“Chuyện gì vừa xảy ra?” Giữa thảo nguyên cỏ xanh kéo dài như vô cùng vô tận, cơn gió mạnh gào thét bay qua thổi đám cỏ cao hơn một mét nghiêng hẳn về một bên, một giọng nói nhỏ phát ra từ một người con gái đang đứng trên lưng của một loài thú bốn chân, nét mặt rung động trong khi nhìn dị tượng biến mất giữa bóng đêm tăm tối, để lại một mảnh bầu trời đầy sao đang bao quanh một vầng Trăng sáng.
Hắc Lân Ngân Mục Hổ!
Một loài hung thú khá nổi tiếng về sự hung tàn và bản tính thích săn mồi một cách tàn bạo.
Cảnh giới của Hắc Lân Ngân Mục Hổ là Trúc Cơ đỉnh phong.
Một làn tóc màu đen dài được buộc gọn gàng, dáng vẻ oai hùng, cô gái đang đứng trên hung thú mặc một bộ giáp màu trắng bạc, tay cầm một cây chiến kích khá dài, hai mắt ngọc đầy anh khí, dáng vẻ mảnh khảnh cao ráo, nước da trắng hồng như một đóa hoa, đôi chân dài thon gọn, bộ giáp làm nổi bật lên đường nét lòi lõm cuốn hút, trông cô giống như một nữ tướng quân chỉ huy trăm vạn hùng binh, thần thái lãnh ngạo, nhìn qua liền biết cô ta không phải là một người tầm thường.
Cảnh giới của cô ta ở mức Trúc Cơ đỉnh phong nhưng lại tỏa ra một luồng linh áp mạnh mẽ ngang với Kết Đan sơ kỳ.
Thiên tài hai sao!
Còn mạnh hơn cả Lý Thừa Ngân, Thiếu Chủ của Đà La Môn, một cô gái trẻ rất đặc biệt!
Bên cạnh cô còn có mười Hắc Lân Ngân Mục Hổ, mỗi một con hung thú đang mang theo một người mặc trọng giáp, tay cầm đao lớn, vẻ mặt nghiêm nghị, luôn dò xét động tĩnh xung quanh trong khi di chuyển, hình như bọn họ rất cẩn thận, đang đề phòng bị người đột kích bất ngờ.
Trông bọn họ như thể một quân lính tinh nhuệ, chín người cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, một người Kết Đan sơ kỳ, sát khí ẩn hiện trong hai con người dũng mãnh cho thấy họ từng giết qua rất nhiều kẻ thù mạnh mẽ.
Nghe thấy cô gái hỏi nhỏ, người cảnh giới Kết Đan sơ kỳ khẽ nói:
“Thưa Đại Tướng Quân, dị tượng xấu tùy theo đại tai nạn, theo như sách vở ghi lại, Thiên Địa biến sắc, gió tanh mưa máu, người chết hơn mười tỷ!”
“Thật tàn nhẫn!” Đường Ngọc Lan Anh than nhẹ, sau đó cô không nhìn dị tượng nữa, hai mắt ngưng tụ nhìn con đường phía trước.
“Chúng ta sắp đến chưa?”
Tu sĩ Kết Đan sơ kỳ bình tĩnh gật đầu: “Vượt qua bình nguyên này sẽ đến phía bắc của Xích Nghĩ Sâm Lâm, lối vào Trúc Cơ Cốc gần ở đó.”
“Vậy thì tốt, chúng ta tăng tốc độ để tránh đêm dài lắm mộng.” Đường Ngọc Lan Anh nhẹ nhàng nói ra.
“Vâng thưa Đại Tướng Quân.” Tu sĩ Kết Đan sơ kỳ cao giọng đáp lại.
Ngay sau đó, cả đoàn người thúc giục Hắc Lân Ngân Mục Hổ tăng tốc, bốn chân to khỏe với móng vuốt bén nhọn giẫm mạnh lên mặt đất, vảy giáp màu đen ngòm như thể hòa nhập vào không gian tối tăm, con hung thú cao ba mét phóng nhanh về phía trước, đạp nát hết cây cỏ trên đường đi.
Bọn họ đến từ một quốc gia ở phía bắc Xích Nghĩ Sâm Lâm, lúc hay tin không cần điều kiện gì cũng có thể tiến vào Trúc Cơ Cốc chưa khai hoang, thế là Đường Ngọc Lan Anh lập tức lên đường, dưới sự bảo vệ của mười Huyết Đao Vệ mạnh nhất.
Mặc dù bọn họ là tướng sĩ chiến đấu trên sa trường nhưng lại hết mực tận trung, kính trọng Đường Ngọc Lan Anh, không người nào nghi ngờ về danh vọng của cô bởi vì cô đã dùng chiến kích trên tay chứng minh cho các tướng sĩ khác thấy rằng cô đủ khả năng giữ chức vị Đại Tướng Quân của Đại Hiền Tân Quốc.
Trước đó, khi nghe tin muốn vào Trúc Cơ Cốc cần tham dự Thiên Tài Hội, lại còn cần tiến vào thứ hạng một nghìn mới có thể, Đường Ngọc Lan Anh liền không muốn tham dự bởi vì cô bận rất nhiều công việc, với lại, một khi xuất hiện giữa chốn đông người, kẻ thù của cô sẽ lấy đó làm cơ hội tiêu diệt cô.
Đại Hiền Quốc!
Một cỗ lực lượng đang nắm giữ sáu mươi phần trăm lãnh thổ, bốn mươi phần trăm còn lại do Đại Hiền Tân Quốc nắm giữ, cả hai bên chiến hỏa liên miên, khiến cho một thế lực gần đột phá hai sao xuống dốc, chưa đầy trăm năm liên tổn thất thảm trọng, chiến lực cao tầng không chết thì bị thương.
Theo sử sách ghi lại, Đại Hiền Quốc mới là chính thống, hơn năm trăm năm trước, một Đại Hiền bụng đầy học thức, mang theo chính khí lẫm nhiên xuất hiện, một bài văn đánh thức vạn dân, lập nên Đại Hiền Quốc, lấy phàm thân xác thịt dựa vào văn chương chính khí chống lại ma tu Kết Đan sơ kỳ, tạo nên một chấn động không nhỏ.
Tuy nhiên, ít lâu sau, Đại Hiền tuổi già sức yếu nên vẫn lạc, truyền thừa đứt đoạn, từ đó Quốc Vương của Đại Hiền Quốc chỉ tu tiên không tu văn chương chính khí.
Ba trăm năm trước, Đại Hiền Quốc bị Hợp Ma Tông thu phục, Quốc Vương cam nguyện chịu làm tay sai cho Hợp Ma Tông, gây ra loạn lạc khắp nơi, dân chúng lầm than, vì thế Đại Hiền Tân Quốc xuất hiện, giương cao ngọn cờ chấn hưng quốc gia, bảo vệ dân chúng, chiến đấu vì chính nghĩa chống lại Quốc Vương đương nhiệm.
Cả hai bên vừa gặp liền chém giết dữ dội, đỉnh điểm là một trận chiến có sự góp mặt của hai trăm ngàn tinh binh Luyện Khí kỳ, ngay cả tu sĩ Kết Đan đỉnh phong cũng chết trong trận đó.
Có thể nói, Đường Ngọc Lan Anh đang là một Đại Tướng Quân trẻ tuổi, tiềm lực rất cao của Đại Hiền Tân Quốc, hay còn gọi là Quân Khởi Nghĩa.
Quân Khởi Nghĩa, một từ ngữ rất quen thuộc với tu sĩ tại Tu Chân Giới, quyền lực mỗi quốc gia phong kiến luôn bị nắm giữ trong tay Quốc Vương hay những người có chức vụ cao như Quốc Sư, Thừa Tướng, Đại Nguyên Soái…
Quân Khởi Nghĩa là tập hợp những người không tuân theo Vương Quyền đương nhiệm, muốn giành lấy Vương Vị vì một mục đích có lợi cho dân chúng, được dân chúng ủng hộ, người tài tìm đến để gia nhập chấn hưng quê hương.
Cho nên Quân Khởi Nghĩa không đơn giản chút nào, nghe nói ở thời đại xa xưa, tại Hỗn Ma Châu, từng có một Vương Triều hùng mạnh gọi là Cổ Linh Vương Triều, tu sĩ mạnh nhất đạt đến Pháp Tướng Thiên Tôn, nếu tích lũy nội tình thêm ngàn năm thì sẽ đủ khả năng trùng kích, trở thành Hoàng Triều, thế lực bốn sao!
Tuy nhiên, một ma đầu khủng khiếp nhưng bị thương rất nặng, không còn thân thể, hắn ta lưu lạc từ Loạn Giới Thâm Hải đến Thiên Quy Đảo, ma đầu kia rất mạnh mẽ, âm thầm đoạt xá Quốc Vương, tạo nên hỗn loạn máu tanh trong Cổ Linh Vương Triều, cứ thế cả Vương Triều tan rã thành hai phe phái, Vương Triều chính thống chiến với Quân Khởi Nghĩa, tranh đấu liên miên, còn ma đầu đứng sau luyện thi đoạt bảo, thu hết tài nguyên.
Cuối cùng, Cổ Linh Vương Triều bị hủy diệt trong một trận chiến, Pháp Tướng Thiên Tôn liều mạng với ma đầu, cả hai đánh vào Loạn Giới Ma Hải rồi vĩnh viễn biến mất, không ai biết kết quả của trận chiến kia ra sao.
Đến tận bây giờ, tu sĩ trong Hỗn Ma Châu vẫn đang truy tìm kho báu của Cổ Linh Vương Triều, lâu lâu, tin tức tu sĩ tìm thấy một ít truyền thừa vẫn hay lan truyền ra xa, dẫn động một tranh tranh đấu tàn khốc để lấy truyền thừa, ít nhất là Nguyên Anh Chân Quân trở lên, còn có truyền thừa của Hóa Thần Đại Tôn nữa.
Danh tiếng của Quân Khởi Nghĩa vang dội xuyên suốt mấy chục ngàn năm, không một ai khinh thường Quân Khởi Nghĩa, nhất là Đại Hiền Quốc càng không thể để Đường Ngọc Lan Anh tiến vào Trúc Cơ Cốc.
“Nếu chuyến đi lần này thuận lợi thì Đại Tướng Quân sẽ có cơ hội trở thành đệ tử Nội Môn của Tử Vi Kiếm Tông, giúp cho Đại Hiền Tân Quốc chúng ta không còn sợ Hợp Ma Tông quấy phá từ sau lưng nữa.” Tướng sĩ Kết Đan sơ kỳ tên Hoắc Hùng cười nói ra.
Đệ tử Nội Môn cần yêu cầu rất cao, một là tu vi, hai là thiên phú, một khi Đường Ngọc Lan Anh đột phá Trúc Cơ viên mãn thì ở cảnh giới Kết Đan kỳ cô cũng có thể vượt qua hai cấp độ để chiến đấu, thiên phú thượng thừa, vừa vào liền trở thành đệ tử Nội Môn của Tử Vi Kiếm Tông.
Còn nếu đi theo con đường bình thường, tu vi của cô phải đạt Kết Đan hậu kỳ trở lên, chỉ làm một đệ tử Ngoại Môn bình thường, không được coi trọng lắm, lực lượng không đủ để chấn nhiếp Hợp Ma Tông.
Mặc dù trên danh nghĩa là Hợp Ma Tông quản lý hơn một trăm thế lực một sao, tuy nhiên, có thế lực Hợp Ma Tông không dám chọc vì một người của thế lực kia gia nhập Tử Vi Kiếm Tông hay thế lực cường đại khác.
Dám chọc vào thì gặp phải tổ ong, cực kỳ phiền phức.
Đường Ngọc Lan Anh xuất phát trong âm thầm, ẩn nấp tai mắt của Đại Hiền Quốc vì một mục đích duy nhất, tìm kiếm con đường giành lấy chiến thắng của Đại Hiền Tân Quốc.
“Đường đi quá thuận lợi, làm ta cảm thấy không yên tâm.” Đường Ngọc Lan Anh nhẹ nhàng lắc đầu rồi nói ra, chạy thẳng một mạch không nghỉ ngơi, chẳng gặp phải người nào tập kích, theo cô nghĩ, ít nhất cũng bị chặn đường bởi các tử sĩ của Đại Hiền Quốc chứ không bình ổn đến vậy.
“Đại Tướng Quân quá lo lắng rồi, chúng ta di chuyển bí ẩn, không người nào biết rõ.” Hoắc Hùng cười nhạt nói ra.
“Chỉ mong là vậy.” Đường Ngọc Lan Anh gật đầu nhẹ đáp lại.
Sau khi nói xong, có vẻ như linh cảm của Đường Ngọc Lan Anh đã chuẩn xác, hai bóng người đứng tĩnh lặng trên đường chạy của Hắc Lân Ngân Mục Hổ.
Đường Ngọc Lan Anh, Hoắc Hùng liền ra lệnh cho đoàn người ngừng lại, vẻ mặt ngưng trọng quan sát hai tu sĩ chặn đường kia.
“Từ lâu đã nghe danh của Đại Tướng Quân xinh đẹp như hoa nhưng khí khái vượt xa đám đàn ông tướng sĩ, quả nhiên hôm nay gặp mặt, lời đồn đại không giả chút nào.” Một tu sĩ mỉm cười nói ra.
“Ngược lại, tư thái của Đại Tướng Quân khiến ta bội phục không thôi.” Tu sĩ khác thản nhiên nói ra.
Cả hai người tỏa ra một áp lực ngang với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, chân đạp phi kiếm cấp ba hạ phẩm, lại còn chặn đường Đường Ngọc Lan Anh, chắc chắn không có ý tốt.
“Các ngươi là ai?” Hoắc Hùng trầm giọng lên tiếng.
“Người giết Đại Tướng Quân!” Hai người cùng nhau mở miệng trả lời, ngay tức khắc, cả hai liền bấm niệm pháp quyết, sử dụng một pháp thuật hiển hóa ra một bàn tay lửa to hơn hai mươi mét đập đến đoàn người Đường Ngọc Lan Anh.
“Hoắc Hùng, đánh nhanh thắng nhanh, ta xử lý tên bên trái, còn ông cùng Huyết Đao Vệ tiêu diệt tên bên phải!” Đường Ngọc Lan Anh bình tĩnh nói, kế tiếp, cô trực tiếp bay lên trời, tay cầm một cây chiến kích vung xuống.
“Được!” Hoắc Hùng cười to một tiếng, dẫn theo chín Huyết Đao Vệ trùng kích đến bàn tay lửa khổng lồ, mười cây đao phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, sát khí xông thẳng lên cao.
Ầm!
Hai bàn tay lửa bị đánh vỡ thành các mảnh nhỏ bắn phá xuống mặt đất, Đường Ngọc Lan Anh trực diện với một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ.
“Xưa tay ta không giết kẻ vô danh!” Đường Ngọc Lan Anh lạnh lùng nói ra.
“Ta Mộ Dung Tự, xin Đại Tướng Quân chỉ giáo!” Mộ Dung Tự cười nhạt.
“Thì ra là người của Mộ Dung gia tộc, làm việc dưới quyền của Đại Quốc Sư của Đại Hiền Quốc.” Đường Ngọc Lan Anh nhàn nhạt nói, ánh mắt bùng lên chiến ý.
“Thất kính, thất kính.” Mộ Dung Tự mỉm cười.
“Nghe nói Huyền Ngọc Chiến Pháp của Đại Tướng Quân thần dũng vô song, nhưng Mộ Dung Tự ta không tin, cho nên xin đắc tội rồi.”
Cho dù lời lẽ của Mộ Dung Tự không có chút ác ý nào nhưng lại âm lãnh đến lạ thường.
Đường Ngọc Lan Anh ngưng trọng hẳn lên, một kích vung xuống, linh lực ầm ầm bạo phát, hiển hóa ra ra một chiến kích làm từ ngọc bích hư ảo đâm tới Mộ Dung Tự.
Huyền Ngọc Chiến Pháp!
Ầm!
Mộ Dung Tự không chút khinh thường, hắn liền sử dụng một pháp bảo phòng ngự là một cái thuẫn hình vuông, chặn đứng một kích của Đường Ngọc Lan Anh, tuy thế, hắn cũng bị đẩy lùi ra mấy chục mét, ánh mắt ngưng tụ nhìn Đường Ngọc Lan Anh.
Không ngờ một tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong lại đẩy lùi Mộ Dung Tự, Kết Đan sơ kỳ!
Quả nhiên, tiềm lực lớn lao khiến cho Quốc Vương, Đại Quốc Sư khiếp sợ cho nên năm lần bảy lượt cử người đi ám sát Đường Ngọc Lan Anh.
Nhưng mà, các lần ám sát đều thất bại, tổn thất mấy trăm tử sĩ, cao thủ vì cô ấy không bao giờ đi một lúc, lúc nào cũng có tu sĩ mạnh mẽ ở xung quanh, cho nên Đại Quốc Sư ra lệnh ngừng ám sát, chờ đợi một cơ hội tốt để diệt trừ Đường Ngọc Lan Anh.
Hôm nay, cơ hội kia đã đến!
“Hỏa Điêu Ngự Kiếm Thuật!” Mộ Dung Tự quát khẽ một tiếng, sau đó một thanh phi kiếm đỏ hồng hiện ra ở sau lưng hắn rồi lao vút đi với tốc độ kinh người, nhắm vào Đường Ngọc Lan Anh.
“Ngự Kiếm Thuật thành danh của Mộ Dung gia tộc!” Đường Ngọc Lan Anh nghiêm nghị nói, sau đó cô liền vung thanh chiến kích, nó phát ra một thứ ánh sáng bạch ngọc hóa thành một bức tường ngọc bảo vệ cô.
Ầm!
Hỏa Điêu Ngự Kiếm Thuật lao đến rồi chạm trực tiếp vào bức tường phòng thủ kia, cả hai luồng sức mạnh triệt tiêu lẫn nhau rồi nổ tung.
Đường Ngọc Lan Anh lùi lại ba bước, còn Mộ Dung Tự thì đỏ mặt vì bị phản lực chấn động thân thể.
“Haha!” Mộ Dung Tự cười gằn một tiếng, không quan tâm đến thương thế trên người.
Đường Ngọc Lan Anh vừa ổn định thân thể trên bầu trời, nghe thấy tiếng cười nham hiểm từ Mộ Dung Tự, trực giác của cô liền cảnh báo nguy hiểm, một nguy cơ sinh tử xuất hiện.
Keng!
Bỗng nhiên, dị biến xảy ra, tiếng kiếm minh vang dội phát ra từ một hướng, nó lao nhanh đến Đường Ngọc Lan Anh.
Một thanh phi kiếm đánh lén trong lúc Đường Ngọc Lan Anh không kịp chuẩn bị tinh thần.
Mà người đánh lén kia đi ra từ bóng đêm, hắn đang đeo một cái mặt nạ màu đen hình quỷ dữ đang rống giận trên khuôn mặt.
“Hắc Sát Thiên Mạc!” Hoắc Hùng đang đè đầu để đánh tu sĩ Kết Đan sơ kỳ liền thốt ra một tiếng ngạc nhiên, ngay tức khắc, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất để cứu viện Đường Ngọc Lan Anh.
Hắc Sát Thiên Mạc, tổ chức sát thủ cực kỳ khủng bố, từng ám sát luôn cả một tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn!
Hơn nữa, thanh phi kiếm kia được nung luyện bởi một loại nguyên liệu gọi là Sát Lục Khoáng, nó được tạo thành khi hút đủ số sát khí trong môi trường xung quanh.
Chưa dừng lại ở đó, Hắc Sa Thiên Mạc còn chế ra một loại độc dược gọi là Hắc Sát Thiên Độc, thành phần chính là một loại khí của Thiên Địa, Hắc Sát Thiên Khí, bảo vật Thiên Cấp hạ phẩm, có thể nói, một khi trúng độc thì tỷ lệ tử vong lên đến chín mươi phần trăm.
Chỉ là người đời không biết Hắc Sát Thiên Mạc sở hữu loại Hắc Sát Thiên Khí đạt phẩm chất bao nhiêu, nếu là Thiên Cấp hạ phẩm thì quá kinh người, phải biết mỗi loại bảo vật đều cần phải phát triển từ thấp lên cao, sau đó tiến hóa thành bảo vật cấp độ cao hơn.
Hắc Sát Thiên Khí trưởng thành thì đạt đến Thiên Cấp hạ phẩm, giúp tu sĩ ngưng tụ một loại thể chất hệ độc đáng sợ, còn khi sử dụng để làm độc dược thì không mạnh mẽ cho lắm, còn có thể bị trúng độc chết ngược nữa.
Nếu tu sĩ Kết Đan đỉnh phong sử dụng Hắc Sát Thiên Khí phẩm chất Thiên Cấp hạ phẩm thì dư sức độc chết tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân sơ kỳ, trung kỳ, thậm chí nếu dùng tốt còn giết luôn cả hậu kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...