Siras đi ra ngoài căn nhà, hắn trầm ngầm trong chốc lát rồi bóp nát một lá phù truyền âm, lá phù bốc cháy thành tro bụi rồi bị gió thổi đi mất.
Siras không dùng thần thức để tra xét Gine làm gì, bởi vì việc đó bị cấm, xâm phạm quyền riêng tư của người khác, người tự ý dùng thần thức nếu bị phát hiện sẽ bị trừng phạt rất nặng, với lại Siras không muốn bứt dây động rừng, thành thật một chút để cho người khác không chú ý, mờ nhạt đến nỗi không một ai nhận biết sự hiện diện của hắn thì tốt hơn.
“Để ta coi là ai dám ngăn cản việc tốt của ta.” Siras lẩm bẩm rồi đi đến gọi người, đó là một số Hộ Vệ bị hắn mua chuộc bằng lợi ích, bây giờ bọn họ có muốn rời khỏi vòng của hắn thì đã muộn rồi, tất cả đều bị cột trên một chiếc xe, chết cùng chết, vinh cùng vinh.
…
Thanh Vũ không để ý đến Gine nữa, mà đi đến gần cô bé rồi đưa cho cô bé bộ áo da, nói ra:
“Vậy này là của em.”
“Cảm ơn anh.” Cô bé đưa tay ra nhận lấy thành quả mà cô phải cố gắng trong một khoảng thời gian dài để làm, cô bé cảm động nhìn Thanh Vũ, người đã cứu lấy cô và giúp cô lấy lại vật của mình.
“Em tên là gì?” Thanh Vũ hiếu kỳ hỏi, Thanh Vũ lấy lại cái áo đó từ Otis, khi chạm vào cái áo da, Thanh Vũ cảm nhận được cái áo da này khác biệt so với những bộ áo da được bày bán trong chợ.
Những bộ áo da kia chỉ là vật phàm, mà bộ áo da của cô bé lại là một món pháp bảo còn chưa thành thục, nhưng đúng như lời của cô bé, cái áo có sức phòng thủ đạt đến cấp bậc Nhị Dương sơ kỳ, nên Thanh Vũ muốn biết tại sao cô bé lại có thể chế tạo ra một pháp bảo như thế.
“Em tên là Neala.” Neala nhỏ giọng nói, cô bé ôm chầm chiếc áo vào trong ngực, không nỡ buông ra chút nào, vật phẩm này có ý nghĩa vượt trên giá trị của nó nhiều, bởi vì Neala có thể chứng minh rằng cô không phải là gánh nặng cho anh trai, cô có thể kiếm linh thạch hạ phẩm bằng sức lao động của mình.
“Neala?” Thanh Vũ hỏi lại, cái tên không một chút ấn tượng gì đối với Thanh Vũ, mà giống như Thanh Vũ đã từng gặp cô bé ở đâu rồi thì phải.
“Em là người làm ra cái áo này phải không?” Thanh Vũ lại hỏi.
“Đúng vậy, em đã dùng khoảng bảy ngày để chế tạo chiếc áo từ da của một con hươu.” Neala gật đầu, giọng nói vui vẻ.
“Em là một cô bé giỏi đấy, em có biết rõ chiếc áo da này có giá trị bao nhiêu không?” Thanh Vũ cười hỏi tiếp.
Neala mơ màng lắc đầu nói: “Không phải nó có giá khoảng hai ngàn linh thạch hay sao?”
“Chẳng lẽ giá trị của chiếc áo thấp hơn nhiều so với hai ngàn linh thạch?”
“Không phải như vậy, mà chiếc áo da này phải có giá trị khoảng năm ngàn linh thạch, nó là một món pháp bảo còn thô sơ.” Thanh Vũ lắc đầu trả lời.
“Năm—năm ngàn linh thạch ạ!” Neala giật mình, cô còn chìa bàn tay ra rồi đếm thử, một lát sau, Neala choáng váng với giá trị của chiếc áo da rồi, năm ngàn linh thạch, nó phải chồng chất thành một đống nhỏ, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, hai mắt Neala sáng lên.
Chad, Edgar ở bên cạnh, nghe được Thanh Vũ nói như vậy, hai người kinh ngạc đánh giá chiếc áo trên tay Neala, sau đó họ cảm thấy lời Thanh Vũ là đúng, quả thật chiếc áo này là một món pháp bảo đáng tiền, năm ngàn linh thạch còn ít.
Neala hưng phấn khi biết vật phẩm do mình chế tạo lại có giá trị cao, nhưng cô không nghĩ đến việc cô có thể chế tạo ra một món pháp bảo lại có ý nghĩa gì, Luyện Khí Sư có thể chế tạo ra pháp bảo bằng kim loại, xương cốt, hay một số nguyên liệu khác.
Mà Neala trở thành một trong những người thuộc nghề nghiệp có thể chế tạo nguyên liệu như da, lông, tơ tằm,… thành các bộ quần áo, giày, mũ có sức phòng ngự tương đương với pháp bảo.
Một số tu sĩ cũng có thể tự làm ra quần áo để mặc, nhưng chưa thật sự có một nghề nghiệp ổn định, họ chỉ chế tạo cho họ dùng, chứ không muốn bán đi, ai lại rảnh rỗi đến nỗi tốn thời gian làm ra quần áo pháp bảo để cho người khác xài? Nói không chừng giá trị của mấy bộ quần áo đó còn không bằng công sức họ bỏ ra, thậm chí, chẳng có người nào muốn mua cả, tự tay làm vẫn là hợp nhất.
“Cô bé này là một nhân tài.” Thanh Vũ gật đầu khẳng định, bảy tám tuổi có thể chế tạo pháp bảo, nếu để các tu sĩ biết họ liền trừng đến lồi mắt ra luôn ấy chứ.
“Cha mẹ của em ở đâu? Anh có thể dẫn em về nhà.” Thanh Vũ cười nói.
Neala lắc đầu trả lời: “Cha mẹ của em đang đi đến một nơi xa, bây giờ em ở với anh trai.”
Thanh Vũ thở dài, Neala nói cha mẹ đi xa, nhưng thật sự cô bé biết được cha mẹ của cô đã chết, có thể anh trai Neala đã nói với cô câu đó, trải qua nhiều tháng đối mặt nguy hiểm, cô bé thành thục hơn nhiều, nhưng sự non nớt vẫn còn đọng lại, cô chỉ là không muốn tin rằng cha mẹ mình đã chết đi.
Thanh Vũ xoa xoa đầu Neala rồi nói: “Em hãy về nhà trước đi nhé, Chad, Edgar, làm phiền hai người đưa cô bé trở về, mọi việc ở đây cứ để tôi lo.”
“Cảm ơn anh giúp đỡ, chúng tôi nợ anh một mạng.” Edgar thành tâm nói.
“Chúng tôi sẽ chăm sóc cho Nela, anh hãy cẩn thận.” Chad kiên định nói.
“Em không muốn trở về, em có thể giúp anh đánh người xấu.” Neala chợt nhớ ra cái gì, cô lắc đầu trả lời, cô bé loay hoay lấy một tờ giấy ra rồi đưa cho Thanh Vũ.
“Đây là một lá phù?” Thanh Vũ ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, anh Nathan đưa em vật này, anh ấy nói, nếu như em gặp phải nguy hiểm thì hãy dùng nó.” Neala nhìn Thanh Vũ rồi nói, sau đó cô bé dùng lá phù để truyền âm cho Nathan.
“Nathan? Ý em nói là Nathan của Quân Đoàn Gaia?” Chad giật mình hỏi Neala.
“Nathan Phó Quân Đoàn trưởng?” Edgar hoảng hốt hỏi.
“Đúng là anh Nathan thuộc Quân Đoàn Gaia gì đó.” Naela cười trả lời.
“Tại sao em không sử dụng nó sớm hơn chứ? Nếu Nathan tới đây, mọi việc sẽ được giải quyết ổn thỏa.” Chad không khỏi hỏi, lời nói vừa ra, hắn liền nhớ lại, Neala bị uy áp của lũ Hộ Vệ khiến cô không để động đậy, làm sao có dư lực sử dụng truyền âm phù, mà cô bé hoảng sợ, căn bản không nhớ đến sự tồn tại của lá phù.
“Em mới nhớ đến lá phù này.” Naela hồn nhiên trả lời.
“Nathan? Em là cô nhóc đi chung với Nathan, anh trai em là Kai phải không?” Thanh Vũ biết tại sao có cảm giác quen thuộc với Naela rồi.
“Anh cũng biết anh Nathan sao?” Naela nghiêng đầu nhỏ hỏi.
“Quen biết một hai.” Thanh Vũ cười trả lời, không nói nhiều nữa, nếu Nathan đang chăm sóc Kai và Naela thì hãy để Nathan đến đây nhận Naela.
“Naela, em có sao không?” Một âm thanh lo lắng vang lên, cùng với đó là tiếng bước chân từ xa, Thanh Vũ nhìn thấy Nathan đang chạy đến đây.
“Anh Nathan.” Naela kêu lên.
“Đúng là Nathan, Phó Quân Đoàn trưởng rồi.” Chad và Edgar xác nhận.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy Naela, tại sao em lại sử dụng truyền âm phù?” Nathan đến gần rồi hỏi Naela.
Naela ngẩng đầu lên nhìn Nathan rồi kể lại mọi chuyện đã xảy ra ở đây, từ đầu đến cuối, âm thanh trong trẻo tự thuật tất cả, nhưng rơi vào tai Nathan làm hắn phẫn nộ nhìn đám Hộ Vệ đang nằm ngổn ngang ở gần.
“Đúng là một đám người cặn bã, tất cả các ngươi sẽ bị trừng phạt thích đáng.” Nathan nói bằng giọng lạnh lùng, ánh mắt quét đến Gine, khiến Gine hoảng hốt.
“Đó là Nathan Phó Quân Đoàn trưởng, tại sao hắn lại ở đây? Thôi xong, tất cả đều xong hết rồi!” Gine ngán ngẩm nói, việc đến nước này, giấy không gói được lửa, tất cả mọi việc làm của họ sẽ lộ ra ánh sáng, Quân Đoàn Gaia làm sao có thể bỏ qua cho họ.
Gine thất lạc, cuối đầu thật sâu xuống mặt đất, đôi mắt tiều tụy mất đi phong thái ngày nào, hắn đã bị trọng thương, cho dù muốn chạy trốn cũng không được, Quân Đoàn Gaia có thể bắt hắn lại trước khi hắn chạy khỏi Thập Linh Hỏa thành, mà chạy được thì sao? Ngoài kia đầy rẫy hiểm nguy, Gine không sống nổi.
“Chad, Edgar cảm ơn hai cậu đã giúp đỡ Naela.” Nathan quay sang nhìn Chad, Edgar rồi nói.
“Không có gì đâu.” Edgar lắc đầu trả lời, hắn cứu người chưa hề nghĩ đến được báo ân.
“Đó là việc mà bọn tôi phải làm.” Chad vỗ vai Edgar rồi trả lời.
“Cảm ơn cậu đã cứu Naela, nếu không có cậu thì Naela đã gặp nguy hiểm rồi.” Nathan nhìn Thanh Vũ rồi cúi đầu nói, nhưng lập tức, Nathan thấy được khuôn mặt thật của Thanh Vũ, hắn không khỏi ngẩn người.
“Giáo—“ Nathan vừa kêu lên, hắn liền bị Thanh Vũ ngăn cản.
“Đánh vài tên cặn bã mà thôi.” Thanh Vũ lạnh nhạt nói.
Nathan nhận ra Thanh Vũ là Giáo Hoàng rồi, vì Thanh Vũ giải trừ Dịch Dung Thuật để Nathan biết rõ là Thanh Vũ đang ở đây. Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, có cấp bậc cao hơn ba vị Quân Đoàn Trưởng, lúc này, Giáo Hoàng lại nhìn thấy một mặt xấu của Quân Đoàn Gaia, còn bắt tại trận nữa chứ.
Chứng tỏ Quân Đoàn Gaia yếu kém, không quản lí được từng thành viên, Giáo Hoàng sẽ không coi trong Quân Đoàn Trưởng cũng như Quân Đoàn Gaia nữa. Mà Nathan hiểu được, Thanh Vũ cho hắn biết là vì muốn hắn báo cho Quân Đoàn Trưởng đến đây.
Tận mắt nhìn thấy các thành viên của Quân Đoàn Gaia bị Giáo Hoàng xử trí, trừng phạt. Một Quân Đoàn Gaia nằm trong tay ba Quân Đoàn Trưởng, tất nhiên các thành viên đều dưới sự quản lý của ba Quân Đoàn Trưởng, bây giờ một số thành viên làm việc ác lại bị Giáo Hoàng trừng trị, chứng minh Quân Đoàn Gaia thất trách.
Tất cả lỗi lầm đều do Quân Đoàn Gaia, nếu họ không đoạt lại quyền xử trí các thành viên này từ tay Thanh Vũ, danh vọng họ sẽ thấp đi nhiều trong mắt Giáo Hoàng, và các cư dân ở đây.
“Nhất định phải nghĩ cách mới được, đầu tiên nên thông báo cho các Quân Đoàn Trưởng.” Nathan đổ mồ hôi lạnh, chuyện quá quan trọng, vượt quá khả năng của hắn rồi, hi vọng Giáo Hoàng sẽ cho họ một cơ hội để chuộc lỗi.
Nathan rõ ràng, Thanh Vũ chưa bao giờ nhúng tay vào việc lớn nhỏ của Quân Đoàn Gaia, Thanh Vũ tin tưởng vào Quân Đoàn Gaia, đặc biệt là các Quân Đoàn Trưởng và Phó Quân Đoàn, nay lòng tin của Giáo Hoàng đã bị lung lay, nếu giải quyết không tốt, có lẽ Giáo Hoàng sẽ chia bớt quyền lực của Quân Đoàn Gaia mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...