Thanh Vũ lấy lại tinh thần, nhìn Hắc Ni ở trước mặt và đưa ra một bản Giấy Khế Ước, Thanh Vũ chuẩn bị tờ giấy này từ khi trở về từ Hắc Viên Sâm Lâm vì đoán trước được quyết định của Hắc Ni.
Thanh Vũ nắm trong tay cách giúp Hắc Viên tộc biến thành Thánh Viên tộc, lại còn là ân nhân của Hắc Tinh – một Tộc Trưởng mà mọi người công nhận là mạnh nhất Hắc Viên tộc ở thời điểm hiện tại.
Nếu như Hắc Ni từ chối yêu cầu của Thanh Vũ, bỏ qua lần giao dịch thì ông ta là một kẻ đần độn, chứ không phải là một Tộc Trưởng nhận được sự coi trọng của Thanh Vũ.
“Đây là Giấy Khế Ước, nó ghi lại tất cả những giao dịch giữa Giáo Đình và Hắc Viên tộc, Hắc Ni Tộc Trưởng hãy kiểm tra và dùng máu của ông nhỏ lên tờ giấy nếu đồng ý.” Thanh Vũ nhẹ nhàng giải thích.
“Vậy thì tôi xin phép kiểm tra.” Hắc Ni gật đầu, nhận Giấy Khế Ước từ tay Thanh Vũ và bắt đầu nghiền ngẫm những gì được ghi ở trên tờ giấy.
Giao dịch ở lần này khá đơn giản, toàn bộ tộc nhân mạnh nhất của Hắc Viên tộc trở thành một thành viên của Giáo Đình, Giáo Đình được quyền truyền bá tín ngưỡng trong Hắc Viên Sâm Lâm, tất cả quyền lực của Hắc Ni vẫn như cũ, và những Tộc Trưởng khác cũng vậy, tuy nhiên, Hắc Ni phải lập ra một Hội Đồng Trưởng Lão của Hắc Viên tộc để có thể giao tiếp với Giáo Đình bằng chính quyết định của toàn thể Tộc Trưởng trong Hắc Viên tộc.
Hắc Viên tộc phải cùng tiến cùng lùi với Giáo Đình, khi gặp nguy hiểm thì phải tuân theo mệnh lệnh của Giáo Đình, trợ giúp Giáo Đình đánh bại kẻ thù, Giáo Đình không được phép nhúng tay vào những việc nội bộ của Hắc Viên tộc và sẽ bảo vệ Hắc Viên tộc trước những mối nguy hiểm lớn.
Hắc Viên tộc sẽ nhận được nhận phần thưởng xứng đáng và còn nhận được lợi ích trực tiếp từ Giáo Đình thông qua sự truyền bá tín ngưỡng, cụ thể là điểm cống hiến và những chức vụ lớn trong Giáo Đình còn có cả máu của Thánh Viên tộc.
Về cơ bản là vậy, Hắc Ni chỉ tốn khoảng năm phút, nét mặt thì suy tư và nghĩ chu đáo mọi việc, sau đó, dưới ánh mắt vui vẻ của Thanh Vũ và Hắc Tinh, Hắc Ni hít sâu một hơi, nét mặt quyết đoán còn hơi thở thì vững vàng, ông cắn ngón tay nhỏ một giọt máu đỏ tươi vào Giấy Khế Ước.
Giọt máu chìm vào tờ giấy sau đó biến thành hình dáng của Hắc Viên tộc, đến đây Hắc Ni đồng ý giao dịch với Giáo Đình.
Thanh Vũ mỉm cười, hắn nhận lại Giấy Khế Ước từ Hắc Ni và cũng nhỏ một giọt máu của hắn lên tờ giấy, giọt máu đỏ biến thành một vầng Mặt Trời tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, một bên Mặt Trời, một bên Hắc Viên, đại diện cho hai thế lực vừa ký kết khế ước.
“Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân.” Hắc Ni khom người, giọng nói kính trọng.
“Hắc Ni Tộc Trưởng không cần phải đa lễ.” Thanh Vũ lắc đầu.
“Giáo Đình khác với các Vương Triều, Hoàng Triều, không có nhiều lễ nghi lắm, sau này ông cứ gọi ta là Giáo Hoàng đủ rồi.”
“Vâng thưa Giáo Hoàng.” Hắc Ni gật đầu, có lẽ liên quan đến tính cách bộc trực mà giọng nói của ông rất trầm ổn, tạo ra một cảm giác Hắc Ni là người đáng tin cậy.
Nhận được nhiều thiện cảm của mọi người xung quanh, nhìn xem Hắc Tinh luôn thích đánh đập tàn nhẫn với Lâm Phong và còn cả làm bia ngắm cho Nguyệt Linh mỗi lần cô ta luyện ra một loại phù mới, vừa làm bạn với Hắc Ni chưa đến một tuần thì hai người trở thành bạn thân, tình cảm thắm thiết như anh em một nhà.
Tính cách của Hắc Ni ảnh hưởng rất lớn ở chuyện này, một tên cuồng chiến như Hắc Tinh tất nhiên thích một Hắc Ni thẳng thắn và cũng thích đánh nhau rồi.
“Tiểu Hắc, đưa cho Hắc Ni Tộc Trưởng món quà kết giao giữa Giáo Đình và Hắc Viên tộc đi.” Thanh Vũ quay qua nhìn Tiểu Hắc và lên tiếng ra lệnh.
“Vâng.” Tiểu Hắc cười một cách hớn hở trong khi gật đầu, tiếp theo, Tiểu Hắc lấy một bình thủy tinh nhỏ, có màu trong suốt làm giọt máu hoàng kim lấp lánh ánh vàng hiện rõ trong hai con ngươi của Hắc Ni.
“Của ông đây.” Tiểu Hắc đưa cho Hắc Ni, giọng nói thì pha lẫn cảm xúc chúc mừng.
“Vật này là máu của Thánh Viên tộc?” Hắc Ni sửng sốt nhìn Tiểu Hắc.
“Đúng vậy, lần trước ông từ chối nhận nó nên Giáo Hoàng đã đưa cho tôi để tôi chuyển cho ông ở một ngày không xa, và hôm nay chính là ngày đó.” Tiểu Hắc gật đầu và nói với giọng thản nhiên, những nét mặt thì tỏa ra vẻ tôn kính khi nói tới Giáo Hoàng.
Thật sự thì Tiểu Hắc chưa bao giờ trông thấy một con người nào lại hoàn mỹ và có tình yêu thương mọi người xung quanh giống như Thanh Vũ.
Ký ức của Tiểu Hắc hoàn toàn bị bao phủ bởi những hành động cao cả của Thanh Vũ và hình tượng Thanh Vũ càng ngày càng cao hơn ở trong lòng Tiểu Hắc, vào lúc nhận được máu của Thánh Viên tộc thì tấm lòng của Tiểu Hắc đã thuộc về Thanh Vũ.
Đương nhiên, tấm lòng kia là chỉ sự tôn sùng chứ không phải là loại tình cảm khác.
“Như vậy thì không ổn lắm đâu.” Hắc Ni chần chờ nói, mặc dù nét mặt khát khao của ông đang bán đứng chính ông ta, sức hấp dẫn của giọt máu xinh đẹp vô song kia là đòn trí mạng với toàn bộ tộc nhân của Hắc Viên tộc.
Dòng máu của Hắc Ni đang sôi sục vì ông ấy đứng rất gần thứ mà ông ấy vẫn luôn truy đuổi, phản tổ! Trở thành một Thánh Viên tộc chân chính.
“Còn ngại ngùng làm gì, nhận lẹ lên, nếu không thì tôi nhận nó thay cho ông vậy.” Tiểu Hắc thúc giục với khuôn mặt không kiên nhẫn.
“Cảm ơn Giáo Hoàng.” Hắc Ni nghe thế, ông ấy liền cúi đầu cảm ơn Thanh Vũ và lấy bình thủy tinh trong suốt từ Tiểu Hắc.
“Không có gì, sau này chúng ta còn phải dựa dẫm vào nhau nhiều.” Thanh Vũ từ tốn nói, giọng nói thì đặt hai bên ngang hàng với nhau, không vì Giáo Đình mạnh mẽ mà coi khinh Hắc Viên tộc.
Lời nói đó cho thấy Thanh Vũ tôn trọng Hắc Ni, coi Hắc Ni là một người bạn và Hắc Ni cảm nhận được sự chân thành đó thông qua đôi mắt thản nhiên của Thanh Vũ.
“Vâng, Hắc Viên tộc sẽ luôn đồng hành ở bên cạnh Giáo Đình.” Hắc Ni nói với giọng đinh ninh, âm vang có lực lượng và tinh thần rất cao.
“Sau ngày hôm nay, Giáo Đình liền cử người đi đến Hắc Viên tộc để bàn bạc chi tiết cụ thể với Hắc Ni Tộc Trưởng, còn đây là một vật phẩm dùng để liên lạc với ta, khi nào gặp chuyện nguy hiểm không thể chống lại thì hãy thúc giục vật này, ta sẽ lập tức xuất hiện ở Hắc Viên tộc.” Thanh Vũ đưa một vật có đế tròn và thân dài như một cột phát sóng nhỏ.
Hắc Ni hiếu kỳ nhận lấy vật kia, tuy nhiên ông không kiểm tra được gì, công nghệ chế tạo ra nó quá cao, Hắc Ni không đủ trình độ tìm hiểu chuyên sâu hơn. Thế là ông bỏ cột phát sóng vào túi trữ vật.
“Cảm ơn Giáo Hoàng rất nhiều.” Hắc Ni cười nói chân thành.
“Giờ tôi còn có việc ở Hắc Viên tộc cho nên tôi xin phép đi trước, ở Hắc Viên tộc chờ người của Giáo Đình đến gặp.”
“Vậy thì tạm biệt Hắc Ni Tộc Trưởng.” Thanh Vũ mỉm cười gật đầu.
“Tạm biệt Giáo Hoàng.” Tiểu Hắc cũng lên tiếng chào.
“À mà, Hắc Ni Tộc Trưởng, Giáo Đình luôn chào đón yêu tộc gia nhập vào, tạo ra một vùng đất bình yên cho cả con người và yêu tộc, ông hãy chuyển lời đó cho những đồng minh của Hắc Viên tộc nhé.” Thanh Vũ khẽ nói.
“Vâng, tôi sẽ chuyển lời cho bọn họ.” Hắc Ni gật đầu, sau đó hai người đi thẳng về Hắc Viên tộc.
Lúc này, Hắc Viên tộc đang gặp nguy hiểm, mọi người luôn chuẩn bị sẵn sàng cho việc chiến đấu đến chết, Liệt Sơn Hổ tộc đang lăm le ở biên giới chuẩn bị việc trao đổi con tin, còn Thủy Linh Xà tộc thì bất ổn có nhiều tiếng nói khác nhau, tình trạng ở vùng đất gần Hắc Viên tộc luôn luôn căng thẳng và có thể bộc phát chiến tranh bất cứ lúc nào.
Chỉ cần một tiếng nói của Thiết Thạch Nghĩ tộc vang tới Hắc Viên Sâm Lâm và cứ thế toàn bộ khu rừng rộng gấp ba bốn lần Không Vũ quốc lâm vào đại nạn!
Hiển nhiển Thanh Vũ hiểu rõ tình hình ở khu rừng, nhưng mà Thanh Vũ không tiện nhúng tay vào, một tu sĩ con người không nên đưa bàn tay vào chuyện của yêu tộc, hơn nữa, nhìn theo hướng tích cực thì Hắc Viên tộc đang ở một thời điểm hoàn hảo để vực dậy tinh thần tiến tới của toàn tộc và Hắc Ni đang đón nhận một thử thách có thể lay chuyển địa vị Tộc Trưởng của ông.
…
“Tiểu Hắc, nếu có thời gian thì đi tới Hành Tinh Gaia, ở đó có một chiến trường rất vui vẻ thích hợp với cậu.” Thanh Vũ nhẹ giọng nhắn tin cho Tiểu Hắc.
Còn Hắc Viên tộc chưa thể đi tới Hành Tinh Gaia, phải mất ít nhất là vài tháng trước khi Thanh Vũ tin tưởng Hắc Ni để ông ấy cho người đi vào thế giới thần kỳ của tiến hóa để thu nhiều lợi ích cho Hắc Viên tộc phát triển.
“Giờ thì kiểm tra phần thưởng của Hệ Thống thôi.” Thanh Vũ hào hứng nói.
“Bản Nguyên Huyết Mạch Thác, cho phép yêu tộc sử dụng để truy tìm về nguồn gốc của dòng máu đang chảy trong người, vì thác chỉ mở ra một tầng duy nhất nên quyền năng bị hạn chế, yêu tộc tối đa tìm về được một phần mười dòng máu trong bản nguyên, nếu thất bại thì bị trọng thương, tu vi giảm đi một bậc nhỏ.” Thanh Vũ nhẹ nhàng đọc lên thông tin về Bản Nguyên Huyết Mạch Thác.
“Tìm về nguồn gốc dòng máu? Một phần mười dòng máu của bản nguyên?” Thanh Vũ ngạc nhiên thốt ra.
“So với hậu quả khi thất bại thì lợi ích quá kinh người, chẳng một yêu tộc nào lại từ chối cơ hội này cả.” Thanh Vũ cười đánh giá.
“Đáng tiếc, chỉ một phần mười, nếu là mười phần luôn thì tốt rồi.” Thanh Vũ thở dài một hơi, âm điệu tựa như đang nói xấu về một ai đó mà ai cũng biết.
“Ký chủ có thể giải phong ấn quyền năng của Bản Nguyên Huyết Mạch Thác bằng cách hoàn thành nhiều thành tựu hơn về mảng chủng tộc trong Giáo Đình.” Hệ Thống lạnh nhạt nhắc nhở.
“Thành tựu tiếp theo là gì vậy Hệ Thống?” Thanh Vũ vui vẻ hỏi, sau cùng thì tên đầu lạnh này cũng cho ra một lối đi về thành tựu.
Đáng tiếc, Hệ Thống không hề bị Thanh Vũ lừa gạt, Hệ Thống chỉ lạnh nhạt nói: “Mời ký chủ tự tìm hiểu, là một Giáo Hoàng sao lại để người khác dắt mũi như một loài sinh vật bốn chân ở trong chuồng?”
“Dắt mũi?! Bốn chân?! Còn ở trong chuồng!!” Thanh Vũ nhém chút là nổ tung, quả nhiên cái thằng Hệ Thống này không bao giờ bị thiệt thòi, giờ đây còn học thêm cách nói chuyện xỉa cho người khác thương tích đầy mình.
“Được rồi, ta nhịn!” Thanh Vũ đè nén xúc động ở trong lòng.
“Cái thác thần kỳ này sử dụng như thế nào?” Thanh Vũ tiếp tục hỏi.
“Ký chủ có thể xây dựng nó trực tiếp ở một nơi ký chủ chọn, nhắc nhở là Bản Nguyên Huyết Mạch Thác khá lớn, dòng nước bắt nguồn từ một dòng sông giữa thời gian, mang theo sức mạnh thần kỳ và còn cung cấp một nguồn linh lực dồi dào, cho nên kỷ chủ cần bảo vệ nó thật kỹ càng, tránh bị người khác phá hoại.” Hệ Thống nói một cách vô cảm.
“Lượng linh lực mà thác nước cung cấp là bao nhiêu?” Thanh Vũ tiếp tục hỏi.
“Mời ký chủ tự tìm hiểu…” Hệ Thống lập tức trả lời, nhưng chưa nói hết câu thì Thanh Vũ đã vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Dừng lại, ta tìm hiểu được chưa?” Thanh Vũ tức muốn nổ phổi, có cơ hội thì tên Hệ Thống lại bắt đầu châm chọc, may là Thanh Vũ phản ứng nhanh.
“Hay là xây dựng nó ở đây vậy.” Thanh Vũ thả thần thức bao phủ toàn bộ Thánh Điện, nhìn thấy rõ nhiều người đang làm việc ở dưới.
Thánh Điện rất tốt, linh khí sung túc và có sự bảo vệ nghiêm ngặt, bên dưới Thánh Điện còn có một dòng sông lớn bắt ngang sang vài quốc gia, là nguồn cung cấp thủy sản lớn lao cho người dân.
Nếu có thể sử dụng linh khí kia bồi bổ cho dòng sông thì thủy sản ở trong sông mạnh mẽ, chất lượng tăng cao, tạo phúc cho các ngư dân sinh sống ven sông, giờ đây ai cũng là tu sĩ nên cần có nguồn tài nguyên lớn hơn để duy trì cuộc sống của họ.
“Quyết định vậy đi!” Thanh Vũ gật đầu nói sau khi tìm thấy nơi thích hợp.
Ở phía nam Thánh Điện, gần cái cầu thang to lớn, mang theo khí thế hùng vĩ và đồ sộ, có nhiều bậc thang rộng rãi nối Thánh Điện với bờ phía nam của dòng sông, đây là nơi Thanh Vũ chọn trúng.
Giờ đang có ba người thiếu niên, thiếu nữ đang ở đứng ở trên Thánh Điện, bọn họ vui tươi cầm cần câu có sợi dây rất dài xuống phía dưới lòng sông.
---
Hãy ủng hộ tác giả bằng một bình luận ở bên dưới nhé. Cảm ơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...