Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Ngục giam u ám với những cây đèn cầy lã lơ cháy sáng, nó phản chiếu lại hình bóng của vài người trên bức tường, Thanh Vũ bình tĩnh nhìn đám phạm nhân đang nơm nớp lo sợ về tương lai của chính mình.

Họ chẳng thể nào cải biến được nữa, khuôn mặt buồn bã chờ đợi vận mệnh ập đến, mà bây giờ đây, Thanh Vũ chính là người đại diện cho vận mệnh đó, hắn có thể tùy ý xử lý họ mà không cần quan tâm đến bất cứ gì cả, họ chỉ là những con cá đang nằm trên thớt gỗ với một cây dao sắc bén đặt cạnh đó.

“Ngài muốn gì từ chúng tôi.” Amoty lấy hết can đảm đến nhìn vào mắt Thanh Vũ. Sau một hồi sợ hãi, hắn nhận ra, những cảm xúc kia chỉ là chất thải dư thừa, không có giá trị gì, càng thể hiện một bộ mặt yếu đuối, hắn càng trở thành một tên vô dụng và thấp kém trước một Giáo Hoàng đầy uy thế.

Chỉ với một vài lời nói bình thản, Thanh Vũ có thể khuếch đại cảm xúc của họ, những người tiến hóa cấp ba, họ vượt không biết bao nhiêu là khó khăn, trở ngại, đi trên sinh, bước trên tử như một bữa ăn khó nuốt mỗi ngày, chẳng một ai trong họ lại là kẻ yếu kém và ngu dốt cả.

“Nếu như ngài đã cất công đến đây để nói chuyện với chúng tôi, tôi đoán rằng ngài muốn làm một việc gì đó, với một trí tưởng tượng có phần hoang đường, tôi nghĩ rằng ngài muốn khống chế chúng tôi bằng một thủ đoạn nào đó vượt qua phạm trù của con người, giống như thứ sức mạnh gọi là pháp thuật ấy.” Amoty nói tiếp.

“Ồ?!” Thanh Vũ nhìn lại Amoty bằng ánh mắt kinh ngạc, việc Giáo Đình có thể ban cho con người cách sử dụng pháp thuật và học tập pháp thuật, khiến con người trở thành một pháp sư vĩ đại không phải là một chuyện bí mật gì, mọi người dân ở Thập Linh Hỏa thành bàn tán về việc đó hàng ngày, hàng giờ, trên những bữa ăn hay đường phố nhộn nhịp, cái đề tài kia chưa bao giờ là quá đủ và cũ kỹ cả.

“Ngươi có can đảm để tưởng tượng chuyện đó sao, quả là một người thông minh.” Thanh Vũ cười nhạt nói, lời nói khen ngợi không một chút dối trá gì ẩn trong đó, một lời khen dành cho kẻ phạm tội đáng để tử hình.


“Ngươi đã đoán đúng rồi, ta không rảnh rỗi đến mức phải tán dóc với người lập mưu kế đối phó ta đâu, tuy nhiên, ta lại hết sức vui vẻ nói chuyện với một người thông minh như ngươi vậy.”

“Ta coi trọng cái năng lực tiến hóa của các ngươi, mỗi một người đều có giá trị không thể đo lường, và sự thông minh cùng với gan dạ kia càng làm ta mong chờ.”

Amoty, Nolan, Fergal, Fergus nghe được lời nói bình đạm của Thanh Vũ, trái tim đập nhanh đang trở lại bình thường, họ thở dài một hơi vì không bị đối xử như Siras, con người nhận ra cái chết đáng sợ như thế nào khi họ cận kề nó, một con người không sợ hãi cái chết thì đó chính là một người ngu, hoặc có thể là một người thông thái thỏa mãn với cuộc sống ngắn ngủi của chính mình.

Amoty nhìn Thanh Vũ, lời nói của Thanh Vũ tiết lộ nhiều tin tức, đáng lẽ ra, một người thủ lĩnh nên lo lắng nếu thuộc hạ của hắn quá thông minh, và nên đề phòng khi thuộc hạ kia có đủ hai phẩm chất, vừa có năng lực vừa thông minh, nào ngờ, Giáo Hoàng kia đã cười khi nhận ra được trí thông minh của Amoty, tóc gáy Amoty dựng đứng cả lên, một cơn lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng.

“Nếu có thể trả giá cho việc mà tôi làm với ngài cùng với Quang Minh Giáo Đình, tôi nguyện chấp nhận tất cả những việc mà ngài định làm với tôi sau đó, không một lời oán trách, tôi chỉ hi vọng rằng ngài có thể thể hiện sự khoan dung của mình, như một Giáo Hoàng đầy nhân hậu mà tôi đã biết đến thông qua mọi người ở đây.” Amoty cúi thấp người xuống và nói, hắn là một người buông bỏ được, cái địa vị và tương lai cao đẹp đến đâu đi chăng nữa thì Amoty không có mạng để hưởng thụ nếu hắn lại dám chống lại Giáo Hoàng.

“Ta không tự nhận mình là một người nhân hậu, và chỉ coi những cư dân ở đây là bạn bè của mình, ta sẽ hết lòng hỗ trợ họ, nhưng đối với những kẻ xấu xa dám đưa bàn tay bẩn thỉu tới đây, ta sẽ chặt đi tất cả móng vuốt của chúng và trừng phạt chúng một cách không khoan nhượng.” Thanh Vũ lạnh nhạt nói, Amoty đã đầu hàng bằng sự thông minh và lanh lợi, còn Nolan, kẻ nghe hết cuộc trò chuyện vẫn đang im lặng, Thanh Vũ liền kích thích Nolan quyết định bằng lời răn đe không chủ đích.


“Tôi rất xấu hổ về chính mình khi gây ra một việc làm ngu xuẩn gây hại đến nhiều người vô tội như thế, vì vậy, tôi nguyện cống hiến ra sức lực của mình để bù đắp cho họ, mong ngài hãy mở lòng đón nhận kẻ hèn này.” Nolan thở dài, Giáo Hoàng không nhằm vào ai hết, nhưng hắn chắc chắc mình sẽ chết nếu như còn cứng đầu, Nolan biết Giáo Hoàng coi trọng người như hắn, vì vậy hắn liền lập ra một kế hoạch trì hoãn, tìm cơ hội để trốn thoát khỏi đây, nào ngờ một chút tính toán nhỏ kia lại bị Giáo Hoàng xem thấu.

“Người có thể làm cho tất cả mọi người ở đây kính trọng, sao có thể là một kẻ ngu ngốc được chứ? Mình giống như một con rối đang múa may trong lòng bàn tay của kẻ đó vậy.” Nolan than thở, dù hắn là một con rối bằng rơm chưa bị điều khiển, nhưng số mệnh đã an bài từ trước rồi, con rối vẫn chỉ là một con rối, không thể nhảy thoát ra được.

Một chút cảm xúc vô lực hiện ra ở trong lòng đám tù nhân, bọn họ tự cho rằng kế hoạch của mình quá hoàn mỹ, cái dục vọng muốn tìm hiểu về bí mật của Giáo Hoàng thôi thúc họ phải chiếm đoạt nó về dành riêng cho mình, bi ai thay, người ta không cần thiết phải biết đến kế hoạch của họ, đám rối nhảy múa dành cho việc vui chơi mà thôi.

Sự uy hiếp của họ không có một chút tác dụng nào với Giáo Đình, ngược lại, họ đã cống bản thân mình cho Giáo Đình, nay là sự trung thành đổi lấy mạng sống, tựa như đưa thức ăn miễn phí cho người khác vậy.

“Hai người các ngươi sẽ được hoan nghênh tại Giáo Đình, tuy nhiên, thân phận của các ngươi vẫn đang mang tội danh nặng, không thể có quá nhiều ưu đãi và tự do được.” Thanh Vũ gật đầu chấp nhận lời thỉnh cầu vô lực của Amoty và Nolan.


Thanh Vũ mua hai Giấy Khế Ước, rồi lập ra những điều khoản trên đó, Amoty và Nolan sẽ là những kẻ làm việc cho Giáo Đình để chuộc tội, hai người phải nghe lệnh thành viên của Giáo Đình có cấp bậc từ Hồng Y Giáo Chủ trở lên, ngoài ra, họ không thể tấn công cư dân của Thập Linh Hỏa thành mà không có lý do chính đáng, nghĩa là họ có thể tự vệ bảo toàn mạng sống của bản thân trước những nguy hiểm không do họ cố ý gây ra.

Đó là một trong những quyền cơ bản Giáo Đình phải cho họ, quyền tự vệ.

“Dùng máu của các ngươi rồi ký vào tờ giấy này, sau khi xong việc, các ngươi sẽ được rời khỏi đây, có một sự tự do nhất định trong phạm vi Thập Linh Hỏa thành.” Thanh Vũ từ tốn nói ra, hắn dùng linh lực trói chặt hai Giấy Khế Ước đến vị trí trước mặt Nolan và Amoty.

“Cảm ơn ngài đã cho tôi một cơ hội làm lại.” Amoty thở dài một tiếng, than cho chính mình quá dại dột đuổi theo những thứ vượt ngoài tầm với, Amoty cầm lấy Giấy Khế ước rồi đọc thầm, hắn khá hài lòng về bản hợp đồng bất đắc dĩ này, tuy nhiên, có một số điều rất bình đẳng dành cho Amoty, hắn sẽ được trả lương bằng một số tài nguyên như linh thạch hạ phẩm bằng với sức lực bỏ ra.

“Có chuyện gì với Giấy Khế Ước sao?” Thanh Vũ đột ngột hỏi.

“Không có gì đâu, tôi sẽ ký vào nó ngay đây.” Amoty lắc đầu, hắn dùng răng cắn ngón tay, máu tươi chảy ra, ngón tay như một cây viết và mực chính là máu, Amoty ký tên của mình lên Giấy Khế Ước, hắn có nghĩ về một số phương diện khác biệt của Giấy Khế Ước, có lẽ đây là một đồ vật thuộc phạm trù của pháp thuật, và đúng như Amoty đoán, sau khi ký tên xong, Giấy Khế Ước liền tỏa ra thứ ánh sáng áp đảo chói mắt, rồi biến thành hai vệt sáng, một vệt bắn vào đầu Amoty, một vệt biến mất không tăm tích.

Thanh Vũ không nhận lấy Giấy Khế Ước, Amoty ký kết một bản với Giáo Đình và đó chính là lý do Giấy Khế Ước không khóa chặt Thanh Vũ.


Amoty cay đắng lục lọi một số thông tin vừa xuất hiện ở trong não, hắn cảm thấy mình bị một lực lượng thần bí và mạnh mẽ lại vừa vĩ ngạn, khiến cho hắn không nhấc lên nổi một ý niệm phản kháng nào, có thể sự tự tin của Giáo Hoàng khởi nguồn từ thứ lực lượng kia.

“Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân.” Amoty khụy một chân xuống đất rồi nói, xích sắt lay động phát ra âm thanh keng keng, tia sáng mờ nhạt phản chiếu khuôn mặt cay đắng bị che dấu bởi một cái cúi đầu vô lực tuyên bố về sự trung thành của chính mình.

“Chúc mừng ngươi gia nhập Giáo Đình, ta sẽ ban cho ngươi một chức vụ Tín Sứ, ngươi có thể thăng cấp bằng bản lĩnh của mình, và nhớ kỹ, không cần phải thực hiện các lễ nghi rườm rà như quỳ gối trong Giáo Đình, và cũng không cần phải gọi ta bằng các kính ngữ kia, cứ gọi Giáo Hoàng đủ rồi.” Thanh Vũ cười nhạt nói, Thanh Vũ phất tay một cái, xích sắt đứt thành mấy đoạn trả tự do cho Amoty.

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài.” Amoty đứng lên rồi nói với giọng cung kính cứng đờ vì chưa quen.

Và cùng khoảng thời gian đó, Nolan ký tên mình lên trên Giấy Khế Ước.

“Hoan nghênh các ngươi gia nhập Giáo Đình, đừng có lo lắng và sợ hãi gì nữa, quyết định của các ngươi ở lúc này chính là một quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời của các ngươi.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói.

“Chúng tôi sẽ làm những việc gì, thưa ngài?” Nolan nghi hoặc hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui