“Tịnh Kỳ xin chỉ giáo!” Liễu Tịnh Kỳ nhẹ giọng nói ra.
“Ngọc Trang, Hồng Y Giáo Chủ của Quang Minh Giáo Đình.” Ngọc Trang bình tĩnh lên tiếng.
“Đó là Ngọc Trang?” Mạc Ảnh Quân và những người đi cùng cậu ta đều kinh ngạc nhìn Ngọc Trang.
“Khuôn mặt hoàn toàn khác so với lúc trước.” Lê Nhật Thy nghi hoặc nói.
Bởi vì Ngọc Trang đã không cần cải trang nữa nên mọi người không nhận ra cô.
Ngọc Trang bước đi nhẹ nhàng, một vầng hào quang màu sáng rực bao phủ xung quanh cô, mỗi nơi cô đi qua đều để lại rất nhiều tia nắng vàng chói lóa rạng ngời chiếu xuống từ bầu trời cao, xuyên qua rừng trúc, mang đến cho Đạo Cảnh của Liễu Tịnh Kỳ thêm một vầng Mặt Trời rạng rỡ, ấm áp.
Những dị tượng đẹp tuyệt mỹ kia càng tôn vinh lên vẻ đẹp siêu trần thoát tục của Ngọc Trang, cô khoát lên mình một chiếc áo choàng cao quý màu đỏ hồng, đây là áo khoác của Hồng Y Giáo Chủ, bên trong lớp áo choàng toát lên một sự kiêu hãnh của Giáo Đình, Ngọc Trang đang mặc một bộ đồ màu trắng kết hợp giữa hiện đại và cổ xưa, chúng hòa trộn vào nhau nổi bật là các họa tiết sống động.
Chỉ cần nhìn qua một lần liền cảm thấy người có thể mặc lên mình bộ giáo phục kia là một người không tầm thường.
Theo Giáo Đình phát triển, nhiều người trong Giáo Đình bắt đầu thiết kế chế tạo nhiều bộ giáo phục cho các bộ phận, mỗi một bộ phận đều có giáo phục khác nhau, một vẻ đẹp đặc trưng làm Giáo Đình trở nên sống động hơn.
Bộ giáo phục dành cho Hồng Y Giáo Chủ được chính các Đường Chủ khen ngợi, cho nên Thanh Vũ đã mang một ít bộ đến cho Ngọc Trang, tuy nhiên cô chưa có dịp mặc thử.
Tại giờ phút này, Ngọc Trang đang mang trên mình một nhiệm vụ truy bắt Lý Thừa Ngân để mang về Thánh Điện cho Hội Đồng Thẩm Phán định tội. Cô đại diện cho Giáo Đình nên không thể qua loa được.
Lúc trước, Ngọc Trang không để lộ khuôn mặt thật vì chẳng muốn gặp nhiều rắc rối trên đường đi chứ không phải sợ tờ truy nã của Kỷ Hằng Vương Triều.
Ngọc Trang rõ ràng giới hạn của bản thân cô nằm ở đâu và không hề e ngại sức mạnh của cả một Vương Triều hai sao, khác với Thanh Vũ – một người bình thường đang cố gắng tìm nhiều cách để làm bản thân trở nên mạnh hơn – Ngọc Trang là thiên tài thật sự, khả năng của cô vượt xa những gì Thanh Vũ nhận thức.
Vì Thanh Vũ là người đã tạo cho cô cơ hội kích hoạt Quang Minh Thánh Thể, là một người thanh niên bình thường thân thiện cho nên Ngọc Trang mới luôn đứng sau Thanh Vũ, không muốn Thanh Vũ lầm đường lạc lối.
Nếu như Thanh Vũ ra tay giết hại một kẻ ác trước toàn thể Giáo Đình, vậy thì toàn bộ thành viên của Giáo Đình sẽ lấy đó làm gương, và rồi một khi bọn họ gặp phải kẻ xấu, bọn họ cũng làm y như Thanh Vũ, giơ lên đồ đao với một thứ chính nghĩa mù quáng trong tim để trừng trị kẻ xấu.
Lúc đó, Giáo Đình sẽ sụp đổ!
Ngọc Trang đã nhìn thấy bối cảnh của tương lai, nếu như cô không ngăn cản Thanh Vũ thì mọi chuyện sẽ trở nên thật hỗn loạn.
Cho nên, Ngọc Trang mới đứng ra ngăn cản Thanh Vũ tiêu diệt Lý Thừa Ngân, cô phải bắt Lý Thừa Ngân về rồi đưa cho bộ phận công lý của Giáo Đình là Hội Đồng Thẩm Phán xử án, sau đó trừng trị tội lỗi của Lý Thừa Ngân trước toàn thể thành viên, hay những sinh linh đang sinh sống với tín ngưỡng Quang Minh Chi Thần.
Chỉ cho tất cả bọn họ cái gì là công lý thật sự chứ không phải một thứ chính nghĩa mù quáng đụng kẻ ác liền rút kiếm ra chém chết.
“Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị?!” Mạc Ảnh Quân nhìn ba người mới đến một lúc, sau đó cậu ta giật mình một cái mạnh.
“Bọn họ là ba người bị Kỷ Hằng Vương Triều truy nã vì tội danh rất nghiêm trọng!”
“Hình như là vậy.” Quốc Tấn, Nhật Thy cười khổ gật đầu, họ cũng nhận ra khuôn mặt của ba người giống như trên bức họa, lúc trước, ba người cải trang nên họ không hề hay biết.
“Lại là Giáo Đình gì đó, họ không sợ người của Kỷ Hằng Vương Triều phát động chiến tranh với Giáo Đình ư?” Hàn Hạo Nguyên nghi ngờ hỏi, vẻ mặt nghiêm nghị trong khi nhìn Ngọc Trang, hắn cảm thấy cô gái này rất khó lường, một vầng sáng rực rỡ bao quanh cô ta như thể cô ta chính là Mặt Trời kiêu hãnh đang ở trên cao vậy.
Và đây cũng là lần đầu tiên Hàn Hạo Nguyên nhìn thấy kiếm thức của Liễu Tịnh Kỳ bị phá vỡ một cách dễ dàng đến vậy.
“Quang Minh Giáo Đình?” Liễu Tịnh Kỳ hơi cong hai hàng mi lại trong khi nói, cô chưa từng nghe cái tên Quang Minh Giáo Đình.
Lý do vì Tử Vi Kiếm Tông quản lý rất nhiều thế lực một sao, hai sao, cho nên nhiều đệ tử của Tử Vi Kiếm Tông chẳng thể nhớ hết tên gọi của toàn bộ thế lực dưới quyền đó.
Với lại, Quang Minh Giáo Đình không thật sự quá nổi tiếng, đánh bại một ít Tà Đồ yếu ớt, tuyên truyền một giáo phái kỳ dị ở thế lực một sao nhỏ bé như hạt bụi, người nào lại để tâm đến Giáo Đình?
“Hắc Tinh cũng đến từ Quang Minh Giáo Đình.” Hàn Hạo Nguyên lặng lẽ truyền âm cho Liễu Tịnh Kỳ, dù sao cùng là đệ tử của một tông môn, hắn đi cùng Hắc Tinh vì bị bắt buộc và mong muốn cứu giúp Đường Ngọc Lan Anh, không thể cứ ở đây mãi mà không về tông môn, cho nên hắn cần làm dịu quan hệ giữa đôi bên.
Đừng tới mức đánh nhau sống chết là được.
Sau cùng, Ngọc Trang đi đến đằng trước nhóm Hắc Tinh, đứng đối diện với Liễu Tịnh Kỳ, còn các yêu tộc, tu sĩ khác đã lùi ra xa đến vùng biên giới của khu vực hình tròn, sợ là dư âm của trận chiến lan rộng đánh bọn họ phun máu ngã nhào, rất mất mặt.
“Các ngươi là tội phạm truy nã của Kỷ Hằng Vương Triều ta, xin các vị đại nhân của Tử Vi Kiếm Tông cho Cao Bắc này thực thi pháp luật của Kỷ Hằng Vương Triều, bắt giữ ba tội phạm giết hại người về trị tội!” Bất chợt, một người bước ra từ phe các tu sĩ nhân loại.
Thân thể cường tráng, thân cao gần hai mét, ánh mắt lẫm liệt, tư thái cao ngất, hắn mặc trên mình một bộ giáp pháp bảo trông như một tướng sĩ trọng giáp, tay cầm một thanh kiếm dài chỉ vào Ngọc Trang.
“Cao Bắc, con trai của Cao Quốc Dũng, một Đại Nguyên Soái của Kỷ Hằng Vương Triều!” Mạc Ảnh Quân kinh ngạc nói ra lai lịch của Cao Bắc.”
“Đại Nguyên Soái?!” Mọi người giật mình nhìn Cao Bắc, ánh mắt thay đổi thành kiêng kỵ vì Đại Nguyên Soái của Kỷ Hằng Vương Triều là nhân vật còn mạnh hơn Đại Tướng Quân hay Đại Tu Sĩ, tu vi trong cảnh giới Nguyên Anh kỳ rất thâm hậu.
“Ngươi chắc chứ?” Liễu Tịnh Kỳ điềm tĩnh nhìn sang Cao Bắc.
“Chắc chắn! Danh dự, pháp luật của Vương Triều không thể bị nhục!” Cao Bắc trầm giọng trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngọc Trang.
Ba người này có liên quan đến vụ việc của Kỷ Mộc Thành Chủ, Kỷ Lưu Sa đại sư cùng một người quản sự của Phi Hạc Thương Hội, không thể coi thường, cần bắt giữ về điều tra.
“Ngươi sẽ chết!!” Liễu Tịnh Kỳ nhẹ nhàng nói.
“Vậy thì lấy máu của ta rửa sạch sỉ nhục của Vương Triều!” Cao Bắc lớn giọng nói ra, một tay cầm chặt thanh kiếm trên tay, vũ khí đã đi cùng hắn trên nhiều trận chiến sinh tử.
“Hừ, ngươi không phân rõ trắng đen đã hô hào muốn bắt giữ người khác, đúng là một tên thần kinh.” Dương Khả bĩu môi nhìn Cao Bắc.
“Ngươi im miệng! Kỷ Hằng Vương Triều ngàn năm bất diệt, làm sao có thể vu oan người khác!” Cao Bắc rống giận.
“Thật sao? Kỷ Hằng Vương Triều trong mắt của ngươi là chính trực công bằng, nhưng trong mắt người khác lại là một khúc gỗ mục rỗng, loạn quan, tội thần khắp nơi, người dân đói khổ, giặc cướp hoành hành, tại sao ngươi không đứng ra giải quyết bọn họ?” Dương Khả lớn tiếng phản bác, khí thế muốn lấn ép luôn cả Cao Bắc.
“Bọn ta bị Kỷ Lưu Sa bán đứng, Kỷ Mộc cho con của hắn là Kỷ Chinh tu luyện pháp thuật tàn ác, giết hại vô số người vô tội, mặc dù chị Ngọc Trang không có giết hại bọn người đó nhưng cái chết của chúng là quả báo.”
“Im miệng, ta Cao Bắc chinh chiến sa trường, giết sạch bầy hung, trừng trị lũ yêu dám xâm phạm biên cương, tại sao ta không biết chuyện xấu đó?” Cao Bắc hét lớn, vẻ mặt phẫn nộ, không tin tưởng lời nói của Dương Khả.
“Ngươi chỉ mũi kiếm ở ngoài xa, mắt luôn nhìn trời cao, làm sao thấy ô uế trên mặt đất?” Lần này, Ngọc Trang lên tiếng nói thay cho Dương Khả.
“Chỉ mũi kiếm ở ngoài xa, mắt nhìn trời cao, làm sao thấy ô uế trên mặt đất?” Cao Bắc nghe câu nói này, nội tâm của hắn liền chấn động, tựa hồ một câu nói này liền đúng vào vấn đề làm tâm linh của Cao Bắc lay động.
Đúng vậy, thân là con trai của Đại Nguyên Soái, không thể nào sống trong nhung lụa, từ nhỏ đã tòng quân theo quân đội chinh chiến, nam phạt hung thú, bắc đuổi yêu tộc, tây trấn loạn giặc, đông đạp ma tu.
Cao Bắc luôn nghĩ cách làm sao để khiến bản thân xứng đáng với địa vị một người con trai của Đại Nguyên Soái, chưa bao giờ cúi đầu nhìn xuống lê dân bách tính đang sinh sống ra sao.
“Ta không tin!” Cao Bắc gầm thét trong khi lắc đầu liên tục, cố gắng không để tâm đến lời nói của Ngọc Trang.
“Không tin ư? Vậy thì hãy để ta và Tiêu Mị đánh cho ngươi tin!” Dương Khả hùng hổ nói, sau đó gật đầu với Tiêu Mị.
Cả hai cùng xông lên, dùng pháp thuật chiến với Cao Bắc trong trạng thái hoảng loạn vì niềm tin với Kỷ Hằng Vương Triều đang bị lung lay.
“Giết!” Cao Bắc gầm gừ đón đỡ, cả ba người chiến thành một đoàn, rời xa khu vực ở đây.
Ngọc Trang, Liễu Tịnh Kỳ nhìn trận chiến một cái rồi không để ý đến nữa, bọn họ đều nhận ra Dương Khả, Tiêu Mị liên hợp sẽ chiến thắng Cao Bắc đang không ổn định, lực chiến giảm sút.
Ngọc Trang, Liễu Tịnh Kỳ đối mặt với nhau, vùng không gian ở trung tâm của họ như bị ngưng đọng lại, một bầu không khí căng thẳng cùng cực lan tỏa khắp xung quanh, mọi người không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ngưng thần quan sát.
Đây là trận chiến có thể nói là đỉnh cao của Trúc Cơ Cốc, chẳng ai lại muốn bỏ lỡ một giây phút nào.
“Vẫn là luật cũ, một chiêu phân thắng thua!” Liễu Tịnh Kỳ nhẹ nhàng nói.
“Một chiêu định thắng bại!” Ngọc Trang mỉm cười gật đầu.
“Thiên Trúc Giới Kiếm!” Liễu Tịnh Kỳ nắm lấy thanh trúc ngọc trên tay rồi đưa lên cao, sau đó cô vung nhẹ xuống từ trên cao, một kiếm không có gì đặc sắc.
Tuy nhiên, ngay khi thanh trúc ngọc xanh biếc kia ngừng lại, cả rừng trúc Đạo Cảnh bỗng nhiên lay chuyển mạnh, từng mảnh lá trúc rơi ra khỏi cành, lượn lờ rơi xuống dưới mặt đất, một nguồn sức mạnh khổng lồ sắc bén xuất hiện từ bốn phương tám hướng, mỗi một ngọn cây, chiếc là, cành trúc đều tỏa ra kiếm khí kinh người, mục tiêu của chúng là Ngọc Trang.
Một kiếm thức tuyệt sát mạnh nhất của Liễu Tịnh Kỳ, sử dụng Thiên Trúc Đạo Cốt, Thiên Trúc Đạo Kiếm hòa hợp tới Đạo Cảnh độc nhất vô nhị tấn công Ngọc Trang.
Đòn kiếm thức này mạnh hơn đòn trước hơn mười lần, sợ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ gặp phải liền buông bỏ hi vọng, dang tay ra chịu chết.
Đáng tiếc, đối thủ hiện tại của Liễu Tịnh Kỳ là Ngọc Trang, người sở hữu Quang Minh Thánh Thể, được một trong Thất Thánh Đại Thiên Sư chỉ dạy qua thực chiến.
Thất Thánh Đại Thiên Sứ là nhân vật gì? Ngay chính cả Thiên Sứ Tộc còn chưa bao giờ nhìn thấy bọn họ sử dụng ra toàn lực, bọn họ chỉ ấn tượng về Thất Thánh Đại Thiên Sứ bằng một hình ảnh ngắn ngủi, bất kỳ kẻ nào là kẻ địch của Thất Thánh Đại Thiên Sứ đều bị nghiền nát như một đống cặn bã trong nháy mắt, ngay cả tư cách đánh trả cũng không có.
Đối mặt với đòn kiếm chiêu huyền ảo ẩn chứa rất nhiều huyền diệu của Thiên Trúc, Ngọc Trang không hề coi thường, vô số ánh sáng hội tụ vào một đầu ngón tay của Ngọc Trang, sau đó cô đưa ngón tay đang phát sáng chói lóa tận trời cao, xua tan hết mây mù xung quanh đỉnh núi.
Một ngón tay điềm đạm nhấn về phía Liễu Tịnh Kỳ.
“Quang Minh Phổ Chiếu!” Ngọc Trang nhẹ giọng nói ra.
Ngay tức khắc, vô vàn tia sáng xuyên thấu qua rừng trúc, biến nơi đây thành một vùng đất của ánh sáng rực rỡ muôn màu, một cảm giác ấm áp bảo phủ toàn thân của mọi người, cảm giác cực kỳ thoải mái và dễ chịu, tựa hồ bọn họ đang tắm rửa bên dưới thứ ánh sáng thuần khiết mỹ lệ nhất trần gian.
Kiếm chiêu của Liễu Tịnh Kỳ cũng bị hòa tán, biến mất không còn sót lại một chút gì, Liễu Tịnh Ngây ngẩn ngơ nhìn bầu trời đầy sắc vàng, hai con ngươi màu lục bích phản chiếu lại chia sáng xinh đẹp ấm áp đó.
“Đây là… pháp thuật gì?” Liễu Tịnh Kỳ rung động hỏi.
“Một pháp thuật bình thường của Giáo Đình, Thánh Quang Phổ Chiếu.” Ngọc Trang cười nhẹ trong khi trả lời.
“Nó có thể xua tan đi hết tà ma, thổi bay hết mọi sát khí, chỉ để lại một thế giới ngâp tràn trong ánh nắng chan hòa.”
Nghe Ngọc Trang giải thích, mặc dù Liễu Tịnh Kỳ không biết pháp thuật kia là gì nhưng cô biết bản thân đã thua cuộc, Ngọc Trang không sử dụng pháp thuật tấn công trở lại cô, Ngọc Trang chỉ đỡ lấy kiếm thức của cô bằng một pháp thuật nhỏ nhẹ.
Vì pháp thuật đó được Ngọc Trang sử dụng nên mới có thể phát huy ra nhiều sức mạnh thần kỳ, nhưng bản chất của nó vẫn là Thánh Quang Phổ Chiếu, pháp thuật mà bất kỳ thành viên nào cũng học được.
Đây là sự thần kỳ của Quang Minh Thánh Điển, mỗi một người niệm phép đề khác nhau, uy lực, tính năng, đặc tính, mọi thứ đều khác nhau vì bản chất của mỗi người hoàn toàn khác nhau. Đương nhiên, Ngọc Trang có thể dùng Thánh Quang Phổ Chiếu như bình thường.
Quang Minh Thánh Thể trong cô ẩn chứa một quyền năng khổng lồ, mỗi một tia sáng đều có thể bao dung mọi thứ, mặc kệ đó là kiếm khí mạnh mẽ hay sát khí khủng khiếp từ địa ngục trần thế, tất cả đều tan biến trước Quang Minh Phổ Chiếu.
Hiển nhiên, nếu Ngọc Trang sử dụng các pháp thuật thủ tấn công thì kết quả của Liễu Tịnh Kỳ đã không tốt đẹp như lúc này, Ngọc Trang còn hàng tá pháp thuật sát thương cực mạnh ở diện rộng đủ cho kẻ địch rơi vào sự tuyệt vọng, giống như ở giữa một Mặt Trời, chỉ cần chưa đến một phần nghìn giây liền bị đốt cháy thành hạt cơ bản nhất của Vũ Trụ.
Liễu Tịnh Kỳ nhắm chặt đôi mắt lại, cô cảm nhận về pháp thuật đang hiển hiện ở xung quanh, sau một hồi, cô mở mắt ra, nhìn Ngọc Trang thật sâu rồi lên tiếng nói:
“Ta nhận thua!”
Ngọc Trang mỉm cười không nói gì, cô quay đầu nhìn Hắc Tinh đang trợ giúp Đường Ngọc Lan Anh, mồ hôi chảy ướt đẫm đầu của Hắc Tinh, xem ra việc đột phá Trúc Cơ hoàn mỹ rất khó khăn, những người khác đang kinh ngạc vì trận chiến nên im lặng hết, không gian tĩnh mịt.
Ngọc Trang bước đến gần vùng đỉnh núi, cô quan sát Trúc Cơ Thạch từ màu đỏ, cho đến vàng, không có Trúc Cơ Thạch màu tím như lời của Hàn Hạo Nguyên.
Thế nhưng, người khác không cảm nhận được, Ngọc Trang lại hiểu rõ Trúc Cơ Thạch màu tím đang nằm ở đâu, chỉ những người đủ tư cách mới nhận ra sự tồn tại của nó.
Ngọc Trang vươn một cánh tay lấy một viên Trúc Cơ Thạch màu vàng, trước toàn thể mọi người, Ngọc Trang dùng linh lực vào bàn tay rồi bóp nát viên Trúc Cơ Thạch màu vàng đó.
Dường như, thời gian chậm lại, mọi thứ diễn ra ngoài dự liệu của bọn họ, các yêu tộc, tu sĩ trợn trừng mắt lên nhìn bụi phấn của viên Trúc Cơ Thạch màu vàng chạy xuống từ lòng bàn tay của Ngọc Trang.
Nhưng mà, nội tâm yếu đuối của bọn họ đang gào thét trong sự đau khổ vì hành động của Ngọc Trang, một dị tượng xuất hiện.
Bột phấn màu vàng của Trúc Cơ Thạch vừa chạy xuống không lâu, bọn chúng liền chạy ngược lên bầu trời, sau đó ngưng tụ thành một cái vòng tròn trên đỉnh núi, một mảng không gian khác hẳn thế giới này hiện ra ngay bên trong vòng tròn đó.
Một con đường đến thế giới khác!
“Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn!” Một cái tên chợt nổ vang bên trong đầu của mọi người.
Cùng lúc này, một bóng người bước lên từ bên dưới, bước chân chậm rãi không phát ra âm thanh, tuy nhiên, mỗi bước đều di chuyển qua một khoảng cách khá lớn, giống như người đó đang sử dụng “thuấn di” của tu sĩ Nguyên Anh kỳ vậy.
Một vài giây sau, người kia đi đến gần đỉnh núi, một tay cầm lấy Trúc Cơ Thạch màu vàng, sau đó nhìn Ngọc Trang rồi nở nụ cười.
“Không ngờ, lại có người được Thiên Hoàng Tử Tinh Quy chọn trúng.”
“Đáng tiếc, đây là cơ duyên đã có chủ, không thể nhường cho người khác.”
Thanh âm vang lên từ một khuôn mặt tuyệt trần nhưng lại tỏa ra một cảm giác âm u quỷ dị, nếu các Tử Vi Cửu Kiếm khác nhìn thấy liền biết người này là ai.
Vong Phượng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...