Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Rầm! Rầm!

Từng tia lôi điện màu trắng bạc giáng xuống từ trời cao, mây đen sôi trào, cuồng phong gào thét.

Oanh!

Chiến kích vắt ngang bầu trời, một kích đánh nát lôi điện, thế nhưng Đường Ngọc Lan Anh vẫn bị thương nhẹ sau mỗi một tia lôi điện.

Đột phá Trúc Cơ hoàn mỹ thì phải trải qua khảo nghiệm của Thiên Địa!

Chín tia lôi điện lần lượt oanh tạc, sầm sét vang rền truyền đi khắp Trúc Cơ Cốc, mọi sinh linh cảm nhận được sự bá đạo mạnh mẽ của trời đất liền cụp đầu xuống, vẻ mặt kinh hãi không thôi.

“Đã vượt qua ba tia lôi điện, nhưng mà tình cảnh không ổn lắm.” Hàn Hạo Nguyên nhíu chặt chân mày nói.

“Đường Ngọc Lan Anh đang bị thương, thiên kiếp của cô ta mặc dù không mạnh bằng thiên kiếp của Liễu Tịnh Kỳ nhưng năng lượng cuồng bạo đã sánh ngang một kích toàn lực của tu sĩ Kết Đan đỉnh phong.” Lâm Phong gật đầu nói thêm.

“Ý chí của cô ấy rất kiên định, thiên kiếp không thể phá vỡ ý chí đó.” Mạc Ảnh Quân trầm giọng nói ra.

Trong quá trình giúp đỡ Đường Ngọc Lan Anh luyện hóa Trúc Cơ Thạch màu vàng, bọn họ cảm nhận được một ý chí cực kỳ cường đại ẩn bên trong một người con gái mảnh mai kia, ý chí dường như lớn tựa biển cả, không một thứ gì có thể chôn vùi.

“Ta không bằng cô ấy.” Hàn Hạo Nguyên cười khổ một tiếng, người ta là một thiên tài đến từ thế lực một sao nhưng đã lĩnh ngộ ra tâm cảnh, còn hắn thì đang bị sương mù bao phủ, chưa thể cảm ngộ Kiếm Tâm, một Tử Vi Cửu Kiếm yếu nhất trong lịch sử.

“Đường Ngọc Lan Anh vừa sinh ra liền gánh vác trọng trách nặng nề, trải qua nhiều chiến trường lớn, điều đó tạo nên một người con gái ở trước mặt chúng ta như hiện nay.” Liễu Tịnh Kỳ mỉm cười nói ra.

Đôi khi, không cần phải theo dõi quá trình trưởng thành của Đường Ngọc Lan Anh, Liễu Tịnh Kỳ chỉ cần nhìn qua liền biết một con người đã trải qua những gì để đạt được sức mạnh như hiện tại, đôi bàn tay đầy vết hằn vì cầm lấy chiến kích đã chứng minh Đường Ngọc Lan Anh là một cô gái anh dũng.

Oanh!

Lại một tia lôi điện đánh xuống từ giữa thiên kiếp đen đặc khổng lồ.

Linh lực hỗn loạn, áp lực của thiên địa bao phủ cả một vùng trời cao.

Đường Ngọc Lan Anh lại tiếp tục đánh vỡ tia lôi điện đó, nhưng lần này, cô ta lập tức hấp thụ chúng ngay sau khi chúng bị đánh tan, mất đi phần lớn lực lượng hủy diệt.

“Cô ấy đang làm gì?” Hắc Tinh kinh ngạc nói.


Bọn họ nhìn thấy tia lôi điện chạy loạn trên cơ thể Đường Ngọc Lan Anh, hình như bọn chúng đang giúp cô ta rèn luyện thân thể, không, đó là rèn luyện ra một chiến thể gì đó, cả người Đường Ngọc Lan Anh phát ra một luồng ánh sáng màu trắng ngọc.

“Lôi kiếp luyện thể.” Liễu Tịnh Kỳ ngưng trọng nói.

“Cô ta đang dùng lôi kiếp giúp bản thân luyện thành một loại thể chất.”

“Thật là điên rồ, sức mạnh của thiên kiếp cuồng loạn mang theo sự hủy diệt, rất khó để hấp thụ vào cơ thể.” Cơ Hoàng Thiên Ân ngạc nhiên một hồi nhưng sau đó lại chuyển thành sự nghi ngờ lớn dành cho Đường Ngọc Lan Anh.

“Cô ấy đã vượt qua rất nhiều chông gai để đứng ở đây, mang theo trách nhiệm nặng nề, chắc chắn không thể thua thiên kiếp!” Hắc Tinh cười lớn, cậu ta cảm thấy người con gái tên Đường Ngọc Lan Anh này rất hợp ý, dùng thủ đoạn mạnh mẽ hấp thụ lôi điện, cậu ta còn chưa bao giờ thử nữa.

Không biết cảm giác bị lôi điện đánh là như thế nào?

Rầm! Rầm! Rầm!

Hàng loạt sấm sét nổ vang trời, Đường Ngọc Lan Anh vẫn đứng vững, đánh nát từng tia thiên kiếp rồi hấp thụ chúng vào trong cơ thể, ánh sáng màu trắng ngọc trên người cô càng lúc càng phát sáng hơn, tựa hồ nó đang chuyển hóa thành hình dạng giống như một con Giao Long.

“Bạch Ngọc Giao Long!” Liễu Tịnh Kỳ nhẹ giọng nói một tiếng khi thấy hình dạng đó.

“Bạch Ngọc Giao Long?” Cơ Hoàng Thiên Ân suy tư.

“Không phải đó là tồn tại từng xuất hiện ở Thiên Quy Đảo ư?” Đoàn Tuấn Kiệt ngạc nhiên nói.

“Theo sách cổ ghi lại, mấy ngàn năm trước một Bạch Ngọc Giao Long bay lên trời cao, phá tan thiên kiếp, phá vỡ hư không rồi biến mất.” Hàn Hạo Nguyên lẩm bẩm một vài tiếng.

“Xem ra Đường Ngọc Lan Anh đã lấy được tạo hóa của Bạch Ngọc Giao Long đó.”

Trong lúc mọi người nói chuyện, Đường Ngọc Lan Anh đã phá vỡ hết tám tia lôi điện, còn lại một tia duy nhất cũng là lôi điện mạnh nhất của khảo nghiệm thiên kiếp.

Oanh!

Lôi điện gầm thét, nó bổ thẳng xuống từ trên trời cao, đường kính lên đến ba mét, dù cho tu sĩ Kết Đan đỉnh phong gặp phải cũng sợ đến vỡ mật.

Tuy nhiên, Đường Ngọc Lan Anh vẫn luôn ngẩng cao đầu, một con Giao Long khổng lồ hiển hiện ở sau lưng cô ấy, Giao Long phát ra tiếng rít gào, chiến kích hóa thành một vệt sáng trực tiếp đánh thẳng vào lôi điện.

Rầm!


Lôi điện lập tức nát tan thành, sau đó những mảnh vỡ bị Đường Ngọc Lan Anh hấp thụ, mặc dù cô ấy cũng bị thương nhẹ, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, tuy nhiên, linh áp tỏa ra từ cô ta đang tăng nhanh chóng.

Lôi điện trên cơ thể cô bị hấp thụ hoàn toàn, không chừa lại một chút gì.

“Gừ!!”

Sau cùng, bóng hình Bạch Long Giao Long ngưng thực, nó ngẩng cao đầu gầm gừ một tiếng vang vọng trời đất rồi chìm sâu vào thân thể cô ấy.

Cùng lúc đó, hơi thở của Đường Ngọc Lan Anh cũng mạnh mẽ hơn, đạt đến Kết Đan đỉnh phong!

Một thiên tài ngang hàng với Tử Vi Cửu Kiếm! Đương nhiên trừ tên Hàn Hạo Nguyên kia ra.

“Huyền Ngọc Chiến Thể đã thành!” Đường Ngọc Lan Anh mỉm cười, vẻ mặt không che dấu được sự hạnh phúc ở trong lòng.

“Chúc mừng cô đã luyện thành chiến thể.” Những người khác cao giọng lên tiếng chúc mừng.

“Cảm ơn.” Đường Ngọc Lan Anh thấy nhiều người nhìn mình như vậy, hai gò má của cô liền đỏ ứng lên, vội vàng gật đầu một cái rồi bay xuống, đến gần nhóm Hắc Tinh.

“Cảm ơn mọi người đã giúp tôi luyện hóa Trúc Cơ Thạch.” Đường Ngọc Lan Anh khom người thật sâu rồi nói bằng âm thanh chân thành. Dù cho sức mạnh của cô đã vượt qua cả Lâm Phong, Mạc Ảnh Quân, Hàn Hạo Nguyên nhưng cô vẫn không hề kiêu ngạo.

Phẩm chất của một Đại Tướng Quân hiện rõ ra trong từng lời nói, cử chỉ của Đường Ngọc Lan Anh.

“Không sao là tốt rồi.” Hắc Tinh lắc đầu cười nhẹ.

“Chúng tôi không làm gì nhiều, đó là nhờ hết vào ý chí của cô.”

“Đúng vậy, Hắc Tinh nói không sai, rất ít người sở hữu ý chí đó.” Mạc Ảnh Quân gật đầu nói ra.

“Cô đã đặt một bước chân vào tầng thứ hai của tâm cảnh, vượt qua Luyện Tâm cảnh, đó là Luyện Ý cảnh, hiểu rõ chân ý của bản thân rồi bắt đầu rèn luyện nó bằng tất cả những gì cô có, một khí Luyện Ý đại thành, khi đó, cô sẽ đủ tư cách tìm hiểu Hồn của chính mình là gì, cảnh giới đó gọi là Luyện Hồn.” Liễu Tịnh Kỳ nhẹ nhàng nói ra.

“Mỗi một cảnh giới tâm cảnh đều đại diện cho chiến lực biến chất, người không lĩnh ngộ tâm cảnh gặp phải cường giả lĩnh ngộ tâm cảnh thì giống như một chú heo con, ngoài việc chạy trốn ra thì còn biết bị làm thịt.” Liễu Tịnh Kỳ nói đến đây, cô vô ý nhìn sang Hàn Hạo Nguyên.

Hàn Hạo Nguyện gãi gãi đầu rồi cúi xuống, không dám nhìn vào đôi mắt màu xanh lục bích của Liễu Tịnh Kỳ.


“Cảm ơn cô đã chỉ điểm.” Đường Ngọc Lan Anh hơi cúi đầu về phía Liễu Tịnh Kỳ. Cô từng quan sát Hắc Tinh “chơi đùa” với Hàn Hạo Nguyên như thế nào, mặc cho Hàn Hạo Nguyên ra sức tấn công nhưng chẳng có một tia kiếm khí nào chạm được Hắc Tinh, toàn bị Hắc Tinh chuyển đổi hướng của kiếm khí, rất biệt khuất.

Mọi người tiếp tục trò chuyện trong khi nhóm Hắc Tinh đang cố gắng hồi phục linh lực, duy trì trạng thái đỉnh cao để chuẩn bị cho việc đột phá Trúc Cơ hoàn mỹ.

Bỗng nhiên, hàng loạt tiếng bước chân nhỏ nhẹ vọng lên từ dưới chân núi, một bóng người bình tĩnh đi lên vùng đất hình tròn, hắn ta mang một cái mặt nạ quỷ.

“Sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc.” Cơ Hoàng Thiên Ân cau mày nói ra thân phận của người đó. Bọn họ đã phân ra được số Trúc Cơ Thạch màu vàng thuộc về ai nên đang luyện hóa đan dược hồi phục, chữa trị thương thế.

“Xem ra cô ấy bị sát thủ truy sát.” Liễu Tịnh Kỳ bình tĩnh nói, cô thấy sát thủ kia chú ý đến Đường Ngọc Lan Anh, không hề nhìn người nào khác ở đây.

“Ngươi đã đến.” Đường Ngọc Lan Anh bước ra, đứng đối diện sát thủ đó, thanh chiến kích vung vẫy tạo ra một luồng gió mạnh.

“Sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc, một là giết người, hai là bị người giết!” Sát thủ Hồn Tai lạnh lùng nói, tựa hồ mặt nạ quỷ đó cũng trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết, hắn ta cầm một thanh kiếm dài, lưỡi kiếm được tẩm chất độc Hắc Sát Hồn Độc rất nguy hiểm.

“Lần này, ngươi sẽ thất bại.” Đường Ngọc Lan Anh lạnh nhạt lên tiếng.

“Chết là một loại giải thoát, ra tay đi!” Sát thủ Hồn Tai nhàn nhạt nói, âm thanh phát ra từ bên dưới chiếc mặt nạ quỷ, linh lực tràn ra ngoài cơ thể, chúng có màu đen đậm trông rất nguy hiểm, vì đó là linh lực hệ độc, chỉ những Hồn Tai mới có thể hấp thụ Hắc Sát Thiên Độc vào trong linh hồn, luyện thành một loại độc hồn thể rất kinh khủng, điều khiển Hắc Sát Hồn Độc cũng dễ dàng hơn.

Mỗi một tia linh lực nhỏ bé trên người hắn, hay thậm chí là các mảnh vỡ linh hồn đều mang độc tính đáng sợ, cho dù đệ tử của Luyện Hồn Tông cũng không dám tấn công linh hồn của sát thủ Hồn Tai vì sợ bị độc chết.

Toàn thân toàn là gai, như loài nhím vậy.

Có điều, con nhím thấy đứng yên một chỗ đủ làm cho tu sĩ Kết Đan sơ kỳ cũng phải bỏ chạy.

Trước đó, Đường Ngọc Lan Anh không đánh lại sát thủ Hồn Tai, nhưng bây giờ thì thời thế thay đổi, thực lực Kết Đan đỉnh phong chiến với Hồn Tai Trúc Cơ viên mãn, thực lực Kết Đan hậu kỳ, ai thắng, ai thua nhìn qua liền biết.

Huyền Ngọc Chiến Thể của Đường Ngọc Lan Anh lấy Đại Đạo Chi Hỏa làm dẫn, dùng thiên kiếp rèn luyện, miễn dịch rất nhiều loại độc, tất nhiên trong đó có độc của sát thủ Hồn Tai vì cô ấy đã trúng phải một lần rồi.

“Giết!” Đường Ngọc Lan Anh quát khẽ một tiếng, cầm chặt lấy thanh chiến kích lao đến tấn công sát thủ Hồn Tai.

Sát thủ Hồn Tai không sợ hãi, hắn dùng thanh kiếm chiến đấu, không hề lui bước hay bỏ chạy, bởi vì có chạy đằng trời cũng vô ích, sát thủ không hoàn thành nhiệm vụ được giao sẽ bị trừ khử.

Đúng như lời của hắn nói, một là giết người, hai là bị người giết, không có lựa chọn thứ ba.



Tiến vào con đường đến thế giới thứ hai trong Trúc Cơ Cốc, Ngọc Trang mở mắt ra nhìn xung quanh, cô thấy mình đang đứng trên một con đường dẫn vào một vùng đất ẩn trong núi sâu, bốn bề bị bao vây bởi những bức tường cao lớn đâm thẳng vào mây mù.

“Quá nhiều Trúc Cơ Thạch!” Ngọc Trang ngạc nhiên nói.


Cô thấy nhiều viên đá lấp lánh trên các bức tường đó, thậm chí ở dưới chân cô cũng có, màu đỏ và màu vàng, trải đầy khắp nơi, tiện tay là lấy được.

Nếu một người tu sĩ nào thấy tình cảnh này thì sẽ bị hù dọa đến ngây ngốc.

Trúc Cơ Thạch màu đỏ, giúp tu sĩ đột phá Trúc Cơ viên mãn.

Trúc CƠ Thạch màu vàng, giúp tu sĩ đột phá Trúc Cơ hoàn mỹ.

Chúng rất quý hiếm, nhưng có hàng chục ngàn viên đang nằm trong vùng đất bí ẩn này, Ngọc Trang có thể lấy được bằng cách đưa tay ra rồi lấy.

Đây là sự chênh lệch giữa người với người, tu sĩ bình thường đừng hòng đến đây, còn Liễu Tịnh Kỳ hay Ngọc Trang, Vong Phượng đều không quan tâm đến Trúc Cơ Thạch này nữa, chúng chẳng khác gì mấy viên đá bình thường đối với bọn họ.

Ngọc Trang tiến vào trong, có lẽ Vong Phương đã đi trước nên cô không nhìn thấy anh ta, con đường đi kéo dài bởi những mảng thực vật xanh biếc, các loài hoa mà Ngọc Trang không biết tên đang khoe sắc bên dưới tia nắng vàng của Mặt Trời ở trên cao.

Đây là Mặt Trời chung của Tu Chân Giới, bất kể ở nơi đầu, dù là bí cảnh, bảo địa, hay vùng đất bị lưu lạc vào không gian sâu nhất, Mặt Trời này vẫn luôn treo cao ở trên đỉnh đầu của mọi người.

Nghe nói, đó là một Thần Thú Đại Nhật Kim Ô phạm tội lỗi ngập trời nên bị một vị Đại Năng bắt lấy, phong ấn làm ánh sáng cho thế giới, ban ngày chính là thời gian Đại Nhật Kim Ô tỉnh giấc, ban đêm là thời gian nó bị phong ấn, rơi vào ngủ say.

Còn Mặt Trăng là chỗ ở của Nguyệt Thần, tồn tại quản đêm tối Tu Chân Giới thay cho Đại Nhật Kim Ô.

Cuối cùng, Ngọc Trang đã đến vùng đất trong cùng của Trúc Cơ Cốc, đúng như tên gọi, có thể nói đây là một cốc núi khá lớn.

Róc rách!

Tiếng nước chảy xuống từ trên cao, Ngọc Trang nhìn thấy một dòng thác nước chảy ra từ một hang động trên một bức tường ở trước mặt, linh lực dồi dào, nước rất tinh khiết, có thể giúp cho tu sĩ nhỏ yếu đề cao tu vi.

Sau đó, Ngọc Trang chuyển dời tầm mắt về phía dưới, các hạt nắng vàng đang rọi xuống từ thiên không, Ngọc Trang nhìn thấy một cái hồ nước nhỏ, thác nước chảy vào hồ nước đó, ở giữa hồ, có một con rùa màu tím nhỏ bằng bàn tay đang bơi lội, lâu lâu nó lại ngóc đầu nhìn Ngọc Trang với vẻ mặt hiếu kỳ, sau đó lại lặn xuống hồ nước, khi nó ngoi đầu lên, miệng nó đang nhai một viên Trúc Cơ Thạch.

Mà viên Trúc Cơ Thạch đó có màu tím!

Ngọc Trang ngây người nhìn con rùa nhỏ màu tím, nó có biết bản thân đang nhai gì không?

Nhai tạo hóa giúp tu sĩ đột phá Thiên Địa Trúc Cơ?

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa bao giờ thấy Soái Quy ư?” Con rùa khó chịu nói, vẻ mặt khinh thường nhìn Ngọc Trang.

“Chỉ là một con rùa nhỏ, kiêu ngạo cái gì.” Vong Phượng xuất hiện ở bên cạnh con rùa tím, cậu ta nâng nó lên bằng một tay làm nó giẫy giụa, nét mặt tức giận.

“Thả ta ra, con chim lửa chết tiệt, cả nhà ngươi đều chết rồi nhưng mà tại sao một tên tai họa như ngươi lại còn sống.”

“Bản Soái Quy chính là Thiên Địa Thần Quy, chân đá bể đầu Tiên Đế, miệng ngậm Thánh Giả, không cho phép con chim lửa như ngươi khinh thường!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui