Tuy Gine nói ra những lời thể hiện khinh thường, coi rẻ Thanh Vũ, nhưng khi hắn bước đến, tự đối mặt với Thanh Vũ, Gine liền nghiêm túc, hai mắt tập trung cao độ nhìn vào Thanh Vũ.
Gine truyền linh lực bản thân vào bộ giáp màu trắng bạc, các phù hiệu được khắc trên bộ giáp như được tiếp thêm năng lượng, chúng phát ra ánh sáng lập lòe rồi hiển thị trên bộ giáp, tạo nên một bộ pháp bảo đẹp rạng ngời, Gine cầm chặt thanh kiếm rồi nói ra:
“Đến đây đi, để xem ngươi có thể trụ được bao lâu trong tay của ta.”
Hai mắt Gine trừng lên, thân thể hắn tạo ra một luồng sóng khí thổi đi bụi đất xung quanh, các thành viên Hộ Vệ ở gần không dám coi thường, họ liền dùng linh lực để chặn lại luồng khí thế đó.
Tóc ngắn màu đen của Thanh Vũ nhẹ bay, trôi nổi theo luồng sóng khí, khuôn mặt Thanh Vũ vẫn ung dung bình tĩnh, không hề biểu hiện ra sự tập trung gì, rõ ràng là không coi Gine vào mắt.
“Ngươi rất tự tin, nhưng mà, có khi tự tin quá cũng không tốt.” Thanh Vũ lạnh nhạt nói, cơ thể chưa hề vào trạng thái chiến đấu, một cường giả Nhị Dương hậu kỳ mà thôi, làm sao có thể để Thanh Vũ nghiêm túc đánh một trận được chứ?
Hơn nữa, Thanh Vũ không cần hạ thấp bản thân chấp nhận cuộc chiến này với Gine làm gì, căn bản, Thanh Vũ khinh miệt lũ người như Gine, một Hộ Vệ lại làm những chuyện mất lương tâm, mà không hề cảm thấy hổ thẹn, đối với những người như thế, Thanh Vũ sẽ không cho họ một bộ mặt làm gì.
Nếu như Gine là một người có phẩm chất tốt, Thanh Vũ không ngần ngại dùng toàn bộ thực lực để đánh bại hắn, thể hiện sự tôn trọng đối với đối thủ, còn bây giờ thì miễn đi.
“Ngươi có thể xuất thủ rồi, không cần chần chờ hay giữ lại sức mạnh làm gì hết, ngươi không có khả năng chiến thắng.” Thanh Vũ cười nhạt nói.
“Hừ!” Dù Gine có tính cách trầm ổn, thường hay suy nghĩ thật kỹ càng trước khi làm một việc gì đó, nhưng bị Thanh Vũ khiêu khích và khinh thường nhiều lần, hắn không giữ được cái đầu lạnh nữa rồi, ở gần có hơn năm chục Hộ Vệ đều nhìn thấy hắn bị châm chọc, uy thế của hắn sẽ thấp đi trong mắt họ.
“Là ngươi nói, nếu có chết thì đừng trách ta làm gì.” Gine gầm lên một tiếng, khí thế tăng đến mức cao nhất, uy áp cường giả Nhị Dương hậu kỳ như một tòa núi nhỏ đè xuống khu vực xung quanh làm cho mặt đất ầm ầm rung rẩy, may là mặt đất được gia trì bởi Thập Linh Hỏa trận, nếu là mặt đất bình thường thì sẽ vỡ vụn, đứt gãy mất.
Gine đạp mạnh xuống mặt đất, tạo nên một động lực khiến cơ thể hắn bắn tới Thanh Vũ như một mũi tên gào thét muốn xuyên thủng tất cả những gì ngáng đường.
Thanh Vũ nhìn thấy Gine lao tới, thanh kiếm Gine đâm thẳng vào vùng ngực của Thanh Vũ, Gine muốn dồn toàn bộ sức mạnh vào một chiêu kết liễu Thanh Vũ.
Đối mặt với tình huống này, Thanh Vũ chỉ nhẹ nhàng bước một bước về phía sau, rồi dùng chân đá tới thanh kiếm của Gine, một cước này ẩn chứa lực lượng thân thể của Thanh Vũ, không khí bị đá tới bạo tạc, tiếng oanh minh nổ tung.
Bành!
Âm thanh nặng nề, trầm đục vang lên giữa khu chợ, dưới biết bao nhiêu ánh mắt, Gine với khí thế như voi, to lớn mà rắn chắc, nhưng lại bị Thanh Vũ bức lui về phía sau.
“Gừ!” Gine nghiến răng để không kêu thành tiếng, cánh tay cầm kiếm đau đớn tới tê liệt, bàn tay rách vì lực phản chấn rồi chảy máu, nhém một chút nữa là thanh kiếm đã tuột khỏi tay hắn rồi.
“Thật mạnh!!” Gine kinh hãi nhìn Thanh Vũ vẫn đứng yên một chỗ, mà hắn đã lùi lại vài chục bước.
“Ta đã khinh thường ngươi!” Gine trầm giọng nói, bắp thịt căng lên hết cỡ, Gine hiểu rõ mình cần phải xuất thủ bằng toàn bộ thực lực chân chính mới có khả năng đánh bại Thanh Vũ, tại thời điểm này, Gine mới hiểu vì sao Thanh Vũ có thể đánh ngã mười tên Hộ Vệ.
“Gine đại ca.”
“Gine.”
“Chuyện gì thế này? Gine đại ca bị bức lui?” Những người Hộ Vệ đang đứng dàn trận ngạc nhiên, một số người còn dụi dụi mắt mình rồi mới nhìn lại, họ hoang mang, không dám tin tưởng vào mắt mình, Gine chính là một trong số những người mạnh nhất tại nhóm Hộ Vệ đó, lại bị một người thanh niên lạ mặt đánh lui.
“Đừng có mà tự mãn!!” Gine lại gầm lên, bỏ qua cơn đau từ bàn tay, hắn dùng sức cầm lấy thanh kiếm rồi phóng tới Thanh Vũ, lưỡi kiếm ánh lên tia sáng màu trắng, làm nó càng đẹp đẽ và chết chóc, đòn tấn công này còn mạnh hơn đòn trước ba phần.
“Đã nói rồi, ngươi không có khả năng chiến thắng.” Thanh Vũ nhìn Gine rồi từ tốn nói, hai bên chênh lệch sức mạnh quá nhiều, Thanh Vũ không có một chút chiến ý nào, thà rằng để hắn đánh với mấy con nhện khổng lồ Tam Dương kỳ còn hơn.
Thanh Vũ thấy Gine xông tới, hắn lắc đầu một cái, thần thái không vội vàng, một chân lại đá tới thanh kiếm của Gine, Thanh Vũ đặc biệt nhằm vào thanh kiếm Gine, mà dùng lực vừa phải, Thanh Vũ muốn thử khả năng khống chế sức mạnh và điều khiển sức mạnh của mình, thực lực tăng lên nhanh chóng khiến Thanh Vũ không nắm bắt được lực chiến của bản thân.
Keng!!
Thanh kiếm Gine va chạm vào chân của Thanh Vũ, tạo ra một âm thanh chói tai, Gine kinh dị không ngớt, rõ ràng thanh kiếm của hắn là pháp bảo một sao, có thể phá vỡ phòng ngự của cường giả Nhị Dương đỉnh phong, nói không chừng còn có thể đả thương cường giả Tam Dương sơ kỳ. Nay lại bị một cái chân của người thanh niên lạ mặt chặn đứng.
Tay cầm kiếm lại tê dại một lần nữa, Gine không còn cảm thấy đau đớn và không còn có khả năng cầm được thanh kiếm, bàn tay không do hắn điều khiển nữa rồi, thanh kiếm tuột khỏi tay Gine rồi cắm xuống mặt đất, mà Gine thì ôm một tay lùi về sau, thần thái kinh hãi.
Cảnh giới Thanh Vũ là Tam Dương trung kỳ, thêm thiên phú nữa, bây giờ cường độ thân thể của Thanh Vũ đạt đến Tam Dương hậu kỳ, một cái pháp bảo một sao không có khả năng làm Thanh Vũ bị thương được.
“Lại dùng lực hơi mạnh một chút rồi.” Thanh Vũ lắc đầu, nét mặt thất vọng, dùng lực hơi lớn một chút, Gine liền tuột mất thanh kiếm, Thanh Vũ còn muốn đánh với hắn vài chiêu nữa.
“Ngươi—“ Gine chỉ Thanh Vũ, hắn đã nói không ra lời nữa, người thanh niên này căn bản chưa hề sử dụng toàn lực khi chiến đấu với hắn, một cảm giác thất bại cùng nhục nhã xâm chiếm tâm thần Gine.
Mà các hộ vệ và cư dân quan sát trận chiến đã bất ngờ đến đứng hình rồi, đôi mắt mở to ra, cái miệng thì chữ o. Người thanh niên kia chiến đấu với Gine, như là trêu đùa một con chuột nhỏ trong lồng sắt vậy.
“Cậu thanh niên kia là ai? Hơi vượt qua lẽ thường rồi đó!”
“Cậu ta quá trâu, tôi quyết định rồi, sau này tôi sẽ là người hâm mộ của cậu ấy.” Một cô gái trẻ nói bằng khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đầy tình ý. Cứu người khỏi ác bá, còn đánh ác bá u đầu, đây là anh hùng trong truyền thuyết chứ đâu.
“Gine đại ca đừng đùa nữa, việc này không vui một chút nào.” Một tên Hộ Vệ nói với giọng tức giận.
“Đúng đó, đại ca giỡn nữa, mau đánh bại thằng nhóc này rồi về uống rượu thôi.” Kinai cười nói.
“Đại ca Gine thật là biết đùa nha.” Otis cười to nói, hắn muốn chảy ra nước mắt luôn rồi.
“Đùa cái đầu các ngươi.” Gine nghe vậy, hắn thét to trong lòng, hắn nhìn Thanh Vũ, khí thế đã rơi xuống ngàn mét, không có sự tự tin nữa, mà Gine sợ sệt nhìn Thanh Vũ.
“Thế nào? Ngươi không tấn công nữa sao?” Thanh Vũ cười nói trong khi đi đến gần thanh kiếm rồi đá một cái, thanh kiếm gào thét, dùng tốc độ cực nhanh bay đến Gine.
“Trả cho ngươi này!”
Gine giận tím mặt, hắn thể hiện sự yếu đuối, không dám tấn công Thanh Vũ trước bao nhiêu người, Gine hận không thể chui xuống mặt đất, nhưng mà hắn chui không lọt, muốn phá hủy nền đá ở đây, cần phải có sức mạnh của Tam Dương sơ kỳ.
Trước mắt, Gine thấy hành động đá kiếm của Thanh Vũ, nội tâm cảm thấy không tốt, thanh kiếm vụt mất khỏi tầm mắt của Gine, hay nói đúng hơn là Gine không theo kịp tốc độ của thanh kiếm, hắn chỉ thấy lờ mờ một bóng đen đâm tới hắn mà thôi.
Bành!!
Gine dự định bắt thanh kiếm, nào ngờ tay hắn bắt một khoảng không, thanh kiếm đâm tới phần bụng Gine rồi đụng phải bộ giáp, hai lực lượng va chạm vào nhau, bộ giáp cản phần lớn sức mạnh của thanh kiếm, nhưng lại không triệt tiêu hết tất cả, vì vậy Gine chịu một phần sức mạnh, hắn phun ra một ngụm máu tươi sái trời, thân thể bay về phía sau rồi trượt dài một lúc mới dừng lại.
Thanh kiếm cùng bộ giáp tới giới hạn, các phù hiệu bị hủy hoại rồi biến mất, khiến chúng trở thành vật phàm, không có tính năng của pháp bảo, đến đây Gine mất đi bộ pháp bảo mà hắn hay khoe khoang trước đồng bọn.
Bộ pháp bảo vỡ nát, chúng đã làm hết nhiệm vụ của mình, giúp Gine giữ lại một mạng. Gine đau đớn đến đôi mắt đỏ lên, khuôn mặt âm trầm muốn chảy nước, hắn nhìn thẳng vào Thanh Vũ, hắn chưa bao giờ muốn giết một người đến thế.
“Giết hắn cho ta!!”
“Ai giết hắn ta sẽ ban thưởng, rồi đề cử người đó với đại ca.” Gine chỉ Thanh Vũ rồi quát to lên.
Đám Hộ Vệ đang mất thần, trên mặt họ đọng một nụ cười cứng ngắc, vừa nói Gine chơi đùa, lại bị đánh mặt một cách không thương tiếc. Tiếng quát thống hận của Gine vọng vào tai đám Hộ Vệ, chúng tỉnh táo lại rồi hầm hầm nhìn Thanh Vũ, chuyển sang trạng thái chuẩn bị chiến đấu, vũ khí ánh lên tia sáng sắc bén.
Hơn trăm cư dân ở ngoài đã không nói lên lời được rồi, hình tượng một Gine đầy uy nghiêm vỡ nát, bây giờ Gine không khác gì một con chó cùng đường khi đứng trước người thanh niên thần bí.
Zynei đứng yên ở một chỗ, hắn hoàn toàn không để ý đến tình cảnh xung quanh nữa, lời nói Gine như một mũi dao đâm thẳng vào linh hồn Zynei, cơn đau đớn từ thể xác kết hợp với sự thất vọng và đau đớn vì bị coi là một vật hi sinh, linh hồn Zynei hoảng loạn, mơ màng rồi chuyển hóa thành tức giận.
Cơ thể không do mình, linh hồn lại lạc lõng và hận thù chồng chất, Zynei cảm thấy mình đang ở giữa một khối băng với nhiệt độ thấp, cơ thể và linh hồn hắn bị đông lại từ từ, từ từ cho đến khi mất đi tri giác, và lúc đó Zynei nhìn thấy một luồng khí tức màu đen và tà ác, lạnh còn hơn băng, lạnh đến nỗi không có một cảm xúc gì, luồng khí tức màu đen kia đang kêu gọi Zynei chạm vào nó.
Chỉ cần đặt tay lên đó, Zynei có thể có sức mạnh để thoát khỏi trạng thái khủng bố.
Chỉ cần hòa mình vào đó, Zynei có thể trả thù rửa hận.
Chỉ cần biến thành thứ đó, hắn có thể có tất cả!
Và rồi, Zynei bước đến, bước chân khập khểnh, rồi chuyển thành chạy nhanh, thẳng vào luồng khí tức màu đen đang khiến một vùng trời mất đi ánh sáng…
“Sức mạnh, trả thù, giết giết giết!!” Zynei lâm vào hắc ám, miệng hắn vẫn còn lẩm bẩm, giọng nói đầy hận ý và điên cuồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...