Phía tây bắc, lãnh thổ của Không Vũ quốc.
Vù!
Mây mù chồng chất lên nhau tạo nên một đám khói bụi bẩn thỉu che phủ một vùng trời.
Vì đây là một vùng hoang mạc nằm cạnh khu rừng phía bắc của Không Vũ quốc.
Vài tháng trước, Giáo Đình đột nhiên xuất hiện làm thay đổi nhiều thứ, trong đó có cả những tán tu đang ở gần quốc gia cằn cỗi không có đến một loại tài nguyên nào quý giá, tu sĩ mạnh nhất cũng chỉ mới đạt Kết Đan sơ kỳ.
Có thể nói, toàn bộ Không Vũ quốc hay những quốc gia, tông môn ở xung quanh đều là vùng khỉ ho cò gáy, chim không thèm ị thì đừng nói gì đến thu hút tu sĩ, tán tu ở khu vực khác.
Nhưng bây giờ mọi chuyện khác nhiều rồi, danh tiếng có một không hai của Tiệm Tạp Hóa Quang Minh theo những đoàn thương hội tự lập kéo dài xuyên qua nhiều lãnh thổ, người người đều nghe ngóng một ít thông tin về tiệm tạp hóa này.
Bán Trúc Cơ Đan không giới hạn và giá cả của một viên chỉ bằng hai nghìn linh thạch hạ phẩm, bán đủ loại đồ thần bí, đan dược, các loại phù, hay thậm chí là cả tài nguyên hiếm có.
Vì thế, nhiều tán tu ở cảnh giới Luyện Khí kỳ bắt đầu cuộc hành trình hướng thẳng về phía Không Vũ quốc, mục đích của họ là Tiệm Tạp Hóa Quang Minh, vài người cầu một viên Trúc Cơ Đan để thay đổi đời, một số thì mua những loại nguyên liệu mà họ cần.
Nhiều người thì có chí hướng cao hơn, thành lập vài đoàn người rồi bắt đầu vận chuyển vật phẩm đi nơi xa để bán, tuy vậy, một số thành công, một số bỏ mạng nơi đất khách xa lạ.
Cuộc đời có nhiều chông gai, ai lại biết được rằng họ phải đối mặt với thứ gì sau một giây nữa chứ?
“Thương Lăng thúc, tại sao nơi này lại có nhiều tu sĩ đến vậy? Tôi còn nhìn thấy nhiều hơn khi ở địa phận của Đà La Môn ấy chứ.” Một người thiếu niên có ánh mắt mỏi mệt, nét mặt hơi tái nhợt vì sức khỏe yếu ớt, cậu ta đang hỏi một ông lão có bộ râu trắng phấp phới đang ngồi bên cạnh.
Cả hai người đang ở trong một đoàn xe được kéo bởi hung thú gọi là Viêm Văn Hổ, bọn chúng là một loài hung thú có số lượng khá lớn, khu vực sinh sống rộng rãi trải dài khắp nơi trong Tu Chân Giới.
Thông thường, chúng dài hơn mười mét và cao hơn ba mét, ở trên thân thể của chúng có những đường vẽ màu đỏ kỳ lạ cho phép chúng sử dụng phép thuật hệ hỏa bằng cái miệng, vừa há ra, một ngọn lửa liền thiêu cháy con mồi.
Chúng nổi danh là một tọa kỵ dành cho tán tu cấp thấp, ai cũng có thể sở hữu một Viêm Văn Hổ khi tới nơi phân bộ của Tuần Thú Sư, bọn họ phụ trách huấn luyện hung thú, làm chúng thần phục rồi bán đi hoặc để lại giúp đỡ bọn họ chiến đấu hay làm nhiều việc khác nữa.
Ba mươi con Viêm Văn Hổ chạy dọc theo một con đường cát trên hoang mạc phía tây bắc tạo nên đám khói bốc cao lên bầu trời, khói bụi nóng bức khiến lòng người bực bội.
Người được gọi là Thương Lăng vuốt bộ râu trắng rồi cười trả lời, ánh mắt hiền hòa nhìn người thiếu niên trẻ tuổi, ông ta che dấu một cảm xúc thương tiếc sâu trong hai con ngươi nhìn thấu sự đời ấy.
“Vĩnh Tuân à, mục tiêu của cậu là Tiệm Tạp Hóa Quang Minh thần bí kia, và có nhiều người cũng giống như cậu vậy.”
Hạc Vĩnh Tuân, một thiếu chủ trong Phi Hạc thương hội nổi tiếng uy chấn khắp mấy triệu km, hàng trăm triệu người nghe tên của họ đều phải biến sắc, sợ hãi cùng ngưỡng vọng.
Thân là một thiếu chủ, Hạc Vĩnh Tuân có địa vị quan trọng trong Phi Hạc thương hội.
Tuy nhiên, nhìn vào nét mặt nhợt nhạt cùng đôi mắt hơi lo âu của Hạc Vĩnh Tuân thì có vẻ như tình trạng của cậu ta không được tốt lắm.
Điều gì khiến một thiếu chủ thân phận bất phàm lại phải ngồi loại hung thú tầm thường ở ven đường như Viêm Văn Hổ để tới Không Vũ quốc?
“Ý của Thương Lăng thúc là bọn họ cũng muốn giao dịch với Tiệm Tạp Hóa Quang Minh?” Hạc Vĩnh Tuân lên tiếng hỏi, ánh mắt hiếu kỳ đánh giá vài chục tán tu đang ngắm nhìn đoàn xe Viêm Văn Hồ từ xa.
Bọn họ mặc quần áo lẫn lộn, đa số đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, rất ít khi gặp tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhìn họ trông vào đoàn xe này, nhìn thấy lá cờ một con chim màu trắng đang tung cánh bay lượn, biểu tượng tượng trưng cho Phi Hạc thương hội thì họ vội vàng ôm quyền tỏ lòng kính trọng rồi đi mất.
Không dám ở lại đây quá lâu vì sợ gây nên hiểu lầm không đáng.
Dù sao danh tiếng của Phi Hạc thương hội quá lớn, đám tán tu không có địa vị, không có sức mạnh như bọn họ chẳng thể nào so bì được.
Thương Lăng thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Không phải, bọn chúng là lũ cướp quen đường đang trông đợi vào mấy đoàn thương hội nhỏ yếu để cướp bóc.”
Hạc Vĩnh Tuân lập tức ngạc nhiên hỏi: “Bọn chúng là cướp?”
“Đúng vậy.” Thương Lăng bình tĩnh gật đầu, ánh mắt dò xét xung quanh, thần thức lan tràn ra một vùng đất rộng lớn, quan sát từng chi tiết ở đây, đề phòng có kẻ ngu xuẩn dám cả dám tấn công đoàn thương hội của bọn họ.
“Chúng ta có cần?” Hạc Vĩnh Tuân lạnh giọng nói.
Thương Lăng lắc đầu: “Không vội, để xem tình hình ở Tiệm Tạp Hóa Quang Minh thế nào đã? Vĩnh Tuân thiếu chủ đừng khinh thường tiệm tạp hóa kỳ lạ này, bởi vì có tin tức cho thấy có thế lực mạnh mẽ đứng sau lưng, nên họ mới dám đả kích cả phân bộ của Luyện Đan Sư tại Không Vũ quốc và Kinh Hồng quốc.”
“Vì biết họ khác thường nên tôi mới chọn Tiệm Tạp Hóa Quang Minh làm đối tác làm ăn.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu trả lời, ánh mắt chứa đầy hi vọng.
Vài tháng trước, Phi Hạc thương hội nhận được thông tin rằng Luyện Đan Sư ở Kinh Hồng quốc, Không Vũ quốc mất đi quyền chủ động, phải dẹp tiệm cuốn gói đi chỗ khác, người phụ trách ở đó trở về phân bộ cấp cao để báo cáo sự việc, tuy nhiên, Luyện Đan Sư vẫn chưa đưa ra bất kỳ một hành động nào nhằm vào tiệm tạp hóa.
Tuy nhiên, Luyện Đan Sư đang điều tra tất cả ngọn nguồn để chắc chắn rằng tiệm tạp hóa kia không thể chống lại họ, cũng có thể mấy phân bộ ở hai quốc gia kia không làm ra nhiều lợi nhuận vì thế Công Hội Luyện Đan Sư quyết định từ bỏ.
Phi Hạc thương hội liền chú ý động tĩnh ở Không Vũ quốc, Kinh Hồng quốc, nghe nói Không Bá Hưng đột nhiên chết ở Vương Thành, Không Thiên Hà mất tích một cách bí ẩn, còn Không Yên thì lên nắm quyền, thu phục toàn bộ lòng người ở Không Vũ quốc, ngay cả những tu sĩ khác cũng không dám phản đối một chút nào.
Xét thấy việc này không bình thường, nhưng chẳng ai trong Phi Hạc thương hội lại để tâm làm gì, ngay cả thế lực hai sao thì bọn họ còn không để tâm, nào đi thăm dò mấy thế lực một sao nhỏ bé chứ?
Chỉ có Hạc Vĩnh Tuân, một thiếu chủ mất vị thế trong Phi Hạc thương hội mới làm việc đó thôi.
“Liệu bọn họ có giúp chúng ta đạt được thành tích tốt trong cuộc so tài lần này không?” Thương Lăng lo lắng hỏi Hạc Vĩnh Tuân.
“Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ đó là một cơ hội đáng để chúng ta bắt lấy, dù tiệm tạp hóa kia không mạnh mẽ như tôi nghĩ thì họ vẫn giúp chúng ta được một chút gì đó gỡ lại trong cuộc so tài kia.” Hạc Vĩnh Tuân lắc đầu nói.
“Thiếu chủ nói phải, dù gì cũng gỡ được một chút, không đến nỗi nào.” Thương Lăng thở dài một tiếng.
Nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh nhưng lại che đi sự cay đắng kia, Thương Lăng nói với giọng phẫn nộ: “Cũng tại vì những kẻ kia, bọn chúng chèn ép thiếu chủ, ngăn chặn tất cả những ai dám làm ăn với thiếu chủ, ép chúng ta vào đường cùng phải đi tìm cơ hội khác ở một nơi hẻo lánh như thế này.”
“Không những vậy, chúng còn nhẫn tâm hạ độc thiếu chủ, làm cho sức khỏe của thiếu chủ suy yếu, không thể làm gì trong nửa năm trời, mất đi nửa năm, thành tích trong cuộc so tài đứng ở hạng cuối, bọn chúng thật ác độc.”
Càng nói Thương Lăng càng tức giận và không kiêng nể gì nữa mặc dù ông đang mắng nhưng người có địa vị cao trong Phi Hạc thương hội
Hạc Vĩnh Tuân lắng nghe, lòng hơi cảm động vì còn một người lo cho bản thân, ngoại trừ người cha mất tích một cách bí ẩn và người mẹ đang ở nơi xa trông chờ cậu trở về, Thương Lăng là người thân duy nhất vẫn còn ở bên cạnh cậu.
Đáng lẽ ra, tình trạng của Hạc Vĩnh Tuân không tệ hại đến vậy, mất nửa năm ở trên giường bệnh vì bị trúng độc, người ở cạnh cậu đều từ bỏ cậu để đi gia nhập các thiếu chủ khác của Phi Hạc thương hội.
Hạc Vĩnh Tuân được người trong tộc đồn rằng cậu là một tên phế vật nếu không có người cha đỡ đầu.
Đúng vậy, cha của Hạc Vĩnh Tuân là một trong ba người nắm quyền lớn nhất của Phi Hạc thương hội, tuy nhiên, vài năm trước, cha cậu mất tích, từ đó trở về sau, địa vị của Hạc Vĩnh Tuân giảm dần, cho đến khi bọn họ sử dụng thủ đoạn ngày càng tàn độc và nham hiểm vì họ cho rằng cha của Hạc Vĩnh Tuân đã chết ở đâu đó ngoài kia, không thể trở về được nữa.
“Thương Lăng thúc đừng nói nữa, tôi vẫn không hề bỏ cuộc, mẹ tôi đang ở nhà chờ tin của tôi, vì thế tôi phải sống tiếp, phải đạt được thành công để mẹ tôi có thể tự hào, để không hổ thẹn làm con của Hạc Vĩnh Siêu.” Hạc Vĩnh Tuân nói một cách kiên định, ánh mắt cứng cỏi không bao giờ biết bỏ cuộc là gì.
“Thiếu chủ nghĩ được như vậy là tốt rồi.” Thương Lăng cười đến híp mắt, lòng thì thở phào vì Hạc Vĩnh Tuân không kém cỏi như ông nghĩ.
“Sau khi đến Tiệm Tạp Hóa Quang Minh, chúng ta phải lấy được niềm tin của họ và cho bọn họ thấy thiện ý của chúng ta.” Hạc Vĩnh Tuân đổi chủ đề, bắt đầu bàn luận về việc chính.
“Thiếu chủ định làm như thế nào?” Thương Lăng ở một bên, chăm chú lắng nghe.
“Theo như chúng ta thấy thì đám tán tu ở đây đều có ý đồ riêng, chúng ta cần biết chính xác có bao nhiêu thương hội bị chúng đánh cướp, sau đó xuất thủ tiêu diệt chúng rồi phát tán tin tức này ra ngoài, các thương hội nhỏ kia sẽ cảm ơn chúng ta, còn Không Vũ quốc bớt đi một mối lo lắng, và sẽ không làm gì cản trở chúng ta nữa.”
“Tiệm Tạp Hóa Quang Minh chỉ buôn bán ở một nơi, có vẻ họ không muốn gây nhiều căng thẳng với các thế lực ở bên ngoài, chúng ta sẽ đạt được hảo cảm của họ vì thanh trừng lũ cướp ở đây.”
“Một công ba việc.”
“Thiếu chủ nói rất phải.” Thương Lăng vuốt râu suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
“Tuy nhiên, chúng ta bị tán tu này nhắm vào, con đường vận chuyển sẽ trở nên khó khăn hơn, và chúng ta thì thiếu người trầm trọng.” Hạc Vĩnh Tuân ngẫm nghĩ rồi nói.
“Thiếu chủ không cần lo lắng, một mình tôi đủ để giải quyết tất cả bọn chúng.” Thương Lăng mỉm cười nói, linh lực bình tĩnh lan tràn ra ngoài, hơi thở hùng hồn đạt đến Kết Đan đỉnh phong, dư sức làm bá chủ ở thế lực một sao.
“Tôi rất vui vì có Thương Lăng thúc trợ giúp.” Hạc Vĩnh Tuân cười trả lời.
Hai người bắt đầu bàn bạc những việc liên quan đến cuộc giao dịch khá lớn, một hi vọng nhỏ nhoi mờ mịt giúp đỡ Hạc Vĩnh Tuân vượt qua thời kỳ gian khổ nhất cuộc đời.
Vài tiếng sau, bọn họ đi tới gần Vương Thành của Không Vũ quốc, tường thành cao mấy chục mét, người lính cạnh lạnh lùng đứng canh, đôi mắt như chim ưng sắc bén dò xét xung quanh.
“Chúng ta đến rồi.” Thương Lăng lên tiếng đánh thức Hạc Vĩnh Tuân khỏi giấc ngủ, cậu ta bị bệnh chưa khỏi, vì thế cần nghỉ ngơi tận mười hai tiếng một ngày, nửa ngày mất trắng, thời gian hoạt động eo hẹp làm Hạc Vĩnh Tuân rất khổ sở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...