“Các thiên tài trong Hắc Viên tộc và những tộc khác đang ở bên trong tiến hành “Quán đỉnh”, sau khi trở ra, tu vi của họ sẽ tăng tiến lên một mảng lớn.” Tiểu Hắc lên tiếng nói.
Thanh Vũ nói ra: “Số linh khí đọng lại trong Linh Mạch sau mười năm rất kinh người, ta chỉ đứng ở ngoài thôi cũng đủ cảm nhận được chúng.”
“Tiểu Hắc, ngươi từng vào Linh Mạch trung cấp chưa?” Thanh Vũ hứng thú nhìn Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc lắc đầu trả lời: “Bộ tộc của tôi chưa bao giờ có một suất tiến vào Linh Mạch trung cấp cả, đáng tiếc, nếu Hắc Đinh còn sống thì Hắc Đinh là người đầu tiên tiến vào của tộc rồi.”
Linh Mạch trung cấp là một nơi quan trọng, cấm địa của Hắc Viên tộc được bảo vệ nghiêm ngặt bởi những cường giả số một của tộc như bô lão, họ canh gác ở đây cả ngày lẫn đêm trừ khi Hắc Ni tiến vào tu luyện thì họ mới lặng lẽ rời khỏi.
Mỗi mười năm một lần, dòng chính đại diện toàn tộc cử hành một cuộc so tài dành cho các thế hệ trẻ, với khu vực ngoài có tài nguyên thiếu thốn, bộ tộc của Tiểu Hắc có tỷ lệ chín mươi phần trăm cầm chắc vé hạng chót trong cuộc so tài, thậm chí có thời gian bộ tộc không bồi dưỡng được một tộc nhân đủ tư cách tham dự nữa kìa.
Vì vậy, tiến vào Linh Mạch trung cấp là một việc gì đó rất vĩ đại đối với bộ tộc của Tiểu Hắc.
Hắc Đinh đã làm được, và làm rất vẻ vang, dùng đôi bàn tay thép giết ra một vị trí đứng đầu, ngạo thị quần hùng, đáng lý ra, Hắc Đinh phải ở trong Linh Mạch trung cấp vào lúc này mới phải.
Thanh Vũ nghe giọng nói man mát buồn của TIểu Hắc, hắn thở dài một hơi, rồi lên tiếng nói tiếp: “Chúng ta vào trong tham quan một chút thôi.”
Tiểu Hắc nghe vậy liền suy nghĩ một chút và trả lời: “Ở hiện tại, tôi và ngài có thể tiến vào trong đó mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào của các tộc nhân khác, tuy nhiên, có một vài ngoại tộc cũng đang ở trong, tôi sợ rằng chúng ta sẽ gây nên phiền phức, vì vậy, tôi nghĩ nên báo cho Hắc Ni Tộc Trưởng một lời trước đã.”
Có hơn mười tộc khác tới Hắc Viên tộc tham dự, và mục đích trong chuyến đi xa của bọn họ là Linh Mạch trung cấp, một tộc có một vị trí, và chắc chắn rằng chỉ thiên tài mới được ngồi vào đó.
Vì vậy, các tộc kia bảo vệ thiên tài của họ rất nghiêm, họ sẽ tỏ ra bất thiện nếu như thấy một con người lạ mặt xuất hiện gần với các thiên tài đó, thậm chí họ sẽ tấn công.
Mấy chuyện hiểu lầm kia không mang lại một kết quả tốt nào, Tiểu Hắc không muốn cả tộc Hắc Viên lại dấy lên nhiều mâu thuẫn nữa, bởi vì bọn họ đã quá mệt mỏi với tình huống ở hiện tại rồi.
“Không sao, bọn họ không nhìn thấy chúng ta.” Thanh Vũ lắc đầu nói một tiếng, sau đó hắn phất tay, linh lực tràn ra khỏi cơ thể biến thành một vòng sáng bảo bọc hai người vào trong, và người đứng bên ngoài vòng sáng kia không nhìn thấy cảnh tượng bên trong được.
Một loại vận dụng về ánh sáng trong Quang Minh Thánh Điển, bóp méo thị giác.
Thanh Vũ đã từng sử dụng nó một lần hồi ở Hành Tinh Gaia, sự kiện với Venger thức tỉnh Zynei.
Một ký ức mà Thanh Vũ không thể nào quên được, nó như rõ mồn một ngay trước mặt Thanh Vũ.
Các ký ức vui vẻ luôn tồn tại trong thời gian ngắn ngủi, con người có thể quên chúng ngay tức khắc. Còn những ký ức đau buồn, khổ sở luôn tồn tại song song với họ trong suốt quãng đời còn lại, dù họ có dùng biện pháp nào để cố quên đi cũng vô ích, nó vẫn ở đó, bởi vì nó chính là một sẹo vĩnh viễn in vào lòng của con người.
Tuy nhiên, tất cả chúng đều là mảnh ghép để tạo nên một cuộc sống đầy sắc màu, nếu thiếu một mảnh ghép, thì cũng giống như ăn một chiếc bánh pizza mà không có tương ớt vậy, nhạt nhẽo đến tận xương tủy.
“Chúng ta đi thôi.” Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng rồi nói trong khi Tiểu Hắc đang hiếu kỳ quan sát pháp thuật nhỏ của Thanh Vũ.
Có khoảng hơn mấy trăm người đang đứng bên ngoài hang động đi sâu xuống lòng đất, linh lực nồng đậm ào ạt chảy ra khỏi hang động giống như thác nước chảy ngược vậy, nó mang đến cảm giác tươi mới và ngọt ngào.
Ở khoảng cách gần, tu vi trong người tu sĩ sẽ chuyển động dù họ không thúc dục, một loại hiện tượng cộng minh của tu sĩ khi tiếp xúc với linh lực nồng đậm hơn mức bình thường.
Thanh Vũ cũng vậy, không ngoại lệ một chút nào, Thanh Vũ quen với mức linh lực nhạt nhòa của Hành Tinh Gaia hay mức linh lực bình thường ở Thánh Điện, còn nơi này thì không quen lắm và Thanh Vũ cảm thấy khó chịu.
Rất may, cảm giác kia chỉ đến rồi đi trong thời gian một cái chớp mắt mà thôi, cơ thể Thanh Vũ tự động điều chỉnh và thích ứng nó.
Hai người bước vào trong hang động dưới hàng trăm con mắt dòm ngó, dù họ chẳng thấy một bóng ma nào cả.
Hang động rất sâu, y hệt một khe nứt kỳ vĩ của thiên nhiên, Thanh Vũ cùng Tiểu Hắc đi xuống tận hơn một trăm mét mới nhìn thấy vùng đất bằng phẳng, ở không gian chật hẹp đầy ắp linh lực, Thanh Vũ cảm nhận một tia áp lực đang đè nặng lên cơ thể.
Với thực lực trực thẳng Tứ Dương sơ kỳ, áp lực kia không ảnh hưởng gì đến Thanh Vũ.
“Nồng độ linh lực tạo thành áp lực.” Thanh Vũ bình tĩnh phân tích.
Tiểu Hắc gật đầu nói: “Tôi từng đọc thông tin do tổ tiên ghi xuống, linh lực nồng đậm không những tạo nên áp lực nặng nề, mà chúng còn có thể giết chết người tu vi yếu kém và làm mất giác quan của tu sĩ nữa.”
“Áp lực trong Linh Mạch trung cấp thường được dùng để rèn luyện thân thể cho tộc nhân cảnh giới Nhị Dương sơ kỳ, nhưng bọn họ không được ở đây quá lâu.”
“Các tế bào trong cơ thể họ vỡ nát nếu như cứ cảm nhận áp lực này trong thời gian dài, nó được gọi là phản tác dụng khi luyện thể, một số thành viên trong Giáo Đình đã gặp tình cảnh đó khi họ luyện tập quá sức.” Thanh Vũ gật đầu nói.
“Chúng ta cách trung tâm Linh Mạch khoảng năm mươi mét, đó là một cái hồ nước màu xanh do linh lực ngưng tụ thành, những thiên tài ngâm mình trong hồ nước để hấp thụ linh lực.” Tiểu Hắc lên tiếng nói ra.
“Quả là một nơi thần kỳ.” Thanh Vũ cảm khái một tiếng khi đến gần trung tâm của Linh Mạch, có mấy chục người đang nhắm mắt trong hồ nước cạn, nước chảy vào trong cơ thể họ và tạo nên một vòng xoáy nhỏ ở bên ngoài.
Họ đều là thiên tài nổi bật và có sức chịu đựng vượt hơn người thường rất nhiều, vì vậy, dù đau khổ, họ vẫn cắn răng chịu đựng với một niềm hi vọng về tương lai tươi sáng.
Đầu họ bắt đầu chuyển thành màu đỏ, mồ hôi trên khuôn mặt chảy xuống như mưa, màu đỏ lan nhanh cho đến khi toàn thân họ cũng màu đỏ nốt, một vài người bắt đầu kêu rên vì đau nhức, tu vị họ tiến nhanh, một vài người thét dài đột phá cảnh giới, sau đó họ lại tiếp tục nhắm mắt hấp thụ linh lực.
“Oa!” Một Hắc Viên thổ huyết, sau đó hắn ta tỉnh lại rồi nhanh chóng rời khỏi hồ nước, hắn nằm rạp trên đất và thở hổn hển, hơi thở yếu dần giống như đèn gần tắt vậy.
“Này, ngươi có sao không?” Tiểu Hắc quan tâm hỏi tên Hắc Viên kia.
Tên Hắc Viên thở phì phò thì nghe âm thanh lạ, hắn trừng mắt nhìn khắp xung quanh nhưng không tìm thấy người nào phát ra giọng nói đó, còn đám thiên tài vẫn bình tĩnh ngồi yên một chỗ, tất cả tạo ra một bầu không khí quỷ dị.
Tên Hắc Viên nuốt một ngụm nước bọt, da đầu muốn nổ tung, còn bộ lông thì dựng ngược.
“Này, mau trả lời đi, ngươi có sao không?” Tiểu Hắc nhíu mày hỏi tiếp.
“AAAA!” Tên Hắc Viên thét thảm một tiếng sau đó hắn nhanh chóng đứng lên rồi chạy mất, cái quần tuột xuống, phơi bày ra cái mông to tròn màu đen còn đang lắc qua lắc lại.
Tiểu Hắc vội vàng che mặt, không dám nhìn và cũng không dám tưởng tượng tên Hắc Viên kia với bộ dạng thảm hại chạy ra cho mọi người thấy sẽ có tình cảnh như thế nào.
Một cặp mông kia, rất to tròn a!
“A, hem!” Tiểu Hắc hắng giọng một tiếng để bỏ đi sự xấu hổ, Tiểu Hắc quên mất bản thân và Thanh Vũ đang ở trong pháp thuật, một thiên tài Nhị Dương sơ kỳ không đủ tư cách để nhìn xuyên pháp thuật của Thanh Vũ.
“Chuyện gì vậy?!” Một yêu tộc mở mắt ngó sang, thấy một cặp mông đen, hai mắt tối sầm.
“Tên biến thái!” Một giọng nữ hét chói tai vang lên.
“Cái gì biến thái?” Mấy chục người khác cũng tỉnh lại, đôi mắt tò mò.
“Nhìn kìa!”
“A! Hắn là Hắc Thái, nổi danh với cặp mông cực kỳ biến thái, đừng quan tâm.” Một Hắc VIên trầm ổn lên tiếng rồi tiếp tục tu luyện.
Vài giây sau.
“AAA!” Tên Hắc Viên vừa lên tiếng trấn an mọi người hét thảm một tiếng vì đột phá thất bại, nét mặt ngu ngơ nhìn xung quanh, khắp mọi nơi đều có một cặp mông đen bóng bẩy đang lắc qua lắc lại.
“AA!”
“Hắc Thái chết tiệt, ta đang đột phá cảnh giới gặp phải tâm ma, một cặp mông khốn kiếp!!” Tên Hắc Viên tiếp tục gào lên với giọng không cam lòng, hai mắt đỏ ngầu, hắn vội vàng chạy khỏi hồ nước dưới mấy nét mặt thẫn thờ của mọi người.
“Hình như, ta cũng thấy một cặp mông khi vừa nhắm mắt!!”
“Không được, ta phải dừng lại, không được đột phá, sẽ thất bại mất.” Một thiên tài hoảng sợ nói, mấy thiên tài khác thì giật mình, nghiêm túc ngẫm nghĩ.
“AAA!” Đột nhiên, một âm thanh vọng khắp hang động.
Tên Hắc Viên vừa đột phá thất bại tự vỗ vào trán mình, nằm im trên mặt đất không thể động đậy.
“Hắn trúng tâm ma rồi!” Một thiên tài hít sâu rồi lên tiếng, ánh mắt hoảng sợ.
“Chúng ta phải rời khỏi đây, xóa bỏ ký ức về cặp mông kia, nếu không đời này đừng mơ tưởng đột phá!” Một thiên tài nghiêm túc nói, mấy người khác đều gật đầu, ánh mắt quyết tâm.
Tiếng bước chân liên tục vọng ra, mấy chục thiên tài rời khỏi hồ nước, ra ngoài hang động tìm kiếm cặp mông tâm ma của Hắc Thái.
Nghe đâu, trong ngày hôm đó, một Hắc Viên tên là Hắc Thái bị mấy chục tên biến thái đè xuống, mông cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
Nhân chứng còn kể lại với âm thanh run rẩy: “Tôi nhìn thấy có tên biến thái ngẩng đầu lên trời cao thét dài là “Mông đỏ rồi, mông đỏ rồi, hoan hô, tâm ma chạy mất rồi, đi đột phá thôi anh em.””
Thanh Vũ im lặng nhìn Tiểu Hắc, mấy hành động vô ý cũng làm cho thiên tài chạy mất, một hồ nước tĩnh lặng long lanh, Thanh Vũ dùng thần thức quan sát xung quanh, trong hồ nước có một cái giếng nhỏ thông xuống sâu dưới lòng đất, nơi hội tụ tất cả tinh hoa của đại địa ngưng thành linh lực.
Thanh Vũ ở đây tìm tòi hơn mười phút rồi mới rời khỏi, và Hệ Thống cũng thông báo rằng Cửa Hàng xuất hiện thêm một vật phẩm mới, Linh Mạch trung cấp, giá ba mươi triệu điểm tín ngưỡng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...