Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

“GRAAAA!!” Cận Vệ Nữ Hoàng mở to miệng khổng lồ rồi rít gào, âm thanh chấn động tường thành, cuốn bay một lớp đất đá, từng dãy nhà cao xây bên trong Xích Nhạc Thành bị thổi bay lên cao, cảnh tượng cực kỳ kinh hoàng.

“Thú Vương, trời ạ, tại sao nó lại ở đây!!!” Một tu sĩ kinh hãi nói, vẻ mặt khiếp sợ tột độ.

Thú Vương, tồn tại sánh ngang bằng tu sĩ Nguyên Anh Chân Nhân, được xem là những mối nguy hiểm bật nhất có thể gây ra sự diệt vong cho thế lực hai sao.

Vì thế, mỗi lần Thú Vương hiện thế đều gây ra các thảm họa kinh khủng, thi thể người chết trải dài cả ngàn dặm, mùi máu tươi hòa lẫn vào không gian, oan hồn kêu thảm thiết.

Nhiều tu sĩ còn tưởng Thú Vương chưa xuất hiện, bọn họ ở đây vì chờ đợi một trận chiến với Xích Nghĩ Ma Tộc, định đào ít tài nguyên tu luyện, họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đụng độ với một Thú Vương một cách trực tiếp, điên cuồng như thế này. 

“Chạy mau, Thú Vương sẽ giết sạch chúng ta mất.” Một tán tu hoảng sợ quát to, nét mặt tái nhợt, hắn vội vàng đạp lên một cây phi kiếm rồi lao ra khỏi Xích Nhạc Thành.

“Chạy mau!!” Cả đám tu sĩ kịp tỉnh táo lại sau sự rung động vì Thú Vương công phá tường thành, thế là hàng trăm tu sĩ bỏ chạy, trong đó có cả thế lực một sao, hai sao.

Bọn họ là tu sĩ ở tầng dưới chót trong tông môn, vương triều, chứ không phải tu sĩ cường đại đủ chống lên một phương trời, gặp phải Thú Vương không khác gì đưa thịt vào miệng cọp, bọn họ còn không đủ cho Thú Vương nhét kẽ răng.

“Giết!” Có người chạy trốn, nhưng cũng có người không thể chạy, đó chính là Xích Nhạc Thành Chủ, một bộ áo giáp bao phủ toàn thân, chiếc áo choàng màu đen dài bay múa theo làn gió mạnh, người đàn ông trung niên lạnh lùng thét dài, mang theo rất nhiều tu sĩ giết tới Thú Vương.

“Yêu Nguyệt Tông không thể thua kém người khác, tất cả đệ tử cùng nhau tiêu diệt Thú Vương!” Lê Bá Đạt cao giọng ra lệnh, tay ông cầm Vẫn Nguyệt Kiếm, pháp bảo cấp bốn trung phẩm, một kiếm chém ra hơn mười tia kiếm khí, sức mạnh nhỉnh hơn tu sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ.

“Băng Chùy Thuật.”

“Thủy Tiễn Thuật.”

“Hàn Khí Ngự Kiếm."

“Thủy Phá Kích.”

“Hàn Băng Chưởng.”

“…”

Hơn hai ngàn tu sĩ đạp không, ánh mắt dù có e ngại nhưng không hề lùi một bước, bọn họ dùng hết pháp thuật mạnh nhất khắc chế hệ hỏa để tấn công Cận Vệ Nữ Hoàng, mấy ngàn vệt sáng bay xuyên qua bầu trời, đâm thẳng đến thân thể của Cận Vệ Nữ Hoàng.

Xẹt! Xẹt!

Ầm! Ầm!

Tiếng động vang lên liên hồi, vì thân thể của Cận Vệ Nữ Hoàng rất lớn nên hứng trọn đòn pháp thuật của tu sĩ, dù cho mỗi một đòn đều cực kỳ yếu ớt so với sức mạnh lớn lao của Cận Vệ Nữ Hoàng, nhưng số lượng thì rất lớn nên đẩy lùi Cận Vệ Nữ Hoàng về phía sau gần mười bước.

Ầm! Ầm! Ầm!


Cận Vệ Nữ Hoàng đạp lên mặt đất để lại một cái hố sâu, các chân dài thòn nhưng lại cứng còn hơn cả sát thép tinh luyện của Tu Chân Giới, chúng chính là vũ khí giết người của Cận Vệ Nữ Hoàng.

“GRAAA!” Cận Vệ Nữ Hoàng gầm thét dài, âm thanh mạnh đến nỗi thổi bay hai, ba trăm tu sĩ đứng ở đầu, khiến bọn họ rơi vãi lên mặt đất, có vẻ như nó đã bị các tu sĩ chọc giận.

Những con mồi, thức ăn yếu ớt lại đẩy lùi nó, lại dám phản kháng nó, thật là đáng hận!

Cận Vệ Nữ Hoàng chống hai chân trước vào sâu trong lòng đất để giữ thăng bằng, kế tiếp, nó há mồm ra hết cỡ rồi phun vào các tu sĩ đứng trong Xích Nhạc Thành.

Vù!

Một cơn bão lửa bay ra khỏi miệng của nó, bão lửa gầm gừ cuộn trào không khác gì một dòng sông dung nham bị chọc giận, bão lửa mang theo nhiệt độ khiến con người tê dại cả da đầu, đốt sạch hết mọi thứ đang ở trên đường đi thành tro tàn.

“Yêu Nguyệt Tông, Nguyệt Quang Thuẫn!” Nhị Trưởng Lão Lê Bá Đạt biến sắc, ông vội vàng hét lớn một tiếng.

“Nguyệt Quang Thuẫn!” Một loại pháp thuật phòng ngự của Yêu Nguyệt Tông, nó không mạnh mẽ mấy nhưng lại có tính chất liên kết với nhau rất kỳ diệu.

Hơn hai ngàn tu sĩ Yêu Nguyệt Tông liền kết ấn, vẻ mặt hãi hùng nhìn bão lửa to hơn một trăm năm mươi mét đang chuẩn bị nuốt trọn bọn họ, khi kết ấn xong, một chiếc thuẫn linh lực hình dạng y như một vầng Minh Nguyệt hiện ra trước mặt bọn họ, bảo vệ bọn họ rất chặt chẽ.

Các tán tu hay đệ tử của thế lực khác chưa bỏ chạy vì nhiều lý do cũng ra sức phòng ngự, nhao nhao thúc giục pháp bảo phòng ngự, pháp thuật bảo vệ, hợp sức với Yêu Nguyệt Tông đỡ lấy bão lửa.

Bão lửa cuốn tới như một dòng lũ chảy xiết rống giận, sóng nhiệt cực kỳ cao phả vào mặt của tu sĩ làm bọn họ cảm thấy nóng rực, mồ hôi chảy ra như mưa.

Ầm!

Cuối cùng, bão lửa va chạm với Nguyệt Quang Thuẫn, năng lượng cuồng bạo đập vào nhau rồi triệt tiêu đi, sức nóng khiến các tu sĩ lùi lại mấy bước, làn da của họ chuyển thành màu đỏ rực, ánh sáng màu đỏ lẫn màu trắng của Nguyệt Quang Thuẫn xông thẳng lên bầu trời cao, tạo thành một dị tượng đẹp đẽ.

“Cố gắng lên!” Nhị Trưởng Lão Lê Bá Đạt gầm thét, ánh mắt dữ tợn nhìn Cận Vệ Nữ Hoàng.

Nội tâm của Lê Bá Đạt cũng thầm hô may mắn vì một Cận Vệ Nữ Hoàng khác đang truy sát đám tu sĩ của Đà La Môn, chỉ một con đuổi theo bọn họ về đây.

Nếu như hai con cùng xông lên thì bọn họ chết chắc.

Bây giờ, nhiều người dân vẫn chưa chạy ra khỏi Xích Nhạc Thành, chủ yếu là người phàm bình thường, vì nơi đây khá yên bình nên bọn họ an cư lập nghiệp mấy chục năm trời, tài nguyên phong phú, không thiếu thức ăn, vì thế số lượng lên đến hơn một trăm ngàn.

Dân cư quá nhiều so với tòa thành trì dùng để trấn giữ khu rừng nguy hiểm.

Nếu Yêu Nguyệt Tông rút đi thì chắc chắn đám hung thú sẽ xông lên xé xác người phàm, một tội lỗi mà Yêu Nguyệt Tông không dám hứng chịu nếu như tình huống không quá tuyệt vọng.

Hai ngàn tu sĩ, cộng thêm tám mươi Trưởng Lão Kết Đan kỳ của Yêu Nguyệt Tông đánh với một Cận Vệ Nữ Hoàng cùng năm ngàn kiến binh khác, một trận chiến với tỷ lệ thắng cực kỳ nhỏ.

Bốn Trưởng Lão đã chết thảm trong khi bị truy đuổi bởi Cận Vệ Nữ Hoàng.


“Hãy cầm cự cho đến khi viện binh đến đây, chúng ta sẽ tru Vương!” Lê Bá Đạt tiếp tục tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho các đệ tử đang hoảng sợ. 

Lúc bị Đà La Môn hãm hại, Lê Bá Đạt liền truyền tin về cho Yêu Nguyệt Tông, để Đại Trưởng Lão quyết định, trong lúc chạy trốn khỏi móng vuốt Thú Vương, Lê Bá Đạt lại tiếp tục truyền tin một lần nữa.

Hiện giờ, một đội tu sĩ của Yêu Nguyệt Tông đang trên đường đến Xích Nhạc Thành. Vào lúc đó, Thú Vương này sẽ là một chiến lợi phẩm của Yêu Nguyệt Tông, giúp Yêu Nguyệt Tông bồi dưỡng ra thêm một Nguyên Anh Chân Quân.

Nghĩ đến đây thôi, hai mắt Lê Bá Đạt bắn ra ánh sáng tham lam, có thể Chân Quân tiếp theo của tông môn sẽ chính là hắn.

“Tru Vương!!” Đệ tử Yêu Nguyệt Tông cùng nhau hét lớn.

Hai thứ lực lượng không ổn định chạm trán với nhau, khoảng chừng mười giây sau, bọn chúng cùng nhau nổ tung, tạo ra một luồng sóng xung kích thổi bay mấy ngàn tu sĩ, bọn họ ngã lăn xuống đất, dáng vẻ chật vật, thê thảm.

Ngay cả Lê Bá Đạt cùng bảy mươi chín Trưởng Lão khác cũng không khá hơn bao nhiêu, máu tươi tràn ra khóe miệng, một kích của Thú Vương quá đáng sợ.

Và điều đó cũng làm cho Lê Bá Đạt quyết tâm đột phá Nguyên Anh Chân Quân.

Bụi mù bốc lên cao, bao phủ một phần của Xích Nhạc Thành, che đậy hết tầm nhìn của tu sĩ, vì linh lực bị tán loạn quá mạnh nên nó còn ngăn cản luôn cả thần thức của tu sĩ.

Biển lửa bị chặn đứng dưới sự hợp lực của Yêu Nguyệt Tông và các tu sĩ tản mạn khác!

Chặn đứng một kích của Thú Vương.

Nếu tin tức này truyền ra thì bọn họ đủ tư cách để kiêu ngạo trong cùng thế hệ.

Có tu sĩ nào dám nói phết rằng bọn họ từng đương đầu với Thú Vương không? 

Chắc chắn câu trả lời là không! Uy nghiêm của Thú Vương không phải là thứ có thể đem ra để đùa giỡn.

Thú Vương là hiện thân của sự hung tàn, hiện thân của chủng tộc hung thú từ thuở xa xưa không thể nào ngược dòng được.

Mỗi một tôn Thú Vương đều có hung danh chấn nhiếp mấy chục ngàn dặm!

“Chúng ta còn sống?” Các tu sĩ nghi ngờ nhìn nhau, vẻ mặt không tin tưởng cho lắm.

“Chúng ta sống sót!!” Một tu sĩ cười to.

“Haha, Thú Vương không hơn gì cái này!”

“Hahaha!!”


Bọn họ không áp chế được sự sung sướng đang chiếm trọn trái tim mình, linh hồn của họ cũng hò reo theo.

Trong tiếng reo hò vang dội khắp thành trì, bụi mù bị một luồng gió mạnh thổi bay đi, cảnh vật hiện rõ ra trong ánh mắt của tu sĩ, một con quái vật khổng lồ bước vào tường thành, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống dưới, tựa hồ nó đang chứng minh cho tu sĩ thấy, ngăn cản một đòn của nó không có nghĩa là bọn họ có thể sống.

Ầm!

Lúc tu sĩ kịp tỉnh táo lại, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một luồng sóng nhiệt tản ra xung quanh, thiêu cháy hết các ngôi nhà cao tầng, đốt trụi luôn cả mặt đất, nhiều tu sĩ đứng gần bị đốt cháy thành than đen, chết thảm ngay tức khắc.

“Không thể nào!” Một tu sĩ kinh hãi nói, hắn đang nhìn một khu vực trong Xích Nhạc Thành, mới đây, gần ba trăm tu sĩ đang đứng ở đó cười sảng khoái, nào ngờ, một quả cầu lửa gần trăm mét giáng xuống, xóa tan đi sự tồn tại của bọn họ.

Không để lại một vật gì!

Không, ba trăm người chết kia để lại một cái hố đen nóng bỏng, để lại cho những tu sĩ khác sự kinh hoàng!

Nhiều tu sĩ sợ đến vỡ mật, thân thể run rẩy, họ còn không đứng vững, hai chân mềm nhũn ra rồi ngã về phía sau, đôi tay chống lên mặt đất ngước nhìn tồn tại khủng bố, một Thú Vương đứng hiên ngang trong Xích Nhạc Thành.

“GRAA!” Thú Vương mở miệng gầm thét, âm thanh chấn vỡ mấy chục dãy nhà ở đằng xa, thổi bay mấy trăm tu sĩ.

“GRAA!” Một âm thanh khác vang lên, năm ngàn Xích Nghĩ Ma Tộc đuổi đến đây, chúng bò lúc nhúc vào Xích Nhạc Thành thông qua cái lỗ lớn của tường thành, chúng chiếm trọn một khu vực rồi liều mạng tấn công các tu sĩ.

May là khu vực dân cư cách rất xa tường thành nên không có một người phàm nào chết từ khi Thú Vương xuất hiện, bọn họ đang di chuyển khỏi Xích Nhạc Thành dưới sự chỉ đạo của các tu sĩ Hắc Nhạc Tông.

“Giết!” Lê Bá Đạt vội vã cắn một viên đan dược hồi phục linh lực, sau đó ông hét dài, cầm Vẫn Lạc Kiếm xông vào chiến đấu.

“Giết!!” Các Trưởng Lão, tu sĩ còn lại cũng đi theo sát ở phía sau. 

Hai bên rút ngắn khoảng cách, tại thời điểm các tu sĩ quyết tử chiến một trận thì một người thanh niên bất thình lình đứng ở trước mặt họ, cùng một bức tường bằng nước khổng lồ cao hơn hai mươi mét, ngăn cản hung thú và tu sĩ, trở thành một đường ranh giới tuyệt đối.

“Cái gì?!” Lê Bá Đạt kinh ngạc thốt ra.

“Là người nào?” Một Trưởng Lão giật mình nói.

“Thanh Vũ Chân Quân!!” Nhiều tu sĩ hét lớn, nói ra thân phận của người thanh niên chặn đường bọn họ, chặn luôn cả Xích Nghĩ Ma Tộc.

Năm ngàn Xích Nghĩ Ma Tộc chùn bước, không dám vượt qua bức tường nước, bọn chúng gầm gừ đứng gần bức tường, ngẩng đầu nhìn Thanh Vũ đang lơ lửng giữa không trung.

“GRAA!” Cận Vệ Nữ Hoàng gầm gừ, hai càng khổng lồ đập vào nhau tạo nên tiếng kim loại chói tai cho thấy nó rất coi trọng Thanh Vũ, một đối thủ rất khó chơi.

“Thanh Vũ Chân Quân, tu sĩ đánh bại Lý Thiên Dự?” Lê Bá Đạt thốt ra với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Cường giả Chân Quân!” Các Trưởng Lão cảm thấy vui vẻ không gì bằng, có cường giả như vậy ở đây thì không sợ Thú Vương nữa rồi.

“Tất cả lùi lại đi, để ta giải quyết bọn chúng!” Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng nói ra, giọng nói không lớn nhưng lại vang khắp tòa thành, rơi vào tai của mỗi người.

Bình tĩnh, lạnh nhạt, nhưng lại bá đạo, tự tin khiến mọi người phục tận đáy lòng, không hề dám đứng ra nghi ngờ sức mạnh của Thanh Vũ.

Thanh Vũ nói xong, hắn nghiêng đầu liếc Lê Bá Đạt một cái rồi nhìn Cận Vệ Nữ Hoàng.

Lê Bá Đạt bị ánh mắt như thể nhìn xuyên thấu qua tâm can của hắn chiếu đến, nội tâm lạnh lẽo, nhưng rất nhanh thì hắn lại giật mình tỉnh ngộ.


Cận Vệ Nữ Hoàng và năm ngàn Xích Nghĩ Ma Tộc đứng đó, nếu bọn họ xông lên chẳng khác nào đi chịu chết.

Nhưng Lê Bá Đạt, Nhị Trưởng Lão đã giết về phía trước, các tu sĩ còn lại không có lựa chọn thứ hai.

Lê Bá Đạt đã bị lòng tham sức mạnh che phủ lý trí, đúng ra hắn nên ra lệnh cho tu sĩ Yêu Nguyệt Tông ở tại chỗ để phòng thủ, chờ đợi viện binh chứ không phải chém giết thẳng mặt với Xích Nghĩ Ma Tộc.

Cái nhìn của Thanh Vũ giống như đang nhắc nhở

Lê Bá Đạt, cảnh cáo lòng tham kia, một khi Lê Bá Đạt lại tiếp tục không để ý lời cảnh cáo, giết lên phía trước thì Thanh Vũ sẽ xử lý luôn cả hắn ta.

“Thật may mắn là Thanh Vũ Chân Quân xuất hiện kịp thời.” Lê Bá Đạt lau mồ hôi lạnh. Yêu Nguyệt Tông sẽ không ban thưởng Thú Tinh cho một Trưởng Lão khiến các đệ tử đi chịu chết, dù cho hắn có bỏ ra sức lực như thế nào trong cuộc chiến đi chăng nữa.

“Tất cả đệ tử nghe lệnh, lùi về phía sau, thiết lập phòng ngự!” Lê Bá Đạt cao giọng nói ra.

“Vâng!” Các tu sĩ liền đồng thanh đáp lời.

“Chúng tôi còn chưa chết!” Đột nhiên, tiếng gió phá không vọng ra từ đằng sau, mấy trăm tu sĩ bay đến với vẻ mặt vui vẻ.

“Có ma!!” Một tu sĩ đang lùi lại hét lớn khi thấy bọn họ.

“Má ơi, có ma giữa ban ngày!!” 

“Không thể nào, chẳng phải bọn họ vừa bị giết bởi Thú Vương sao?” Một Trưởng Lão đờ người ra.

Đúng vậy, mấy trăm tu sĩ vừa đến từ đằng sau vốn đã bị Thú Vương thiêu chết, nhưng chẳng hiểu tại sao bọn họ lại còn sống.

“Nhờ Thanh Vũ Chân Quân cứu giúp nên chúng tôi đã thoát khỏi biển lửa.” Một tu sĩ kính trọng nói ra, sau đó hắn ta nhìn Thanh Vũ từ xa, nét mặt cảm kích.

“Đúng vậy đó, Thanh Vũ Chân Quân cứu chúng tôi một mạng.”

“Thanh Vũ Chân Quân là anh hùng trong lòng của tôi.”

Hơn ba trăm người cất tiếng nói, biểu lộ sự cảm ơn dành cho Thanh Vũ.

“Tốt quá rồi, hãy thiết lập phòng ngự!” Lê Bá Đạt đề cao âm điệu để nói.

“Vâng!” Thế là mấy ngàn tu sĩ thoải mái không thôi, tưởng chừng bạn bè, người thân, người yêu của họ đã chết nhưng lại vẫn còn sống sót, ai nấy đều vui mừng như đi trẩy hội.

Cảm nhận tu sĩ cách xa nơi đây, Thanh Vũ thản nhiên nhìn bầy hung thú, một tay đưa về phía trước, thanh âm bình thản:

“Bắt đầu thôi.”

Ngay sau tiếng nói phát ra, bức tường nước khổng lồ cao hơn hai mươi mét, dài hơn ba trăm mét chuyển động, chúng biến thành những mũi tên nước, số lượng lên đến gần mười ngàn cái.

Vù! Vù!

Vừa kết thành mũi tên, chúng liền bắn về phía bầy hung thú, để lại âm thanh xé gió trên đường bay đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui