Pháp bảo phân chia theo đẳng cấp, trong đẳng cấp lại phân chia thêm phẩm chất, từ pháp bảo cấp một đến cấp ba, tương đương với Luyện Khí kỳ đến Kết Đan kỳ chia thành:
Hạ phẩm dành cho sơ kỳ.
Trung phẩm dành cho trung kỳ.
Thượng phẩm dành cho hậu kỳ và đỉnh phong.
Tuyệt phẩm dành cho thiên tài một sao hoặc tu sĩ nửa bước cảnh giới kế tiếp.
Hoàn mỹ dành cho thiên tài hai sao trở lên sử dụng, nghe nói, ngoài tác dụng đó, một khi pháp bảo hoàn mỹ thành hình, nếu người nào luyện hóa nó rồi nuôi dưỡng bằng linh lực của bản thân, pháp bảo kia sẽ còn tiến hóa hơn nữa, thích hợp nhất với chủ của nó.
Nhưng đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ, hay là Tứ Dương kỳ trở lên thì khác.
Phẩm chất có sự phân chia rõ ràng hơn vì các cảnh giới trước nhỏ không chênh lệch nhau quá nhiều, chủ yếu là thu nạp linh khí trong thiên địa để chuyển thành sức mạnh linh lực cá nhân, bồi dưỡng thân thể và linh hồn, tăng cao thần thức…
Đến cảnh giới cao này, phẩm chất phân thành: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, tuyệt phẩm và hoàn mỹ, tương ứng với từng cảnh giới nhỏ.
Vì thế, mỗi một cảnh giới đều chênh lệch nhau rất lớn, ít nhất là năm lần trở lên.
Tinh La Thuẫn, pháp bảo cấp bốn hạ phẩm, uy lực khi tự bạo của nó bằng với một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ sử dụng tinh huyết để thi triển pháp thuật!
Một kích toàn lực của Nguyên Anh sơ kỳ!
Ngay sau khi tiếng quát của Lý Thanh Chiếu kết thúc, Tinh La Thuẫn bay đến gần Thanh Vũ, trên đường bay, những vết rạn nứt hiện lên trên mặt thuẫn, một nguồn sức mạnh cuồng bạo đang nhanh chóng bạo phát!
Ầm!
Và rồi, Tinh La Thuẫn nổ tung!
Ngọn lửa bùng cháy lên cao gần một trăm mét, các vệt lửa bắn ra bốn phương tám hướng, hủy diệt hết sinh vật sống gần đó, đốt trụi một mảnh đất rộng lớn, tạo ra một cái hố sâu gần năm mươi mét dưới lòng đất.
Bụi mù xuất hiện rồi bao phủ khu vực kia, Lý Thanh Chiếu lau máu tươi dính trên khóe miệng vì bị pháp thuật ở sau lưng đánh trúng, thế nhưng hắn vẫn không hề quay đầu, hắn nhìn chòng chọc vùng đất bụi mù trước mặt, hai con ngươi âm trầm, tàn nhẫn.
“Nếu như ngươi muốn giết Thiếu Chủ, vậy thì ta sẽ chôn ngươi theo cùng!” Lý Thanh Chiếu hung dữ nói.
Nếu Lý Thừa Ngân chết trong tay Thanh Vũ thì hắn sẽ không sống lâu nữa đâu, Môn Chủ - cha của Lý Thừa Ngân rồi sẽ băm hắn thành mấy mảnh vì tôi không bảo vệ cho Thiếu Môn Chủ an toàn.
Và lúc đó, thậm chí không cần bị trừng phạt bởi Lý Thiên Dự Môn Chủ, hắn cũng không thể nào rời khỏi đây vì nhận thực lực của bản thân thua kém nhóm Thanh Vũ nhiều lắm.
Hai mươi tu sĩ Chân Nhân đã bị nhóm Hắc Tinh đánh bại hoàn toàn, nằm trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn, miệng còn rên rỉ, vỡ mấy cái xương cốt trên người, không có lực tái chiến.
Một mình Lý Thanh Chiếu làm sao sống để rời khỏi đây?
Cho nên hắn lựa chọn tự bạo Tinh La Thuẫn, chôn Thanh Vũ cùng Lý Thừa Ngân, vừa giết đi chiến lực mạnh nhất vừa tiêu diệt hung thú giết chết Lý Thừa Ngân.
Mặc dù Lý Thừa Ngân chưa chết, mà có chết thì cũng chết bởi vụ nổ do Tinh La Thuẫn.
Đám tu sĩ đứng ngoài đều ngây người, pháp bảo cấp bốn, muốn nổ liền nổ, ai nấy đều cảm thấy đau lòng, tự bạo là cách thức khi rơi vào đường cùng, không phát huy hết tác dụng của pháp bảo.
Tuy vậy, nhiều tu sĩ già đời nghiền ngẫm nhìn Lý Thanh Chiếu, bọn họ cũng đoán ra cách giải quyết của Trưởng Lão Nội Môn trong Đà La Môn.
“Đúng là một kẻ tàn nhẫn!” Đoàn Thế Thành cau mày nói, ông cảm thấy lo cho an nguy của Thanh Vũ.
“Hi vọng Thanh Vũ Chân Nhân không có việc gì!”
Có lẽ đây là tiếng lòng của nhiều tu sĩ mang ơn cứu mạng của Thanh Vũ, đứng trước quái vật khổng lồ như Đà La Môn, bọn họ không dám đứng ra giúp đỡ Thanh Vũ, một khi làm vậy thì họ sẽ gặp phải sự truy sát của Đà La Môn, người thân họ sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
“Giáo Hoàng!” Hắc Tinh, Lâm Phong, Không Yên giật mình nhìn vụ nổ, bọn họ còn định tấn công, bắt giữ Lý Thanh Chiếu thì hắn ta đã hành động rất nhanh nhẹn, bỏ qua luôn sự phòng thủ nên bọn họ không thể nào ngăn cản Lý Thanh Chiếu làm việc đó được.
“Chết càng tốt, bớt đi một kẻ phiền phức.” Lương Phi Nguyên cười lạnh nhìn, lâu lâu làm khán giả cũng vui đấy chứ.
Đám tu sĩ của Hợp Ma Tông mặt không biểu tình, bọn họ đứng tụ lại gần Lương Phi Nguyên, tay đặt lên vũ khí, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu, họ đang bảo vệ Lương Phi Nguyên khỏi nguy hiểm.
Thường thường thì một ít kẻ không biết sống chết sẽ ám sát Lương Phi Nguyên, lợi dụng cảnh nào loạn ra tay chớp nhoáng.
Hết cách rồi, ai bảo Hợp Ma Tông, và ngay cả chính Lương Phi Nguyên từng làm rất nhiều việc ác, diệt tộc không dưới trăm lần.
Mọi người nín thở quan sát, cuối cùng thì bụi mù tản đi, cảnh vật bên trong kia lộ ra trước ánh sáng,
“Không thể nào!” Một tu sĩ hoảng sợ nói.
“Hắn vẫn còn sống, hơn nữa còn không bị thương!!”
“Lý Thừa Ngân đâu?” Một tu sĩ nghi hoặc.
Tất cả mọi người nhìn thấy Thanh Vũ vẫn đứng hiên ngang trên trời cao, quần áo vẫn còn nguyên vẹn, không bị thương một chút gì, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía trước.
Bọn họ liền dời tầm mắt về phía đó, muốn coi xem Thanh Vũ đang chú ý đến ai, bỏ mặc luôn cả Lý Thanh Chiếu.
“Tốt quá rồi!” Đoàn Thế Thành, Lý Duy Mạnh, Trần Đình Hải thở phào nhẹ nhõm vì thấy Thanh Vũ không bị làm sao hết.
“Đó là Lý Thừa Ngân?” Bọn họ kinh ngạc nhìn về phía một người thanh niên đang đứng trước Thanh Vũ.
Bầu không khí thay đổi, trở nên băng lãnh hơn nhiều, ngay cả gió cũng ngừng thổi, Lý Thừa Ngân lạnh lùng nhìn Thanh Vũ, sau đó nhìn tới Lý Thanh Chiếu, âm thanh nhàn nhạt truyền ra:
“Giỏi cho một Trưởng Lão Nội Môn, ngay cả con của bổn Môn Chủ còn dám tính kế!” Giọng nói này khác hẳn so với Lý Thừa Ngân, nó mang đến một linh áp lớn lao giáng thẳng lên người của tu sĩ gần đó.
“Môn Chủ, tôi không cố ý làm việc đó, thời khắc nguy cấp, tôi chỉ muốn bảo vệ Thừa Ngân Chiếu Chủ…” Lý Thanh Chiếu bị ánh mắt kia chiếu tới, vẻ mặt kinh hoàng, vội vàng giải thích.
“Hừ!” Lý Thiên Dự hừ lạnh một tiếng, cắt đứt lời nói của Lý Thanh Chiếu, không biết làm thế nào, cả người Lý Thanh Chiếu co quắp rồi ngã xuống mặt đất, máu tươi tràn ra ngoài theo lỗ chân lông, hơi thở yếu ớt, ngay cả một tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng không đánh lại.
“Đây chính là kết chục của kẻ dám tổn thương đến con của ta!” Lý Thiên Dự trầm giọng nói, âm thanh vang vọng giữa trời đất, chẳng lâu sau, Lý Thanh Chiếu biến thành một cái xác chết lạnh lẽo, ánh mắt trừng lớn, vẻ mặt không cam lòng.
Một Trưởng Lão Nội Môn, tu vi Kết Đan đỉnh phong chết ngay tại Thiên Tài Hội!
Đó là nhân vật phong vân, phất tay liền quản lý hàng chục thế lực một sao, chưa nói đến tuổi đời của hắn còn rất trẻ, cơ hội đột phá lên cảnh giới cao hơn rất lớn.
Thế là, vì hãm hại Lý Thừa Ngân rồi bị Môn Chủ diệt sát!
Không có một chút khả năng phản kháng gì.
Đứng trước tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân, Lý Thanh Chiếu quá yếu ớt.
Tu sĩ có mặt ở đây không khỏi hít sâu một hơi, vẻ mặt kinh hãi nhìn Lý Thiên Dự đang trong thân thể tàn phế của Lý Thừa Ngân.
“Chân Quân phụ thể!” Mạc Ảnh Quân lẩm bẩm một tiếng.
“Chân Quân dùng một giọt máu tươi, gửi gắm một tinh thần ý chí, từ đó phụ thể vào con cháu, một thủ đoạn bảo vệ dòng dõi mà ngay cả Chân Quân cũng phải trả một cái giá lớn.” Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ đứng gần Mạc Ảnh Quân nhẹ giọng nói ra.
Đám thiên tài gần đó cũng khiếp vía nhìn Lý Thiên Dự, bảo sao tu sĩ Chân Quân lại có nhiều quyền thế, được nhiều người sùng bái đến thế, ngoài sức mạnh cường đại ra, còn có nhiều thủ đoạn khác giúp ích cho tu sĩ nhỏ yếu.
Thanh Vũ ngưng trọng nhìn Lý Thiên Dự, hắn cảm nhận được năng lượng của người đứng đối diện tương đương với Nguyên Anh sơ kỳ, hắn cũng biết thủ đoạn phụ thể bằng máu của Nguyên Anh Chân Quân thông qua lời kể của Mặc Hàn, cho nên hắn mới nghiêm túc đến vậy, một giọt máu, một chút tinh thần ý chí lại thể hiện ra sức mạnh cỡ này.
Vậy thì thực lực của Lý Thiên Dự sẽ mạnh đến mức nào?
“Ngươi cũng là Chân Nhân, tại sao lại không để ý thể hiện, ra tay ức hiếp một tu sĩ nhỏ yếu?” Lý Thiên Dự chậm rãi nói ra trong khi nhìn Thanh Vũ, âm thanh không vui không buồn, dù cho Thanh Vũ xíu nữa thì giết chết dòng dõi huyết mạch của hắn.
“Ác nhân, không có tư cách sống tiếp!” Thanh Vũ lạnh nhạt nói ra.
“Tốt! Hay cho một câu ác nhân không có tư cách sống!” Lý Thiên Dư bỗng nhiên cười to, linh lực tràn ngập ra xung quanh, lực lượng cường đại chấn động mặt đất, không khí phát ra tiếng bạo tạc ầm ầm.
“Vậy thì ta cũng tặng ngươi một câu, dám tổn thương con của ta, dù là Thánh Nhân cũng phải chết!”
Nói xong, Lý Thiên Dự biến mất khỏi thần thức của Thanh Vũ.
Thuấn di!
Một thần thông đặc trưng của tu sĩ Chân Quân trở lên!
Vù!
Lúc Lý Thiên Dự hiện ra thì hắn đã tiếp cận Thanh Vũ chưa đến năm mét, một tay dùng thanh kiếm tạo ra bằng linh lực chém tới, kiếm khí xung thiên mang theo mùi máu tươi nồng nặc, tựa hồ có hàng chục ngàn con người đang kêu rên dưới kiếm khí này.
Người nào nhìn đến kiếm khí màu đỏ này đều rùng mình, không dám quan sát nữa.
Thanh Vũ bị kiếm khí nhắm vào, hắn bình chân như vại, vẻ mặt thản nhiên không tỏ ra hoảng hốt, một tay kết ấn, tạo ra những ký hiệu huyền ảo màu vàng và màu xám, chúng hội tụ thành một cái bức tường bảo vệ Thanh Vũ.
Ngũ Hành Thánh Thuật – Kim Thổ dung hợp!
Sử dụng một Ngũ Hành Thánh Thuật trong chưa đầy nửa giây, lại còn là hai loại pháp thuật dung hợp lẫn nhau cho thấy trình độ sử dụng pháp thuật của Thanh Vũ tinh diệu đến mức nào, đó còn phải cảm ơn Kim Dương Kiếm huyễn hóa ra một Kim pháp tắc và quá trình huấn luyện khắc khổ trong Huyễn Linh Chiến Trường.
Tâm tính của Thanh Vũ tăng lên đáng kể, đứng trước sinh tử không rối loạn nhờ phong ấn cảm xúc Sợ Hãi, ứng biến nhờ kinh nghiệm trong các trận chiến sinh tử tại Huyễn Linh Chiến Trường.
Ầm!
Kiếm khí màu đỏ to mười mét chém trúng bức tường nhưng không thể đột phá được vì bức tường quá rắn chắc.
Nhưng Lý Thiên Dự không tỏ vẻ bất ngờ, kiếm trong tay hắn chuyển động một cái, lại chém ra một kiếm khí chứa sát khí nồng đậm chém tới phía bên trái của Thanh Vũ.
Cảm nhận nguy hiểm ập tới, Thanh Vũ lạnh nhạt điều khiển Ngũ Hành Thánh Thuật, bức tường khổng lồ bỗng nhiên bay khỏi mặt đất, nó lao nhanh tới Lý Thiên Dự.
Bỏ mặc qua kiếm khí, Thanh Vũ lấy tấn công so với tấn công!
Lý Thiên Dự mở to mắt ra nhìn bức tường đâm tới, sức mạnh lớn lao lại nặng nề, ngay cả hắn cũng không dám chịu trực tiếp nói chi đây là thân thể của Lý Thừa Ngân.
Ầm!
Bức tướng đâm vào lòng đất rồi vỡ nát, biến thành linh lực quay về với đất trời, kiếm khí cũng không chém trúng ai vì Thanh Vũ đã nhảy lên không trung, kéo khoảng cách giữa hắn và Lý Thiên Dự lại gần, một quyền giáng xuống từ trên cao.
“Pháp thuật gì thế này?” Lý Thiên Dự hoảng hốt vì bức tường kia có thể phòng ngự, lại còn có thể đâm chết người, loại pháp thuật đẳng cấp cao cỡ nào mới có thể biến hóa khó lường giống vậy chứ?
Không có thời gian suy nghĩ, Lý Thiên Dự cảm ứng thấy một lực lượng mạnh mẽ xuất hiện gần người, hắn đưa thanh kiếm linh lực lên đón lấy.
“Quá yếu!” Thanh Vũ lạnh nhạt nói ra.
Nghe giọng nói thản nhiên, không phải là lời miệt thị hay khinh thường, nó chỉ là một lời nói trần thuật sự thật, Lý Thiên Dự liền cảm thấy khó chịu trong lòng.
Dùng một thân thể yếu không thể đấu lại một tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân thật sự, Lý Thiên Dự đang tính toán con đường rút lui, tránh khỏi sát kiếp cho đứa con.
Tuy vậy, đối thủ của hắn là Thanh Vũ, một người tu luyện Quang Minh Thánh Điển, Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ, lại còn lĩnh ngộ ý cảnh phong ấn, sử dụng luôn cả một viên Thiên Phú Chi Tinh, chiến không biết bao nhiêu trận với quái vật Tứ Dương kỳ lại Huyễn Linh Chiến Trường.
Lúc thanh kiếm linh lực chuẩn bị chặn một quyền của Thanh Vũ, dị biến xảy ra, dưới chân của Lý Thiên Dự, mấy chục loại dây lẽo thô to nhô ra từ một vòng tròn pháp thuật, chúng cuốn lên trên, trói chặt hết tay chân của Lý Thiên Dự, khiến hắn không thể động đậy một ngón tay.
Ầm!
Một quyền rơi xuống, trúng thẳng vào ngực của Lý Thiên Dự, hắn bay ra sau cả mấy trăm mét mới ngừng lại, hơi thở suy yếu rõ đi.
“Lý Thiên Dự thua rồi?” Mạc Ảnh Quân kinh ngạc nói.
“Thanh Vũ Chân Nhân, không, phải gọi là Thanh Vũ Chân Quân chiến thắng rồi!” Đoàn Thế Thành vui vẻ lẩm bẩm.
“Trời ạ, đánh bại ra một Chân Quân, đó lại còn là Môn Chủ của Đà La Môn…” Đám tu sĩ ngây người.
“Môn Chủ!!” Tu sĩ của Đà La Môn đang nằm trên mặt đất thì hoảng sợ kêu to.
“Haha!” Hắc Tinh cười hớn hở, không kiêng nể gì.
“Dám chiến với Giáo Hoàng, kẻ này ngại sống lâu ư?” Lâm Phong lắc đầu nói ra.
Nhớ lại tình cảnh một mình Thanh Vũ đương đầu vớ hàng chục quái vật Tứ Dương sơ kỳ mà không bại, Lâm Phong chỉ cười nhẹ, cười cho sự tự cao của Lý Thiên Dự.
Còn dám mạnh miệng là diệt luôn cả Thánh Nhân?
Một mình Giáo Hoàng sư sức xử hắn rồi!
Dương Khả, Tiêu Mị, Trần Đình Hải, Lý Duy Mạnh, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy bất ngờ nhìn trận chiến một chiều, chưa đầy một phút, Thanh Vũ áp đảo hoàn toàn Lý Thiên Dự.
“Tông Chủ liệu sự như thần!” Lý Duy Mạnh nuốt một ngụm nước bọt rồi nói, cảm thấy Đinh Ngọc Thạch – Tông Chủ Khai Sơn Tông hành sự rất khôn ngoan.
Kết giao với tu sĩ Chân Quân, từ nay về sau, người nào dám động vào Khai Sơn Tông cũng cần suy nghĩ kỹ càng.
Lý Thiên Dự không chết đi, hắn vẫn đứng dậy rồi nhìn Thanh Vũ, ánh mắt lập lòe, tức khắc sau, hắn liền phóng tới phía cơn mưa rào, vị trí Trúc Cơ Cốc, ý định của hắn là nương nhờ Trúc Cơ Cốc bảo vệ mạng sống của Lý Thừa Ngân, tu sĩ Chân Quân không được phép bước vào trong đó.
Vù!
Tốc độ của hắn cực nhanh, dùng thủ đoạn thuấn di để chạy trốn, vài giây sau đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Thanh Vũ không đuổi theo, đứng yên nhìn Lý Thừa Ngân chạy thoát, bởi vì một người đã khóa chặt hắn.
“Anh không cần làm như vậy.” Ngọc Trang nhẹ nhàng bước đi, cô bước ngang bên cạnh Thanh Vũ, hướng về phía Trúc Cơ Cốc, bóng lưng tuyệt trần, khí chất siêu nhiên với những hạt sáng nhảy múa uốn lượn tỏa ra nhiều sắc màu.
Ngọc Trang đã ngăn cản Thanh Vũ!
Cuối cùng, sau một hồi trầm mặc, cô quyết đinh hành động.
“Hãy để em bắt giữ hắn về Thánh Điện, nhận lấy sự trừng phạt thích đáng!” Giọng nói nhẹ nhàng của Ngọc Trang truyền lại, bóng hình uyển chuyển biến mất khỏi tầm mắt của Thanh Vũ.
Thanh Vũ im lặng hồi lâu, sau cùng chuyển thành một tiếng thở dài.
“Hi vọng, lựa chọn của mình là sai!” Thanh Vũ nhẹ giọng nói một câu chỉ mình hắn nghe thấy.
Thanh Vũ đã không cần lựa chọn giữa hai con đường kia nữa, bởi vì lúc ở Hành Tinh Gaia hắn đã chọn rồi, tự tay tiêu diệt rất nhiều tên cướp tại Dinh Thự trên núi Vivian, một con đường không thể quay đầu.
Vốn dĩ những lời nói của Ngọc Trang không thể tác động vào Thanh Vũ, hắn chỉ làm ra vẻ mà thôi, một hành động khiến Ngọc Trang càng kiên định về lý niệm của cô.
Quang Minh Giáo Đình cần một tia sáng thật sự chứ không phải một cây đao chỉ biết giết chóc cái ác!
Cây đao kia, là để trừng trị cái ác!
Tia sáng kia, là để soi sáng cho thế nhân biết cái ác đang tồn tại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...