Văn Phác Chân đưa mắt nhìn Thanh Vũ, tiếng quát của Thanh Vũ làm ông không biết phải làm gì nữa.
Rõ ràng, Thanh Vũ không chấp nhận cách làm của ông.
Hết cách rồi, Văn Phác Chân sống gần hết tuổi thọ, ông không thể lo cho Chu Tĩnh Nhi nữa, qua chuyện của Hứa Du Kỳ, bây giờ ông chỉ muốn Chu Tĩnh Nhi an toàn.
Thế nhưng, dù cho biết mối quan hệ giữa Thanh Vũ và Chu Tinh Nhi rất tốt, Thanh Vũ vì bảo vệ Chu Tĩnh Nhi, tiêu diệt Vạn Vũ Phi cùng rất nhiều tu sĩ khác, điều đó khiến ông quả quyết.
Có thể nói, đây là một mưu kế của Văn Phác Chân nhằm vào Thanh Vũ. Ông ta đủ điều kiện để tự tin thành công, điều kiện kia dựa trên cách làm của Thanh Vũ không giống như một người không biết lý lẽ hay một người không biết phải trái, đúng sai.
Trong lúc Văn Phác Chân còn đang ngây ra, Thanh Vũ tiếp tục lên tiếng:
“Ông chưa bao giờ suy nghĩ cho Chu Tĩnh Nhi sao?”
“Hứa Du Kỳ không còn nữa, Chu Tĩnh Nhi còn lại gì?”
Văn Phác Chân trầm mặc, âm thanh đau nhói:
“Chu Tĩnh Nhi và Hứa Du Kỳ không có cha mẹ, hai đứa là trẻ mồ côi tại một làng chài nhỏ, lúc hai đứa vừa sinh ra cũng là lúc thủy quái tấn công ngôi làng đó, rất nhiều người chết.”
Nghe Văn Phác Chân nói, Thanh Vũ có thể hiểu tại sao hai người lại kính trọng, sùng bái Văn Phác Chân đến vậy, hai đứa trẻ mồ côi, bỗng nhiên được một “tiên nhân” thu làm đệ tử, dẫn theo hai đứa đi tu hành, học tập pháp luật, lại còn đối xử với hai đứa như con ruột.
Những hành động của Văn Phác Chân giống như một người cha thứ hai của Chu Tĩnh Nhi, Hứa Du Kỳ, lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm của gia đình, Chu Tĩnh Nhi và Hứa Du Kỳ đã xem Văn Phác Chân là một người thân không thể nào thay thế được.
“Đúng vậy, Chu Tĩnh Nhi là một đứa trẻ không cha không mẹ, nhưng Chu Tĩnh Nhi vẫn còn một người thân.” Thanh Vũ chậm rãi nói trong khi nhìn thẳng vào ánh mắt đau thương của Văn Phác Chân.
“Đó là ông!” Giọng nói của Thanh Vũ giống như đinh đóng cột, vang vọng vào tâm hồn của Văn Phác Chân.
“Nếu như ông làm vậy, Chu Tĩnh Nhi sẽ không còn một người thân nào!”
“Nếu như ông chết đi, thì ông không khác gì một kẻ chạy trốn trách nhiệm vốn dĩ thuộc về ông.”
“Hãy nhớ kỹ, ông là sư phụ của Chu Tĩnh Nhi!”
“Hãy nghĩ đi, liệu Chu Tĩnh Nhi sẽ đau khổ đến thế nào khi biết rằng người thân cuối cùng cũng biến mất?”
“Tôi… tôi…” Văn Phác Chân lẩm bẩm, ông cụp đầu xuống, nét mặt ảm đạm không dám đối mặt với đôi mắt của Thanh Vũ, những lời kia như thể các cây đao đang găm vào lòng của Văn Phác Chân.
“Tôi là một kẻ thất bại.”
“Tôi không đủ tư cách để làm một người sư phụ.”
“Tôi phải làm gì đây?” Văn Phác Chân mê man nhìn Thanh Vũ.
“Sống!” Thanh Vũ bình tĩnh thốt ra.
“Tiếp tục sống, tiếp tục phấn đấu, ông là người mà Chu Tĩnh Nhi ngưỡng mộ nhất, vì thế hãy trở thành một tấm gương sáng cho đồ đệ của ông noi theo!”
“Nhưng mà, tôi không còn sống lâu nữa…” Văn Phác Chân ảm đạm nói, ông cảm thấy Thanh Vũ nói rất đúng, những lời nói kia tiếp thêm sức mạnh cho ông nhưng không thể thay đổi sự thật rằng ông sắp chết.
Liệu một người giả vô năng như Văn Phác Chân có thể làm một tấm gương sáng được sao?
Thậm chí, ông còn đang nghi ngờ bản thân mình.
Chính mình còn không tin tưởng thì làm gì để người khác tin?
Lòng của Văn Phác Chân rối bời, cứ thế, với ánh mắt khao khát, Văn Phác Chân chờ đợi câu trả lời của Thanh Vũ, ông hi vọng rằng Thanh Vũ có thể chỉ dẫn cho ông.
“Ta, Trần Thanh Vũ, nhân danh Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình đưa ra lời mời gia nhập Giáo Đình dành cho ngươi, Văn Phác Chân.” Thanh Vũ bỗng nhiên thay đổi thái độ thành nghiêm túc, trang nghiêm.
“Nếu như ngươi trở thành một thành viên của Quang Minh Giáo Đình, ta cam đoan rằng số phận, vận mệnh của ngươi sẽ không dừng lại tại đây!”
“Nào, hãy cho ta biết câu trả lời của ngươi đi.” Thanh Vũ nghiêm giọng nói trong khi đưa một tay ra chờ đợi Văn Phác Chân trả lời.
Văn Phác Chân ngây người nhìn Thanh Vũ, ông ta cảm nhận được một luồng áp lực vô hình tỏa ra từ Thanh Vũ, tim của ông đập nhanh hơn khi nghe lời mời kia, tựa như cả người ông, cả linh hồn của ông đang phấn khích vì lời mời kia, nó giống như một bước chuyển ngoặt của cuộc đời, và thân thể của ông đang reo hò rằng hãy đồng ý.
Thanh Vũ không thay đổi gì, nhưng trong mắt của Văn Phác Chân, Thanh Vũ trở nên thật cao lớn, tựa như một người khổng lồ đứng sừng sững giữa thiên không, ông chỉ có thể ngước nhìn Thanh Vũ bằng ánh mắt kính trọng lẫn kinh sợ, cái áp lực kia lớn đến mức như thể cả trời đất đều phải khiêm nhường.
Không, áp lực này, không đến từ một mình Thanh Vũ, nó đến từ một thứ vô hình đang ở bầu trời sau lưng Thanh Vũ, những thứ không tồn tại nhưng lại chân thật đến kỳ lạ.
Quang Minh Giáo Đình!
Giáo Hoàng, người đứng ở địa vị tối cao, người quản lý toàn bộ Quang Minh Giáo Đình sẽ mang trên người khí vận của Giáo Đình.
Lời mời của Thanh Vũ đã kích động khí vận kia, để nó hiển hóa như thể một vinh dự dành cho Văn Phác Chân, cũng như thể hiện sự cường đại làm kẻ khác khiếp sợ của Quang Minh Giáo Đình.
“Thế nào, ngươi còn chần chờ gì nữa? Hãy cho ta biết câu trả lời của ngươi!” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.
Văn Phác Chân thu lại vẻ mặt mất thần, ông hít sâu một hơi, ông đè thấp giọng nói:
“Tôi đồng ý gia nhập Quang Minh Giáo Đình, vĩnh kiếp không phản bội, nếu như làm trái nguyện nhận lấy thiên lôi trừng phạt, hồn phi phách tán!”
Thanh Vũ nở nụ cười sau khi lắng nghe Văn Phác Chân nói.
“Tốt lắm, từ nay trở đi, ngươi là một thành viên của Giáo Đình, hãy nhớ ký, Giáo Đình sẽ không bao giờ để một thành viên nào nhận lấy oan ức, người có công sẽ nhận được phần thường tương ứng.”
“Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân!” Văn Phác Chân khom người nói ra.
“Hãy coi đó là phần quà của ta tặng cho người mới như ngươi.” Thanh Vũ thản nhiên nói trong khi dùng linh lực nâng một cái hạp ngọc bay vào tay Văn Phác Chân.
“Đây là…” Văn Phác Chân cẩn thận cầm lấy hạp ngọc, ông tỉ mỉ quan sát vật bên trong hạp ngọc kia, ông chưa bao giờ nhìn thấy vật đó.
“Thăng Linh Đan, cấp ba tuyệt phẩm.” Thanh VŨ nhàn nhạt giải thích.
“Thăng Linh Đa?! Đan dược giúp tu sĩ tăng cao một cảnh giới nhỏ trong tức khắc?” Văn Phác Chân ngạc nhiên không thôi, ông liền nâng niu hạp ngọc, giống như sợ viên đan dược này sẽ bị một chấn động nhỏ làm vỡ nát vậy.
“Ông luyện hóa nó ngay tại đây đi, ta sẽ trợ giúp ông hấp thu dược lực.” Thanh Vũ mỉm cười vì nét mặt đặc sắc của Văn Phác Chân, sau đó hắn nhắc nhở một câu.
“Vâng.” Văn Phác Chân gật đầu ngay, tiếp đó, ông ngồi xuống rồi đặt Thăng Linh Đan vào trong miệng, nuốt nó xuống thẳng đến vùng bụng, hai mắt nhắm nghiền, tập trung linh lực luyện hóa Thăng Linh Đan.
“Tập trung tinh thần, đừng để đau đớn khiến ông mất đi tâm trí!” Thanh Vũ bình tĩnh nói trong khi vứt mười giọt Sinh Mệnh Chi Thủy lên không trung, trong khi rơi tự do, chúng biến thành thứ năng lượng tinh thuần của sinh mệnh vì được Thanh Vũ luyện hóa.
Mười giọt Sinh Mệnh Chi Thủy cấp ba! Chúng chưa đựng năng lượng giúp đỡ Văn Phác Chân sống sót qua sự trùng kích dược lực của Thăng Linh Đan, nếu không có sự trợ giúp này thì một cỗ thân thể mục nát của Văn Phác Chân không đủ khả năng hấp thụ hết dược lực Thăng Linh Đan.
Kết quả là thân thể nổ tung, biến thành tro bụi.
Năng lượng sinh mệnh thuần khiết kia bị Văn Phác Chân hấp thụ hết, chúng bổ sung thêm sức sống cho ông ta, làn da nhăn nheo cũng dần biến mất.
Thanh Vũ không bỏ qua một giây phút nào, hắn dùng linh lực, lực lượng linh hồn gia trì cho Văn Phác Chân, giúp ông kiên cường hơn, thúc đẩy tốc độ luyện hóa Thăng Linh Đan.
Văn Phác Chân tập trung cao độ, cả người ông nóng rực, mồ hôi chảy ướt hết quần áo, khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn vì đau khổ, ông ta vẫn cắn chặt răng cố gắng luyện hóa, không muốn thất bại.
“Ta không thể thất bại!”
“Ta còn một người cần bảo vệ.”
“Ta sẽ không thua cuộc thêm một lần nào nữa!” Linh hồn của Văn Phác Chân lay động, những giọng nói kiên cường, tự tiếp thêm sức mạnh cho bản thân cứ thế vang lên.
Nếu đột phá thành công, tuổi thọ tăng lên thành ba trăm năm, nghĩa là Văn Phác Chân sẽ còn hơn năm mươi năm để sống, trong khoảng thời gian dài dòng kia, có thể ông lại tiếp tục đột phá lên cảnh giới cao hơn nữa.
Ngay tại thời điểm này, Văn Phác Chân đã nhận thêm một lần tân sinh từ Thanh Vũ.
Thời gian trôi đi, chừng mười phút sau, Văn Phác Chân đột ngột mở mắt, hai con ngươi hiện vẻ thanh minh, khí tức cũng tăng lên nhiều, ông ta thành công đột phá tới cảnh giới Tam Dương trung kỳ, thu được thêm năm mươi năm tuổi thọ.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân.” Văn Phác Chân đứng lên, ông vừa nói vừa khom người thật sâu biểu lộ sự cảm kích, bây giờ, lòng của ông đang kích động, cả người nóng bỏng không cách nào bình tĩnh được.
Ông chẳng bao giờ ngờ đến cơ duyên to lớn lại xuất hiện ngay trên đầu mình, Thăng Linh Đan cấp ba tuyệt phẩm, vô số tu sĩ Kết Đan kỳ mơ ước ao nó.
Ấy vậy mà, Giáo Hoàng lại ban thưởng cho ông, không hề tiếc nuối, cứ như viên đan dược kia không có giá trị gì vậy.
“Đột phá là tốt rồi.” Thanh Vũ cười nhạt nói ra.
“Sư phụ?” Bất chợt, Chu Tĩnh Nhi tỉnh dậy, cô ấy nhẹ giọng kêu một tiếng rồi chạy thẳng đến gần Văn Phác Chân, có vẻ như lúc đột phá, Văn Phác Chân tỏa ra một lượng lớn linh lực đánh thức Chu Tĩnh Nhi.
“Đồ nhi ngoan.” Văn Phác Chân hòa ái nói.
“Sư phụ, Hứa Du Kỳ…” Chu Tĩnh Nhi đau xót nói, hốc mắt đỏ lên.
“Sư phụ biết rồi, đừng khóc nữa.” Văn Phác Chân than nhẹ.
Chu Tĩnh Nhi gạt đi nước mắt, cô chợt nhớ lại việc gì, Chu Tĩnh Nhi kéo tay Văn Phác Chân đến trước Thanh Vũ rồi giới thiệu:
“Sư phụ, đây là Thanh Vũ tiền bối, ngài ấy đã cứu mạng của con.”
“Đồ nhi, từ nay đừng gọi là tiền bối nữa, hãy gọi ngài ấy là Giáo Hoàng.” Văn Phác Chân nhẹ nhàng nói ra.
“Sư phụ đã gia nhập Quang Minh Giáo Đình, trở thành một thành viên bình thường, còn ngài ấy chính là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.”
“Giáo Hoàng?” Chu Tĩnh Nhi bất ngờ nói.
“Để ta giới thiệu lại một lần nữa, ta là Trần Thanh Vũ, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.” Thanh Vũ bình thản nói ra.
“Còn nữa, năm nay ta mới hai mươi mốt tuổi.” Thanh Vũ bổ sung thêm một chuyện quan trọng.
Suốt ngày được người khác gọi là tiền bối thì khá là ngại ngùng, hắn không có già đến thế đâu!
“Hai mươi mốt tuổi đã đột phá Nguyên Anh Chân Quân!” Chu Tĩnh Nhi mở to mắt.
“Còn trẻ như thế?” Văn Phác Chân bị dọa sợ, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy quyết định gia nhập Giáo Đình của bản thân là đúng đắn.
“Giáo Hoàng đại nhân, xin ngài hãy bỏ qua cho Chu Tĩnh Nhi.” Văn Phác Chân vội vàng lên tiếng.
Vì quá kinh ngạc nên Chu Tĩnh Nhĩ đã nói hơi lớn, đây là một sự mạo phạm đối với cường giả.
“Xin lỗi Giáo Hoàng đại nhân.” Chu Tĩnh Nhi thấp thỏm nói.
“Không sao, đừng quá để tâm vào điều đó.” Thanh Vũ mỉm cười lắc đầu.
“Sư phụ, trông ngài giống như trẻ ra cả trăm tuổi ấy.” Chu Tĩnh Nhi nghi ngờ nói với Văn Phác Chân.
“Sư phụ nhận được sự giúp đỡ của Giáo Hoàng đại nhân nên may mắn đột phá.” Văn Phác Chân nhẹ nhàng nói, không có ý định giấu diếm Chu Tĩnh Nhi.
“Tĩnh Nhi cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân.” Chu Tĩnh Nhị hơi cúi đầu nói với Thanh Vũ, cô gái nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện.
“Về sau cứ gọi anh Thanh Vũ là được rồi.” Thanh Vũ khoát tay nói ra.
“Tĩnh Nhi, em hãy kể lại vì sao Hứa Du Kỳ gặp chuyện không may đi.” Thanh Vũ nghi hoặc hỏi lại.
Chu Tĩnh Nhi, Hứa Du Kỳ rời khỏi Hàn Linh Thành sau khi Xích Nghĩ Ma Tộc bị đánh bại, không còn đóng giữ tại lối vào Trúc Cơ Cốc nữa. Hai người không ham tranh đấu cùng thế hệ, cũng không ham muốn tạo hóa hơn người, nên hai người đi khỏi nơi đó, từ biệt nhóm Thanh Vũ.
Trước khi đi, Thanh Vũ còn tặng họ hai lá phù cấp ba thượng phẩm nữa.
“Vâng.” Chu Tĩnh Nhi nhẹ nhàng đáp lại, dù cô cảm thấy đau lòng nhưng vẫn nên kể lại lý do vì sao Hứa Du Kỳ chết.
“Sau khi tạm biệt mọi người và anh Thanh Vũ, em cùng Hứa Du Kỳ lang bạt khắp nơi…”
Chu Tĩnh Nhị kể với giọng nói nhỏ nhẹ, đến tình cảnh nguy hiểm càng làm Thanh Vũ và Văn Phác Chân cảm thấy thương xót.
Chu Tĩnh Nhi, Hứa Du Kỳ đi lang bạt, gặp bất bình ra tay giúp đỡ, nhờ sự chỉ dạy của Ngọc Trang nên cảnh giới của hai người tăng lên Trúc Cơ trung kỳ, gần đột phá hậu kỳ, có thực lực để giữ một vị trí khá cao trong vùng đất của thế lực cấp một.
Không lâu sau, hai người nghe tin hung thú tấn công vào Thủy Nhiên Tông cùng rất nhiều tông môn, vương triều nằm ở phía đông nam Xích Nghĩ Sâm Lâm, cho nên hai người liền lên đường đến trợ giúp chống lại thú triều.
Nào ngờ, mấy tiếng trước, lúc Chu Tĩnh Nhi, Hứa Du Kỳ chiến đấu với một nhóm Xích Nghĩ Ma Tộc bảo vệ một thôn làng nhỏ thì bị tập kích bởi một đệ tử của Đà La Môn, không phải Vạn Phi Vũ nhưng cũng là tu sĩ Kết Đan kỳ.
Hai người bị tấn công bởi hai hướng, dồn ép vào đường cùng, hai người liền dùng hết phù chú trấn sát kẻ thù và hung thú rồi bỏ chạy, trong lúc di chuyển, bọn họ gặp phải một nhóm hung thú mạnh hơn, Hứa Du Kỳ ở lại đối đầu hung thú để Chu Tĩnh Nhi chạy thoát.
Còn Chu Tĩnh Nhi chạy được một đoạn đường dài, cô gặp phải một đệ tử Đà La Môn cảnh giới Trúc Cơ kỳ, vì bị thương khá nặng, không còn linh lực nên Chu Tĩnh Nhi không ở lại dây dưa với tu sĩ kia, cô chạy thẳng vào Xích Nhạc Thành.
Rồi mọi chuyện sau đó thì Thanh Vũ, Văn Phác Chân đã biết tường tận.
Mấy tiếng đồng hồ trước cũng là lúc Thanh Vũ đánh bại Lý Thiên Dự, Đà La Môn liền ra lệnh truy nã một số người liên quan đến Thanh Vũ.
Có thể nói, Thanh Vũ đã hại chết Hứa Du Kỳ!
“Xin lỗi.” Thanh Vũ thở dài.
“Giáo Hoàng không cần làm vậy, kẻ cần xin lỗi là bọn người ác ôn Đà La Môn.” Văn Phác Chân lắc đầu nói ra.
“Em không tận mắt nhìn thấy Hứa Du Kỳ chết phải không?” Thanh Vũ nhìn Chu Tĩnh Nhi rồi hỏi, cô gái không hề đổ tội cho Thanh Vũ, vẫn giữ một ánh mắt trong sáng thuần khiết. Điều đó khiến Thanh Vũ càng cảm thấy bản thân có tội lỗi.
“Vâng.” Chu Tĩnh Nhi gật đầu nhẹ,
“Vậy thì chúng ta hãy trở lại nơi đó, tìm kiếm Hứa Du Kỳ, biết đâu cậu ta chạy thoát thì sao?” Thanh Vũ đề nghị.
“Giáo Hoàng nói rất đúng, Hứa Du Kỳ dù ngây thơ nhưng lại lanh lẹ, một ít hung thú không thể làm hại Du Kỳ được.” Văn Phác Chân liền gật đầu nói.
“Ý của anh là Du Kỳ vẫn còn sống?’ Chu Tĩnh Nhi nhìn Thanh Vũ bằng đôi mắt chứa đầy hi vọng, hai tay xiết chặt lại.
“Có thể!” Thanh Vũ gật đầu trả lời.
“Thật là tốt quá, chúng ta hãy đi tìm cậu ta.” Chu Tĩnh Nhi vội vàng nói ra.
Nhưng Thanh Vũ còn chưa trả lời thì một tiếng động lớn vang ra từ phía Xích Nhạc Quan, tiếng động như sấm rền, tựa hồ có một vật khổng lồ nào đó vừa bị đánh vỡ tung.
Ầm!!
Tường thành nguy nga dài gần một km đồ xuống, Xích Thạch bay loạn lên trời cao rồi rơi về phía mặt đất, một ít tu sĩ không kịp né tránh, bị Xích Thạch đập thành thịt nát, có người còn sống nhưng cũng bị thương.
“Không xong rồi, Thú Vương giết tới!!!” Một tiếng la hoảng sợ vang vọng giữa trời cao, thức tỉnh Xích Nhạc Thành, biến nơi đây thành một vùng đất hỗn loạn, tiếng hét kia phát ra từ một đệ tử của Yêu Nguyệt Tông đang giữ nhiệm vụ trông coi tường thành.
Bành!
Dưới nhiều ánh mắt khiếp hồn bạt vía, một con quái vật màu đỏ bước vào tùy theo lỗ thủng lớn của tường thành, nó chính là một trong hai Cận Vệ Nữ Hoàng đang truy sát các Trưởng Lão của Yêu Nguyệt Tông, Đà La Môn.
“Tất cả đệ tử Yêu Nguyệt Tông nghe lệnh, cầm chặt vũ khí, giết sạch hung thú!” Mấy chục vệt sáng bay vụt đến trên Xích Nhạc Thành, tia sáng tắt đi hiển hóa thành các Trưởng Lão của Đà La Môn, người vừa ra lệnh là Nhị Trưởng Lão Lê Bá Đạt.
Cách Xích Nhạc Quan chừng bốn km, năm ngàn Xích Nghĩ Ma Tộc ồ ạt giết tới đây, hai mắt đỏ ngầu, Cận Vệ Nữ Hoàng giống như một quân tiên phong của chúng vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...