Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Quang Minh Phù chiếm trọn một khoảng trời, tia sáng chiếu xuyên qua cả những cánh rừng đen tối, bao phủ một vùng đất khổng lồ có đầy các loài sinh vật lạ kỳ.

Ở một vùng đất nào đó trong Huyễn Linh Chiến Trường, cơn gió hội tụ thành một cơn bão vô hình cuốn phăng mọi thứ, lưỡi dao gió bắn ra như mưa rào nặng hạt xé nát tất cả những gì ở gần cơn bão đó.

Ầm! Ầm! Ầm!

Cơn bão bắt nguồn từ mặt đất, xông thẳng lên trời cao, nó như thể một mũi khoan đâm sâu xuống lòng đất, thể hiện ra thứ uy lực kinh khủng của thiên nhiên vĩ đại, khi cơn bão điên cuồng này đi qua, để lại một con đường bị xé toạc thành một hố sâu kéo dài tới cuối, cảnh vật hoang tàn.

“Bạo Phong Quyển!” Lâm Phong hơi nhấc mí mắt lên nhìn cơn bão điên loạn đó, cậu ta đang đứng ở trên một ngọn cây không có lá, vùng đất khá kỳ lạ, toàn những loài vật thực không mọc lá, chỉ có một ngọn cây và vô số cành chĩa thẳng ra từ thân cây.

“Càng đi vào sâu hơn vùng Phong Địa này thì càng gặp thêm nhiều Bạo Phong Quyển, chúng quá mạnh mẽ, mình không thể nào sống sót được nếu bị rơi vào cơn bão gió đó.” Lâm Phong bình tĩnh nói ra, hai con ngươi hiện lên vẻ kiêng kỵ.

Vùng đất mà cậu ta chọn để luyện tập rất đặc biệt, nó là một dãy không gian kỳ lạ toàn những cơn gió thất thường, có mạnh mẽ đáng sợ, có nhu hòa yếu ớt, không một ai có thể tiên đoán được rằng liệu bọn họ sẽ gặp loại gió gì tiếp theo.

Không những thế, vùng đất kỳ lạ này còn là một địa điểm hấp dẫn các loài sinh vật ưa thích hệ phong, thiên phú của chúng nghiêng về điều khiển gió và tốc độ.

Một nơi lý tưởng dành cho một kẻ sở hữu Phong Lực Chi Thể giống như Lâm Phong.

Xẹt!

Bỗng dưng, một lưỡi dao gió không máu bắn tới từ một nơi nào đó cách Lâm Phong không xa, nó chém đứt gọn thân cây gỗ lớn bán kính ba mét như cắt một thứ gì đó hết sức mềm mại, loại thân gỗ cứng rắn giống như một miếng đậu hũ trước lưỡi dao gió kia.

Ầm!

Cây thân gỗ không lá ngã xuống mặt đất rồi tạo ra một tiếng động trầm trọng, Lâm Phong vẫn bình tĩnh đứng ở trên không khí, các cơn gió vô hình đang bao phủ cậu ta, theo như vẻ mặt của Lâm Phong hiện giờ thì cậu ta đang ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

“Không ngờ loài Phong Sư Ma Điểu các ngươi lại thù dai đến vậy.” Lâm Phong nhẹ nhàng nói trong khi nhìn về một hướng khác.


Vù! Vù! Vù!

Cùng lúc đó, tiếng nói của Lâm Phong vừa dứt thì tiếng đập cánh dồn dập vang lên, một bầy chim lạ với thân thể lớn cỡ mười mét, đầu giống như loài sư tử có bờm màu đen, hai con mắt màu đỏ đậm khát máu trong khi nhìn vào Lâm Phong, rõ ràng là Lâm Phong trở thành một mục tiêu gọi là con mồi trong mắt của bọn Phong Sư Ma Điểu.

Số lượng của chúng lên tới năm mươi con, mỗi một con đều tản mát ra linh áp bằng tu sĩ Tam Dương sơ kỳ, con dẫn đầu còn là một cá thể đặc biệt có thiên phú một sao, cảnh giới lại còn là Tam Dương trung kỳ.

Quả là một đội quái điểu mạnh mẽ dư sức quét ngang toàn bộ thế lực một sao.

Ầm!

Bọn chúng vừa rút ngắn khoảng cách với Lâm Phong thì đột nhiên tia sáng chói lóa của Quang Minh Phù xuất hiện, Lâm Phong lập tức bỏ qua sự tồn tại của bọn Phong Sư Ma Điểu, cậu ta cau mày nhìn về phía Quang Minh Phù.

“Giáo Hoàng muốn lên đường rồi sao?”

“Cũng đúng thôi, mình dừng lại ở cảnh giới Nhị Dương đỉnh phong đã quá lâu rồi, nếu kéo dài thêm nữa thì mình không thể áp chế được linh lực đang căng phồng ở trong cơ thể, chỉ còn cách đột phá lên cảnh giới cao hơn.” Lâm Phong trầm tư lên tiếng mà không hề nhìn thấy đám Phong Sư Ma Điểu đã dàn ra thành một trận hình săn mồi, bằng một ánh mắt lạnh lẽo, bọn chúng vỗ cánh mạnh hết sức, tạo ra hàng trăm lưỡi dao gió tấn công Lâm Phong.

“Ta chỉ lấy một Phong Sư Ma Điểu Quả của các ngươi mà thôi, có cần phải thù dai vậy không?” Lâm Phong thản nhiên liếc nhìn đám Phong Sư Ma Điều, vẻ mặt bình tĩnh tự tại, chưa hề để đòn công kích của bọn chúng là một chuyện to tác gì.

Phong Sư Ma Điều Quả là một loại dược liệu hiếm có thuộc hệ phong, Lâm Phong đã từng lẻn vào tổ chim của bọn Phong Sư Ma Điểu, cái tổ kia cực kỳ lớn, đường kính chừng ba trăm mét và nằm ở trên hàng chục ngàn cây kỳ lạ, thân của loài cây đó cứ kéo dãn ngang trông như một loài rắn nào đó, và Phong Sư Ma Điểu Quả là trái cây của loài cây kỳ lạ kia, nó còn là một nguồn thức ăn của bọn quái điểu.



Lâm Phong vì thu thập số linh dược khác lạ về cho Luyện Đan Đường, Linh Dược Đường nghiên cứu nên cậu ta ngắt lấy một trái nằm ở trên cái tổ khổng lồ, bọn quái điểu này bỏ cả đống quả kia ở một chỗ, coi như đó là nhà kho của chúng, vất vả lắm thì Lâm Phong mới thành công, nhưng cậu ta bị bọn Phong Sư Ma Điểu phát hiện và truy sát gần một trăm ngày đêm.

“Chân – Siêu Cấp Phong Nhận!” Rốt cuộc Lâm Phong cũng bắt đầu nghiêm túc, tay cậu ta kết ấn với tốc độ chóng mặt, một cái ấn quyết lập lòe một ngọn gió vô hình lớn lao, sau cùng Lâm Phong dùng một tay nhấn tới bọn Phong Sư Ma Điểu!


Vù!

Đây là thần thông do Lâm Phong sáng tạo ra nhờ vào Phong Lực Chi Thể kết hợp với linh lực hệ Quang và kỹ năng bá đạo của Thánh Kỵ Sĩ. Năng lực của Phong Lực Chi Thể cực kỳ đơn giản, Lâm Phong có thể tạo ra những cơn gió ngang bằng với một đòn tấn công toàn lực của cậu ta, nhưng theo đó thì thể lực và linh lực của cậu ấy cũng suy giảm nhanh chóng.

Quang pháp tắc giúp Lâm phong trụ lâu hơn ở trên chiến trường, còn kỹ năng của Thánh Kỵ Sĩ thì giống như được tạo ra cho Lâm Phong xài vậy, vừa sử dụng thì lực chiến của Lâm Phong tăng một cách đáng kinh ngạc, thậm chí nhờ vào đó, Lâm Phong còn tận tay giết chết một Tà Đồ cảnh giới Tam Dương trung kỳ.

Trải qua mấy trăm ngày đau khổ rèn luyện bản thân, Lâm Phong dần hoàn thiện Siêu Cấp Phong Nhận, thành quả đó không đùa được đâu!

Ầm!

Siêu Cấp Phong Nhấn xuất hiện và xoay tròn như một cơn lốc xoáy lớn nằm ngang, nó còn hút luôn cả linh lực ở xung quanh để tăng cao thêm thứ năng lượng hủy diệt, Siêu Cấp Phong Nhân to cỡ bốn mươi mét, nó nghiền nát mấy đòn công kích của Phong Sư Ma Điều rồi nhấn chìm chúng vào cơn lốc xoáy nguy hiểm.

Ầm! Ầm! Ầm!

Đám Phong Sư Ma Điểu không hề từ bỏ ý chí chiến đấu, bọn chúng mạnh bạo tấn công nhằm thoát khỏi vòng xoáy không màu, nhưng tất cả những gì chúng làm điều vô ích, thân thể chúng bị xé nát ra thành nhiều mảnh rồi rơi vãi ở trên mặt đất, một ít loài quái vật ở dưới lòng đất liền nhân cơ hội này ăn một bữa no say.

Ngay cả quái điểu cảnh giới Tam Dương trung kỳ cũng không thoát khỏi cái chết!

“Một phần hai linh lực và thể lực của mình đã biến mất sau khi sử dụng thần thông đó.” Lâm Phong cười khổ một tiếng, nhưng khuôn mặt của cậu ta thì hiện lên sự hài lòng về kết quả mà cậu ta vừa đạt được, dù bọn quái điểu không bằng tu sĩ cùng cấp nhưng cũng là một đối thủ khó nhằn, giết sạch chúng trong một đòn pháp thuật là kết quả tốt.

“Mình cũng nên trở về thôi, sớm ngày đột phá Tam Dương kỳ, sớm ngày đạt được loại sức mạnh kia, khi đó, mình muốn nhấn chìm bọn chúng trong biển máu…”

Giọng nói nhỏ nhẹ tan biến ở giữa không gian, Lâm Phong biến thành một tia sáng màu trắng bay khỏi Phong Địa, giống như một chiếc bóng vô hình vô chất, tựa như một cơn gió nhẹ thổi qua rồi mất hút vào hư vô, hình bóng của Lâm Phong dần biến mất ở Phong Địa.


Đồng thời, ở những vùng đất kỳ diệu khác trong Huyễn Linh Chiến Trường, những bóng người vốn dĩ đang miệt mài luyện tập đều ngừng tay lại, bọn họ ngắm nhìn khoảng không ở giữa trời cao kia, Quang Minh Phù nở rộ như một đóa hoa Mặt Trời tuyệt mỹ, và nó cũng là một hiệu lệnh triệu tập bọn họ.

Tại Thạch Động, một bóng người cao cỡ ba mét, với một bộ lông màu trắng tinh khiết, bóng người kia là một tộc nhân của Hắc Viên tộc, và cũng sỡ hữu dòng máu Thánh Viên tộc cao quý, đó là Hắc Tinh, một Tộc Trưởng được một trăm ngàn Hắc Viên sùng bái vì sức mạnh, công nhận Hắc Tinh là cường giả mạnh nhất của Giáo Đình, hơn cả Hắc Ni Tộc Trưởng của dòng chính.

Hắc Tinh phóng người lên cao, vượt qua muôn trùng người đá đang vây công hắn, đang lơ lửng ở không trung, ánh mắt Hắc Tinh lóe lên một cách mãnh liệt, một quyền giáng xuống về phía dưới kia, kèm theo đó là một tiếng quát:

“Thánh Viên Thông Linh Quyền!”

Vù!

Hư ảnh Linh của Thánh Viên tộc bỗng nhiên hiện ở sau lưng Tiểu Hắc, một bóng hình cao lớn không cách nào hình dung, cao ở thể hình và còn cả về khí chất cao thượng khiến kẻ khác chẳng dám khinh nhờn.

Bóng dáng ảo này xuất hiện chưa đến một giây rồi biến mất, tuy vậy, Linh tiếp thêm sức mạnh cho Tiểu Hắc, một quyền toàn lực, một đòn tấn công mạnh nhất mà Tiểu Hắc có thể đánh được ở bấy giờ.

Ầm!

Không có quyền ảnh, không có một ánh sáng rực rỡ gì, chỉ thuần túy là một mảng không gian đang vặn vẹo, hơn một trăm Thạch Nhân Ngũ Sắc cảnh giới Tam Dương kỳ trở lên đột nhiên biến thành bụi phấn.

“Mình đặt một bước chân vào tầng thứ Đoán Linh của Thánh Viên Thông Linh Quyền, sức mạnh của tổ tiên quá vĩ ngạn và bá tuyệt, mình còn phải cố gắng hơn nhiều để không làm xấu uy danh của tổ tiên gầy dựng.” Tiểu Hắc than nhẹ một tiếng rồi quay đầu rời khỏi Thạch Động.

Ở cách Thạch Động khá xa, một vài người đang cưỡi một bầy sói xám lông dài, có cả Đại Cẩu và Trâu Lửa nữa, bọn họ đang tổ chức chiến dịch vây quét một loài quái vật đáng sợ và lớn một cách đồ sộ.

Đó chính là một con Kỳ Nhông Tím, nó dài hơn cả một trăm mét và cao khoảng chừng ba mươi lăm mét, toàn thân được bảo vệ bên trong lớp da màu tím rịm, đôi mắt của nó thì linh động rất nhiều, nó thường hay săn một ít tổ côn trùng để lắp đầy cái bụng cồn cào, nó không có năng lực gì nổi trội ngoài một thân thể cứng còn hơn sắt thép tinh luyện.

Người đang dẫn đầu bầy sói là Lý Quỳnh Chi – Đường Chủ của Tuần Thú Đường, Không Huy, cùng một ít thành viên quan trọng ở Luyện Khí Đường, bọn họ tham gia vào quản lý hoạt động của bầy sói xám tại Huyễn Linh Chiến Trường, phụ giúp Không Huy.

Còn Lý Quỳnh Chi tham gia vào lịch trình luyện tập của Thanh Vũ nên nán lại thế giới này khoảng hai trăm ngày, cảnh giới cũng đạt tới Tam Dương hậu kỳ, gần đột phá Tam Dương đỉnh phong, cô ấy vừa ra lệnh cho bầy sói tấn công vào đủ phương hướng quanh con Kỳ Nhông Tím vừa cầm một cây côn lớn dài hai mét rưỡi.

Đó là một Thánh Vật đại diện cho quyền uy lớn lao, Tuần Thú Thánh Bỗng.

“Hừ! Cho dù ngươi là một sinh vật ảo thì ta cũng muốn thuần phục ngươi trở thành thú cưng!” Lý Quỳnh Chi mạnh dạn nói, tư thái hùng hổ không giống như một cô thiếu nữ còn đang ở tuổi thanh xuân tươi đẹp, ngay cả Không Huy và những người khác cũng nghe được nhưng họ lại quay đầu ngó lơ, không nói một câu bàn tán nào vì ai cũng sợ sệt khi nhìn vào Lý Quỳnh Chi.


“Gâu!” Đại Cẩu thì sủa to một tiếng biểu thị sự thích thú của nó, có bốn mươi sói xám lông dài đang được huấn luyện đặc biệt ở Huyễn Linh Chiến Trường, và kết quả đạt được khiến Đại Cẩu vui mừng đến muốn khóc.

“Ụm bò!” Trâu Lửa trưởng thành hơn sau hai trăm ngày, giờ thì nó đã có thể kêu trọn vẹn tiếng của loài trâu rồi, nhờ vào sự tiến hóa nghiêng về phía yêu tộc nên trí thông minh của Trâu Lửa hơn hẳn bầy sói xám, nó không đồng ý cho một ai ngồi trên nó hết, đương nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ mà.

“Phun lửa nó đi Trâu Lửa, ta tin tưởng vào ngươi, biến nó thành món Kỳ Nhông nướng đi!” Không Huy vừa vẫy tay vừa cười nói lớn, vì cậu ấy đang ngồi trên Trâu Lửa, lâu lâu Không Huy lại lấy ra một ít dược liệu hệ hỏa cho Trâu Lửa ăn, coi như phí dụng ngồi xe trên chuyến hành trình đầy rẫy sự nguy hiểm và mang đến một cảm giác mạnh khó quên.

Ầm!

Ầm!

Cả đám cùng tấn công Kỳ Nhông Tím, bầy sói cứ chạy quanh thân thể khiến Kỳ Nhông Tím rối loạn, thân thể quá khổ làm nó không di chuyển thoải mái theo ý muốn được và cơ thể bắt đầu bị thương, nó cũng tấn công đáp trả quyết liệt và giết chết một ít sói xám lông dài, đánh bay Trâu Lửa làm Không Huy lộn nhào vài vòng rồi đập cái mặt lên đất cát.

Ầm!

Cuối cùng, Kỳ Nhông Tím không chịu nổi nữa, nó nghĩ đến chạy trốn và nhấc chân khổng lồ lên để chạy về một hướng, đánh bay mọi thứ dám cản đường nó, tuy nhiên, Đại Cẩu với một năng lực tiến hóa hệ phong, cảnh giới lại còn là nửa bước Tứ Dương kỳ, Đại Cẩu tìm thấy điểm yếu của Kỳ Nhông Tím, một vết thương sâu chưa lành, thế là Đại Cẩu đạp mạnh lên mặt đất rồi phóng đi tựa một tia chớp màu xám, nháy mắt liền đụng trúng Kỳ Nhông Tím khiến nó lăn mấy vòng, máu tươi chảy ra ồ ạt, hơi thở yếu dần đi.

“Gâu!” Đại Cẩu ngẩng đầu lên cao kêu một tiếng kiêu ngạo sau đòn tấn công quyết định kia, mấy chục sói xám cũng đưa đầu lên hú dài ăn mừng chiến thắng.

“Tuần Thú Thánh Bổng!” Còn Lý Quỳnh Chi thì trực tiếp rất nhiều, cô ta bay lên trời cao, cầm cây côn dài đã biến lớn đập từ trên cao xuống đầu của Kỳ Nhông Tím làm nó đờ người ra, có hàng chục ngôi sao đang chạy quanh đầu nó.

Mọi thứ kết thúc bằng việc Lý Quỳnh Chi bắt được một con thú cưng quá ngầu, Không Huy thì nuốt một ngụm nước bọt vì ghen tỵ với Lý Quỳnh Chi, những người khác vỗ tay chúc mừng.

“Chúng ta về thôi.” Lý Quỳnh Chi đứng trên đầu con Kỳ Nhông Tím rồi lên tiếng nói ra.

“Gâu!” Đai Cẩu hào hứng kêu lên vì Lý Quỳnh Chi không chọn nó làm tọa kỵ nữa, xui xẻo cho con Kỳ Nhông Tím rồi! Tháng ngày đen tối vừa ấn định sự kết thúc, Đại Cẩu hay các sói xám khác đều thoải mái, nhìn Kỳ Nhông Tím cũng thuận mắt hơn nhiều.

“Ụm bò!” Trâu Lửa đạp bay Không Huy vì cậu ta đang định leo lên thân nó ngồi, tiếp theo, Trâu Lửa liền vội vàng đi theo sau đoàn người trở về.

“Chờ tôi với, đừng bỏ tôi ở lại đây mà!” Không Huy lồm cồm bò dậy, cậu ta hoảng sợ nói lớn trong khi chạy thục mạng để đuổi theo. Nói giỡn, ở đây một giây nữa thôi thì Không Huy sẽ nhận được một chiếc vé bay thẳng về thế giới thật ở Huyễn Linh Chiến Trường, và ai sẽ làm chuyện đó ngoài một ít con côn trùng ẩn nấp dưới lòng đất đang dòm ngó trận chiến từ đầu cho đến giờ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui