ma Tông, sau đó bọn họ liền trừng mắt lên.
Ầm! Ầm!
Toàn bộ đệ tử của Đà La Môn, Hợp Ma Tông đều ngã xuống bất tỉnh, bao gồm cả tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân cũng không thể đứng vững, hơn nữa, tu vi của bọn họ đều bị phong ấn.
Nhưng mọi người còn chưa tỉnh hồn thì một bóng người bỗng nhiên hiện ra giữa bầu trời, hắn ta tỏa ra một linh áp khủng khiếp đáng sợ, linh áp này đã không thua kém gì Đại Yêu Vương thuộc Hắc Lôi Dạ Xoa tộc khi trước.
“Các ngươi dám hà hiếp Hợp Ma Tông của ta?” Người kia lạnh lùng nói ra.
“Đó là…” Mạc Ảnh Quân kinh ngạc nhìn người đó.
“Tông Chủ của Hợp Ma Tông!!”
“Lương Hữu Long, Hóa Thần Đại Tôn!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...