Vừa nhìn thấy Trần Huyền, cả đám yêu tộc đến từ nhiều chủng tộc định ăn một chén canh đều lẩn trốn với tốc độ chóng mặt, chưa đầy mười giây sau, bọn chúng đã chạy mất xác, không có chần chờ một chút gì, hai mắt còn hiện lên vẻ khinh khủng, lâu lâu lại cảm thấy không an tâm, liếc về về sau một cái cho chắc ăn.
Trần Huyền đứng lẳng lặng trên chuôi kiếm, hai mắt dò quét xung quanh như thể đang tìm kiếm gì đó.
Người dẫn đầu mấy trăm tu sĩ, liên quân bảo vệ lối vào Trúc Cơ Cốc của Ngũ Đại Thế Lực hai sao là tu sĩ của Hợp Ma Tông, Lương Minh Đạt.
“Kính chào Trần Tông Chủ.” Lương Minh Đạt khom người, kính trọng nói ra.
“Kính chào Trần Tông Chủ.” Những tu sĩ khác cũng vừa khom người vừa hô to, vẻ mặt ai nấy đều sùng bái, kính ngưỡng nhìn Trần Huyền, ai chả biết Trần Huyền có uy danh rất lớn, đại sát rất nhiều yêu tộc khi chúng tấn công các thế lực một sao, lại còn liên trảm rất nhiều Thú Vương hại nước hại dân.
Đương nhiên, có một số tu sĩ không tình nguyện cho lắm, đó là tu sĩ của Đà La Môn, tuy nhiên, quỷ dị là không có tu sĩ đạt cảnh giới Kết Đan đỉnh phong trở lên, từ sau khi Lý Thanh Chiếu bị Lý Thiên Dự giết chết thì Đà La Môn không cử người đến chủ trì đội tu sĩ nữa.
Trần Huyền nhìn một vòng rồi gật đầu, sau đó ông ta cười nhạt:
“Một đám chuột nhắt!”
Không ai biết Trần Huyền đang mắng ai nhưng các đệ tử của Đà La Môn bỗng nhiên cảm thấy thân thể không khỏe cho lắm, hình như bọn họ bị sốt thì phải.
Lê Sử Hiền, Trưởng Lão Nội Môn của Yêu Nguyệt Tông, thiên tài hai sao trong cảnh giới Kết Đan đỉnh phong, lực chiến ngang Nguyên Anh sơ kỳ, hắn ta cười khổ nhìn Trần Huyền, nội tâm tỏ tường Trần Huyền đang nói đến đám người của Đà La Môn.
Lý Thanh Chiếu chết, Thiếu Chủ Lý Thừa Ngân thì tìm một con đường sinh cơ trong Trúc Cơ Cốc, phân thân của Lý Thiên Dự Tông Chủ bị đè đánh, tất nhiên bọn chúng sẽ không bỏ qua, cử đi rất nhiều lực lượng chờ đợi ở lối vào.
Tuy vậy, bọn chúng vẫn khôn ngoan, tìm nơi ẩn thân, không lộ mặt trước người đời, nếu không mục đích của Trần Huyền đã đạt được, đến đây giết ít tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân của Đà La Môn là một công việc rất sảng khoái.
Tu sĩ đệ tử không có tội, tội lỗi lớn nhất ở cao tầng!
Gặp một cái giết một cái!
Lê Sử HIền từng gặp tử sĩ của Đa La Môn, lần đó, mười mấy tử sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ truy sát, một chút nữa thì hắn đã chết trong lưỡi kiếm của Đà La Môn cho nên nội tâm không khó chịu với Đà La Môn là chuyện giả.
Trần Huyền không để tâm đến mấy tu sĩ đang cố gắng trốn khỏi thần thức của mình, ông ta ngẩng đầu nhìn về một khoảng không ở trên trời cao, màn đêm lạnh buốt, không một đám mây, một vầng Mặt Trăng đầy đặn đang tỏa sáng rực rỡ, các vì sao tranh nhau khoe sắc, một bức tranh rất đẹp.
Nhưng ở trong mắt Trần Huyền, khoảng không kia chẳng đẹp chút nào, bởi vì một vài tồn tại đang chiếm giữ nơi đó.
“Nếu đã đến rồi, sao còn không hiện thân?” Trần Huyền bình tĩnh lên tiếng.
“Có người?” Các tu sĩ bên dưới nghe thấy vậy, bọn họ liền ngưng trọng, cảnh giác nhìn lên trời cao, chuẩn bị chiến đấu.
Đại tu sĩ như Trần Huyền không làm những việc thừa thải, bọn họ tin tưởng lời nói của Trần Huyền một cách tuyệt đối.
Tiếng nói của Trần Huyền vừa chìm xuống, bầu không khí trở nên cực kỳ ngưng trệ, dường như các ngọn gió cũng ngừng thổi, không gian đứng yên, một vài bóng đen khổng lồ xuất hiện ở trên khoảng trời kia.
Một con sói khổng lồ cao chừng năm mét, dài mười mấy mét, bộ lông màu trắng như tuyết, hai con mắt băng lãnh nhìn xuống từ trên cao, một cái sừng nhọn nhô lên giữa trán còn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trông cực kỳ hung dữ.
Độc Giác Ngân Lang tộc!
Một quái vật giống như kiến nhưng lại đứng thẳng bằng hai chân, thân cao bốn mét, cơ bắp to khỏe như một lực sĩ hạng nặng, sáng nhất là đôi càng khổng lồ ẩn chứa sức mạnh lay chuyển núi sông, vảy giáp màu xanh sẫm dính liền với cơ thể, nhìn qua liền cảm thấy vảy giáp này rất kiên cố, rất khó để phá hủy.
Thiết Thạch Nghĩ tộc!
Một con gấu với bộ lông màu đỏ, khi đứng thẳng thì cao đến mười mét, hàm răng bén nhọn, nổi bật là hai cây răng nanh rất dài, trông rất khủng khiếp, nếu bị cắn trúng thì kết quả sẽ rất thê thảm.
Đại Lực Xích Hùng tộc!
Một con bướm khổng lồ, hai cánh đập nhẹ, tỏa ra mùi hương thơm ngát khiến người người mê say, đôi mắt màu đen to tròn, nhìn qua liền cảm thấy rất xinh đẹp nhưng lại là một yêu tộc cực kỳ đáng sợ. Nếu ai biết danh tiếng của loài bướm này thì chắc chắn sẽ bỏ chạy bởi vì từng có truyền thuyết kể rằng, một cái vỗ cánh của nó khiến cho triệu người trầm mê trong mộng, không thể thoát khỏi, cho đến khi sinh cơ biến mất, chết thảm, ngay cả tu sĩ cũng chẳng thể thoát ra được giấc mộng đó.
Mộng Hương Điệp tộc!
Thiết Thạch Nghĩ tộc, Đại Lực Xích Hùng tộc, Mộng Hương Điệp tộc, ba chủng tộc mạnh nhất đến từ Minh Hàng Sâm Lâm đang đứng khá gần nhau.
Độc Giác Ngân Lang tộc thì đứng lẽ loi một mình, nhưng vẫn luôn ngẩng đầu một cách kiêu ngạo, bởi vì Độc Giác Ngân Lang tộc là chủng tộc có huyết mạch gần chạm đến Khiếu Nguyệt Ngân Lang tộc, một chủng yêu tộc rất đáng sợ.
Hơn nữa, Độc Giác Ngân Lang tộc còn độc chiếm một cái thảo nguyên khổng lồ, tộc quần sinh sôi lớn mạnh, ra không biết bao nhiêu Yêu Vương.
“Gừ!” Một tiếng gầm gừ cực kỳ mạnh mẽ, tiếng gầm làm mấy trăm tu sĩ hoảng sợ, không thể điều khiển phi kiếm nên rơi hết xuống đất, một bóng hình to lớn hiện ra giữa không trung, bộ lông màu vàng chói lóa, hai mắt hoang dã nhìn xuống Trần Huyền.
Kim Mao Huyền Sư!
Lại thêm một chủng tộc mạnh mẽ khác xuất hiện!
Chưa ngừng lại ở đó, những chủng tộc vừa chạy loạn lục tục trở về trợ uy cho các yêu tộc khác để đối kháng với tu sĩ nhân loại, nhất là Trần Huyền Tông Chủ trở thành một người bị yêu tộc coi trọng nhất.
Ngân Giác Hỏa Tê, Hắc Mục Ma Sư, Lục Dực Biên Bức, Tứ Tí Linh Hầu, … gần một ngàn yêu tộc tụ hợp thành một đội ngũ lớn, yêu khí xung thiên, yêu tộc tạo ra một nguồn áp lực cường đại áp thẳng đến tu sĩ nhân loại, nhưng rất may rằng Trần Huyền đã cản trở hết áp lực nên tu sĩ ở sau không bị gì, chỉ hoảng sợ đến ý chí cầm vũ khí cũng không có.
Làm sao đánh lại?
Cả bầy yêu tộc, một đám Yêu Vương tọa trấn!
“Bọn chúng muốn bức Ngũ Đại Thế Lực chúng ta chia sẽ Trúc Cơ Cốc!” Lê Sử Hiên điềm tĩnh nói ra.
“Chính xác.” Lương Minh Đạt gật đầu nói, tâm trạng không thoải mái, bị một đám yêu tộc nhìn vào bằng đôi mắt cuồng dã kia thật sự không tốt chút nào, cách cái chết chừng mấy chục mét đi.
Năm Yêu Vương tỏa ra yêu khí bao phủ một vùng trời, trận thế cực kỳ lớn, như thể đang ở trên chiến trường của nhân loại và yêu tộc, không chết không thôi vậy.
Ấy thế mà, Trần Huyền không hề tỏ thái độ nhìn, một đôi mắt thâm sâu nhìn thẳng vào đám yêu tộc.
“Không đủ!” Trần Huyền trầm giọng nói ra hai chữ.
Nghe thấy vậy, bầy yêu liền hỗn loạn, một đám yêu tộc rít gào trong sự giận dữ nhìn Trần Huyền, còn năm Yêu Vương thì lạnh lùng nhìn tới, không biểu hiện ra cảm xúc gì.
“Thật là trâu!” Các tu sĩ đứng sau lưng Trần Huyền thấy vậy, bọn họ liền âm thầm giơ ngón cái lên, vẻ mặt kính phục sát đất, và cũng đổ mồ hôi hột thay cho Trần Huyền, bộ không sợ khi chọc giận bọn chúng thì cả đám yêu tộc này xông tới hay sao?
Quá kích thích! Bất tri bất giác, bọn họ liền nuốt một ngụm nước bọt.
Đường Ngọc Lan Anh không khá hơn là bao, cô ngưng trọng nhìn đám yêu tộc, sau đó lại kính trọng nhìn Trần Huyền, một người trấn áp một thiên địa!
Một người cô độc ngăn cản ngàn yêu tộc!
Khí khái này làm cho Đường Ngọc Lan Anh kính trọng. Cô không ngờ rằng, yêu tộc lại nhiều và cường đại đến thế, xuất hiện một lúc là năm Yêu Vương, mấy chục yêu tộc cảnh giới nửa bước Nguyên Anh hay cả trăm Kết Đan đỉnh phong.
Từ lúc sinh ra đến giờ, Đường Ngọc Lan Anh ít khi giao chiến với yêu tộc, chỉ toàn nghĩ đến làm sao để Đại HIền Tân Quốc chiến thắng mà thôi. Giờ nhìn lại thì mục tiêu của cô rất ý nghĩa nhưng lại rất hạn hẹp!
Giữa lúc đôi bên căng thẳng hơn sau lời nói của Trần Huyền, đột nhiên, tại không gian đằng trước yêu tộc, không khí nhộn nhạo, còn có những tia lửa điện màu đen đang phát ra tiếng kêu xẹt xẹt, chẳng hiểu tại sao, tất cả mọi người ở gần đó liền lạnh tóc gáy, đám yêu tộc nhanh chóng lùi lại tránh khỏi vùng có tia lửa điện màu đen.
Thoáng chốc, một bóng đen hiện ra từ không khí, thân cao năm mét như loài dơi, toàn thân màu nâu sậm, hai cánh như mở rộng trông giống như đôi cánh này thuộc về một loài rồng bay, hai chân trước như hai tay và hai chân dưới đang đạp lên không khí, mỗi chân có năm ngón, móng vuốt màu đen rất dài, hai con ngươi thì đỏ hồng, cái đầu giống như pha trộn giữa loài dơi và một loài thú hung dữ tựa sư hổ, tia lửa điện vờn quanh cơ thể, nháy mắt sau, một cỗ linh áp kinh khủng trấn trụ toàn bộ không gian, khiến cho các tu sĩ không thể động đậy.
“Hắc Lôi Dạ Xoa tộc!” Trần Huyền trầm giọng lên tiếng, ánh mắt ngưng tụ, thanh trọng kiếm dưới chân hơi rung lên, chuẩn bị xuất chiến bất kỳ lúc nào.
“Trần Huyền, bổn Đại Yêu Vương muốn một ngàn danh ngạch Trúc Cơ Cốc này, và cả mạng của tên nhân loại kia!” Hắc Lôi Dạ Xoa mở miệng nói chuyện, âm thanh rất lớn làm mọi sinh vật đều cảm thấy khó chịu, như thể một tiếng thét dài vậy, hắn vừa nói vừa nhìn Trần Huyền, còn liếc một tu sĩ đứng sau nữa.
“Đại Yêu Vương!!” Lê Sử Hiền hít sâu một hơi, đè nén nội tâm đang gợn sóng.
Yêu Vương, Thú Vương là danh hiệu thuộc về yêu tộc, hung thú đột phá Nguyên Anh Chân Quân.
Đại Yêu Vương là danh hiệu cao hơn, đại diện cho tu vi, thực lực không dưới Hòa Thần Kỳ, giống như Trần Huyền được tu sĩ gọi là Tôn Giả chứ không phải Chân Quân.
“Hóa Thần kỳ!!” Các tu sĩ nuốt một ngụm nước bọt, bảo sao toàn thân bọn họ đông cứng, một ý niệm của Đại Yêu Vương đứng trên cao kia đủ để chôn xác bọn họ rồi.
“Đây là Đại Yêu Vương?” Đường Ngọc Lan Anh rung động nói ra, lần này thì cô cảm thấy chuyến đi không uổng công, mở mang tầm mắt ra thật lớn rồi, gặp luôn cả tồn tại chỉ trong lời kể, lời đồn của tu sĩ luôn.
“Không, Trần Huyền Tông Chủ, Trần Huyền Tôn Giả, xin đừng đồng ý.” Giữa lúc mọi người còn chưa thoát khỏi sự chấn kinh vì Đại Yêu Vương Hắc Lôi Dạ Xoa, một người hét thảm với vẻ mặt tái nhợt, không còn một giọt máu.
Hắn là Lương Minh Đạt, Trưởng Lão Nội Môn của Đà La Môn, tu vi Kết Đan đỉnh phong, thế nhưng tu vi đủ để hắn tự ngạo trong thế lực một sao, thậm chí là hai sao lại quá yếu ớt trước Đại Yêu Vương.
Chính xác là vậy! Đại Yêu Vương của Hắc Lôi Dạ Xoa tộc liếc về phía hắn, sát khí bao phủ tâm linh, nhấn chìm tinh thần hắn vào một hầm băng lạnh giá không có ánh mắt trời, một cái nhìn khiến hắn bại liệt ngay lập tức.
Trần Huyền không để ý đến Lương Minh Đạt, người của Hợp Ma Tông còn đáng chết hơn cả tu sĩ cao tầng Đà La Môn, mặc cho Lương Minh Đạt van xin nài nỉ, các tu sĩ khác đều im lặng, nội tâm đang run rẩy thay cho Lương Minh Đạt.
Sau một hồi, Trần Huyền nhìn thẳng vào Hắc Lôi Dạ Xoa, giọng nói bình tĩnh:
“Tại sao?”
“Vì hắn đáng chết!” Hắc Lôi Dạ Xoa mở miệng nói, sau đó nở một nụ cười nguy hiểm.
“Mặc dù hắn từng mở lời nhục mạ các ngươi nhưng ta là nhân tộc, không thể để yêu tộc giết một nhân tộc trước mặt được!” Trần Huyền nói ra với nét mặt trầm tĩnh, hai con ngươi thâm sâu đang đánh giá Hắc Lôi Dạ Xoa tộc.
Hắc Lôi Dạ Xoa tộc, lai lịch rất lớn!
Yêu Nguyệt Tông không chịu đựng nổi lửa giận của Hắc Lôi Dạ Xoa tộc!
Tuy vậy, Trần Huyền không nhường bước trước yêu tộc cho dù Lương Minh Đạt đã phạm sai lầm nghiêm trọng, dám cả gan gọi yêu tộc là một đám súc sinh, đổi lại là Trần Huyền, ông ta lập tức chặt tới, giết trước nói sau.
Hắc Lôi Dạ Xoa tộc đã cho Trần Huyền đủ mặt mũi khi lên tiếng hỏi, Đại Yêu Vương, tu vi Hóa Thần sơ kỳ đang e ngại Trần Huyền, điều đó cho thấy địa vị của Trần Huyền rất nặng.
“Vậy sao? Nếu ta xuất thủ, không một nhân loại còn sống rời khỏi đây.” Hắc Lôi Dạ Xoa không biểu lộ cảm xúc gì trên khuôn mặt đáng sợ, vẫn một thanh âm bình tĩnh đến rợn người, và một nụ cười ác ma đọng trên khóe miệng.
Trong mắt của Lương Minh Đạt, Hắc Lôi Dạ Xoa quá khủng bố, hắn ước gì có thể cắt bỏ cái lưỡi gây họa trong miệng!
Một lời nói, đền một mạng!
Sát kiếp phủ xuống, lòng của Lương Minh Đạt liền tuyệt vọng, không dám nghĩ đến Hợp Ma Tông sẽ cứu mạng một mạng.
Giữa đắc tội một Đại Yêu Vương và từ bỏ một tu sĩ Kết Đan đỉnh phong, bên nào nặng, bên nào nhẹ, Hợp Ma Tông chắc chắn đưa ra quyết định trong một nửa giây đồng hồ.
“Một kiếm!” Trần Huyền trầm giọng nói ra.
“Được!” Hắc Lôi Dạ Xóa cười nhạt nói.
“Trần Huyền, xuất kiếm đi!”
“Đắc tội rồi!” Trần Huyền gật đầu nói, sau đó ông ta bay lên đứng ngang độ cao với Hắc Lôi Dạ Xoa, thanh trọng kiếm bay ra khỏi mặt đất rồi rơi vào tay của Trần Huyền.
“Kiếm tên Hắc Nguyệt.” Trần Huyền cầm lấy trọng kiếm bằng hai tay, ánh mắt chăm chú, sau đó linh lực chuyển động phóng lên bầu trời cao, quét ngang hết linh áp của Hắc Lôi Dạ Xoa.
Sau cùng, một kiếm chém xuống, động tác khá chậm rãi, giống như một người vừa tập luyện vung kiếm vậy, tuy nhiên, sau khi chém xong, Trần Huyền biến mất tại chỗ, thay vào đó là một vầng Hắc Nguyệt khổng lồ chiếm giữ giữa trời.
Hắc Nguyệt huyền bí màu đen tuyền, không có kiếm khí hoành hành, không có áp lực mạnh mẽ, chỉ là một vầng Hắc Nguyệt to hơn một trăm mét giáng xuống, nhắm thẳng vào Hắc Lôi Dạ Xoa.
“Không tệ!” Hắc Lội Dạ Xoa mở miệng đánh giá, kế tiếp, hắn đưa một tay trước chụp tới Hắc Nguyệt, năm móng vuốt tỏa ra ánh sáng màu đen lạnh người phóng lên cao, lôi điện màu đen tung hoành chạy dọc trên cánh tay to khỏe.
Ầm!
Chưa đầy một giây sau, hai nguồn sức mạnh lớn lao va chạm vào nhau rồi nổ tung! Linh lực tán loạn biến thành một luồng sóng vô hình thổi bay hết mọi thứ, bao gồm cả tu sĩ nhân loại và yêu tộc, một kích này còn tạo ra một cái hồ sâu gần năm mươi mét, bán kính lên đến hai, ba trăm mét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...