Thanh Vũ thong dong bước đi đến phòng ăn, hắn men theo một cái hành lang dài, nhiều người bận việc đi qua, đi lại, và họ gởi lời chào chân thành dành cho Thanh Vũ mỗi khi hắn đi ngang qua.
“Giáo Đình càng ngày càng ra dáng.” Thanh Vũ cười nói, hắn không biết quản lý một tổ chức lớn, tất cả đều nhờ vào Mặc Hàn và một số người phụ trách, hắn cùng Mặc Hàn và họ thường hay tổ chức vài cuộc họp nhỏ bàn về vấn đề phúc lợi, cũng như giải quyết vài chuyện khi Thanh Vũ không tự ra quyết định được.
Nhờ vậy mà toàn bộ Giáo Đình đang dần trở thành các bánh răng chuyển động đồng bộ với nhau, nó khá là ăn ý đấy chứ.
Đương nhiên, đám người đều tỏ ra ngạc nhiên và cười mỉm khi thấy một con trâu ngây ngô bước theo sau Giáo Hoàng.
“Giáo Hoàng có sở thích nuôi thú cưng à?”
“Trời ạ, tại sao ngài ấy lại nuôi một con trâu sặc sỡ như thế chứ?”
“Tôi thích con trâu ấy lắm, nếu nó lớn lên thì rất oai hùng và đẹp đó.” Có cô gái với sở thích kỳ lạ lên tiếng.
“GEE!” Dường như Trâu Lửa biết nó đang bị đám người bàn tán, soi mói khắp cả người, nó kêu lên một tiếng kháng nghị.
“Trâu Lửa, mày đói rồi à?” Thanh Vũ lại hiểu lầm.
“GEE!” Trâu Lửa ngây ngô gật đầu, dù có kháng nghị bọn họ thì cũng chẳng có ích gì, ăn trước tính sau, có thực mới vực được đạo.
“Để xem nào.” Thanh Vũ tới phòng ăn, hắn ngồi vào một cái ghế gỗ, và Trâu Lửa đứng im ở bên cạnh, Thanh Vũ trầm ngâm, đưa tay chống cằm và tìm kiếm vài loại linh dược hệ hỏa và kim, sau đó hắn mua cho Trâu Lửa vài bó linh dược để nó ăn.
“Đây là Trường Kim Thảo, và đây là Hỏa Linh Chi, chúng là thức ăn của mày vào bữa tối hôm nay đó.” Thanh Vũ đưa chúng cho Trâu Lửa.
Nó hiếu kỳ bước tới gần và ngửi ngửi, ánh mắt Trâu Lửa sáng lên, nó liền gặm lấy gặm để, cái miệng nhồm nhoàm trông cực kỳ thích thú.
“GEE!” Vừa ăn, Trâu Lửa vừa kêu lên sung sướng.
“Tới lượt mình rồi.” Thanh Vũ cười, hắn đứng lên rồi đi tới gần mấy mâm thức ăn đậy kín, chúng là phần thức ăn dành cho Thanh Vũ hay Mặc Hàn và Không Thiên Hà, và hình như bọn họ chưa đến đây ăn vì bận rộn với công việc, tất cả thức ăn đều nguội lạnh hết, nhưng không sao, Thanh Vũ không có yêu cầu cao đối với thức ăn.
Thanh Vũ thường hay lấp đầy cái bụng rồi bắt đầu làm việc, chẳng vào giờ hắn hình dung ra một ngày hắn sẽ được ăn nhiều món đến vậy. Tâm tính của Thanh Vũ đang thay đổi, nhưng hắn vẫn giữ nguyên tất cả những gì thuộc về mình, và niềm yêu thích ăn uống là một trong số đó.
Một, không để thức ăn thừa, hai là không để thức ăn rơi vãi xuống đất, như vậy rất uổng phí. Đó là tất cả những gì Thanh Vũ yêu cầu bản thân khi thưởng thức món ăn.
“Cua gạch à?” Thanh Vũ mở một cái mâm khá lớn ra, nó chứa đầy những càng cua to màu đỏ trắng, chúng tỏa ra hương thơm ngào ngạt dai dẳng kích thích dạ dày của Thanh Vũ.
“Mình chưa từng ăn loại cua nào lớn tới vậy.” Thanh Vũ cười nói, hắn kiểm tra trong vài giây, có khoảng mười cái càng trong mâm, chúng đều được chế biến kỹ càng, Thanh Vũ chỉ cần bẻ nhẹ tay là có thể thưởng thức càng cua.
Kế tiếp là vài món ăn đủ để tạo thành một thực đơn bổ sung nhiều dinh dưỡng và năng lượng, từ món khai vị lạnh đầy rau quả, cho đến món súp còn hơi nóng hổi, Thanh Vũ lấy mỗi thứ một ít rồi ngồi về cái ghế và ăn một cách ngon lành.
“Mình chẳng thể hiểu nổi tại sao tu sĩ lại bỏ ăn uống và chỉ hấp thụ linh khí nhỉ?” Thanh Vũ lẩm bẩm trong khi ăn, suy nghĩ vu vơ về một vấn đề nào đó, nó có hơi dư thừa và rảnh rỗi.
“Ngon thật!” Thanh Vũ trầm trồ khen ngợi khi ăn hết một cái càng cua, rất nhiều thịt cua, hương vị ngon lành, chắc hẳn mỗi cái càng cua đều là tâm huyết của người đầu bếp.
“Hmm, mình có nên gọi Ngạc Thiên Quang đi bắt vài trăm con cua để vào kho không nhỉ?” Thanh Vũ lẩm bẩm, quả thật hắn đã say mê trong hương vị của thức ăn này, chúng khá rẻ so với túi tiền của Thanh Vũ, nhưng lại rất đắc so với túi tiền của người khác.
Con sông Jimith nguy hiểm cực kỳ, đừng nhìn mặt sông vắng lặng và yên tĩnh, nhưng thật ra bên dưới lòng sông tràn đầy các loại cá ăn thịt hung tợn, một số loài giáp xác của tiến hóa đến kích cỡ to lớn, dư sức để xé xác một con người trưởng thành.
Phải có nhiều dũng khí lắm thì mới xuống lòng sông bắt cua gạch này được, nhưng Ngạc Thiên Quang thì khác, tất cả bọn thủy quái sẽ bỏ chạy nếu cảm nhận được khí tức của Ngạc Thiên Quang, và nó chỉ cần thò một móng vuốt ra đủ để vớt vài chục con cua rồi.
“Giáo Đình nên tạo điều kiện về môi trường, hoàn cảnh cho người khác.” Thanh Vũ đột ngột lóe ra một vài ý nghĩ, nếu Giáo Đình chiếm toàn quyền kiểm soát sông Jimith và khai thác nguồn tài nguyên trong đó, Thanh Vũ tin rằng Thập Linh Hỏa thành sẽ ngày càng phồn vinh hơn.
Một ngày không xa, Tu Chân Giới, Quang Minh Thánh Điện sẽ liên kết với Hành Tinh Gaia, hai bên sẽ thông nhau và trao đổi vật tư, kiến thức và giao lưu văn hóa, cả hai bên sẽ phát triển cấp tốc khi nhờ vào nhau.
“GEE!” Tiếng kêu nhỏ bé đánh thức Thanh Vũ khỏi mấy suy nghĩ kia, hắn xoa đầu Trâu Lửa rồi bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, một bữa ăn đầy đủ chất làm Thanh Vũ thoải mái về tinh thần lẫn thể xác, còn Trâu Lửa thì vui hẳn lên, nó theo sau lưng Thanh Vũ từ đầu đến cuối, Thanh Vũ còn lo lắng nó sẽ thả một bãi ở trên nền đất, vậy thì Behira và các cô hầu gái sẽ chịu khổ mất.
Làm xong hết mọi việc, Thanh Vũ nhìn đồng hồ, bây giờ là khoảng tám giờ kém mười phút, cách thời gian do Thanh Vụ hẹn Mặc Hàn và Quân Đoàn Trưởng không lâu lắm. Thanh Vũ đi đến phòng họp của Giáo Đình và ngồi lên vị trí chính giữa, rảnh tay pha một bình trà ngon để giải khát.
Nước trà thanh ngọt và dịu nhẹ, nó không đắng chút nào, và tất nhiên rồi, Trâu Lửa nhân cơ hội kêu lên một tiếng, và rồi Thanh Vũ phải đổ trà vào trong một cái chén, nó liền lè lưỡi ra mút, đi theo người chủ giàu có như Thanh Vũ là một sự vui sướng chẳng thể nào kể xiết đối với Trâu Lửa.
“Giáo Hoàng.” Mặc Hàn bước vào căn phòng, ông hơi khom người rồi nói, dù cho nhìn thấy Trâu Lửa thì Mặc Hàn vẫn không biểu hiện gì trên khuôn mặt.
“Mặc lão à.” Thanh Vũ gật đầu.
“Chào ngài Giáo Hoàng.” Ba Quân Đoàn Trưởng, hai Quân Đoàn Phó nối tiếp Mặc Hàn bước vào căn phòng họp, chỉ có bấy nhiêu người tham gia vào cuộc họp này mà thôi.
“Chào mọi người.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói.
“Đây là Trâu Lửa, nó là thành viên mới của Giáo Đình, mọi người hãy quan tâm cho nó một chút nhé.” Thanh Vũ chỉ chỉ Trâu Lửa rồi nói.
“GEE!” Trâu Lửa kêu lên, đôi mắt hiếu kỳ nhìn mấy người lạ mặt.
“Ồ! Tôi cảm thấy Trâu Lửa không phải là một con trâu bình thường.” Richard lên tiếng nói.
“Đúng vậy, sức chiến đấu của nó là Nhất Dương trung kỳ dù nó còn rất nhỏ.” Dieter liếc Trâu Lửa rồi nói.
“Nó trông rất dễ thương đấy, ngài đã tìm nó ở đâu vậy?” Rinka hào hứng nói.
“Nó là Kim VIêm Tê Ngưu, một loại con vật vừa xuất hiện trong Cửa Hàng.” Mặc Hàn chậm rãi nói, ông nắm bắt thông tin cực kỳ nhạy bén.
“Đúng vậy, mọi người hãy tìm hiểu về nó đi.” Thanh Vũ cười cười, hắn tin chắc họ sẽ rất ngạc nhiên và mong muốn nuôi một Kim Viêm Tê Ngưu khi đọc đến vài dòng giới thiệu.
“Trời ạ, nó cực kỳ khác thường luôn đấy.” Richard kinh ngạc.
“Thế nào, muốn nuôi một bé không?” Rinka nói trong khi nhìn chằm chằm Trâu Lửa làm nó lạnh sống lưng. Ánh mắt của cô như đang nhìn về một con mèo con khả ái, vật nuôi miểu sát toàn bộ cô gái trẻ.
“Một Kim Viêm Tê Ngưu có giá là một triệu điểm cống hiến đó.” Dieter không hài lòng lắm, thà rằng dùng một triệu điểm đó mua trang bị, đan dược, linh thạch cho mọi người tu luyện còn hơn mong chờ vào một Kim Viêm Tê Ngưu ở tương lai.
“Nhiêu đó nằm trong khả năng chi trả của chúng ta.” Richard nói, rõ ràng ông nghiêng về phía Rinka, mong muốn Quân Đoàn Gaia có một thành viên đầy triển vọng. Ông biết rõ, trận chiến sẽ kéo dài qua nhiều năm, Kim Viêm Tê Ngưu tất nhiên sẽ phát huy tác dụng lớn.
“Hmm.” Thanh Vũ nghe cuộc trò chuyện hoàn toàn về Kim Viêm Tê Ngưu, hắn đành phải hắng giọng một tiếng.
“Nếu các Quân Đoàn Trưởng thích Trâu Lửa nhiều thế thì ta sẽ giao toàn quyền nuôi dưỡng Trâu Lửa cho mọi người.” Thanh Vũ xoa xoa đầu Trâu Lửa và nở nụ cười tin tưởng.
“Ngài nói thật sao?” Rinka thốt lên.
“Cảm ơn ngài.” Richard nhanh nhẹn nói.
“Chúng tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.” Dieter hài lòng nói, cậu nhìn Trâu Lửa vừa mắt hơn nhiều.
“Sau này, mày sẽ đi theo họ nhé.” Thanh Vũ nói nhỏ với Trâu Lửa.
“GEE!” Trâu Lửa ngây ngô kêu lên, con ngươi ngây ngô liếc qua liếc lại, sau đó nó quyết định chẳng quan tâm nữa, khom đầu xuống uống nước trà tiếp, mùi vị dịu nhẹ làm cơ thể nó bay bổng và thoải mái.
“Mấy người hãy huấn luyện nó thành một chiến binh chứ đừng thành cái bình hoa để trưng nhé.” Mặc Hàn cười đùa, góp phần vào bầu không khí vui vẻ.
“Tất nhiên rồi.” Richard gật đầu. Lucas, Derek cũng cười hớn hở, hai người biết giá trị của Trâu Lửa, một triệu điểm cống hiến, và nó cũng là một thành viên chất lượng trong tương lai của Quân Đoàn Gaia, và hơn hết, họ chẳng mất gì để nhận lấy Trâu Lửa cả.
Nói thật thì Thanh Vũ đang nghĩ để viễn cảnh Rinka nhìn thấy hình dạng lúc trưởng thành của Trâu Lửa, nguyên con trâu to mấy chục mét, cặp sừng chỉ thẳng lên trời, tư thế oai hùng và mạnh bạo, để xem cô ấy có ưng ý Trâu Lửa nữa không, hẳn là biểu tình của Rinka rất đặc sắc đây.
Bỏ qua vài ý nghĩ vu vơ sang một bên, Thanh Vũ trở lại với vấn đề chính bằng khuôn mặt nghiêm túc.
“Được rồi, hôm nay ta gọi mọi người đến đây là có việc muốn tuyên bố.” Thanh Vũ nghiêm giọng nói, bầu không khí thay đổi thành ngưng trọng, tất cả mọi người chú ý vào Thanh Vũ để nghe hắn nói tiếp.
“Ta muốn trở về Tu Chân Giới một chuyến!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...