“Họ mua gì từ Tiệm Tạp Hóa Quang Minh vậy?” Thanh Vũ hiếu kỳ hỏi.
Một thương hội lớn như Phi Hạc có nguồn nhân lực, vật lực khổng lồ, họ không thiếu các loại tài nguyên như linh thạch, vì thế họ chính là một đối tác mà Thanh Vũ phải chú ý và thận trọng khi làm việc với bọn họ.
Tồn tại trên Tu Chân Giới biết bao năm tháng mà sừng sững đứng vững, họ chính là một tay già đời trong lĩnh vực của chính họ.
Thanh Vũ sợ rằng Giáo Đình gặp phải thua thiệt trong những tổ chức lâu đời mạnh mẽ như Phi Hạc thương hội.
“Hình như bọn họ muốn mua Trúc Cơ Đan với số lượng lớn thì phải.” Vương Lăng suy nghĩ một hồi rồi trả lời.
“Trúc Cơ Đan à?” Thanh Vũ gật đầu, mặt hàng như Trúc Cơ Đan thuộc dạng không hiếm nhưng lại có nhu cầu lớn, bất kỳ một tu sĩ nào muốn Trúc Cơ thành công cao, cần phải mua một viên Trúc Cơ Đan.
Tiệm Tạp Hóa Quang Minh bán Trúc Cơ Đan cực kỳ rẻ nên nhiều tán tu chưa đột phá cảnh giới Trúc Cơ kỳ tìm đến đây cầu một viên đan dược, bảo đảm cho tương lai của họ bằng phẳng.
Tuy vậy, nhiều người ở xa không đến đây mua được, cảnh giới thấp, đi qua một hai thế lực một sao thì còn an toàn, chứ đi xa hơn mười thế lực, quãng đường khó khăn đầy rẫy nguy hiểm, tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn phải chết không toàn thây chứ nói gì mấy tu sĩ nhỏ yếu hơn.
“Có lẽ Phi Hạc thương hội muốn mua Trúc Cơ Đan ở đây rồi vận chuyển đi nơi khác để bán, lợi dụng sự chênh lệch giá cả để làm giàu.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói.
“Đúng vậy.” Vương Lăng đồng ý.
“Tại sao ngài không bán đan dược bằng cách đó?” Vương Tinh khó hiểu hỏi.
Vương Tinh ở trong Giáo Đình đã rất lâu rồi, và biết được nhiều thông tin, cũng như Giáo Đình sử dụng quá nhiều linh thạch hạ phẩm, làm cho các điểm cống hiến đều đổ vào linh thạch hạ phẩm, không mua được một số vật phẩm có công dụng khác, vì vậy, việc bán đan dược ở nhiều nơi, giá cả tăng cao, Giáo Đình sẽ giảm đi một chút áp lực về tài nguyên.
Thanh Vũ bình tĩnh nói: “Không được, loại thế lực như Phi Hạc thương hội rất mẫn cảm với những hành động bán đan dược không hạn chế trên, và bọn họ không thích thú gì với chúng ta nếu chúng ta làm thế.”
“Chúng ta sẽ trở thành mục tiêu tấn công của bọn họ.”
“Chém giết với các thương hội là một hành động ngu dốt.”
“Bọn họ có nguồn nhân lực, thông tin rộng rãi, nếu bọn họ muốn tấn công chúng ta thì quá dễ dàng.” Thanh Vũ nói đến đây, hắn thở dài một tiếng.
Một Phi Hạc thương hội ở mặt nổi chỉ có thực lực áp đảo thế lực hai sao, nhưng mối quan hệ làm ăn, mối quan hệ bạn bè hợp tác của họ trải rộng qua hàng trăm thế lực, thậm chí có thế lực hai sao nguyện giúp đỡ họ diệt trừ kẻ thù.
Một tiếng hô vừa ra, hàng trăm thế lực như bầy sói đói càn quét tới, Giáo Đình sẽ gặp nguy cơ lớn.
Và một trận chiến thảm liệt sẽ không bao giờ tránh khỏi để giải quyết mâu thuẫn đó.
Cái hại có nhiều hơn cái lợi, Thanh Vũ đã bàn bạc với Mặc Hàn từ trước và chọn mô hình kinh doanh ở một chỗ.
Thương hội nào muốn mua cứ việc tới đây!
Còn nhiều thương hội muốn ăn một chén canh ngọt trong Tiệm Tạp Hóa Quang Minh thì Mặc Hàn đã nghĩ ra cách đối phó, đó là tạo ra một cuộc đấu giá quyền kinh doanh mặt hàng trong khoảng thời gian nhất định, tránh việc cạnh tranh vô nghĩa của các thương hội khác
Chủ trương của Giáo Đình luôn đặt mục tiêu hòa bình lên hàng đầu, nếu cứ gây sự với các thế lực xung quanh, sớm thôi, Giáo Đình sẽ bị nhấn chìm trong ngọn lửa chiến tranh tàn khốc.
“Tôi hiểu những gì ngài nói.” Vương Lăng gật đầu nói ra. Bây giờ Giáo Đình đang ở trong cương vực của Không Vũ quốc, thân là một Thừa Tướng chuẩn bị nhận chức, Vương Lăng cố gắng tránh khỏi nhiều mâu thuẫn có hại cho Không Vũ quốc.
“Dạo gần đây, có một số Tín Đồ rời bỏ Giáo Đình, ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?” Thanh Vũ lên tiếng hỏi.
Vương Lăng, Vương Tinh lắng nghe, hai người nhìn nhau, sau đó Vương Lăng nhẹ giọng trả lời:
“Tôi không biết chuyện đó thưa ngài, có cần tôi điều tra không?” Vương Lăng hỏi lại.
Thanh Vũ lắc đầu nói: “Miễn đi, để ta tự mình điều tra.”
“Sớm ngày liên lạc với các Tạo Tác Sư kia, càng sớm càng tốt.” Thanh Vũ vừa đứng lên vừa nói.
“Vâng, tôi sẽ liên lạc với họ ngay.” Vương Lăng cũng đứng lên rồi gật đầu.
“Ngươi cứ tiếp tục làm việc của mình đi, ta đi tham quan Vương Thành một vòng.” Thanh Vũ đưa tay lên ngăn cản Vương Lăng và Vương Tinh ra tiễn mình, sau đó hắn bước ra khỏi đại sảnh, thân hình biến mất như một làn khói trong tầm mắt của hai người.
Thanh Vũ hoàn thành mục đích tới đây, tạo nhiều thuận lợi cho Naela gia nhập vào Giáo Đình và trở thành một Tạo Tác Đường Chủ, cô bé đáng thương nhưng lại có tài năng sáng giá, với lòng mong mỏi giúp đỡ người anh trai Kai, Thanh Vũ tin tưởng Naela tạo ra nhiều thành tựu sáng chói trong Giáo Đình.
Hiện nay, Thanh Vũ nhờ Nguyễn Thanh chăm sóc Naela tại Hành Tinh Gaia và một thời gian sau khi các đường ổn định tại đó, Nguyễn Thanh sẽ đưa Naela về Tu Chân Giới, giúp cô bé có cuộc sống tốt hơn và bình yên ơn, tránh xa khỏi môi trường khắc nghiệt máu me.
“Tốc độ quá nhanh.” Vương Lăng cười khổ nói.
“Giáo Hoàng là cường giả có tu vi thông thiên, chúng ta không bao giờ sánh bằng ngài ấy.” Vương Tinh gật đầu cảm khái.
“Huynh đệ chúng cách biệt đã lâu, hôm nay, chúng ta phải uống một trận cho ra hồn.” Vương Lăng đổi đề tài, hắn cười với với Vương Tinh.
“Không phải anh còn việc do Giáo Hoàng giao sao?” Vương Tinh hỏi.
“Làm xong rồi mới uống, thời gian đó để các đầu bếp chuẩn bị một bữa tiệc, hôm nay, anh đãi cậu một chầu không say không về.” Vương Lăng hào phóng nói.
…
“Ai mua cá không? Cá đây cá đây, một cặp Tình Ngư, một đôi phu thê răng long đầu bạc.” Tiếng người nào đó cao giọng hét, thu hút nhiều sự chú ý của mọi người xung quanh.
Thanh Vũ bước đi trên con đường thuộc khu chợ sầm uất trong Không Vũ Vương Thành, nhiều người đang ra sức giới thiệu hàng hóa của họ để người mua hiểu biết.
Thanh Vũ nghe tới hai chữ Tình Ngư, hắn hiếu kỳ nhìn qua, thấy một người thiếu niên đang đứng trông nom sạp hàng, trên đó có một đôi cá màu đỏ nhạt, một cái một đực, một cặp phu thê.
“Tiểu huynh đệ, cậu có thể nói rõ hơn về đôi cá Tình Ngư này không?” Thanh Vũ cười hỏi.
Thấy có người quan tâm đến hàng hóa, người thiếu niên hưng phấn gật đầu, giọng nói kể chuyện vang lên:
“Tình Ngư là một loài hung thú ở trong một câu chuyện xưa của Không Vũ quốc, nói về một đôi vợ chồng son…”
Người bán ca kể câu chuyện xưa cho Thanh Vũ, nói về một đôi vợ chồng và một đôi cá Tình Ngư, câu chuyện hấp dẫn, dồn dập và có một cái kết tốt đẹp, giống như lời rao hàng của người thiếu niên bán cá vậy.
Một đôi Tình Ngư, một đôi phu thê răng long đầu bạc.
“Tiểu huynh đệ, câu chuyện của cậu rất hay.” Thanh Vũ nở nụ cười khen ngợi.
“Câu chuyện này được nhiều người dân ở Không Vũ quốc truyền tai cho nhau nghe, ai cũng biết cả.” Người thiếu niên bán cá thật thà nói.
“Đáng tiếc, ta không có nhu cầu mua đôi cá Tình Ngư của cậu.” Thanh Vũ lắc đầu nói.
“Không sao, không sao đâu, hiếm khi có người hứng thú với câu chuyện xưa của quê hương tôi, tôi rất vui vì điều đó.” Người thiếu niên cười tươi trả lời.
“Để đền đáp lại câu chuyện kia, ta tặng cậu một vật này.” Thanh Vũ nói trong khi lấy một viên tinh thể tiến hóa cấp một đưa cho người thiếu niên.
“Đây là vật gì.” Người thiếu niên không từ chối vì cảm nhận ý tốt của Thanh Vũ, cậu ta xoay viên tinh thể tiến hóa trong lòng bàn tay, ánh mắt ngu ngơ.
“Hấp thụ nó đi, tu vi của cậu sẽ tăng cao đấy.” Thanh Vũ nhẹ nhàng trả lời một tiếng rồi bước đi.
“Tạm biệt.” Âm thanh của Thanh Vũ vang nhẹ trong tai của người thiếu niên bán cá và cậu ta liền vẫy tay chào.
“Tạm biệt, anh tốt bụng, khi nào lại ghé đây chơi nhé, tôi sẽ kể cho anh nhiều câu chuyện về quê hương của tôi.” Cậu ta hào hứng hô to.
“Cá đây, cá đây! Ai mua cá không?!”
“Một đôi Tình Ngự, một đôi phu thê răng long đầu bạc.”
“Vĩnh kết đồng tâm, vạn niên không chia lìa.”
Tiếng rao giọng nam cứng cỏi nhưng lại êm ái tựa như đang đưa người nghe vào một khung cảnh êm đềm giữa dòng sông thơ mộng của Không Vũ quốc, nước chảy về phía hạ nguồn, đôi Tình Ngư quấn quít bên nhau cho đến cuối cuộc đời.
Thanh Vũ tham quan khu chợ khoảng một tiếng, làm quen được nhiều người bạn mới, những người bán cá đánh bắt từ con sông bên dưới Thánh Điện, linh lực tăng cao làm cho các loài cá bắt đầu tu luyện và khỏe mạnh hơn, người sử dụng chúng sẽ có cơ thể cường tráng, gân cốt khỏe mạnh.
Vì thế, nhiều ngôi làng bắt đầu thành lập gần dòng sông, nơi dành cho những ngư dân miệt mài xuôi theo dòng nước chảy xanh biếc.
Đôi khi, có vài ngư dân lạc xuống tận khu vực Thánh Điện, và có nhiều người của Thánh Điện xuất hiện ngăn cản họ vào khu vực cấm, người đạt chức vụ Tín Sứ trở lên mới có tư cách tiến vào vùng đất xung quanh Thánh Điện mà thôi.
Thanh Vũ đang rời khỏi khu chợ, hắn mua khá nhiều đồ vật, các loại lương thực, linh dược, các loại sản vật của Không Vũ quốc, bởi vì Thanh Vũ chưa có một người yêu nào, nên hắn không mua đôi Tình Ngư của người thiếu niên thật thà kia.
“Ấy chà, quên mất, mình nên mua đôi Tình Ngư tặng cho Thiên Hà mới phải.” Thanh Vũ gõ đầu một cái rồi lẩm bẩm.
“Chú ơi, con đói quá, chú có gì cho con ăn không?” Đột ngột, một đứa trẻ tiến tới gần Thanh Vũ, ánh mắt long lanh trên gương mặt bẩn thỉu màu đen, âm thanh run rẩy sắp khóc.
Thanh Vũ nhìn xuống, thấy đứa trẻ đó, hắn nhíu mày một cái hơi suy nghĩ, sau đó hắn xoa đầu đứa trẻ, hiền hòa nói: “Con là ai? Cha mẹ của con đâu?”
Đứa bé chần chờ một chút rồi mới yếu ớt nói: “Con không có cha mẹ, con không biết nhà mình ở đâu, con đói lắm, chú có gì cho con ăn không?”
“Chú sẽ đưa đi ăn được không?” Thanh Vũ tìm kiếm khắp nhẫn chứa đồ nhưng không nhìn thấy một chút thức ăn nào ngoài mấy nguyên liệu còn chưa rửa sạch, hắn không đưa cho đứa trẻ ăn mấy đống đồ dính cát bụi đó được.
Đứa bé lắc đầu kiên quyết nói: “Con không đi đâu được.”
“Chú cho con tiền để con mua đồ ăn được không?” Đứa trẻ nói tiếp.
“Tại sao con không đi được? Có một quán ăn ở gần đây, và quán kia có rất nhiều món ăn ngon.” Thanh Vũ nhẹ giọng hỏi lại, nói thật thì Thanh Vũ cũng cảm thấy đói bụng, cả ngày chưa bỏ một thứ gì vào trong bụng, nhờ vào linh lực cung cấp năng lượng cho cơ thể nên Thanh Vũ không suy yếu vì mấy nhu cầu bình thường của con người.
“Không được, chú cho con tiền đi.” Đứa trẻ đinh ninh nói tiếp, ánh mắt rung rung, nước mắt làm mờ hàng mi.
Thanh Vũ cau mày quan sát đứa bé, tình trạng thân thể ổn định, tinh thần bình thường nhưng hơi sợ hãi, lo lắng, việc này tất nhiên không bình thường một chút nào.
Thanh Vũ định đưa tay ra xoa đầu đứa trẻ để đứa trẻ nín khóc, nào ngờ một giọng nói hùng hổ vọng ra từ phía xa.
“Hừ! Kẻ nào, ai cho ngươi lá gan ăn hiếp con nít ở ngoài đường, giữa thanh thiên bạch nhật!!”
Tiếng bước chân liên tục vang ra, mấy chục người đàn ông cao to bước tới gần Thanh Vũ, nụ cười gằn đọng trên môi, ánh mắt khiêu khích như đang nhìn một con mồi béo bở trong lòng bàn tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...