Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Vương Lăng vừa dẫn mọi người đến cổng của chính điện, thì bọn họ nhìn thấy hai bóng người bước ra từ bên trong, rất lạ là hai người này có màu đen, bộ lông đen đậm mượt mà, có lẽ hai người rất quan tâm chăm sóc đến bộ lông của mình.

Vương Lăng thì không có biểu hiện gì lạ, nhưng đám người Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng, Kỳ Vân lập tức đề phòng, vào trạng thái chiến đấu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người kỳ lạ.

“Yêu tộc!” Thương Lăng trầm giọng quát lớn.

“Mọi người hãy cùng nhau tấn công, tiêu diệt hai yêu tộc!”

“Thương Lăng thúc nói đúng, Kỳ Vân cô hãy cẩn thận.” Hạc Vĩnh Tuân liền trả lời với giọng căng thẳng.

Kỳ Vân bỏ hết những suy nghĩ trong đầu, nét mặt nghiêm túc đánh giá hai yêu tộc đứng trước mặt bọn họ, có thể vượt qua hàng phòng thủ tử đại trận bảo vệ Vương Thành, đại trận bảo vệ Vương Cung, xuyên thấu qua cả những tu sĩ nửa bước Kết Đan kỳ, chứng minh thực lực của hai tên yêu tộc này rất lớn.

Thậm chí vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.

Hai tên yêu tộc có hình dạng như con người, đứng thẳng bằng hai chân to khỏe, có một bộ lông đen bao phủ cơ thể và khuôn mặt thì thuộc về một loài khỉ, hai tên yêu tộc mặc một bộ giáp nhẹ trên người, trong đó, một tên yêu tộc có vũ khí là côn gỗ dài để ở sau lưng.

Mọi người đứng gần hai tên yêu tộc nên cảm nhận hơi thở mạnh mẽ từ bọn chúng, một tên có hơi thở huyền ảo kỳ lạ khó nắm bắt, một tên thì là Kết Đan trung kỳ, thực lực không thể khinh thường.

“Giết!” Thương Lăng tấn công trước, ông kết ấn bằng hai tay, miệng ngâm chú ngữ, linh lực ở trong ở trong cơ thể chuyển động theo đường đi của công pháp, một đòn pháp thuật mạnh mẽ có hình một con hạc trắng lao thẳng đến hai tên yêu tộc.

Vù! Mũi hạc đâm thẳng tạo ra âm thanh xé gió chói tai, sức mạnh rất lớn, thậm chí Vương Lăng cũng bị luồng sóng khí tỏa ra từ con hạc trắng đẩy ra ngoài xa.

Còn Hạc Vĩnh Tuân thì yếu hơn nhiều, cậu tự nhận rõ bản thân không phải là đối thủ của hai yêu tộc nên lấy một lá phù rồi bóp nát, linh lực ầm ầm bạo phát, tạo ra một bàn tay khổng lồ vỗ tới hai tên yêu tộc.

“Cửu Hỏa La Linh phù!” Hạc Vĩnh Tuân nói nhỏ.

“Phong Sát Kiếm.” Kỳ Vân thì lấy ra một pháp bảo hình phi kiếm, có những ngọn gió sắc lẻm bay xung quanh tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ, cơn gió uốn lượn như một lớp giáp bao phủ Kỳ Vân vào trong, phi kiếm biến thành một vệt sáng sậm màu đâm tới hai tên yêu tộc.


“Ngừng, ngừng!!” Vương Lăng vội vàng hét lớn khi vừa ổn định cơ thể, nào ngờ tiếng kêu của Vương Lăng không cản trở mấy người quyết tâm đánh bại yêu tộc đang xâm nhập vào Vương Cung.

Theo bọn họ nghĩ, bọn yêu tộc này đều không phải là thứ tốt lành gì, bằng chứng rất rõ ràng, bọn họ bị yêu tộc tấn công trên dưới mấy chục lần khi đi từ một tòa thành trì trong Đà La Môn đến Không Vũ quốc, vừa gặp mặt liền đánh trước rồi nói sau.

Ba đòn pháp thuật mạnh mẽ ập tới như vũ bão.

Hai tên yêu tộc lập tức phát hiện, ánh mắt lóe lên, hơi thở nhanh chóng kéo lên cao, một tên yêu tộc có hơi thở huyền ảo kia bước lên một bước, đôi mắt màu vàng kim ẩn chứa khí thế man hoang nhưng lại cao quý theo một cách nào đó.

Tựa như một Đế Vương đang ngồi trên Vương Tọa của muôn loài giữa rừng sâu!

Một quyền giáng thẳng ra ngoài!

“Thánh Viên Thông Linh Quyền!”

Tiểu Hắc hét lớn một tiếng, vừa dẫn Hắc Ni Tộc Trưởng ra ngoài Hắc Viên tộc, đi đến Không Vũ quốc theo lời của Giáo Hoàng để tham quan một phen, hiểu rõ hơn về Giáo Đình và cách hoạt động của Giáo Đình.

Hắc Ni Tộc Trưởng tới lãnh thổ của người khác nên vào Vương Cung gặp mặt Không Yên, chào hỏi một tiếng, có Tiểu Hắc dẫn đường thì ai dám ngăn cản?

Vì thế, bọn họ nói chuyện cả buổi sáng, với tính tình bộc trực và thẳng thắng, Hắc Ni Tộc Trưởng nhanh chóng kết bạn được với Không Yên, hai người còn uống vài chén rượu gọi là linh tửu, loại rượu này có thể làm cho tu sĩ say nồng.

Trong quá trình đó, Tiểu Hắc cũng nếm thử nên tinh thần có hơi không ổn định cho lắm vì say rượu, đột nhiên bị tấn công bởi ba con người lạ mặt, linh lực không phải giống như người của Giáo Đình, Tiểu Hắc lập tức tấn công trả lại, vì trước đó Tiểu Hắc đang có thù hận với Dị Hồn Chân Quân nên một quyền kia dùng toàn lực.

Lực lượng ngang với nửa bước Tứ Dương kỳ, ba người Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng, Kỳ Vân không biết và cũng không hiểu, làm sao ba người họ chống lại được một Tiểu Hắc đang rất nghiêm túc?

Ầm!

Tia sáng vỡ tan trước cửa chính điện làm gạch đá vỡ nát tứ tung, cột chống chính điện ngã xuống một cái ầm làm mặt đất rung động, ngay cả chính điện cũng bị ảnh hưởng và lung lay.


Ầm! Ầm!

Lại một âm thanh nặng nề nữa vang ra, kéo theo đó là một vài bóng người vội vàng chạy ra khỏi chính điện, còn chính điện thì sụp đổ thành một đống phế tích.

“Là kẻ nào làm?” Một tiếng nói hơi tức giận vọng ra từ người vừa chạy ra khỏi đống đổ nát, mới đó còn là chính điện uy nghiêm cao rộng, một giây sau thành đống gạch nát, ai mà không tức giận chứ?

“A!?” Vương Lăng đột nhiên hét lớn một tiếng, hắn che mặt rồi chỉ tay vào ba người ở ngoài xa, hai người đang ở trên một bức tường cách đó vài chục mét, còn một người con gái thì chỉ lui lại hơn mười bước rồi đứng yên.

Ba người đều có ánh mắt kinh hãi khi nhìn vào hai tên yêu tộc.

“Vương Lăng, có yêu tộc tấn công, mau khởi động đại trận.” Hạc Vĩnh Tuân hoảng hốt hét lên, miệng thì tràn máu tươi.

“Khốn kiếp, hai tên yêu tộc các ngươi dám đả thương thiếu chủ?” Thương Lăng thì đau khổ bò xuống bức tường, ánh mắt phẫn nộ.

Ba pháp thuật tưởng chừng rất mạnh, nào ngờ khi va chạm với nắm đấm của Tiểu Hắc, chúng như bình gốm sứ dễ vỡ, vừa chạm liền vỡ tan tành, sức mạnh từ Thánh Viên Thông Linh Quyền vẫn cứ đánh trúng ba người, làm họ bị thương.

Qua đó, có thể so sánh sức mạnh của ba người với nhau, Kỳ Vân mạnh nhất, chỉ lùi lại mười mấy bước, Thương Lăng thì còn bò xuống được, may là Hạc Vĩnh Tuân đứng ở sau, Thương Lăng chịu trận giúp Hạc Vĩnh Tuân hơn chín phần mười, nếu không thì Hạc Vĩnh Tuân đã thành một bộ thi thể lạnh băng rồi.

Tiểu Hắc nghiêm túc là một chuyện rất đáng sợ!

Tuy nhiên, sự đáng sợ kia chỉ đối với người ngoài dám gây sự với Tiểu Hắc khi Tiểu Hắc đang có một tâm trạng tệ hại.

“Tại sao các ngươi tấn công ta?” Tiểu Hắc lạnh lùng bước lên một bước, khí thể bùng nổ ra ngoài, tạo ra một cơn bão linh lực bao phủ mọi người vào trong, đứng giữa cơn bão khủng khiếp này, hơi thở bọn họ nặng nề hơn rất nhiều và cảm thấy áp lực lớn đang đè nặng lên cơ thể.

Vương Lăng ngồi bệch xuống đất và mặt thì nhăn nhó, còn Không Yên và một số hộ vệ bảo vệ chính điện đang dùng linh lực chống lại Tiểu Hắc, cố gắng hết sức lắm mới đứng vững.

Uy áp của cường giả nửa bước Tứ Dương kỳ không thể bị khinh nhờn bởi những người yếu kém hơn, đây là uy nghiêm của cường giả!


Một chân trấn áp cả vùng đất! Tất cả mọi vật đều cuối đầu!

“Là hiểu lầm, Hắc Tinh, anh đừng tấn công bọn họ, bọn họ là khách đến từ xa, sứ giả của Phi Hạc thương hội.” Vương Lăng vội vàng lên tiếng giải hòa.

Nói thật, ba người Hạc Vĩnh Tuân tấn công quá nhanh, Vương Lăng không ngăn cản kịp và cũng hơi khó chịu với thái độ tùy ý đánh người của bọn họ.

“Phi Hạc thương hội? Các ngươi là người của Phi Hạc thương hội?” Tiểu Hắc nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy, ta là Hạc Vĩnh Tuân, một trong những thiếu chủ của Phi Hạc thương hội.” Hạc Vĩnh Tuân được Thương Lăng đỡ lấy, cậu ta nói một cách khổ sở, ánh mắt rung động ẩn chứa một cảm xúc đặc biệt khi nhìn vào Tiểu Hắc.

Vì bộ lông màu đen được thay thế bằng màu trắng thuần khiết, tỏa ra phong thái cao tuyệt thuộc về thánh thần nào đó, rất đặc biệt và ấn tượng.

“Cậu ấy là Hạc Vĩnh Tuân, tôi từng nhìn một bức chân dung về Phi Hạc thương hội.” Hắc Ni đứng sau Tiểu Hắc, ông ta lên tiếng nói.

Phi Hạc thương hội rất nổi tiếng, bộ tộc Hắc Viên từng giao dịch với Phi Hạc thương hội, đổi tài nguyên trong khu rừng lấy vật phẩm mà bộ tộc cần nên Hắc Ni biết nhiều về Phi Hạc thương hội hay những người ở trong đó.

Hạc Vĩnh Tuân thì quá nổi tiếng với một biệt danh rồi – Phế Hạc, một biệt danh mà các thiếu chủ khác gọi Hạc Vĩnh Tuân – một con hạc trắng gãy cánh đang dẫy giụa với chất độc trong cơ thể, khác nào một con hạc bị phế bỏ tất cả chứ?

“Đúng đó, cậu ta là Hạc Vĩnh Tuân.” Vương Lăng cũng nói giúp.

“Lần sau đừng tấn công người khác, nếu không thì tự nhận lấy hậu quả.” Tiểu Hắc lạnh lùng nói trong lúc nhìn Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng và Kỳ Vân.

Khi đôi mắt của Tiểu Hắc nhìn tới Kỳ Vân, Tiểu Hắc cảm thấy người con gái có vẻ đẹp thanh tịnh nhưng lại đang che dấu nội tâm mệt mỏi và lo lắng, cô gái tên Kỳ Vân này rất quen thuộc, hình như Tiểu Hắc đã từng nhìn thấy cô ta ở đâu rồi.

Tiểu Hắc lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ lung tung rồi quay qua nhìn Hắc Ni: “Chúng ta đi thôi.”

Hắc Ni gật đầu: “Mọi việc chỉ là hiểu lầm, chúng ta không nên so đo với họ làm gì.”

Hai người đang định bước đi trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người thì một âm thanh ngăn cản bọn họ:

“Hắc Tinh, xin anh hãy dừng bước.” Hạc Vĩnh Tuân lên tiếng.


“Có chuyện gì sao?” Tiểu Hắc khó hiểu nhìn Hạc Vĩnh Tuân.

“Cho phép tôi hỏi một câu, tại sao anh lại mạnh đến vậy?” Hạc Vĩnh Tuân cất tiếng hỏi Tiểu Hắc, một câu hỏi đến từ tận đáy lòng, khi đối diện với một cường giả thực sự, con người thường hay bị vẻ đẹp về sức mạnh kia cuốn hút.

Hạc Vĩnh Tuân đã chiêm ngưỡng sức mạnh vượt trội và tư thái khi kích hoạt dòng máu Thánh Viên tộc đang chảy trong người Tiểu Hắc, và bị vẻ đẹp kia ảnh hưởng, với lại, nội tâm của Hạc Vĩnh Tuân chưa bao giờ bình tĩnh như vẻ bề ngoài, bởi vì, Hạc Vĩnh Tuân đang chống lại đau khổ bằng một lớp vỏ bọc kiên cường mà thôi.

Người cha đáng kính thì mất tích.

Gia tộc thì xa lánh, bạn bè chẳng còn lại ai.

Có một người mẹ già đang ở gia tộc, nơi vốn là tuyệt đối an toàn nhưng hôm nay, Hạc Vĩnh Tuân không muốn ở gia tộc một phút giây nào nữa, vì vậy, Hạc Vĩnh Tuân không yên tâm để người mẹ của cậu ở lại đó.

Đáng tiếc, sự đời luôn luôn trêu đùa con người, Hạc Vĩnh Tuân không còn lựa chọn nào khác.

Tiểu Hắc trầm lặng một vài giây mới trả lời: “Ta không biết bản thân có thực sự mạnh hay không, nhưng ta biết rõ ràng, có một người đặt niềm tin vào ta, vì thế, ta cần phải đáp lại tất cả những gì mình được nhận, báo lại ân tình kia người đó.”

“Đi thôi.” Tiểu Hắc vừa nói xong, thì rời khỏi nơi đây cùng với Hắc Ni Tộc Trưởng, hai còn nhiều nơi chưa đi đến tham quan nên tận dụng thời gian cho hiệu quả nhất, sớm ngày đưa ra câu trả lời cho Thanh Vũ.

“Một người?” Hạc Vĩnh Tuân lẩm bẩm. Nói về niềm tin, người đầu tiên cậu nghĩ đến là cha và mẹ, sau đó là Thương Lăng, Hạc Vĩnh Tuân có nhiều người đặt niềm tin vào bản thân hơn Tiểu Hắc, ấy vậy mà, Tiểu Hắc lại mạnh mẽ hơn cậu.

“Câu trả lời vốn đã nằm ở chính mình, người khác không thể nào giúp được.” Hạc Vĩnh Tuân bỗng nở nụ cười nhẹ trên mọi, ánh mắt sáng tỏ hơn nhiều, thay vì cứ sợ hãi mọi thứ, sợ hãi gia tộc, thì hãy đón nhận niềm tin từ gia đình, từ bạn bè, từ người thân, lấy đó làm vũ khí và động lực đối đầu với khó khăn.

“Hắc Tinh, cậu phải đền tiền xây tòa chính điện cho tôi, nếu không đừng hòng bước ra khỏi Không Vũ quốc!” Một giọng nói khó chịu đột ngột vọng ra từ một người.

Mọi người trố mắt lên nhìn, ngay cả Kỳ Vân và Thương Lăng cũng ngạc nhiên, ai lại dám nói với Hắc Tinh bằng giọng điệu đó?

Tiểu Hắc, Hắc Ni chưa đi được bao xa, lắng nghe âm thanh kia, Tiểu Hắc liền lảo đảo một cái, nhe răng trợn mắt, quay đầu trả lời: “Tôi biết rồi, đừng có nói với Giáo Hoàng đấy.”

“Haha!” Không Yên cười to, để Tiểu Hắc và Hắc Ni đi khỏi đây, sau đó ông mới quay sang đánh giá Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng và Kỳ Vân.

“Xin chào, tôi là Không Yên, người đang đại diện xử lý toàn bộ sự vụ của Không Vũ Vương Triều, rất hân hạnh được gặp mọi người.” Không Yên bình tĩnh lên tiếng giới thiệu, bước đến gần mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui