Hắc Ni trầm mặc trong giây lát, ngẩng đầu lên nhìn vào Hắc Phen, đôi mắt đầy ý vị thâm trường, sau đó Hắc Ni mới nhìn vào Tiểu Hắc, bình tĩnh nói ra:
“Hắc Tinh, ngươi nhiều lần đột kích các Tộc Trưởng khác, không những đánh bọn họ bị thương, mà còn cướp sạch tài sản của họ, gây nên nhiều chuyện thị phi.”
“Hôm nay, nhờ vào tài năng lẫn mưu trí của Hắc Phen, phát hiện ngươi cấu kết với nhân loại đối phó bản tộc, ta thân là Tộc Trưởng của Hắc Viên tộc, hôm nay, ta sẽ bắt lấy ngươi trừng phạt.”
Theo Hắc Ni suy nghĩ, Hắc Phen đổ nhiều tội lỗi lên đầu Hắc Tinh, trong đó, phần tội lỗi giả nhiều hơn, với trí thông minh của một người đứng đầu, trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, Hắc Ni tất nhiên biết rõ việc ấy.
Ở bình thường, Hắc Ni tất nhiên sẽ mở một mặt lưới cho Hắc Tinh, cho phép Hắc Tinh phản biện các tội lỗi kia, nhưng bây giờ thì khác, rất nhiều tộc nhân đều muốn trừng phạt Hắc Tinh bằng cái chết để dương lên uy nghiêm của dòng chính.
Hắc Ni sẽ mất đi lòng tin của các tộc nhân nếu cứ làm theo cách cũ, vậy thì Hắc Phen là kẻ được lợi lớn nhất ở đây.
Hắc Ni không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt lấy Hắc Tinh, dù sao Hắc Tinh phạm nhiều sai lầm, nên nhận một chút trừng phạt da thịt từ Hắc Ni.
“Hôm nay ngươi xui xẻo, đừng trách ta.” Hắc Ni cười nhẹ một tiếng ở trong lòng, bắt lấy một Tộc Trưởng như Hắc Tinh là việc dễ dàng như ăn cơm mà thôi, Hắc Ni không để ở trong lòng.
Cả đám đông sôi sục lên khi lắng nghe lời nói của Tộc Trưởng đại nhân, bọn họ dâng ra ánh nhìn sùng bái về phía cường giả số một của Hắc Viên tộc.
“Tộc Trưởng, ngươi đã nhận ra rồi sao?” Hắc Phen nhíu mày, kế hoạch có nhiều sai sót, Hắc Ni không làm theo đúng tính tình ngay thẳng, luôn công bằng liêm chính nữa rồi, bắt luôn cả một Hắc Tinh chịu nhiều tội lỗi oan ức.
Hắc Phen liền nghĩ ra lý do, Hắc Ni biết kế hoạch của hắn và đang thay đổi chiều hướng, cứ thế này thì bọn tộc nhân kia sẽ không đứng về phe Hắc Phen nữa.
“Hôm nay, mình không thể lùi bước.” Hắc Phen nghiến răng, giọng nói âm trầm, hắn nhanh chóng suy nghĩ ra các kế sách đối phó với Hắc Ni, phải làm cho đám tộc nhân nghi ngờ về khả năng của Hắc Ni, từ đó Hắc Phen hắn đứng lên lật đổ chức Tộc Trưởng, chiếm lấy mọi quyền lực.
Chức Tộc Trưởng của toàn thể Hắc Viên tộc rất mê người, ngoài đặc quyền tu luyện quanh năm suốt tháng ở trung tâm Linh Mạch trung cấp, còn hưởng thụ nhiều tài nguyên được cả tộc cung cấp, Hắc Ni tuổi chưa đến tám mươi thì đạt tới Kết Đan trung kỳ nhờ vào các quyền lợi kia.
Còn Hắc Phen tuổi khoảng gần hai trăm, sức sống lụi tàn, chẳng lâu nữa hắn sẽ về với bụi đất nếu không nắm bắt được cơ hội thăng tiến lên cảnh giới cao hơn.
“Hừ! Ta còn chưa kiếm chuyện thì các ngươi đã gây chuyện với ta?” Tiểu Hắc cao giọng nói, âm thanh hung hăng chấn động toàn trường.
Mọi người nhìn về phía Tiểu Hắc, nét mặt khinh thường, một Tộc Trưởng nhỏ nhoi mà dám so với Hắc Ni đại nhân, quả nhiên bộ tộc nằm ở vùng ngoài Hắc Viêm Sâm Lâm toàn một lũ vô tri, không hiểu cái gì là cường giả chân chính.
“Hắc Tinh, một tên ngu ngốc mà cũng làm được Tộc Trưởng?” Thiết Tuy nói với giọng mỉa mai. Lũ khỉ đen này chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ một tên Hắc Ni khó chơi kia ra, còn lại chỉ là một đống phế vật mà thôi.
Hơn nữa, Thiết Tuy tới đây là có dụng ý cá nhân, không có nhiệm vụ trực tiếp từ Thiết Thạch Nghĩ tộc, nếu có các tộc nhân khác hỗ trợ, Thiết Tuy liền giết ra ngoài, cần gì xem mấy trò khỉ này chứ?
“Nhìn tên Hắc Phen kia, trò vui của hắn bị người phá vỡ rồi.” Hổ Kinh Tuyên cười lớn.
“Một kẻ tự cho mình là thông minh mà thôi.” Thiết Tuy lắc đầu nhàn nhạt nói. Một bộ tộc muốn phát triển hơn nữa cần có sự đồng lòng, Hắc Phen không biết điều đó, hoặc có thể là cả bộ tộc trong mắt Hắc Phen giống như công cụ trợ giúp Hắc Phen, vứt bỏ lúc nào thì vứt.
Loại người như Hắc Phen mà làm được đến chức vụ bô lão quản lý việc trong dòng chính cũng là một chuyện cười.
“Thiết Tuy đại ca nói phải, nếu tên Hắc Phen là tộc nhân của chúng ta, vài giây là hắn sẽ bị xé xác bởi các trưởng lão rồi.” Một người cười gật đầu, giọng nói khinh bỉ, chủng tộc nội đấu liên miên như Hắc Viên tộc có sức mạnh yếu ớt là phải, còn Thiết Thạch Nghĩ tộc thì trực tiếp hơn nhiều, kẻ gây ra nội loạn, xé xác!
“Vài chục năm trước cũng có một trưởng lão vì tranh đoạt một vị trí tiến vào nơi truyền thừa mà gây ra nhiều cái chết của tộc nhân, kẻ đó đã bị treo xác một tháng trời trên cổng lớn.” Thiết Tuy chầm chậm nói.
“Trưởng lão bị treo xác?” Hổ Kinh Tuyên nghe được, hắn kinh hãi lẩm bẩm. Trưởng lão của Thiết Thạch Nghĩ tộc có sức mạnh ít nhất là Kết Đan đỉnh phong, loại cường giả kia đi đâu cũng được hoan nghênh, nhưng bị giết chết một cách tàn nhẫn ở trong bộ tộc.
“Chủng tộc đứng đầu Minh Hàng Sâm Lâm có khác.” Hổ Kinh Tuyên lắc đầu cảm khái, nếu đổi lại là hắn thì hắn không làm được quyết đoán giống như tộc của Thiết Tuy, giết chết một cường giả Kết Đan đỉnh phong vì mấy tộc nhân nhỏ yếu khác, không đáng chút nào cả.
Chủng tộc truyền thừa hàng ngàn năm trời thì luôn có một sức mạnh vô hình khóa chặt tất cả, đó là sức mạnh của tộc quy! Kẻ vi phạm, chết!
“Ngươi hãy buông tay chịu trói đi, miễn cho đau khổ về thể xác.” Hắc Ni đứng lên, cơ thể cao to ba mét, vào khoảng khắc mà Hắc Ni đứng thẳng người, một luồng áp lực vô hình bao phủ toàn bộ vùng đất, không khí thì ngưng đọng.
Các tộc nhân khác hít sâu một hơi, họ cảm thấy bản thân nhỏ yếu và hèn mọn tựa như loài côn trùng khi cảm nhận được luồng áp lực từ Hắc Ni.
“Ta cũng định nói với ngươi câu đó.” Tiểu Hắc thản nhiên nói, tư thái giống như một cây cổ thụ đâm thẳng từ mặt đất, hơi thở kéo lên cao, tạo ra từng cơn gió mạnh thổi ngang, thoáng chốc đạt tới Nhị Dương viên mãn, cũng là Trúc Cơ viên mãn.
Chiến đấu tới nơi, cần gì che dấu tu vi nữa?
Hai cường giả đứng yên ở giữa, đôi mắt va chạm vào nhau trên không trung, mặt đất rạn nứt ra nhiều khe hở nhỏ, đám người ở gần thì hốt hoảng bỏ chạy, lùi lại ra thật xa để quan sát trận chiến.
“Hôm nay, ta sẽ đánh ngươi một trận nằm đo đất.” Tiểu Hắc cuồng ngạo nói.
“Để xem ngươi có thực lực kia hay không?!” Hắc Ni trầm giọng trả lời. Khi đối diện với Hắc Tinh, bầu không khí bỗng nhiên thay đổi, Hắc Ni cảm thấy một sự nguy hiểm phát ra từ Hắc Tinh khiến Hắc Ni ngưng trọng hơn nhiều, chuẩn bị sử dụng toàn bộ sức mạnh để chiến đấu.
“Muốn đánh nhau thiệt? Còn đánh đòi đánh Hắc Ni nằm đo đất?” Hắc Diên Sương mở to mắt, trái tim đập loạn nhịp mỗi khi nhìn vào nét mặt tự tin của Tiểu Hắc, dù đứng trước cường giả số một của Hắc Viên tộc thì Tiểu Hắc vẫn có chiến ý dạt dào.
“Hắc Đinh dẫn theo mọi người lui ra sau đi.” Tiểu Hắc nhẹ giọng ra lệnh cho Hắc Đinh.
“Vâng, Tộc Trưởng đại nhân, chúc ngài đo đất được đối thủ.” Hắc Đinh biết tình cảnh của bản thân, vào lúc hai người chiến đấu, toàn bộ khu vực xung quanh biến thành vùng cấm địa, coi như cường giả Tam Dương sơ kỳ có bước vào cũng bỏ mạng như chơi.
“Tu vi của tên Hắc Tinh rất kỳ lạ, hình như đạt tới nửa bước Kết Đan kỳ rồi.” Thiết Tuy nhíu mày nói, thần thức tràn ra ngoài để nhìn xem trận chiến, hình như hắn từng cảm nhận được loại tu vi mờ ảo của Hắc Tinh ở đâu rồi thì phải.
“Nửa bước Kết Đan kỳ, một mầm móng tốt.” Hổ Kinh Tuyên hâm mộ nói, tại sao chủng tộc này lại có nhiều người nổi bật thế, từ Hắc Đinh là thiên tài hai sao, cho đến Hắc Tinh – tuổi đời chưa đến bốn mươi liền đạt tới nửa bước Kết Đan.
Hắc Phen suy nghĩ hồi lâu, hắn cảm nhận chiến ý giữa hai người, Hắc Phen cười lạnh một tiếng, bay lên bầu trời, cách xa trận chiến một chút và cũng định thực hiện kế hoạch vừa mới nghĩ ra.
“Ra tay đi.” Hắc Ni nói khẽ.
“Như ngươi mong muốn!” Tiểu Hắc trả lời, tặng cho Hắc Ni một nụ cười nhẹ trên môi, đột nhiên, một lớp sương mù màu đỏ bay ra từ cơ thể Tiểu Hắc, áp lực Tiểu Hắc phát ra tăng nhanh lên cao, chiến lực tăng lên ba lần.
Tiểu Hắc hơi híp mắt, cảm nhận từng cỗ sức mạnh tràn ngập trong cơ thể, sau khi sở hữu dòng máu của Thánh Viên, ở trạng thái thường, Tiểu Hắc mạnh hơn tu sĩ Tam Dương trung kỳ, nay lại cộng thêm tăng phúc bởi Thánh Kỵ Sĩ, lực chiến sánh ngang với Tam Dương hậu kỳ.
“Đừng có chết đấy!” Tiểu Hắc cảnh báo một tiếng, thân hình biến thành một vệt ánh sáng màu đen lao vùn vụt áp sát Hắc Ni, một quyền giáng ra, không khí phát ra âm thanh ầm ầm.
“Sức mạnh gì thế?” Hắc Ni hít sâu một hơi, loại lực lượng ẩn trong một quyền kia đủ để uy hiếp đến Hắc Ni.
“Hắc Viên Cuồng Bạo.” Hắc Ni quát lớn, cơ thể cao lớn hơn gấp đôi, đạt tới sáu mét, ánh mắt đỏ ngầu, tay chân lực lưỡng, một quyền đáp lại Tiểu Hắc.
Ầm!
Hai quyền mang theo sức mạnh khổng lồ hung hăng đâm vào nhau, sóng khí vô hình thổi ra xung quanh, mặt đất nổ tung, bụi mù cuốn lên không trung tạo ra một cơn bão cát khổng lồ ngăn cản tầm nhìn ở trong.
Bành!
Vô số người nín thở quan sát cảnh tượng chiến đấu kinh hoàng mà cả đời họ chưa gặp quá nhiều lần, một âm thanh nổ vang chợt vọng ra từ xa, họ nhìn thấy có bóng người bay ngược ra sau.
“Tên Hắc Tinh khốn kiếp đã thua!” Một Hắc Viên cười lạnh nói.
“Chắc chắn rồi, còn có ai sống sót dưới tay Hắc Ni Tộc Trưởng khi ngài ấy nghiêm túc đâu?” Một Hắc Viên gật đầu, thản nhiên nói.
“Khoan đã!”
“Hình như, người vừa bị đánh bay là, Hắc Ni Tộc Trưởng!!”
“Hả!” Hắc Phen giật nảy cả mình khi thấy khuôn mặt quen thuộc của Hắc Ni đứng lên từ đống cây cối đổ ngã.
“Hắc Ni bị đánh bay?” Thiết Tuy ngạc nhiên thốt ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...