Thanh Vũ coi đồng hồ, bây giờ là giữa trưa, trời nắng nhẹ, vì bị ảnh hưởng bởi không khí lạnh, nên tất cả chúng tạo nên cảm giác trong lành, thích thú đối với Thanh Vũ.
“Đi bộ thật mệt mỏi, xương cốt mình đã muốn báo hỏng rồi.” Thanh Vũ lắc đầu, cười khổ nói. Hắn thường sử dụng linh lực để bay lượn trên bầu trời, tiêu hao linh lực không đáng kể lắm, còn đi bộ thì khác, cái tiêu hao là thể lực và tinh thần, nên nó cũng là một cách rèn luyện dành cho tu sĩ.
“Đi ngủ một giấc thôi.” Thanh Vũ vươn người để giãn gân cốt, hắn đi vào phòng tắm và làm sạch cho cơ thể, các loại dược thảo kết hợp với nước nóng sạch tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ cực kỳ thơm, nó khiến Thanh Vũ phải mải mê trong một lúc lâu.
Sau khi toàn bộ cơ thể đã sạch bóng như một viên ngọc, Thanh Vũ mới bước vào phòng ngủ thay đồ rồi liền nhảy lên cái giường nệm bông mềm mại, đánh một giấc say nồng cho đến tận buổi tối.
…
“Thanok, sau này cậu sẽ nhận lệnh trực tiếp từ Giáo Hoàng, chức vụ của cậu là Thánh Đồ, vì vậy mỗi ngày cậu phải hoàn thành một vài nhiệm vụ do Giáo Đình đặt ra, không được lười biếng.” Mặc Hàn chậm rãi nói, Thanok đang đứng ở phía trước ông.
“Tôi biết rồi, thưa Mặc lão.” Thanok gật đầu, nghiêm túc nói, ánh mắt đầy nhiệt huyết mới của tuổi trẻ.
“Tốt lắm.” Mặc Hàn gật đầu nói, ông ta thích những người có tính cách như thế này, họ khiến mọi việc trở nên thật dễ dàng và thông suốt.
“Đây là phần của cậu.” Mặc Hàn lấy một cái túi rồi đưa cho Thanok.
Thaon mơ màng nhận lấy rồi hỏi: “Nó là gì vậy?”
“Tôi chưa từng nhìn thấy một vật như thế.”
“Đó là Túi Trữ Vật, một loại pháp bảo có không gian, cậu có thể sử dụng nó y như một nhà kho di động thu nhỏ, thể tích của nó là mười mét vuông.” Mặc Hàn nhàn nhạt nói ra.
“WOW!” Thanok kiểm tra Túi Trữ Vật trên tay, ông sử dụng vài tia linh khí ít ỏi để mở nó ra, ông thấy nhiều vật phẩm trong đó, một bộ giáp lấp lánh, Thanok đoán rằng nó có giá trị khá cao, vài viên tinh thể cấp ba, khi nhìn thấy chúng, nước dãi Thanok đã tràn ra khóe miệng, nhưng ông nhanh chóng nuốt chúng vào để giữ khuôn mặt.
“Tất cả chúng đều là của tôi sao?” Thanok hỏi, ánh mắt không rời cái Túi Trữ Vật.
“Tất nhiên rồi, đó là phần quà của Giáo Đình tặng cho cậu, những người vừa đến đây cũng nhận được một phần như thế, nhưng trong đó chỉ là vài chục viên linh thạch hạ phẩm kèm theo vài quyển sách tu luyện.” Mặc Hàn gật đầu giải thích.
“Thì ra là vậy.” Thanok gật gù, ông ta khá ngạc nhiên khi Giáo Đình lại chia sẻ bí mật về cách bay lượn, cách sử dụng pháp thuật của họ với tất cả mọi người.
Tuy nhiên, Thanok chỉ vừa mới đến đây, ông chẳng quen ai ngoài Mặc Hàn đầy nghiêm khắc, ông không muốn vướng thêm bất cứ phiền phức nào làm ảnh hưởng đến ông, vì vậy ông im lặng, không hỏi về vấn đề đó nữa.
“Thanok, cảnh giới của cậu sau khi chuyển hóa linh lực là Nhị Dương Đỉnh Phong, cộng thêm năng lực tiến hóa, cậu có thể chiến một trận với Tam Dương sơ kỳ, cho nên nhiệm vụ của cậu là tiêu diệt một trăm Venger mỗi ngày, phạm vi là xung quanh Thập Linh Hỏa thành, còn cậu đạt được thứ gì từ chúng đều thuộc về cậu.” Mặc Hàn nghiêm giọng nói.
“Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao.” Thanok đứng nghiêm nói trong khi cầm chặt Túi Trữ Vật.
Túi Trữ Vật, một loại pháp bảo không gian quen thuộc làm từ loài sinh vật có tên là Khuôn Viên Chuột, da của chúng tạo nên một lớp không gian chết, tu sĩ dùng da chúng để làm Túi Trữ Vật, phạm vi của không gian tùy thuộc vào cảnh giới của Khuôn Viên Chuột.
Vì chúng là loài có mũi rất thính, các cơ quan khác phát triển cũng rất mạnh, cho nên muốn bắt chúng là một việc cực kỳ khó khăn, còn chưa kể đến số lượng của giống loài Khuôn Viên Chuột đang ngày càng giảm mạnh vì bị săn bắt.
Tất cả những khó khăn trên không là gì với Thanh Vũ, hắn có thể mua một cái Túi Trữ Vật trong Cửa Hàng với giá rất rẻ, một trăm điểm tín ngưỡng một cái Túi Trữ Vật có không gian một mét vuông, mười ngàn điểm là mười mét vuông.
Người có chức vụ khá cao trong Giáo Đình cũng như Thanh Vũ đều đã chuyển sang sử dụng Nhẫn Chứa Đồ, nó chắc chắn hơn Túi Trữ Vật nhiều, Nhẫn Chứa Đồ làm từ kim loại gọi là Không Gian Hắc Kim, nó có giá trị rất cao, một Nhẫn Chứa Đồ đều có không gian trên mười mét vuông, và giá của nó cứ đội lên giống như Túi Trữ Vậy.
Thanh Vũ không có đồ nhiều, vài trăm viên tinh thể tiến hóa, vài quyển sách, vài vật phẩm cá nhân, thêm một viên Tứ Dương Thánh Quả, vì thế Thanh Vũ chỉ sử dụng một Nhẫn Chứa Đồ mười mét vuông mà thôi.
“Tốt lắm, ta tin tưởng vào cậu, khi làm xong nhiệm vụ đó, thì trách nhiệm của cậu sẽ là bảo vệ Thập Linh Hỏa thành, canh chừng những kẻ có ý đồ xấu như tên sát thủ mà cậu vừa nghe được từ Quân Đoàn Trưởng Dieter.” Mặc Hàn chậm rãi nói.
“Tên kia có lá gan lớn thật, dám xông vào tận đây để bắt lấy người.” Thanok nghe Mặc Hàn nhắc đến sát thủ, ông ta có vẻ tức giận, nhất là cái tên Kyin rất giống như Knin.
“Thôi được rồi, bây giờ cậu hãy tập trung chuyển hóa linh lực đi.” Mặc Hàn cười nói ra.
“Vâng.” Thanok gật đầu, ông tôn sùng Mặc Hàn như một vị anh hùng trong thần thoại, cuộc chiến giữa Mặc Hàn và cả đám người khổng lồ bằng cây không khác gì một trận Thần Chiến. Đương nhiên, đó là vì Thanok chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ đến vậy mà thôi.
Lực trùng kích vào ánh mắt của mọi người khi thấy cảnh đó là rất lớn, họ kính sợ một Giáo Hoàng thần bí và mạnh mẽ đến nghẹt thở, chỉ cần đứng yên một chỗ và tiêu diệt hàng ngàn Venger bằng cái phất tay, một Mặc Hàn đầy sức hút khi sử dụng các pháp thuật hoa mỹ, ấn tượng của họ về hai người là cực kỳ khắc sâu.
Mặc Hàn rời khỏi, để lại Thanok ở trong một căn nhà gần Tòa Tháp Trung tâm, Mặc Hàn phân phát căn nhà đó cho Thanok và sắp xếp một vài người hầu gái chú ý đến Thanok, ông ta không yên tâm cho lắm về một người lạ biết điều như Thanok, với lại Thanok có sức mạnh đủ để Giáo Đình chịu nhiều tổn thất, an toàn là trên hết.
“Tại sao ngươi không ra tay ngay từ đầu?” Mặc Hàn nhìn một người với cái đầu cá sấu bắt mắt đang ngồi trên bờ cát màu trắng thơ mộng, phía trước là dòng sông Jimith đang chảy xuôi dòng, có những hạt sáng lấp lánh tô lên mặt nước.
Ngạc Thiên Quang lấy một xiên cá biến dị từ trên đống củi đang cháy rực rồi bỏ vào miệng, hắn nhai một cách ngon lành và dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Mặc Hàn.
“Haha, tên kia chết rồi, ngươi còn muốn tìm ta để bắt lỗi nữa sao?” Ngạc Thiên Quang cười lạnh, hắn còn dùng khí thế vô hình của cường giả Tứ Dương sơ kỳ chèn ép đến Mặc Hàn.
Mặc Hàn nhíu mày một cái rồi trở lại bình thường, tay áo ông bay phất phới dù cơn gió thổi từ con sông đã biến mất, Mặc Hàn lạnh lùng nói: “Đừng bao giờ quên trách nhiệm của người, ngươi có thể hai người thuộc quân đoàn Gaia đã chết dưới tay tên sát thủ kia không?”
“Dù ngươi không giết hại họ, nhưng ngươi không thoát khỏi liên quan.”
“Miệng lưỡi trơn tru quá.” Ngạc Thiên Quang khinh thường nói.
“Ta ký kết với Giáo Hoàng là trở thành một người, à nhầm, một con cá sấu bảo vệ Thập Linh Hỏa thành khỏi những nguy hiểm lớn, chứ không phải bảo vệ những con vật nhỏ ở trong kia.”
“Đó là hai mạng người!” Mặc Hàn nhấn mạnh.
“Ta có thể bảo vệ họ cả đời sao? Bảo vệ được một lúc, bảo vệ được một năm, bảo vệ được một trăm năm, rồi có ngày ta phải rời đi nơi này, vì vậy, họ cần phải biết tự phấn đấu vì cuộc sống của họ, ta chỉ là một ng--, con cá sấu có trách nhiệm bảo vệ họ khỏi những mối nguy hiểm mà họ chưa thể đương đầu.” Ngạc Thiên Quang thu lại ánh mắt đắc ý, hắn điềm tĩnh nói, ánh mắt long lanh trong suốt không nhuốm một hạt bụi trần.
Mặc Hàn nghe hết lời nói của Ngạc Thiên Quang và ông phải khựng người lại thật lâu, ông chưa ngờ rằng Ngạc Thiên Quang lại có thể nói ra những lời lẽ đầy đạo lí như thế này, con cá sấu này uống nhầm thuốc gì rồi sao?
Dù sao đi nữa thì nghe một loài động vật khổng lồ nguy hiểm nói về đạo lý và trách nhiệm bảo vệ con người là một chuyện khá lạ lùng, Mặc Hàn còn chưa thích ứng với nó dù ông từng gặp nhiều yêu tộc làm việc tốt cứu người.
“Được rồi, ta chỉ đến đây để nhắc nhở ngươi mà thôi.” Mặc Hàn phất tay một cái, ông bay trở lại Thập Linh Hỏa thành.
“Hừ hừ, muốn cãi nhau với ta? Muốn phun ra mấy cái lý do thuyết phục hơn ta sao? Tên khốn kiếp, ngươi còn non lắm.” Ngạc Thiên Quang thấy Mặc Hàn đi mất, hắn liền giơ chân lên vung vẫy ăn mừng chiến thắng.
“Quả nhiên, quyển sách đạo lý của con người này chính là thần khí dành cho ta, bổn đại ngạc sẽ tung hoành Giáo Đình, chấp luôn cả tên khốn kiếp, đương nhiên, khi tu luyện hết quyển sách, bổn đại ngạc không ngán cả tên Giáo Hoàng kia.” Ngạc Thiên Quang cười to nói trong khi lấy một quyển sách đặt trên tay.
Nó là quyển sách ghi lại những cách ứng xử và đạo lý được kết tinh từ nhiều năm của con người, và Ngạc Thiên Quang đọc nó rất say mê, tất nhiên hắn không quên lấy xiên cá từ đống củi đang cháy rực và bỏ vào miệng, tiếng nhai nuốt ngon lành vọng ra từ bờ cát, một vài người đang hoạt động ở đó nghe thấy liền bỏ chạy ra xa, họ từng nghe một vài tin đồn về con ma thân người đầu cá sấu hay xuất hiện tại đây.
…
“Mặc lão, một số người có việc cần gặp ông, họ nói rằng họ đến từ một nơi khá xa và muốn bàn chuyện hợp tác với Giáo Đình.” Behira, cô hầu gái có cảnh giới Nhị Dương đỉnh phong tìm đến Mặc Hàn ngay sau khi ông ta trở về từ bờ sông Jimith.
Behira vẫn mặc một bộ đầu hầu gái trắng đen chuẩn mực, khuôn mặt của cô là một khuôn mặt nghiêm túc và hết lòng vì công việc.
“Cô có biết bọn họ không?” Mặc Hàn suy nghĩ vài giây, ông ta lên tiếng hỏi.
Behira lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết họ, chắc chắn họ là những người đến từ nơi xa, không phải người ở đây.”
“Vậy à?” Mặc Hàn gật đầu.
“Cô hãy đưa ta đến gặp họ.”
“Vâng.” Behira bình tĩnh trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...