Tuy giọng nói lạnh nhạt nhưng vang vào lại năm tên Hộ Vệ lại là kích thích họ, từ khi trở thành Hộ Vệ đến nay, còn chưa có ai dám có thái độ như thế trước mặt họ. Nhiều lần tức giận không có chỗ nào để phát tiết, năm tên Hộ Vệ mất đi lý trí.
“Giết!” Năm tên Hộ Vệ cùng nhau gầm lên một tiếng rồi xông tới, năm thanh kiếm phát ra quang mang chói lóa muốn chém nát mọi vật ở trước mặt, kể cả tên thanh niên không biết điều kia.
Thanh Vũ thấy năm tên Hộ Vệ tấn công, trong đó ba tên có cảnh giới Nhị Dương sơ kỳ gần đột phá trung kỳ, khí thế mạnh mẽ tạo nên một cơn gió mạnh.
Đứng trước mũi kiếm, Thanh Vũ vẫn ung dung bình tĩnh, không để năm tên Hộ Vệ vào mắt. Năm tia kiếm khí gào thét tới gần, Thanh Vũ mới đá ra một cước, linh lực sôi trào, cộng với sức mạnh từ thân thể, một cước tạo thành nên tiếng xé gió như sấm ầm ầm vang ra, đụng vào năm tia kiếm khí.
Bành! Trong ánh mắt của mọi người, năm tia kiếm khí kia vừa chém vào chân của Thanh Vũ liền nổ tung, biến thành hàng ngàn mảnh nhỏ phát sáng rồi tiêu tan, mà năm tên Hộ Vệ bị giật mình, nhưng họ không thể dừng lại tại thời điểm này, một khi đã tấn công thì phải làm đến cùng.
“Giết!” Năm tên Hộ Vệ không dùng linh lực truyền vào thanh kiếm, tạo nên một vòng ánh sáng bao quanh lưỡi kiếm khiến cho thanh kiếm trở nên sắc bén và nguy hiểm hơn ba phần.
“Không biết tự lượng sức mình.” Thanh Vũ nói một câu, liền dẫm chân vào mặt đất, phóng tới bọn Hộ Vệ, Thanh Vũ đánh ra một quyền va chạm vào thanh kiếm của một tên làm thanh kiếm tuột khỏi tay, thân thể như gặp trọng kích, bay về phía sau đụng vào một sạp hàng mới dừng lại.
Mà bốn tên kia đã đến gần Thanh Vũ, chúng đồng thời chém xuống bằng tất cả sức mạnh, cảm xúc giận dữ. Thanh Vũ dùng một chân quét ngang, trúng vào một tên hộ vệ làm hắn bay ngang rồi đụng phải ba tên khác, bốn tên Hộ Vệ phun máu tươi, cơ thể bị thương nặng, nằm la liệt ở trên đất.
“Thanh niên này quá mạnh mẽ, năm Hộ Vệ không thể chịu được một kích.”
“Đúng vậy, thật may mắn là cậu ấy ra mặt, nếu không cô bé và hai người kia đã chết rồi.”
“Chuyện càng lúc càng lớn, các Hộ Vệ sẽ không chịu thua, để xem người thanh niên có thể sống được bao lâu.” Một người nói bằng giọng hứng thú, ở trong suy nghĩ của hắn, người thanh niên đã chết, dám đánh thành viên của Quân Đoàn Gaia, gan thì to, nhưng sức lại không đủ, cái này gọi là nóng đầu.
“Mặc kệ kết cuộc thế nào, cậu ta có thể được coi là một anh hùng.”
“Anh hùng? Góp cả mạng vào rồi còn cần cái thứ danh tiếng nhảm nhí đó làm gì?” Một tiếng cười lạnh trả lời.
Năm tên Hộ Vệ bị thương nặng, giải trừ đi trạng thái mất lý trí, bọn họ ôm vết thương rồi đứng lên nhìn Thanh Vũ bằng ánh mắt sợ hãi. Phải biết, họ là cường giả Nhị Dương sơ kỳ, có pháp bảo trong người, chiến lực mạnh mẽ, đủ đề nghiền ép một người tiến hóa cùng cảnh giới, nay lại không thể chịu được một chiêu.
“Ngươi là ai?” Một tên Hộ Vệ kiêng dè hỏi. Nhân vật có thể đánh bại họ, làm sao không có danh tiếng chứ?
“Ngươi không cần phải biết, còn có thủ đoạn gì cứ lấy ra hết đi.” Thanh Vũ lắc đầu rồi nói.
“Ngươi chờ đó.” Tên Hộ Vệ tức giận nói một câu, rồi vội vàng bóp nát một lá phù truyền âm.
Thanh Vũ mặc kệ tên Hộ Vệ, không có ý định ngăn cản. Thanh Vũ tinh tường, chỉ với lá gan của mười tên Hộ Vệ chưa đủ để làm nên chuyện động trời như chiếm lấy khu chợ, hoành hành không kiêng nể gì, ở sau lưng họ có một thế lực mạnh mẽ, mới có thể vươn tay đến khu chợ.
“Anh mau đi đi, bọn họ là người xấu.” Cô bé không bị uy áp đè nặng, nên có thể di chuyển, cô bé đi đến gần Thanh Vũ rồi lắc lắc tay hắn nói, vết thương trên cơ thể đều đã lành lại. Vài vết thương ngoài da mà thôi, Thanh Vũ chỉ cần sử dụng một chút linh lực là có thể chữa trị được, Thanh Vũ dùng kỹ năng cấp cao Hồi Phục lên Chad và Edgar, hai người đang tập trung lấy lại thể lực và trị thương với ý niệm trợ giúp Thanh Vũ.
“Không cần phải sợ, anh chuyên đến đây để đánh người xấu.” Thanh Vũ nói với giọng nhu hòa, hắn xoa đầu cô bé để cho cô bé an tâm.
“Bọn họ là người xấu, còn rất mạnh và đông nữa, anh mau đi đi.” Cô bé ngước nhìn Thanh Vũ, tiếp tục khuyên bảo bằng giọng nói non nớt, cô không tin Thanh Vũ có thể đánh bại các Hộ Vệ được.
“Anh còn mạnh hơn bọn họ nữa, em không cần lo lắng cho anh đâu, em hãy đến gần Chad và Edgar đi.” Thanh Vũ cười trả lời.
Cô bé lắc lắc cái đầu, đang muốn nói tiếp, nào ngờ cô bé lại bị một luồng sức mạnh nhấc lên một cách nhẹ nhàng rồi bay đến gần Chad và Edgar. Thanh Vũ còn muốn chiến đấu, không thể để cô bé đứng gần đây, chỉ cần một sức mạnh dư thừa đủ để làm cô bé bị thương, thậm chí có thể chết đi, Chad và Edgar vừa trị thương vừa lo cho cô bé được.
Thanh Vũ nhìn Chad cùng Edgar rồi gật đầu, hai người họ hiểu được, khuôn mặt nghiêm túc bảo bọc cô bé. Thật ra, họ đang kinh ngạc vì sức mạnh của Thanh Vũ, một người có thể đánh bại mười tên Hộ Vệ mà không mất một giọt mồ hôi nào.
“Hẳn là anh ấy có thể cứu chúng ta.” Edgar hi vọng nói.
Chad gật đầu: “Nhất định có thể, cậu ấy rất tự tin, sự tự tin đó bắt nguồn từ sức mạnh.”
“Em hãy ngoan ngoãn ở đây, đừng có đi lung tung.” Edgar kéo cô bé lại rồi nói.
Cô bé gật đầu thật mạnh, ánh mắt vô hại nhìn Thanh Vũ cùng với mười tên Hộ Vệ.
Lúc này, những người khác nín thở nhìn vào Thanh Vũ, họ biết mười tên Hộ Vệ đã thông báo, và đang chờ đợi viện binh. Họ không hiểu được tại sao Thanh Vũ bỏ qua cơ hội chạy trốn, mà đứng đó như trời trồng, tựa hồ Thanh Vũ đang chờ đợi viện binh của lũ Hộ Vệ vậy.
“Hừ! Tên kia căn bản không hiểu rõ sức mạnh của Quân Đoàn Gaia.”
“Có lẽ cậu ta là một người mới đến đây.”
“Đúng rồi, cái sức mạnh làm cho đám người Zynei đứng yên chắc chắn là năng lực tiến hóa, nhưng chỉ với nhiêu đó làm sao có thể chống lại Quân Đoàn Gaia?”
“Ngươi chết chắc!” Một tên Hộ Vệ nghiến răng nghiến lợi nói, hôm nay hắn đã mất hết mặt mũi rồi, còn bị đánh một trận, vài cái xương đều gãy nát, cần phải có thời gian vài tuần đến vài tháng để khôi phục lại trạng thái ban đầu.
“Bây giờ còn quá sớm để nói về việc ai sẽ chết.” Thanh Vũ trả lời tên Hộ Vệ, ánh mắt bình tĩnh tự tại, không hề khẩn trương hay sợ hãi.
Nhìn thấy biểu hiện của Thanh Vũ, mấy tên Hộ Vệ càng tức giận hơn, nhưng không dám tấn công lại một lần nữa, nếu không họ sợ sẽ chết dưới tay Thanh Vũ.
“Mở! Mở!! Mở!!” Zynei đã lâm vào trạng thái điên loạn, hắn rống lên, tiếng gầm gừ đau đớn pha lẫn tuyệt vọng vọng ra, làm cho lòng của mọi người nghe được không khỏi run lên, linh hồn và thể xác phải chịu đau đớn cỡ nào mới rơi vào tình trạng đó. Mà bốn tên Hộ Vệ bị phong ấn ở gần, ánh mắt kinh hãi, nhưng lại không dám thở mạnh, sợ bị Thanh Vũ chú ý đến, may mắn thay, Thanh Vũ chỉ phong ấn họ mà không hề muốn làm gì tiếp nữa.
“Zynei, mau tỉnh lại, ngươi không thể tiếp tục làm như vậy!” Một tên Hộ Vệ vội vàng quát lên, hắn muốn đánh thức Zynei.
Dù âm thanh của tên Hộ Vệ rất lớn, chưa có dấu hiệu nào chứng tỏ Zynei sẽ tỉnh táo, Zynei vẫn giãy dụa, dùng linh lực trùng kích phong ấn, mà hai lực lượng va chạm vào nhau tạo thành một cỗ lực nghiền ép tới cơ thể Zynei.
Làn da của Zynei tách ra, rạn nứt như mặt đất khô cằn, khuôn mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, hắn không muốn như thế một chút nào, cơ thể thì lạnh băng, Zynei bất lực, chỉ có ý thức của hắn là tỉnh táo, nhưng ý thức lại đang gánh chịu nỗi đau từ thể xác, xương bị nghiền nát thành nhiều mảnh, máu tươi chảy ròng.
Bốn tên hộ vệ bị phong ấn kinh tồn táng đảm, nội tâm thở dài vì mình không phải là Zynei.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy, Kinai? Zynei làm sao vậy? Còn có các ngươi nữa, tại sao lại bị thương nghiêm trọng đến thế?” Một thanh âm trầm trọng vang lên, tiếp theo, một đám người mặc đồng nhất bộ giáp màu trắng bước đến khu chợ, cầm đầu là người đàn ông khoảng chừng bốn mươi lăm tuổi, cơ thể có thể coi là thuộc dạng mạnh mẽ.
Năm tên Hộ Vệ nghe đến âm thanh đó, bọn họ vui vẻ chạy đến gần, Kinai là tên của một Hộ Vệ đã dùng truyền âm phù, khuôn mặt hắn bi phẫn chỉ vào Thanh Vũ rồi nói:
“Gine đại ca, tất cả mọi chuyện đều do thằng đó gây ra, nó đã đánh chúng tôi bị thương, rồi làm cho Zynei đứng yên, chịu nhiều đau khổ, xin đại ca hãy bắt thằng đó lại để xử theo luật pháp.”
“Đúng đó, đại ca Gine, thằng đó có thể là một người thức tỉnh năng lực tiến hóa, đại ca cần phải cẩn thận.” Một người Hộ Vệ bổ sung thêm.
Gine chính là người đàn ông dẫn đầu, một nhóm vừa đến đây có khoảng năm chục người, mỗi người có khí thế đạt đến cảnh giới Nhị Dương sơ kỳ gần đột phá trung kỳ, khoảng mười người Nhị Dương trung kỳ, mà Gine bất thình lình đạt đến Nhị Dương hậu kỳ.
Gine nghe đám Hộ Vệ báo cáo, hắn liền tức giận, lại có người dám nhúng tay cản trở bọn họ? Đây không phải là đang chặn đứng con đường sinh tồn của họ hay sao? Lợi ích từ khu chợ làm họ trở nên mạnh hơn với tốc độ nhanh chóng, còn hơn cả các thành viên chính quy của Quân Đoàn Gaia, sao họ có thể cam tâm để người khác phá đám chứ?
“Ngươi là ai? Nếu như ngươi đồng ý nhận sai, ta có thể tha cho ngươi một mạng, nói không chừng ta có thể để ngươi gia nhập Quân Đoàn Gaia, trở thành một thành viên như chúng ta.” Gine quan sát Thanh Vũ một lúc, người có thể đánh bại mười tên Hộ Vệ mà không mất một sợi lông, tất có bản lĩnh, nếu có thể thu phục trở thành đồng bọn thì tốt nhất.
Bây giờ, động tĩnh ở đây khá lớn, muốn dấu diếm cấp trên cần phải có người chịu trách nhiệm, nhận lấy tội trạng, mà Zynei đã thành phế vật, không còn giá trị gì, Gine muốn từ bỏ Zynei, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Zynei, dùng lợi ích dụ dỗ Thanh Vũ, vì hắn đoán được Thanh Vũ có thể là một người mới đến Thập Linh Hỏa thành, căn bản không hiểu chuyện, dễ dàng bị lung lay.
Gine và đồng bọn có thể hùng bá khu chợ, ngoài sức mạnh ra, hắn còn có trí thông minh để tính toán mọi việc, qua mặt được cả các thành viên cấp cao của Quân Đoàn Gaia, thu về một nguồn tài nguyên khổng lồ, mở rộng thế lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...