“Chào ngài, tôi là Hạc Vĩnh Tuân, còn đây là Thương Lăng.” Hạc Vĩnh Tuân nở nụ cười thân thiện chào hỏi lại trong lúc bắt lấy đôi tay cứng cáp của Không Yên.
Qua nhiều tháng làm việc ở Không Vũ quốc, với lại Không Yên còn lại một Thánh Sứ của Giáo Đình, tài nguyên tu luyện chồng chất ở trong túi rất nhiều, nhưng Không Yên chỉ đánh bóng căn cơ của bản thân mà không hề có ý định đột phá lên cảnh giới cao hơn.
Cho nên Không Yên đang ở cảnh giới Nhị Dương đỉnh phong, tính toàn bộ Vương Cung thì Không Yên chẳng nổi bật lắm, có hàng chục tu sĩ nửa bước Kết Đan kỳ đang ở đây.
Ấy thế mà, Không Yên lại nhận được ủng hộ của toàn bộ bọn họ, nghiễm nhiên trở thành người chưởng khống của Không Vũ quốc.
Việc này có gì đó rất là lạ mà Hạc Vĩnh Tuân hay Thương Lăng, Kỳ Vân đều không hiểu được.
“Chào ông Thương Lăng.” Không Yên đưa tay ra bắt lấy tay của Thương Lăng, cảm nhận được hơi thở Kết Đan đỉnh phong, linh lực hùng hồn từ Thương Lăng cho nên Không Yên không dám xem nhẹ người già trước mắt chút nào.
“Chào anh Không Yên.” Thương Lăng hòa nhã nói, đôi mắt tập trung quan sát để đánh giá Không Yên, nhằm tìm ra lý do gì mà Không Yên lại thu được lòng người cao đến vậy.
“Tôi tên là Kỳ Vân.” Kỳ Vân tiến lên và tự giới thiệu, cô không phải là người của Phi Hạc thương hội, cô đi nhờ đoàn xe của Hạc Vĩnh Tuân đến Không Vũ quốc vì có lý do riêng.
“Hân hạnh được gặp cô, Kỳ Vân.” Không Yên mỉm cười, từ tốn nói. Kỳ Vân chứng minh cô là tu sĩ cấp cao, đỡ một đòn toàn lực của Hắc Tinh nhưng mới lùi lại có mười mấy bước, loại sức mạnh kia đã ngang với Kết Đan đỉnh phong, hay hơn nữa là nửa bước Nguyên Anh kỳ.
Cường giả mạnh mẽ như vậy thường không tới mấy nơi hoang vu như thế lực một sao gì, vì nơi này không có nhiều tài nguyên cung cấp cho bọn họ tu luyện.
“Thật ngại quá, xem ra chúng ta không thể nói chuyện ở chính điện được rồi, mọi người có phiền không khi đi dạo một vòng trong Vương Cung?” Không Yên cười nhẹ một tiếng rồi nói.
“Không phiền, chúng tôi tới đây từ xa và rất hứng thú tìm hiểu Vương Cung của Không Vũ quốc.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu trả lời.
Kỳ Vân hay Thương Lăng cũng đồng ý, không có ý kiến gì, hai người muốn hiểu thêm về Không Vũ quốc.
Không Yên gật đầu một cái rồi dẫn đầu đi trước, bọn họ đi sang một con đường nhỏ làm bằng sỏi đá đẹp kéo dài xuyên qua những hoa viên hay các vườn linh dược và khung cảnh thì tuyệt đẹp, có một phong thái sang trọng của Vương Triều, biểu hiện ra uy nghiêm của Vương Tộc.
Trong lúc đi, Không Yên giới thiệu cho họ về Không Vũ quốc, cũng như nói về những thay đổi trong mấy tháng qua làm họ kinh ngạc không nói lên lời.
“Hai yêu tộc vừa rồi là ai vậy?” Kỳ Vân hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
Hai yên tộc vào trong Vương Cung và dường như đã có một cuộc trò chuyện hay quen biết gì đó với Không Yên, hơn nữa, một yêu tộc lại mạnh mẽ phi thường làm bọn họ chú ý.
“À, đó là Hắc Tinh và Hắc Ni, bọn họ thuộc bộ tộc Hắc Viên, và họ cũng là những Tộc Trưởng đầy quyền uy nhất của Hắc Viên tộc.” Không Yên bình tĩnh trả lời.
“Hắc Viên tộc nằm ở phía đông của Không Vũ quốc, sinh sống trong một khu rừng gọi là Hắc Viên sâm lâm, diện tích rộng gấp bốn lần Không Vũ quốc.”
Sợ mọi người chưa biết, Không Yên giải thích thêm cho bọn họ.
“Thì ra là vậy.” Kỳ Vân gật đầu.
“Nếu các Tộc Trưởng của Hắc Viên tộc mạnh đến thế thì tại sao bọn họ không có danh tiếng gì?” Kỳ Vân khó hiểu.
“Đúng vậy, Phi Hạc thương hội có đủ loại tình báo về các chủng tộc sinh sống ở vùng đất này, và chúng tôi không biết gì về Tộc Trưởng có tên là Hắc Tinh kia.” Hạc Vĩnh Tuân tiếp lời, trầm tư nói.
“Chuyện này thật lạ lùng.” Thương Lăng cũng gật đầu.
Nhớ đến tình cảnh khi nãy, Hắc Tinh vừa đấm ra một quyền, lông tơ của Thương Lăng liền dựng ngược hết cả lên, lập tức che chở cho Hạc Vĩnh Tuân, dùng toàn bộ linh lực đỡ đòn, nào ngờ vẫn bị đánh cho bay đụng tường.
Thương Lăng nghĩ đến mà kinh hãi không thôi, trái tim vẫn đang đập nhanh và chưa lấy lại được sự bình tĩnh như ngày thường, việc này làm ông rung động rất lớn.
Nếu không thì Hạc Vĩnh Tuân đã không trầm mê trước loại sức mạnh lớn lao kia của Hắc Tinh rồi.
Và ông cũng hiểu thêm về thực lực của Kỳ Vân, một người con gái thần bí mà ông nhìn không thấu, tuy nhiên, Kỳ Vân không hề có địch ý với họ nên Thương Lăng không muốn quan hệ giữa họ trở nên xấu đi, vì thế ông không hỏi han gì đến Kỳ Vân nữa.
Hơn nữa, Thương Lăng vui vẻ nhìn Hạc Vĩnh Tuân kết bạn hay rút ngắn quan hệ giữa hai người, tốt nhất là có tình cảm nam nữ, khi đó áp lực Hạc Vĩnh Tuân đang gánh chịu sẽ giảm bớt phần nào nhờ vào Kỳ Vân.
“Hắc Viên tộc xưa này chưa bao giờ có danh tiếng quá lớn vì vậy Phi Hạc thương hội hay những người khác không biết đến Hắc Tinh là chuyện bình thường.” Không Yên cười nhẹ nói.
Câu trả lời của Không Yên không để lộ ra một chút thông tin ẩn gì của Hắc Viên tộc hay Giáo Đình, câu trả lời có cũng như không.
“Ồ, đây là Bích Ly Thảo, một trong những loại dược liệu để ủ Bích Linh Tửu.” Hạc Vĩnh Tuân đột ngột thốt lên, tay chỉ vào một loại cây quen đường, chúng cao khoảng một mét, có những lá cây màu xanh ngọc đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, và mùi hương thì thoải mái vô cùng.
“Bích Linh Tửu?” Kỳ Vân lên tiếng hỏi.
“Hình như đó là một loại rượu nổi tiếng của Đà La Môn, Bích Linh Tửu, một bình có giá khoảng năm ngàn linh thạch hạ phẩm.” Không Yên chậm rãi nói.
“Bích Ly Tửu đắt vậy sao?” Kỳ Vân ngạc nhiên nói.
“Đúng thế, chúng là rượu cao cấp của Đà La Môn, chỉ dành cho tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên sử dụng, ngoài tác dụng thường ra thì nó còn ẩn chứa nhiều linh lực, giúp tu vi tăng tiến.” Không Yên gật đầu giải thích.
“Anh Không Yên nói rất đúng.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu, xưng hô cũng gần gũi với Không Yên hơn nhiều.
Xung quanh Hạc Vĩnh Tuân toàn là kẻ thù hoặc người lạ chưa quen biết, giờ đây đi xa khỏi Phi Hạc thương hội, các thiếu chủ chưa đủ khả năng nhúng tay đến tận vùng đất hẻo lánh này, Hạc Vĩnh Tuân nhận thấy nhiều sự bất thường của Không Vũ quốc.
Và cho rằng Không Vũ quốc không đơn giản như vẻ ngoài, cho nên Hạc Vĩnh Tuân muốn kết bạn với Không Yên, có thêm một người bạn thì tốt hơn một kẻ thù.
Hạc Vĩnh Tuân đang ở trong một cuộc thi quan trọng giữa các thiếu chủ, nửa năm sau, kết quả quyết định địa vị của họ trong Phi Hạc thương hội, cậu ta phải có thế lực ủng hộ nếu muốn mọi việc suôn sẻ hay chống lại các thiếu chủ khác.
Cạnh tranh trong Phi Hạc thương hội rất tàn khốc, nhưng bọn họ chưa gan to đến mức độc chết Hạc Vĩnh Tuân, chỉ độc cho cậu nằm liệt giường nửa năm rồi bêu xấu danh tiếng của cậu mà thôi. Nhưng những người đi theo sau Hạc Vĩnh Tuân đều bị tính kế hoặc mua chuộc, bỏ cậu ta để phục vụ cho người khác hết cả rồi.
Giờ thì Hạc Vĩnh Tuân còn lại đôi bàn tay trắng, thế lực cũng không, người ủng hộ duy nhất còn ở cạnh là Thương Lăng.
Mặc dù chuyến đi tới đây giúp Hạc Vĩnh Tuân đạt được kết quả tốt trong cuộc so tài thì sao? Không có người nào giúp đỡ, Hạc Vĩnh Tuân giống như con mồi béo bở trong mắt các thiếu chủ khác, bọn họ chỉ cần ra một mệnh lệnh thì Hạc Vĩnh Tuân mất đi tất cả.
Trừ khi, Hạc Vĩnh Tuân có một nguồn sức mạnh nào đó đủ khả năng chống lại các thiếu chủ và ủng hộ cậu.
Không Vũ quốc, tất cả sự thần bí hay chuyện lạ lùng làm Hạc Vĩnh Tuân có tính toán sâu xa.
“Bích Ly Thảo là một trong các dược liệu quan trọng để ủ Bích Linh Tửu của Đà La Môn, vì thế Đà La Môn chuyên trồng chúng để sản xuất Bích Linh Tửu, loại rượu này là nguồn thu nhập lớn, kể cả đối với toàn bộ Đà La Môn.”
“Không ngờ anh lại hiểu nhiều về Bích Linh Tửu đến vậy.” Kỳ Vân cười nhẹ một tiếng nói.
“Ở khoảng nửa năm trước, tôi phụ trách khu vực của Đà La Môn, và tìm hiểu về Đà La Môn rất nhiều nên tôi biết về Bích Linh Tửu và từng đến nơi Đà La Môn ủ rượu.” Hạc Vĩnh Tuân cười nói.
“Nửa năm trước?” Kỳ Vân hỏi.
“Đúng vậy, đó là nửa năm trước, nhưng bây giờ thì khu vực Đà La Môn đã có Bạch Giật Thần quản lý rồi.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu cười khổ.
“Tình cảnh của anh có vẻ không tốt lắm thì phải.” Kỳ Vân nhẹ giọng nói. Lần đầu tiên Kỳ Vân nhìn thấy Hạc Vĩnh Tuân thì biết cậu ta đang trúng độc chưa khỏi hẳn, chất độc vẫn còn hành hạ thân thể Hạc Vĩnh Tuân, hiện giờ vẫn vậy, chỉ là Hạc Vĩnh Tuân che dấu nó rất tốt, sắc mặt tái nhợt nhưng không nhăn nhó vì đau đớn.
Khả năng chịu đựng của Hạc Vĩnh Tuân cao hơn nhiều so với nửa năm trước rồi, hay nói đúng hơn là cậu đã trưởng thành nhờ vào chất độc kia.
“Tại sao cậu lại ngạc nhiên khi thấy Bích Ly Thảo vậy.” Không Yên cười hỏi.
Hạc Vĩnh Tuân trầm ngâm nói: “Đà La Môn đang ở tình cảnh khá rối loạn, Bích Ly Thảo mất mùa, cung không đủ cầu, vì thế Đà La Môn thu mua Bích Ly Thảo từ nguồn bên ngoài, một gốc Bích Ly Thảo thành thục có giá là năm trăm linh thạch hạ phẩm.”
“Thế à? Vậy thì một mảnh vườn của tôi có giá trị ngang với sáu nghìn linh thạch hạ phẩm rồi.” Không Yên cười đùa nói.
“Trông anh không giống như có ý muốn bán chúng cho Đà La Môn.” Hạc Vĩnh Tuân thoải mái nói.
“Chúng nên nằm yên ở đây thì tốt hơn.” Không Yên bình đạm nói, chưa hề quan tâm đến sáu nghìn linh thạch hạ phẩm, phải biết vào thời gian trước, số linh thạch kia bằng một phần hai mươi tổng số lượng tài nguyên của Không Vũ Vương Triều, giờ đây chúng không có ý nghĩa quá lớn.
“Anh có thể cho tôi biết anh lấy Bích Ly Thảo từ chỗ nào không?” Hạc Vĩnh Tuân nói với giọng thành khẩn.
Không Yên gật đầu trả lời: “Tôi mua chúng từ Tiệm Tạp Hóa Quang Minh, bọn họ có rất nhiều Bích Ly Thảo.”
“Cảm ơn.” Hạc Vĩnh Tuân hơi cúi đầu nói.
“Không có gì, chúng ta vào trong thôi, bàn tiệc đã được chuẩn bị sẵn sàng.” Không Yên cười nhẹ, chỉ tay về phía một ngôi nhà giữa vườn cây linh dược, người hầu trong Vương Cung đang tất bật làm việc, bàn tiệc với đủ loại thức ăn đắt giá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...