Vù!
Âm thanh xé gió dồn dập vang lên từ đằng sau bầy quái thú, không những chỉ là âm thanh mà thôi, còn có thêm nhiều luồng linh áp xuất hiện cùng với đó, mỗi một linh áp đều hùng hồn cường đại khiến bầy quái vật bắt đầu hoảng loạn.
“Gừ!!” Một con thú bốn chân cao ba mét bỗng nhiên nhận thấy nguy hiểm, nó vội vàng quay đầu lại nhưng ngay tức khắc lại đón nhận một đòn pháp thuật xuyên thấu qua đầu của nó rồi kế đến là thân thể nó nổ tung.
Mọi việc chuẩn bị diễn ra như một tràng tai nạn đối với lũ quái vật.
Hàng trăm tia sáng chói lóa chiếm trọn bầu trời, mang theo sức mạnh hủy diệt xé tan từng thân thể to khỏe của lũ quái vật, bọn chúng bị nghiền nát thành một đống thịt nhão đỏ tươi, bốc mùi tanh tưởi.
“Mọi người vẫn khỏe chứ?” Một tiếng cười lanh lảnh vang đến từ phía xa, giọng nói thuộc về một cô gái xinh đẹp có ngoại hình đặc biệt, với bảy chiếc đuôi màu trắng ngần, cô ta vừa bay vừa sử dụng những lá phù bộc phát ra những đòn pháp thuật đánh giết quái vật.
Cô ấy có thể là người nào khác ngoài Nguyệt Linh – Đường Chủ của Phù Đường, mang trên mình dòng máu cao quý của Thất Vĩ Thiên Hồ, linh hồn mạnh hơn người thường gấp mười bốn lần làm cho cô ấy trở thành một Phù Sư bẩm sinh.
“Đường Chủ chờ chúng tôi với, ngài đường đi nhanh như thế mà!!” Một nhóm người vất vả lắm mới đuổi kịp Nguyệt Linh, bọn họ cũng tấn công bọn quái vật cản đường, vẻ mặt mệt mỏi nhưng đôi mắt lại có thần.
“Các người chậm quá đi!” Nguyệt Linh giương miệng nhỏ lên nói với vẻ mặt khinh thường.
“Là do ngài đi nhanh quá thôi!” Một người liền lên tiếng đáp trả.
“Há, hôm nay lại dám cãi lời ta à?” Nguyệt Linh nói một cách nguy hiểm nhìn người can đảm kia.
“Không, không, tôi chỉ nhất thời lỡ miệng.” Người đó vội vàng xua tay, khuôn mặt tái đi trông thấy chứng tỏ nội tâm cũng sợ Nguyệt Linh lắm.
“Vậy thì tốt, mau đến đây chào hỏi Giáo Hoàng đi.” Nguyệt Linh mỉm cười, giọng nói thân thiện giống như một người bạn đang trò chuyện phiếm, hoàn toàn trái với vẻ mặt đáng nghi lúc nãy.
“Vâng.” Hơn ba mươi người đồng thanh nói, sau đó bọn họ liền bước tới, đứng trước mặt Thanh Vũ.
“Giáo Hoàng đại nhân, xin ngài chiếu cố chúng tôi nhiều hơn.” Bằng một khuôn mặt tôn kính, hơn ba mươi người cúi đầu và nói lớn.
“Không phải là chiếu cố, mà là giúp đỡ!” Nguyệt Linh hắng giọng nhắc nhở.
“Xin ngài giúp đỡ chúng tôi nhiều hơn nữa.” Hơn ba mươi người lại tiếp tục nói lớn.
“Được rồi, mọi người có tự nhiên đi, chúng ta đều cùng là người của Giáo Đình, cố gắng vì một mục tiêu chung, vì thế chúng ta là những người thân trong một ngôi nhà.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nhìn bọn họ rồi lên tiếng, giọng nói hòa nhà tạo ra nhiều thiện cảm cho mọi người.
Thanh Vũ biết hơn ba mươi người do Nguyệt Linh chỉ huy là ai, họ thuộc về Phù Đường và họ sử dụng tinh thần ấn ký cấp hai do Thanh Vũ đưa cho Nguyệt Linh và cô ấy ban thưởng cho bọn họ rồi còn lợi dụng quyền lực của Đường Chủ dẫn bọn họ vào Huyễn Linh Chiến Trường luyện tập.
Bên cạnh Linh Long đang cố gắng dạy dỗ các học đồ vừa mới học chế phù thì đây là những người ưu tú nhất của Phù Đường.
Nghe nói Nguyệt Linh dẫn họ vào một vùng đất kỳ lạ có thể áp chế phần lớn lực lượng của linh hồn, việc chế tạo phù ở trong hoàn cảnh khó khăn kia giúp bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn nhanh chóng, và chắc chắn rằng bọn họ chịu đau khổ cũng không kém.
Phù Sư mạnh nhất về chế phù chiến đấu hay những lá phù có tính năng phụ trợ khác, nếu bị áp chế quá mức, số lượng phù giảm đi, lại còn không thể bổ sung đủ tinh thần, hoàn cảnh kia vừa khiến họ trưởng thành vừa hành bọn họ ra bã.
“Giáo Hoàng, anh thấy thế nào? Người của Phù Đường do chính tay tôi dạy dỗ đề đang đứng ở đây.” Nguyệt Linh đi đến trước mặt Thanh Vũ rồi hào hứng nói trong khi chỉ tay về phía hơn ba mươi người kia.
“Để ta xem nào, tinh thần của bọn họ đúng là mạnh hơn tu sĩ cùng cấp rất nhiều, khả năng quan sát cũng tăng lên đáng kể và sự phản xạ nâng cao hơn gấp hai ba lần, việc huấn luyện khắc khổ thật sự giúp bọn họ mạnh hơn.” Thanh Vũ từ tốn nói trong khi quan sát mọi người.
“Và ta thấy người có tiến bộ nhất ở đây chính là cô rồi, Nguyệt Linh.” Sau cùng, Thanh Vũ nhìn thẳng vào Nguyệt Linh rồi lên tiếng nói, giọng nói đinh ninh không để người khác nghi ngờ chút nào.
“Haha, không qua khỏi được ánh mắt sắc bén của Giáo Hoàng được mà.” Nguyệt Linh vui vẻ nói, sau đó một luồng linh áp phát ra từ cô làm mọi người ngạc nhiên.
“Nửa bước Tứ Dương kỳ?” Derek kinh ngạc thốt thành tiếng.
“Nguyệt Linh Đường Chủ đã mạnh vậy rồi sao?” Richard rung động trước áp lực do Nguyệt Linh tỏa ra, ngay cả những thành viên của Quân Đoàn Gaia cũng phải ngừng tay ít lâu để nhìn về Nguyệt Linh, vẻ mặt đủ loại màu sắc, từ kính trọng cho đến hâm mộ.
“Thành quả của cô khiến ta ngạc nhiên đấy.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.
Nguyệt Linh thuộc chủng tộc Thất Vĩ Thiên Hồ, việc tiến bộ một cách nhanh chóng là chuyện dễ hiểu thôi.
“Nguyệt Linh Đường Chủ, tôi có một món quà tặng cô nhân dịp cô trở về đây.” Vũ Hy di chuyển đến gần Nguyệt Linh, cậu ta vừa nói trong khi tay vừa cầm lấy một bộ giáp nhẹ màu trắng bạc thuần khiết, nó lấp lánh ánh sáng mỹ lệ nhưng không thiếu phần vững chắc, cứng cỏi chứng minh nó là một bộ giáp đặc biệt.
“Món quà này.” Nguyệt Linh sửng sốt nhìn Vũ Hy.
“Xin cô hãy nhận lấy.” Vũ Hy mỉm cười, nhẹ nhàng nói ra.
Ngay cả Nguyệt Linh cũng đứng người trước món quà của Vũ Hy đủ để thấy nó có giá trị lớn lao đến cỡ nào, bộ giáp này là pháp bảo phòng ngự cấp ba, lại đạt phẩm chất tuyệt phẩm, tu sĩ nửa bước Tứ Dương kỳ muốn phá vỡ nó cũng phải tốn nhiều công sức mới làm được.
“Cảm ơn Vũ Hy Đường Chủ, tôi sẽ ghi nhớ món quà đặc biệt của anh.” Nguyệt Linh đưa đôi tay thon gọn tinh xảo ra cầm lấy bộ giáp nhẹ, Vũ Hy bỏ ra nhiều tâm huyết vào bộ giáp nên nó vừa vặn với Nguyệt Linh, lại có một sự thẩm mỹ độc đáo theo vẻ đẹp rạng ngời, khác hẳn với khí chất của một nữ tướng trên chiến trường, bộ giáp này được thiết kế theo đúng như khí thế của một Đường Chủ của Phù Đường, vừa trang trọng vừa tươi tắn và đẹp đẽ.
“À mà, bộ giáp tuyệt vời này đã có tên gọi chưa?” Nguyệt Linh bỗng nhiên hỏi.
“Nó chưa được đặt tên, Nguyệt Linh Đường Chủ hãy cho nó một cái tên đi, cô là chủ nhân mới của nó mà.” Vũ Hy khẽ nói, vẻ mặt chờ mong nhìn Nguyệt Linh.
Một pháp bảo Vũ Hy ưng ý nhất trong bộ sưu tập do chính tay cậu chế tạo, vì Nguyệt Linh đã có một loại vũ khí Thánh Vật gọi là Luyện Phù Thánh Bút nên Vũ Hy chẳng tốn thời gian luyện chế vũ khí cho Nguyệt Linh làm gì, nên cậu chọn pháp bảo phòng ngự.
“Vậy thì tôi xin phép được gọi nó là Thiên Hồ Linh Giáp.” Nguyệt Linh nói với vẻ mặt thích thú.
“Một cái tên rất hay.” Vũ Hy mỉm cười gật đầu.
“Mọi người hãy trợ giúp Quân Đoàn Gaia đánh đuổi lũ quái vật nào.” Nguyệt Linh cao giọng ra lệnh cho người của Phù Đường.
“Vâng, Nguyệt Linh Đường Chủ!!” Đám người phấn khởi đáp lại và nhanh chóng tham dự vào vòng chiến của Quân Đoàn Gaia, hơn trăm lá phù chói lóa phủ đầy bầu trời, có lá phù hiển hóa ra các đòn pháp thuật đủ hệ nghiền nát quái thú, có lá phù bộc phát ra ánh sáng lóa mắt bảo vệ người của Quân Đoàn Gaia, giúp bọn họ gia tăng sức mạnh và nhanh nhẹn, thậm chí là lực tấn công.
Phù Đường dưới sự dẫn dắt cực kỳ nghiêm túc cũng như tận tâm của Nguyệt Linh – một Thất Vĩ Thiên Hồ với kinh nghiệm sinh tồn trong hoàn cảnh huyết tinh dày dặn nhất của Giáo Đình, cô ấy dành trọn hơn hai mươi năm cuộc đời trong rừng sâu, ai lại so sánh được với Nguyệt Linh chứ?
Vì thế, người của Phù Đường ăn nhiều đau khổ. Bài tập do Nguyệt Linh đưa ra cho bọn họ rất khó khăn, một số người đã mang lòng kính sợ Nguyệt Linh, nhưng cũng tặng cho cô ấy một sự kính trọng cao.
Từ một Phù Sư vừa mới bước vào Phù Sư một sao nhỏ nhoi cho đến thành tích hiện tại, đó là một quá trình, một cột mốc quan trọng đối với cuộc đời của bọn họ, và có lẽ ngay cả khi hàng ngàn, hàng chục ngàn năm sau, bọn họ vẫn còn nhớ như in ký ức tại Huyễn Linh Chiến Trường cùng một Đường Chủ trẻ tuổi, tốt bụng và sự khắc khe khiến họ ấm lòng.
Richard nhìn cảnh tượng đó vào mắt, khóe miệng ông co giật nhìn Nguyệt Linh, cô ấy vẫn hồn nhiên cười tươi tắn nói chuyện với Lâm Phong, bỏ mặc cả đám người của Phù Đường tự tung tự tác.
“Hình như chúng ta không cần bọn họ giúp đỡ thì phải.” Derek cười khổ một tiếng.
“Đúng là như thế.” Richard nghiêm giọng gật đầu nhưng hết cách rồi, thôi thì để Quân Đoàn Gia nghỉ ngơi lấy lại sức và chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.
“Dừng bắn pháo hoa hương đi.” Richard đưa tay lên cao ra lệnh cho vài thành viên phụ trách công việc hấp dẫn quái vật.
“Vâng!” Bọn họ liền chấp hành mệnh lệnh.
“Anh Lâm Phong, tôi không thể đi cùng anh đến Trúc Cơ Cốc được rồi.” Nguyệt Linh chán nản nói với Lâm Phong.
“Không sao, Nguyệt Linh Đường Chủ bận nhiều công việc ở Giáo Đình, chuyện đó quan trọng hơn Trúc Cơ Cốc nhiều.” Lâm Phong nhẹ giọng nói ra, xưng hô hơi xa cách với Nguyệt Linh.
Không như lúc ban đầu, Lâm Phong làm sao dám thân thiết với Nguyệt Linh – Đường Chủ của Phù Đường, sau này giữ một vị trí Hồng Y Giáo Chủ cao quý, một Thánh Sứ chẳng có gì nổi bật như Lâm Phong làm sao đặt bản thân ngang hàng với Nguyệt Linh được chứ?
Có thể Nguyệt Linh không quan tâm mấy việc nhỏ nhoi này nhưng Lâm Phong lại chú trọng nó.
Nhận thấy sợi dây liên kết giữa hai người đang giãn dần, Nguyệt Linh cố kéo quan hệ với Lâm Phong, nhưng đáng tiếc, Lâm Phong rất cứng đầu, hơn nữa, Lâm Phong còn có một sứ mệnh mà cậu bắt buộc phải thực hiện, cậu sẽ không để người vô tội nào bị ảnh hưởng bởi sứ mệnh đó.
Báo thù cho gia tộc!
Lâm Phong càng quyết tâm hơn khi nhìn thấy nét mặt lo lắng của Nguyệt Linh, một cô gái yêu tộc mà Lâm Phong gặp lần đầu trong cuộc đời, lại còn cứu cô ta rồi đưa về Giáo Đình, du ngoạn ở động phủ của Sơn Đồng, cùng nhau tu luyện ở Thánh Điện…
Lâm Phong làm sao nhẫn tâm đến mức kéo Nguyệt Linh, hay cả Giáo Hoàng và Giáo Đình vào chính chuyện riêng của cậu ấy chứ?
Thế nên, Lâm Phong chủ động xa cách mọi người, với một nội tâm kiên định như bàn thạch, Lâm Phong nhất định sẽ giữ vững lập trường đó. So với Lâm Kỳ Vân thì Lâm Phong trực tiếp thấy rõ cái chết của những người trong gia tộc, bọn họ vẫn kiên cường chiến đấu dù đối mặt loại tu sĩ cường đại hơn, để rồi, cái bọn họ cứu được, cái mà hơn mấy chục ngàn tộc nhân giành lấy từ cõi chết là sinh mạng của Lâm Phong.
Đôi khi, Lâm Phong không hiểu tại sao bọn họ lại ngu ngốc đến mức cứu một kẻ vô dụng như bản thân cậu ấy chứ?
Khuôn mặt mỉm cười hiền hòa trước khi chết của cha mẹ, của cô chú, của nhiều người nữa Lâm Phong mà thậm chí Lâm Phong còn không nhớ rõ tên của họ, điều đó khiến Lâm Phong tự đặt bản thân vào một căn phòng kín, một căn phòng chứa đầy máu tươi và hận thù.
…
Mọi người lần lượt về đến bức tường thành ở trên phòng tuyến của Quân Đoàn Gaia.
Bao gồm Liễu Sơ Tinh, một cô gái luôn chú ý quan tâm đến tất cả mọi việc ở xung quanh, cũng là người nhận ra sự tồn tại thần bí của Hồng Y Giáo Chủ Ngọc Trang, kế đến là Trần Minh Nguyệt, một Thành Chủ tự lĩnh ngộ ý cảnh riêng biệt và sáng tạo ra thần thông kinh người, Trần Liễu ấn tượng với thần thông Vô Tận Nhân Sinh cực kỳ huyền ảo, Triệu Thiên Ánh – một trong những bông hoa xinh đẹp nhưng lại “có độc” nguy hiểm nhất của Giáo Đình.
Hư Minh, Băng Tu, Không Tinh cùng đi với nhau, vẻ mặt bọn họ rất thoải mái và luôn miệng cười nói với mọi người xung quanh.
Vinh Mộc, Hạ Dương, Liên Sử Hiền, cùng năm sáu Thành Chủ ở Không Vũ quốc vừa mới đến Hành Tinh Gaia, bọn họ cũng bị kéo vào để huấn luyện, kết quả khiến họ cảm thấy may mắn vì tham gia vào đây, mỗi người tỏa ra linh áp không kém gì tu sĩ Tam Dương hậu kỳ.
Lilith, Linda, Tina, ba cô gái là người dân của Hành Tinh Gaia, ba người họ được đồn rằng là những người không nên đắc tội trong Giáo Đình, một Lilith thần bí nguy hiểm đến lạ thường, một Linda luôn cằn nhằn về mọi thứ nhưng rất coi trọng tình bạn, một Tina mềm yếu về tính cách nhưng cô ấy sẽ kiên cường vào đúng lúc cần thiết.
Sự xuất hiện của bọn họ khiến toàn bộ người ở đây chú ý, vì chẳng một ai cảm nhận được thực lực của ba người, bọn họ cứ như một vùng tối không thể bị chiếu sáng vậy.
“Xin chào, ba cô khỏe chứ?” Thanh Vũ cười ôn hòa.
“Vẫn khỏe như thường, anh lại định có ý đồ gì với chúng tôi à?” Linda là người trả lời, ánh mắt liếc nhìn Thanh Vũ, cô ấy rất đề phòng Thanh Vũ vì những chuyện khi trước, Lilith đã đặt bản thân vào nguy hiểm vì Thanh Vũ, và với tư cách một người thân chí giao của Lilith, Linda không thể đứng trơ mắt ra nhìn chuyện đó xảy ra một lần nữa.
“Linda.” Tina dùng tay véo hai má hồng của Linda để ngăn Linda nói ra những điều không hay tiếp.
“Chúng tôi rất khỏe và sẵn sàng cho những nhiệm vụ tiếp theo.” Lilith thì trả lời Thanh Vũ bằng giọng nó tự nhiên.
“Tôi cũng nhìn ra được, mọi người đều đủ thực lực để có thể đương đầu với nhiệm vụ kế tiếp.” Thanh Vũ ngưng trọng nói ra, người khác chưa đủ khả năng cảm nhận thực lực của Lilith nhưng Thanh Vũ lại biết rõ một ít, Lilith đang tỏa ra một sức mạnh kỳ diệu thay đổi nhận thức của mọi người, ít nhất thì Thanh Vũ cũng bị ảnh hưởng, chứng tỏ Lilith còn mạnh hơn cả Thanh Vũ, Linda cũng không kém cạnh chút nào, còn Tina thì vừa đột phá Tam Dương đỉnh phong, khuôn mặt vẫn đáng yêu, thuộc tuýp người sống chân thành.
“Là nhiệm vụ gì vậy? Cho chúng tôi tham gia với!!” Đột nhiên, có tiếng người con gái vọng đến từ phía xa, còn có tiếng động nặng nề như một người khổng lồ đang bước đi trên mặt đất vậy.
“Đó là quái vật cấp bốn?” Vương Tinh ngây người nhìn một con Kỳ Nhông Tím khổng lồ, dài hơn một trăm mét, cái lưỡi lớn cứ đưa ra, thụt vào trong miệng nhìn cực kỳ đáng sợ, còn nữa, Vương Tinh nhìn thấy thêm một người đang đứng trên đầu của Kỳ Nhông Tím.
“Lý Quỳnh Chi?” Thanh Vũ há to cái miệng, còn đôi mắt thì trừng lên nhìn.
“Tuần Thú Đường, Đường Chủ, Lý Quỳnh Chi?” Richard kinh hãi nhìn Lý Quỳnh Chi, hình như con Kỳ Nhông Tím kia là thú sủng của cô ấy.
“Gâu!” Đại Cẩu kêu lên một tiếng đáng thương để mọi người chú ý đến sự tồn tại của mình, cái thằng Kỳ Nhông Tím này có gì hay ho chứ? Chẳng phải là nó đã bị Đại Cẩu đập cho một trận tơi bời sao? Vậy thì tại sao mọi người lại toàn nhìn Kỳ Nhông Tím?
Điều này dẫn đến Đại Cẩu có cái nhìn bất thiện về Kỳ Nhông Tím, còn Kỳ Nhông Tím thì nơm nớp lo sợ người đang đứng trên đỉnh đầu nó, Tuần Thú Thánh Bổng quá quyền năng, đứng trước sức mạnh không thể chống lại kia, Kỳ Nhông Tím tưởng chừng bản thân là một hạt cát giữa sa mạc, tùy ý bị thổi bay.
“Số quà cuối cùng này vừa đủ để tặng cho bọn họ.” Vũ Hy thì nghĩ thầm ở trong lòng, không quan tâm đến mọi việc xung quanh cho lắm. Ai cũng nhận được một phần quà từ Vũ Hy, người quan trọng thì nhận pháp bảo phẩm chất tuyệt phẩm, người ít quan trọng hơn thì nhận pháp bảo cấp ba vừa ý với bọn họ.
“Nhiệm vụ tiếp theo của Giáo Đình là đúc Thánh Thổ!” Thanh Vũ thu lại biểu tình mất khống chế của mình, sau đó hắn nói một cách chậm rãi với nét mặt nghiêm túc.
----
Chúc mọi người có một Trung Thu yên lành, hạnh phúc, sum vầy, vui vẻ ở bên cạnh gia đình và người thân ^^!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...