“Hoa Linh!!” Ngọc Trang nhẹ nhàng đưa tay nâng Hoa Linh lên.
Một vầng sáng màu xanh lục ở trên người Hoa Linh đang biến mất dần, cho đến khi chỉ còn lại một vệt sáng nhỏ nhoi đọng trên mảnh lá cây gần như héo rũ hoàn toàn ở trên đầu của Hoa Linh.
Mảnh lá cây đó thể hiện đúng trạng thái của Hoa Linh, từ một mảnh lá xanh mượt mà, dạt dào sức sống suy tàn nhanh chóng.
Hoa Linh đã gần như chạm đến ranh giới của sự sống và cái chết.
Mặc dù Hoa Linh là Tinh Linh được trời đất nuôi dưỡng, sức mạnh lớn lao khiến sinh vật khác ước ao không thôi, tuy nhiên, cảnh giới của Hoa Linh chỉ ở Nhị Dương hoàn mỹ mà thôi, thực lực mạnh hơn Tứ Dương sơ kỳ một chút nhưng không thể sống nổi trước một đòn tấn công trực diện của Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn, một đấm rung chuyển núi sông kia đã mạnh ngang nửa bước Ngũ Dương kỳ.
Hoa Linh vì cứu lấy Ngọc Trang nên đã đứng ra chặn đứng đòn tấn công bất ngờ đó để rồi cô bé phải gặp nguy hiểm chết người.
“Hoa Linh, tỉnh lại đi, em đừng làm chị sợ.” Ngọc Trang hoảng hốt nhìn Hoa Linh, cô cố gắng kêu gọi Hoa Linh nhưng thân thể nhỏ bé đang trở lên lạnh lẽo, đôi mắt nhỏ nhắn xinh xắn vẫn nhắm chặt lại, tựa hồ đôi mắt kia sẽ không bao giờ mở ra một lần nữa.
Không bao giờ có thể nhìn thấy thế giới tươi đẹp này.
“Hoa Linh, chị có rất nhiều kẹo mà em muốn ăn, em hãy tỉnh lại đi…” Giọng nói của Ngọc Trang như thể đang rơi vào tuyệt vọng, một cảm giác đau thương bao phủ lấy cả trái tim của cô, cũng giống như lúc còn nhỏ, cô nhìn thấy cha mẹ của mình chết vì một căn bệnh hiểm nghèo.
Cho dù sỡ hữu sức mạnh lớn lao, thiên phú vô song ít người nào có thể so sánh được, nhưng Ngọc Trang vẫn cảm thấy bản thân quá vô lực, không thể làm gì khác hơn ngoài kêu gọi Hoa Linh, còn đôi bàn tay thì đang run rẩy.
Một lần nữa, cảm giác sợ hãi vô cùng kia lại ập đến.
“Đừng bỏ chị…” Ngọc Trang cố gắng kêu gọi Hoa Linh tỉnh lại, cô dùng cả một giọt Sinh Mệnh Chi Thủy cấp sáu đổ vào miệng của Hoa Linh, một giọt nhỏ nhoi nhưng nó đã lấy đi hết số điểm tín ngưỡng mà cô tích lũy được, tuy nhiên, nó không mang lại chút hiệu quả gì, nhưng cô chỉ đang nhìn thấy chiếc lá xanh trên đầu Hoa Linh héo rũ, giờ phút nó hoàn toàn biến thành màu vàng ố thì đó cũng là lúc Hoa Linh không còn sống nữa.
Ngọc Trang không bỏ cuộc, cô tiếp tục dùng linh lực tràn ngập ánh sáng ấm áp, bao dung, hòa ái của mình để bảo vệ Hoa Linh trước tử vong, đáng tiếc, dù có làm gì đi chăng nữa, Hoa Linh vẫn ngày càng xa rời cô.
Ngày tháng tươi đẹp trên Hồ Bạch Tiên ùa về, đó là lần gặp gỡ đầu tiên của Ngọc Trang và Hoa Linh, một đứa trẻ ngây thơ, cho dù trải qua rất nhiều năm tháng nhưng vẫn còn thuần khiết lương thiện.
Có lẽ thế giới này, đã quá cay nghiệt để một tồn tại tinh khiết như Hoa Linh sinh sống.
Nó đã chối bỏ Hoa Linh.
Hừng hực!
Một ngọn lửa màu tím bỗng nhiên cháy rực, nó bao phủ Ngọc Trang vào bên trong, chúng là Đại Đạo Chi Hỏa!
Lần này, Đại Đạo Chi Hỏa không còn kiểm tra tư cách của một người muốn đột phá cảnh giới nữa, nó muốn thiêu cháy Ngọc Trang!
Đây là cái giá phải trả khi dừng quá trình đột phá Thiên Địa Trúc Cơ.
Tử khí, thứ khí thể mạnh mẽ tham gia vào cấu thành một thế giới, ngọn lửa của nó chắc chắn rất khủng khiếp.
Ngọc Trang bỏ qua Đại Đạo Chi Hỏa màu tím, cảnh giới của cô nhanh chóng rơi xuống, từ Nhị Dương hoàn mỹ xuống Nhị Dương viên mãn và còn rơi xuống với một tốc độ đáng sợ, thậm chí ngay cả ánh sáng vẫn luôn bao quanh cô cũng nhạt nhòa, yếu ớt.
Dù vậy, Ngọc Trang không ngừng lại, cô đang truyền linh lực của mình để cứu sống Hoa Linh, linh lực của cô yếu đi trông thấy, cho đến khi ngay cả cảnh giới Nhị Dương kỳ cũng không bằng.
“Khốn kiếp!” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy thấy tình cảnh của Ngọc Trang, nó liền gầm gừ một tiếng bộc lộ sự tức giận điên cuồng, hai mắt như muốn phun lửa nhìn thẳng vào Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn, không, nó đang nhìn một bóng hình mờ ảo đứng trên vai của Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn.
“Chỉ là một tên nhãi nhép bị ta nuốt sống cũng dám gây mưa tạo gió ở đây?” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy lạnh lùng nói, một nguồn sức mạnh kinh thiên động địa bỗng nhiên tỏa ra từ thân thể nhỏ bé kia, sức mạnh như thể áp đảo luôn cả Nhật Nguyệt Tinh Thần, trấn áp luôn cả Thâm Hải, Thiên Không.
“Haha! Thiên Hoàng Quy, ngươi chỉ là một vật chứa của xác cũ mà thôi, chỉ khi nào người lấy lại được Thiên Quy Song Linh Hành thì mới có thể sử dụng sức mạnh, Thiên Hoàng Quy không có lực lượng bổn nguyên thì có thể làm gì bổn Tiên Tướng?” Bóng hình mờ ảo kia cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp đất trời.
“Dù cho chết, ta cũng kéo ngươi theo.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nói với vẻ mặt lạnh lẽo.
“Đáng tiếc, vì cứu một gốc linh dược thành tinh mà hủy bỏ luôn cả việc đột phá Thiên Địa Trúc Cơ, từ đó bị phản phệ bởi Đại Đạo Chi Khí, một thiên tài tuyệt thế vô song này lại sắp sửa bị đốt cháy thành phế vật.” Bóng hình mờ ảo liếc nhìn sang Ngọc Trang, dù lời nói cảm thán nhưng vẻ mặt lại đang hớn hở, nhìn thấy thiên tài yêu nghiệt bị hủy hoại chính là một cảm giác tuyệt vời.
Đám thiên tài yêu nghiệt luôn làm người ta cảm thấy nghẹt thở, phẫn nộ, đố kỵ, ước ao!
“Ngọc Trang Giáo Chủ!” Hắc Tinh đang bay gần Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn nhìn thấy trạng thái của Ngọc Trang, cậu ta liền hét lớn trong sự lo lắng.
“Ngọc Trang!” Lâm Phong cắn chặt hàm răng nói, sau đó cậu nhìn sang bóng hình mờ ảo với vẻ mặt tức giận.
“Hắn là thứ gì?” Mạc Ảnh Quân kinh ngạc nhìn Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn đã biến thành một người khổng lồ cao hơn mười km, mỗi một cánh tay, bàn chân đều to lớn, chứa đựng một nguồn sức mạnh cường đại đáng sợ.
“Sơn Thần!” Liễu Tịnh Kỳ trầm giọng nói, cô cùng Tử Vi Cửu Kiếm đang ở cách đây khá xa, bọn họ đã đột phá hay phân chia Trúc Cơ Thạch hết rồi nên quyết định đi tìm dược liệu, khoáng thạch đem về cho Tử Vi Kiếm Tông để đổi lấy tài nguyên khác.
Nhiều thiên tài từ yêu tộc cho đến nhân tộc đều đang làm việc đó một cách chăm chỉ, việc nhẹ, lương cao ngất ngưỡng.
Sự xuất hiện của Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn làm bọn họ rung động, sau đó là một nắm đấm khổng lồ đánh xuyên không gian, tiếng nổ vang trời, ngay cả người ở đầu cuối của Trúc Cơ Cốc cũng cảm nhận được.
“Sơn Thần!” Đường Ngọc Lan Anh kinh ngạc thốt ra, cô đang cầm lấy một cây chiến kích nhuộm máu tươi, khí tức của máu kia giống như sát thủ Hồn Tai vậy, điều đó chứng tỏ Hồn Tai đã chết dưới chiến kích này.
Thể Tai, Linh Tai, Hồn Tai, ba tai đến từ Hắc Sắt Thiên Mạc đã được giải quyết, từ nay Hắc Sát Thiên Mạc sẽ không còn truy sát Đường Ngọc Lan Anh nữa.
“Sơn Thần là linh hồn của một ngọn núi, sinh ra đã có sức mạnh lay chuyển núi non, khi đạt tới cảnh giới Hóa Thần kỳ thì có thể độ kiếp, hóa thành một tồn tại chân chính, bỏ lại xác cũ, ngao du khắp thiên địa.” Hàn Hạo Nguyên ngưng trọng giải thích cho Hắc Tinh, Lâm Phong, … vì bọn họ không biết đến Sơn Thần.
“Còn nữa, có tông môn cường đại trực tiếp đào một ngọn núi chuẩn bị có linh hồn về để làm kẻ bảo vệ tông môn, một tồn tại rất đặc biệt mà bất kỳ thế lực nào cũng thèm muốn.”
“Hoa Linh, chị Ngọc Trang!” Dương Khả, Tiêu Mị hoảng hồn nhìn Ngọc Trang đang nâng Hoa Linh bằng hai tay, bọn họ không thể đến gần được vì Sơn Thần đang đứng gần không gian kia, còn có một bóng mờ tỏa ra một luồng tiên khí mờ ảo.
Áp lực từ hai kẻ đó quá lớn lao, áp chế đến thân thể của bọn họ đông cứng, di chuyển khó khăn.
“GRAAA!” Sơn Thần đánh ra một quyền nhưng bị cản trở, lúc Sơn Thần chuẩn bị tấn công tiếp thì nhìn thấy Hoa Linh, bỗng nhiên, cả người Sơn Thần rung lên, vẻ mặt đau khổ, miệng rống lớn một cách thảm thương.
“Hoa…Linh…” Sơn Thần lẩm bẩm vài từ ngữ rời rạc với khuôn mặt bằng đá hiện rõ sự đau đớn tột cùng.
“Sơn Thần, mau mau đánh nát bọn chúng.” Bóng hình mờ ảo đầy tiên khí lạnh lùng nói ra.
“Không!” Sơn Thần gầm gừ trong khi hai tay ôm đầu, một cảm giác đau đớn đánh ập vào linh hồn của hắn, cộng thêm sự đau khổ vì nhìn thấy người bạn thân thiết bị chính tay hắn gây hại.
“Hoa...Linh…là bạn…của ta.”
Sơn Thần phản đối mệnh lệnh của bóng hình mờ ảo, chống lại một lực lượng đang ăn mòn tâm trí.
“Ngươi dám chống đối bổn Tiên Tướng ư?” Bóng hình mờ ảo trầm giọng nói.
“Một Sơn Thần nhỏ nhoi lại dám phản kháng lại Khống Sơn Tiên Thuật của ta?”
“Trấn áp!” Tiên Tướng nói xong, hắn ta lạnh lùng kết ấn, một luồng sức mạnh vô hình vô chất đánh ập vào tâm trí, tấn công linh hồn của Sơn Thần, Tiên Tướng muốn khống chế linh hồn của Sơn Thần.
“GRAA!” Sơn Thần rống giận, thân thể khổng lồ chuyển động, mỗi một cú vung tay đều thổi bay một vùng đất khổng lồ, không khí phát ra tiếng gào thét, mặt vỡ vỡ tan tành, cảnh tượng rất khủng khiếp, cả một khu vực rộng lớn hơn năm trăm km bị đánh vỡ, nhiều loài hung thú bỏ chạy trong sự hoảng sợ, ngay cả tu sĩ, yêu tộc cũng không dám ở lại.
Ánh mắt của Sơn Thần mơ hồ nhìn Hoa Linh, hắn hoảng hốt vì cảm nhận sức sống của Hoa Linh đang biến mất từng chút một, dù cho một cô gái loài người đang cố gắng cứu lấy Hoa Linh, tuy nhiên, mọi thứ đã mất kiểm soát…
“Hoa Linh!” Sơn Thần phát ra tiếng rít gào, không gian yếu ớt ở xung quanh hắn liền rạn nứt ra những khe hở đen ngòm.
“Trấn áp!” Tiên Tướng gầm thét, thúc giục Khống Sơn Tiên Thuật, không lâu nữa đâu, Sơn Thần sẽ bị hắn điều khiển như một con rối.
Sau đó, hắn sẽ đánh bại Thiên Hoàng Tử Tinh Quy, chiếm đoạt hết số tạo hóa của Thiên Hoàng Quy, từ này trở đi, hắn có tư cách bước vào cảnh giới Thánh Giả!
Đó là một cảnh giới ở đỉnh điểm của thế giới này, một cảnh giới mà hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
“Chính ta đã hại chết Hoa Linh.” Sơn Thần chống trả, nhưng đầu óc điên dại, tiếng nói lấp bấp đầy đau khổ, một giọt nước mắt chảy xuống từ đôi mắt bằng đá cứng rắn.
…
Thật lâu về trước, có một ngọn núi cao lớn xuyên qua tầng mây, vươn mình đến một không gian tuyệt đẹp đầy ắp ánh nắng của Mặt Trời.
Ngọn núi đơn độc một mình giữa một thế giới rộng lớn đang hình thành với tốc độ rất nhanh, sa mạc nóng bỏng với những trận bão cát vàng, một vùng biển lạnh lẽo nhưng lại ẩn chứa vẻ đẹp thần bí, đó là Trúc Cơ Cốc.
Rất lâu sau đó, một ý niệm bỗng nhiên xuất hiện từ ngọn núi khổng lồ cao lớn.
“Ta là một ngọn núi.” Sơn Thần mờ mịt truyền đạt ý niệm của mình về phía Trúc Cơ Cốc, lúc này, không có một sinh vật nào sống trong Trúc Cơ Cốc, ngay cả một ngọn cỏ cũng không có.
“Ta là một ngọn núi.”
“Ta rất cao.”
“Ta rất lớn.”
Thời gian trôi qua, Sơn Thần tỉnh táo hơn và bắt đầu tìm hiểu về thế giới, đáng tiếc, hắn không thể di chuyển nên chỉ đành trơ mắt ra ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, một cảm giác cô đơn bao phủ lấy hắn.
Chẳng có ai nói chuyện với hắn cả, một cảm giác tĩnh mịt làm Sơn Thần gần như chết lặng.
“Ta muốn có một người bạn.” Sơn Thần tự nhủ rồi rơi vào ngủ say, hắn không có việc gì làm nên để bản thân rơi vào trạng thái đó để thời gian trôi qua.
Có vẻ như tiếng lòng của Sơn Thần đã chạm đến một điều thần kỳ gì đó, kỳ tích đã xuất hiện.
Vào một ngày nắng vàng rực rỡ, Sơn Thần bị đánh thức bởi một tiếng động lạ vang đến từ bầu trời cao.
Không gian đột ngột bị nứt ra, sau đó một vệt sáng màu trắng ngà rơi xuống từ trong không gian đen tối, vệt sáng kia bắn thẳng về phía Sơn Thần.
Đó là một giọt nước mắt!
Giọt nước mắt xuyên thấu thời gian, vượt qua không gian rơi vào đỉnh núi rồi hóa thành một hạt giống.
Thời gian tiếp tục trôi, hạt giống nảy mầm, vạn vật sinh trưởng ở Trúc Cơ Cốc, và rồi, khi hạt giống trở thành một cây dược thảo màu trắng ngã tỏa ánh sáng lung linh, cây dược thảo này còn kết ra một đóa hoa màu xanh xinh đẹp mà lại ôn hòa.
Sơn Thần quan sát hạt giống này rất lâu, hắn chưa bao giờ chợp mắt kể tử khi nhìn thấy hạt giống đó, và rồi thời khắc Sơn Thần chờ đợi cũng đã đến.
Bông hoa màu xanh kia nở rộ!
Một bóng hình hiển hiện ra giữa bông hoa.
Bóng hình nhỏ bé, xinh đẹp, dễ thương kia mở đôi mắt long lanh, hồn nhiên nhìn Sơn Thần.
“A, Một Ngọn Núi Nhỏ.” Hoa Linh cười híp mắt nói, mảnh lá cây ở trên đầu chuyển động qua lại, trông rất thích thú.
“Ngươi là ai?” Sơn Thần giật nảy cả mình nhìn Hoa Linh, lần đầu tiên hắn thấy có sinh vật nói chuyện, truyền đạt ý niệm diễn tả ý nghĩa chính xác.
“Hoa Linh là Hoa Linh.”
“Hoa Linh là bạn của Ngọn Núi Nhỏ.” Hoa Linh chớp chớp mắt trả lời, giọng nói non nớt đáng yêu đó làm Sơn Thần rung động.
“Bạn…”
“Mình… có bạn rồi!” Sơn Thần như muốn hét lớn nhưng lại không thể vì hắn chưa thể điều khiển ngọn núi khổng lồ, linh hồn chưa đủ mạnh mẽ để làm điều đó.
…
“GRAA!” Ký ức thoáng hiện, Sơn Thần mất hết ý thức, một tiếng gầm gừ lớn chấn động không gian, Sơn Thần dùng một cánh tay đấm thẳng vào vùng không gian nhỏ đã bị rách rưới kia.
Một quyền này chắc chắn sẽ tiêu diệt Thiên Hoàng Tử Tinh Quy!
Thậm chí, nó sẽ giết chết luôn cả Ngọc Trang và Hoa Linh.
“Ngọc Trang!” Nhóm Lâm Phong, Hắc Tinh kinh hãi hét lên, bọn họ thấy Ngọc Trang không để ý đến tình cảnh xung quanh nữa, cô đang lo lắng cho Hoa Linh.
“Haha, hay lắm, giết sạch bọn cặn bã đi.” Tiên Tướng cười lớn, tiếng cười không kiêng nể gì.
“Ngọc Trang!” Ở xa xa, hai người đang bị giam giữ bởi một đám tu sĩ hơn hai trăm người, bọn tu sĩ này mặc đồ của Đà La Môn, còn có cả Hợp Ma Tông nữa.
Hai người đang bị bắt giữ chính là Không Huyền và Kỹ Lãnh Hoàng, từ khi tiến vào đây, bọn họ liền bị đám tu sĩ của hai tông môn kia đuổi bắt, chiến đấu hơn trăm trận, đánh chết rất nhiều tên nhưng cuối cùng bị kiệt sức, rơi vào tay của bọn chúng.
“Tốt lắm, giết rất tốt, chúng ta rời khỏi đây!” Một tiếng cười phấn khích phát ra từ một người thanh niên, hắn là Lý Thừa Ngân, hắn đang hả hê vì Ngọc Trang, đám người của Quang Minh Giáo Đình đang gặp phải nguy hiểm.
“Rời khỏi đây thôi!” Một người đứng cạnh bên gật đầu nói ra, hắn là Lương Phi Nguyên, Thiếu Chủ của Hợp Ma Tông, một nụ cười nguy hiểm thoáng hiện trên gương mặt tái nhợt của hắn.
Cả đám bọn chúng đi vào một vòng xoáy gần đó, từ khi Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn chuyển động thì kết cấu không gian đã thay đổi, nhiều cánh cửa đi ra ngoài hiện ra.
Nắm đấm khổng lồ giáng tới, không khí bạo liệt, mặt đất rung chuyển, một quyền này cực kỳ mạnh mẽ, đủ để đánh cho tu sĩ nửa bước Ngũ Dương kỳ bị thương nặng.
“Chết tiệt, chẳng lẽ lại để tên nhãi nhép này đạt được mục đích?” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nghiến răng nói.
Tiên Tướng đã đúng, Thiên Hoàng Tử Tinh Quy không có bổn nguyên, không thể sử dụng sức mạnh, nếu không Thiên Hoàng Tử Tinh Quy đã tự mình thoát ra khỏi đây, không cần phải ẩn nấp ở không gian bí ẩn làm gì.
“Ồ? Tiên Tướng? Ngươi cùng sâu bọ khác nhau ở chỗ nào?” Đột nhiên, một giọng nói nhàn nhạt truyền khắp Trúc Cơ Cốc, mọi người nhanh chóng nhìn thấy một bóng người với đôi cánh màu trắng tuyệt mỹ đang đứng trước Sơn Thần, hắn ta muốn ngăn chặn một quyền của Sơn Thần!
“Priscisin!” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy giật mình nhìn người kia, vào lúc này, Thiên Hoàng Tử Tinh Quy cảm thấy Priscisin này rất xa lạ, giống như một người hoàn toàn khác, mà người này lại tỏa ra một luồng áp lực khủng khiếp, cực kỳ kiêu ngạo, kỳ cực bá đạo, sức mạnh bá tuyệt kia bùng lên, dường như muốn nhấn chìm toàn bộ Trúc Cơ Cốc xuống phía dưới hắn.
“Chết đi!” Tiên Tướng nhìn tới Priscisin rồi lạnh lùng nói ra, hắn cảm thấy tên này quá ngu ngốc, tu vi Trúc Cơ kỳ lại dám đứng ra bảo vệ người trước Sơn Thần?
“Ai cho phép ngươi nhìn ta bằng đôi mắt hạ đẳng đó? Loài sâu bọ!” Priscisin lạnh nhạt nói trong khi đứng giữa không gian, ánh mắt quét với Tiên Tướng, thoáng chốc sau, một cỗ lực lượng bá đạo màu trắng vàng giáng xuống từ bầu trời, trấn áp Tiên Tướng đến rớt xuống mặt đất, đôi chân bị nghiền nát, quỳ rạp một chỗ.
Còn Sơn Thần thì bị sức mạnh bá đạo tuyệt luân kia trấn áp, ngưng đọng ở tư thế tấn công, không thể di chuyển dù chỉ là một ngón tay.
“Ngọc Trang, bây giờ cô có hai lựa chọn, một là cứu bản thân, hai là cứu Hoa Linh.” Priscisin không nhìn Tiên Tướng, không liếc Sơn Thần, mà là quay người nói với Ngọc Trang.
“Anh có cách gì?” Ngọc Trang không trả lời, cô lên tiếng hỏi.
“Viên đan dược kia, nó gọi là Tạo Hóa Đan phải không?” Priscisin bình tĩnh nói ra, thần thái lạnh nhạt, kiêu ngạo như thể không hề quan tâm đến chuyện gì.
“Nó có thể cứu lấy tương lai của cô hoặc là cứu lấy mạng sống của Tinh Linh đó.”
“Hãy chọn đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...