“Cô là chị gái của Lâm Phong?” Thanh Vũ lập tức thốt ra thành tiếng.
“Đúng vậy.” Lâm Kỳ Vân gật đầu nhẹ.
“Phong Lực Chi Thể là một loại thể chất đặc trưng của Lâm gia, chỉ người những mang dòng máu thuần khiết mới có được nó.”
“Theo như lời anh nói vì Lâm Phong cũng có Phong Lực Chi Thể, vậy thì chuyện này không sai vào đâu được.”
Kỳ Vân nói xong, cô trông thấy vẻ mặt tỏ ra sự suy tư sâu sắc của Thanh Vũ, giống như Thanh Vũ không bao giờ nghe đến việc Lâm Phong có một người chị ruột và cả những gì liên quan đến Phong Lực Chi Thể.
“Có thật là người tên Lâm Phong sở hữu Phong Lực Chi Thể không?” Lâm Kỳ Vân hỏi lại, ánh mắt hơi lo lắng.
Người cô luôn tìm kiếm bấy lâu là đứa em trai của cô, cô phải trải qua rất nhiều trận chiến sinh tử mới đặt chân lên được vùng đất cách xa Lâm gia, thông qua đó cô cũng điều tra được thông tin bí ẩn về Huyết Dạ - một biệt danh mà người đời dành cho sự diệt vong của Lâm gia.
Huyết Dạ - một đêm của máu!
Nghe nói, đêm kia phát sinh một trận đại chiến kinh thiên động địa!
Đánh vỡ ba phần mười Hoàng Thành, xác chết nằm la liệt ở ngoài đường, mùi máu tanh nồng lan tỏa bao trùm mọi ngõ ngách của một tòa thành rộng lớn hơn Vương Thành của Không Vũ quốc gấp hàng nghìn lần.
Lần kia, mấy chục gia tộc nắm quyền ở Hoàng Thành, người làm việc cho Hoàng Tộc đều phải tham dự vào, hàng trăm đại trận bao phủ thiên không, khóa chặt toàn bộ không gian của Hoàng Thành, tu sĩ đại năng thoát ẩn thoát hiện ở trên trời cao, đưa đôi mắt lạnh nhìn xuống chúng sinh, không để cho Lâm gia một cơ hội sống sót hay chạy trốn nào.
Đêm kia, một đêm rất kinh hoàng đối với nhiều người chứng kiến cảnh tượng đó, hàng chục ngàn tu sĩ Nguyên Anh kỳ bị đánh thành bọt máu, Hòa Thần Đại Tôn cũng ẩn nấp không dám tham dự vào, đại trận cấp năm, cấp sáu cứ nổ tung tựa các viên pháo hoa rực rỡ, nghe đồn, người đứng đầu Hoàng Triều kia cũng xuất thủ rồi lấy đi một bảo vật từ Lâm gia.
Và một thông tin truyền ra theo đêm đó, đứa con trai trưởng của Lâm gia trốn thoát, ở trong sự bảo vệ của rất nhiều tộc nhân của Lâm gia, giết ra một con đường máu, cuối cùng, rất nhiều tu sĩ tự bạo ngăn cản đám đại năng kinh thiên, chiến đấu kéo dài hàng trăm ngàn km, thây xác, vũng máu tươi đỏ ngòm chứa đựng oán khí không cam lòng cùng một sự phẫn nộ cứ xuất hiện liên miên…
Vừa nhận được tin tức từ Lâm gia, Lâm Kỳ Vân liền chuẩn bị rời khỏi nơi ở, được rất nhiều người giúp đỡ, có người còn gặp nạn vì cứu cô, sau cùng, để lại một đống hỗn loạn ở Hoàng Triều, ngay cả sư phụ của Lâm Kỳ Vân cũng trọng thương, đến nay chưa hề có tin nào nữa.
Lâm Kỳ Vân đi vào cuộc hành trình không có tương lai, và giờ thì mọi thứ cô bỏ ra đều đã được đền đáp, Lâm Phong còn sống chính là món quà tuyệt vời nhất sau những tháng ngày mệt mỏi điên cuồng kia.
“Đúng vậy, khí chất của cô và Lâm Phong rất giống nhau, và thể chất cũng vậy, tôi xác định rằng Lâm Phong sở hữu Phong Lực Chi Thể, cậu ta đánh thức thể chất đó sau khi tu luyện Quang Minh Thánh Điển.” Thanh Vũ bình thản gật đầu nói, hắn đang suy nghĩ tại sao Lâm Phong lại trở thành một con người khác, và tại sao cậu ta lại nỗ lực vào tu luyện bất kể ngày đêm.
Và còn có một chuyện nữa, Thanh Vũ biết tất cả về Lâm Phong, cậu ta là một đứa trẻ lớn lên tại ngôi làng, các dân làng có thể làm chứng điều đó, vậy thì tại sao Lâm Phong lại có một người chị gái là tu sĩ?
Có rất nhiều câu hỏi hiện ra ở trong đầu Thanh Vũ ở giờ phút này.
“Lâm Phong không kể cho anh về Lâm gia sao?” Lâm Kỳ Vân cau mày hỏi, lúc chuyện đau lòng kia xảy ra thì Lâm Phong cũng được năm sáu tuổi, giờ cậu ta gần hai mươi tuổi rồi.
Lâm Kỳ Vân tin chắc rằng Lâm Phong sẽ không bao giờ quên các ký ức đẫm máu.
“Tôi chưa bao giờ nghe về thân thế của Lâm Phong, về cô và cả Lâm gia nữa, cậu ta không nhắc tới chuyện đó.” Thanh Vũ lắc đầu trả lời.
“Cô có muốn gặp Lâm Phong không, tôi có thể dẫn cô đến gặp cậu ta ngay bây giờ.” Thanh Vũ cười hỏi.
Mặc dù Thanh Vũ biết Lâm Phong có chuyện giấu diếm mình nhưng Thanh Vũ chưa bao giờ muốn tìm hiểu về bí mật của một người mà họ chưa sẵn sàng nói cho người khác.
Như vậy ảnh hưởng rất lớn, Thanh Vũ là một Giáo Hoàng chứ không phải một người giữ trẻ! Hắn quan tâm nhiều người và giúp đỡ họ trong khả năng mà hắn có thể, tuy vậy, hắn không thể quan tâm chu đáo hết cho tất cả thành viên được.
Nếu có một thành viên mở lòng với Thanh Vũ và nói cho Thanh Vũ rằng họ đang gặp khó khăn gì thì Thanh Vũ sẵn sàng giúp đỡ tận tình.
Lâm Phong đã không làm việc đó!
Lâm Kỳ Vân lắng nghe Thanh Vũ nói xong, nét mặt cô hiện rõ một sự vui vẻ và chờ mong, tuy nhiên, chưa đầy ba giây sau, Kỳ Vân lại lắc đầu nói với âm thanh nhỏ nhẹ:
“Không cần, Quang Minh Giáo Đình rất tốt, tôi có thể thấy mục tiêu cao cả của Giáo Đình, nếu Lâm Phong đã trở thành một người của Giáo Đình thì chắc là cậu ta cũng có một cuộc sống tốt và hạnh phúc.”
“Thế nhưng, Lâm Phong là em trai của cô, tôi nghĩ cô nên đi gặp Lâm Phong thì hơn.” Thanh Vũ lên tiếng khuyên bảo.
“Vì cậu ấy chính là em trai của tôi, nên tôi mới không cần gặp lại cậu ấy làm gì.” Lâm Kỳ Vân mỉm cười, ẩn sâu trong đôi mắt kia là một vẻ hạnh phúc cay nồng.
Lâm Phong đang sống rất tốt, lại còn ở trong một Giáo Đình có đầy phẩm đức, Lâm Kỳ Vân nghĩ rằng cô không nên làm phiền cuộc sống của Lâm Phong làm gì.
Có vẻ như, Lâm Phong cũng nhớ rõ tất cả ký ức về Huyết Dạ, nhưng cậu ta lại không nói với bất cứ ai, đồng nghĩa rằng Lâm Phong muốn quên đi mối thù và sống vì chính bản thân của cậu ấy, Kỳ Vân tin tưởng lúc mọi người cố gắng cứu Lâm Phong, cha, mẹ, người thân của cô, tất cả họ đều mong muốn Lâm Phong sống tốt.
Chẳng một người nào lại hi vọng Lâm Phong trở về và trả mối thù diệt tộc, vì hành động đó khác nào tự đi vào vực sâu của cái chết.
Ngay cả một Lâm gia hùng mạnh còn biến thành mây khói, một Lâm Phong thì làm được gì chứ?
Đôi khi, đó là ước muốn của những người trong Lâm gia, để lại một người nối dỗi, làm cho dòng máu của Lâm gia vẫn còn chảy, và hi vọng họ sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp, không dấn thân vào phân tranh tàn độc của tu sĩ.
Làm sao để Kỳ Vân có thể ác độc đến mức xóa bỏ cuộc sống hiện tại của Lâm Phong? Để cậu ta đi trả thù?
“Tại sao cô lại làm thế?” Thanh Vũ nhíu mày hỏi, âm thanh không hài lòng cho lắm. Kỳ Vân rất xúc động khi nghe đến Lâm Phong nhưng lại không muốn gặp đứa em trai?
Thanh Vũ không hiểu cách làm này của Kỳ Vân chút nào.
“Không vì lý do gì cả, và anh cũng đừng nói với Lâm Phong về sự tồn tại của tôi.” Kỳ Vân nhẹ nhàng nói, ánh mắt của cô trở nên cứng cỏi và kiên định, giống như cô vừa trút bỏ một tảng đá ở trong lòng.
“Xin phép anh, tôi phải đi trước.” Lâm Kỳ Vân nhẹ nhàng chào Thanh Vũ.
“Cô muốn đi cũng được, nhưng hãy lập lời thề rằng không nói với ai bất cứ chuyện gì mà cô trông thấy ở đây!” Thanh Vũ nghiêm túc lên tiếng, Lâm Kỳ Vân có chuyện gì đó khó nói và trốn tránh Lâm Phong, Thanh Vũ tuy rất muốn hai người gặp nhau nhưng chuyện quan trọng hơn thì phải giải quyết trước.
“Cũng được thôi.” Lâm Kỳ Vân cười gật đầu, nhưng sau đó cô lại nói thêm một câu nữa.
“Anh cũng phải thề là không bao giờ nói cho Lâm Phong về tôi.”
Thanh Vũ trầm ngâm nhìn Lâm Kỳ Vân, hắn nhận ra bản thân vừa bị Kỳ Vân tính toán!
Đúng vậy, Kỳ Vân đã sử dụng mưu trí để Thanh Vũ không mở lời với Lâm Phong, vì trước đó Thanh Vũ có vẻ rất nghiêm túc ngăn chặn Kỳ Vân đi khỏi đây, và Thanh Vũ đang che dấu một chuyện gì đó rất quan trọng.
Kỳ Vân lợi dụng điều đó để tính toán Thanh Vũ!
Kỳ Vân nghĩ là Lâm Phong cho rằng Kỳ Vân đã chết, và cậu ấy thì xứng đáng sống tiếp, không cần gánh vác thù hận nữa, cô sẵn sàng làm một người chết để đứa em trai sống tốt, vì đó là tình yêu thương đứa em của một người chị gái.
Một mình cô đủ để nhận trọng trách đòi lại cho Lâm gia một mối thù!
Trước hết, cô phải giải quyết Thanh Vũ đã.
“Lâm Kỳ Vân là chị ruột của Lâm Phong, mình không thể gây tổn thương cho cô ta.” Thanh Vũ suy nghĩ ở trong lòng, một lúc sau, hắn nghiêm túc gật đầu.
“Được, tôi và cô cùng lập lời thề!”
“Như vậy mới phải chứ.” Lâm Kỳ Vân mỉm cười nói.
Cả hai cùng thề độc rằng không tiết lộ bí mật của đối phương, sau đó Thanh Vũ nhìn theo bóng lưng của Lâm Kỳ Vân, cô ta cứ xa dần, xa dần cho đến khi biến mất tựa khói sương, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua rồi lặng xuống vĩnh viễn.
“Lâm Kỳ Vân có vẻ lạ lùng và còn là một người tài giỏi, nhưng hình như cô ấy đang bắt bản thân phải nhận một gánh nặng rất lớn.” Thanh Vũ khẽ nói.
Lâm Kỳ Vân không muốn gặp lại Lâm Phong, Thanh Vũ tôn trọng quyết định đó của cô, hắn không thể ép buộc Lâm Kỳ Vân được, và để giữ cho bí mật ở đây, Thanh Vũ phải thề theo yêu cầu của Kỳ Vân.
Sau cùng, Thanh Vũ không thể nói cho Lâm Phong rằng Kỳ Vân là chị ruột của cậu ta và Kỳ Vân không nói cho Thanh Vũ về hoàn cảnh của Lâm gia, một phần vì cô không tin tưởng Thanh Vũ, một phần khác là vì Kỳ Vân không muốn lôi kéo người vô tội vào cuộc chiến của Lâm gia.
“Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân!!” Minh Khư Quỷ Vương tỉnh lại từ bao giờ, khi Kỳ Vân đi mất thì ông ta mới ngồi dậy và cúi đầu chào Thanh Vũ, giọng nói cung kính.
“Chào mừng ông gia nhập Giáo Đình, Minh Khư, ta rất coi trọng năng lực của ông.” Thanh Vũ mỉm cười gật đầu.
“Bây giờ tôi đã biết sự cường đại của Giáo Đình, kính xin Giáo Hoàng cứ ra lệnh mỗi khi ngài cần tôi, tôi sẽ làm hết mình, cống hiến cho Giáo Đình.” Minh Khư nghiêm giọng nói.
“Tốt, ta đánh giá cao sự nhiệt tình đó.” Thanh Vũ cười nói.
Minh Khư Quỷ Vương là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, ở trạng thái mạnh nhất, kích hoạt Huyền U Quỷ Thể thì ông ấy còn mạnh hơn cả tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, lại còn có một đám Quỷ Tốt cảnh giới Kết Đan kỳ, tổng hợp lại thì Quỷ Vương là thành viên có thế lực mạnh nhất ở Giáo Đình ngoại trừ Thanh Vũ ra.
Ban đầu, Thanh Vũ còn cho là Ngạc Thiên Quang có thể đánh bại Minh Khư, nhưng sau trận chiến thì hắn biết mình sai, Ngạc Thiên Quang rất mạnh dù mới đạt cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ nhưng sức chiến đấu chân chính lại ngang với Nguyên Anh hậu kỳ, còn thua Quỷ Vương nhiều lắm.
Nhưng được một cái là Ngạc Thiên Quang rất ranh mãnh, nếu thả Ngạc Thiên Quang và một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong vào một chiếc lồng kín thì Thanh Vũ cam đoan Ngạc Thiên Quang là kẻ sống sót sau cùng.
Một niềm tin bắt nguồn từ tính cách không chịu thua thiệt ai của Ngạc Thiên Quang.
Và Ngạc Thiên Quang có đặc điểm nổi bật hơn Minh Khư về thiên phú.
“Giờ thì chúng ta hãy nói về đại trận ở bên dưới và kế hoạch của các Quỷ Vương cùng Dị Hồn Chân Quân đi.” Thanh Vũ nghiêm túc nói trong khi đôi mắt liếc nhìn về phía cái hố sâu.
Bên dưới hố lớn khoảng chừng ba trăm mét có một vùng không gian rộng lớn và thông thoáng, nhưng không khí ở đây lại lạnh lẽo một cách kỳ lạ, và hơn nữa, có rất nhiều bóng người mờ ảo đang đứng yên ở trên mặt đất, họ đều là hồn phách của con người.
Thanh Vũ đếm sơ qua thì số lượng oan hồn lên đến hơn một trăm nghìn, tất cả bọn họ đều đang ở trạng thái hôn mê và đứng yên tại chỗ không nhúc nhích chút nào, luồng khí lạnh tỏa lên từ dưới mặt đất rồi bay vào cơ thể hư ảo của họ và phảng phất như các luồng khí lạnh tiếp thêm năng lượng cho hồn phách ngưng thực hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...