“Chúng tôi thay mặt Quân Đoàn Gaia cảm ơn Mặc lão, nếu không có Mặc lão giúp đỡ thì chắc chắn nhiều thành viên của Quân Đoàn Gaia sẽ hi sinh.”
Ba người, Rinka, Dieter và Richard hơi cuối người trước Mặc Hàn, lúc này họ đang ở trong tòa tháp, chiến đấu quá loạn lạc và hỗn loạn, bọn họ không có cơ hội để cảm ơn Mặc Hàn, bây giờ thì họ phải làm tận nghĩa vụ của một Quân Đoàn Trưởng.
Quân Đoàn Gaia chém giết với quái vật, không có nghĩa là bọn họ sẽ chịu chết! Mà làm giảm số lượng thương vong đến mức thấp nhất là nhiệm vụ hàng đầu của Quân Đoàn Trưởng, họ phải dẫn dắt Quân Đoàn càng ngày càng lớn mạnh.
“Ba vị Quân Đoàn Trưởng không cần cảm ơn tôi, thân là một thành viên của Giáo Đình, tất nhiên tôi phải xuất thủ hỗ trợ các vị và Quân Đoàn Gaia.” Mặc Hàn cười và nói bằng giọng nhẹ như gió thu, ẩn chứa trong lời nói đó là một cảm giác cứng rắn làm cho người khác tin phục.
Mặc Hàn đã sử dụng Quang Minh Tín Ngưỡng quả, hắn biết chuyện đó và hắn cảm thấy mình thật may mắn khi được gia nhập Giáo Đình. Nếu như thời gian có quay trở lại, Mặc Hàn sẽ ăn quả đó mà không chần chờ.
Giáo Đình cho hắn một cuộc sống mới, một cơ hội để báo thù cho sư phụ, cho nên hắn làm việc cho Giáo Đình là việc tất nhiên, cho dù chết đi chăng nữa, hắn tuyệt không hối hận. Người đều có niềm tin cùng với đạo lí của chính mình, và họ sẽ không bao giờ phản bội điều đó, Mặc Hàn là một người như vậy.
Với tư cách là một thành viên của Giáo Đình, Mặc Hàn sẽ làm tất cả việc trong khả năng của hắn để Giáo Đình phát triển. Quân Đoàn Gaia hay các Quân Đoàn Trưởng còn chưa thật sự coi họ là thành viên của Giáo Đình thì đã sao? Mặc Hàn cứu họ chỉ vì họ đã đồng ý gia nhập Giáo Đình.
Còn việc ở tương lai họ có phản bội hay làm gì đó, thì đến lúc ấy hắn sẽ tính tiếp. Tất nhiên, Mặc Hàn có suy tính về những nhân tố bất ổn, nhưng trực giác của Mặc Hàn với cho hắn rằng, Quân Đoàn Gaia và ba Quân Đoàn Trưởng sẽ không quay lưng lại với Giáo Đình.
“Các vị cũng đã mệt rồi, hãy đi nghỉ ngơi cho thật tốt.” Mặc Hàn nói với giọng nhỏ nhẹ, chiến đấu với con cá sấu khổng lồ không nhẹ nhàng như những gì hắn tưởng, linh lực bị rút đi như thác nước, cơ thể vận chuyển ở sức ép cao làm hắn mệt mỏi, vì thế hắn muốn đi nghỉ mệt một chút.
Ba Quân Đoàn Trưởng gật đầu một cái rồi trở về phòng của họ, thu hoạch của Quân Đoàn rất phong phú, trong đó ngoài tinh thể tiến hóa ra còn có thân thể của lũ bọ ngựa khổng lồ, nhất là cặp càng của chúng có giá trị lớn nhất, hầu như tinh hoa của cả cơ thể tập trung ở đó.
Ba người phải kiêm kê, lên sổ sách rồi tiến hành ban thưởng cho các thành viên để tiếp thêm động lực.
“Mặc lão.”
Khi Mặc Hàn vừa nhấc chân lên định trở về phòng thì nghe được một âm thanh vang lên, sau đó cảm nhận được một người đang bay đến từ phía xa rồi đi đến gần hắn.
“Tham kiến Giáo Hoàng.” Mặc Hàn hơi cúi đầu nói, trong lúc đó, Mặc Hàn hơi dò xét Thanh Vũ, hắn cảm thấy được Thanh Vũ đã khác biệt so với lúc trước, tựa hồ Thanh Vũ có nhiều hơn một phần trầm ổn.
Phong ấn nỗi sợ hãi vào sâu trong tận đáy lòng, Thanh Vũ không còn bị chúng ảnh hưởng nữa, khí chất Thanh Vũ tăng lên là chuyện hết sức bình thường và đương nhiên.
“Quân Đoàn Gaia thế nào rồi?” Thanh Vũ vừa đi đến gần Mặc Hàn vừa hỏi. Thanh Vũ chỉ vừa mới trở về, không có tận mắt nhìn thấy Quân Đoàn chiến đấu với lũ bọ ngựa khổng lồ.
“Quân Đoàn Gaia không có tổn thất gì nghiêm trọng cho lắm, một vài thành viên bị thương nặng đang được chữa trị.” Mặc Hàn từ tốn trả lời.
“Còn nữa, để có được kết quả như thế này là do một thành viên có tên Derek liều mạng ngăn chặn con bọ ngựa đầu đàn, để các thành viên còn lại có thể yên tâm chiến đấu.”
Nói đến đây, giọng của Mặn Hàn trở nên kính nể. Sống ở Tu Chân Giới quá lâu, Mặc Hàn không nhớ rõ ràng là đã bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy một người có tính cách như Derek, hắn thật hâm mộ Quân Đoàn Gaia khi có một thành viên như vậy.
“Derek à?” Thanh Vũ gật đầu một cái rồi lẩm bẩm, ấn tượng của Thanh Vũ về Derek là một người đàn ông to con, trên cơ thể có nhiều vết sẹo, tính tình thô lỗ, nhưng lại biết điểm dừng là ở đâu, xem ra Derek lại có thêm một điểm tốt.
Để tồn tại được đến ngày hôm nay, các thành viên của Quân Đoàn đều có một trái tim và tinh thần cứng rắn, so với các đội quân tinh nhuệ khác, bọn họ càng hơn một bậc, cả về kinh nghiệm chiến đấu lẫn tinh thần đoàn kết, họ chỉ thiếu một thứ duy nhất là chưa trải qua huấn luyện như quân đội mà thôi.
“Giáo Hoàng, ngài đã tiêu diệt tất cả con nhện và làm cho con cá sấu thần phục phải không?” Mặc Hàn hỏi bằng giọng hiếu kỳ, hắn nghe được Ngạc Thiên Quang nói sơ qua, nhưng hắn phải tận tai nghe Thanh Vũ xác nhận mới yên lòng.
Lũ nhện có số lượng rất lớn, quả là một mối nguy hiểm đối với Thập Linh Hỏa thành, sự tồn tại của bọn chúng ở gần đây là việc cấm kỵ, chúng cần phải bị trừ khử!
“Đúng vậy, nhờ vào một số thủ đoạn nhận được từ Quang Minh Chi Thần, ta đã tiêu diệt lũ nhện và hàng phục con cá sấu để nó trở thành bảo vệ của Thập Linh Hỏa thành.” Thanh Vũ trả lời, hắn không muốn ẩn dấu thủ đoạn này với Mặc Hàn nữa, cơ bản thì Mặc Hàn sẽ không bao giờ phản bội Giáo Đình, Thanh Vũ không cần thiết dấu diếm làm gì.
Lúc trước, suy nghĩ còn non nớt và muốn tạo uy nghiêm cùng thần bí trước các thành viên khác, Thanh Vũ đành phải không cho họ biết mà thôi.
Mặc Hàn nghe được lời nói của Thanh Vũ, hắn suy nghĩ trong chốc lát, tất cả đầu mối từ đó đến giờ như được kết nối lại với nhau, lúc Mặc Hàn nhìn thấy Thanh Vũ muốn ở lại đối mặt với lũ nhện mà không sợ hãi, hắn liền nghi ngờ về sức mạnh của Thanh Vũ.
Nếu như Thanh Vũ có sức mạnh đó từ trước thì tại sao lại dùng tên lửa TX-011 đối phó bầy bọ ngựa? Chẳng phải sử dụng sức mạnh đó nghiền ép tới là được hay sao?
Mặc Hàn rõ ràng rồi, thủ đoạn nhận được từ Quang Minh Chi Thần bị giới hạn gì đó, Thanh Vũ không thể tùy tiện sử dụng được. Biết thêm một bí mật, Mặc Hàn cảm nhận được Giáo Hoàng coi trọng hắn nhiều hơn rồi.
“Mặc Hàn thề sẽ không nói bí mật này với bất cứ ai.” Mặc Hàn đưa tay lên ngực và nói bằng giọng quyết đoán, chỉ có thể như vậy hắn mới an tâm được, lời thề này được Hệ Thống chấp nhận, nếu Mặc Hàn mà nói ra tất bị trừng phạt rất nặng.
Thanh Vũ bất ngờ với hành động của Mặc Hàn, sau đó hắn lắc đầu cười nói: “Mặc lão không cần phải như vậy.”
Chỉ một hành động nhỏ của Thanh Vũ liền làm cho Mặc Hàn suy nghĩ lung tung, đủ để biết quyền lực đem đến sức mạnh to lớn như thế nào? Thanh Vũ càng nhận thức rõ về chức vụ Giáo Hoàng này rồi, về sao phải suy nghĩ thật kỹ trước khi nói và hành động.
“Cuộc viễn chinh lần này thành công, trong đó không thể thiếu công lao của trinh sát đoàn do Không Thiên Hà lãnh đạo, Mặc lão hãy ban thưởng cho họ.” Thanh Vũ lấy ra một cái túi trữ vật rồi đưa cho Mặc Hàn.
Mặc Hàn gật đầu vừa nói vừa nhận lấy: “Chắc chắn họ sẽ rất cảm kích Giáo Hoàng.”
Thần thức Mặc Hàn chìm vào túi trữ vật, hắn nhìn thấy được một cảnh tượng làm hắn chấn kinh, ở trong túi trữ vật có gần ngàn viên tinh thể tiến hóa, trong đó còn có năm viên tinh thể tiến hóa cấp ba, đây chỉ là phần thưởng riêng của Giáo Hoàng dành cho trinh sát đoàn mà thôi, nếu cộng thêm phần cao lao của họ nữa thì trinh sát đoàn sẽ có một lượng tài nguyên lớn, đủ để bồi dưỡng ra vài cường giả Tam Dương kỳ.
“Còn đây là phần thưởng của Mặc lão.” Thanh Vũ lại lấy ra thêm một túi trữ vật, trong đó chứa hơn chục viên tinh thể tiến hóa cấp ba, còn có tinh thể cảnh giới Tam Dương Đỉnh Phong.
“Cảm ơn Giáo Hoàng ban thưởng.” Mặc Hàn vui vẻ nhận.
“Còn một việc nữa, Mặc lão hãy nói với ba vị Quân Đoàn Trưởng không cần phải giao ra phần chiến lợi phẩm.”
Mặc Hàn ngạc nhiên nói ra: “Tại sao lại không cần phần chiến lợi phẩm đó?”
“Tinh thể tiến hóa, tài nguyên là dùng để tăng lên tu vi, tăng lên sức mạnh chứ không phải để mốc meo ở trong kho được.” Thanh Vũ cười trả lời.
Mặc Hàn nghe vậy, hắn liền hiểu được dụng ý của Thanh Vũ, một phần là Giáo Hoàng không xem chiến lợi phẩm kia ra gì, và muốn tạo nên uy danh của Giáo Đình trong lòng mọi người, sự rộng lượng cùng với thiện ý này làm họ mang ơn Giáo Đình, càng buộc họ với Giáo Đình hơn.
Thêm nữa, lũ sinh vật kia quá dị thường rồi, chỉ một ổ nhện thôi đủ uy hiếp Thập Linh Hỏa thành, nguyên bản Mặc Hàn tưởng thực lực Quân Đoàn Gaia không quét ngang một đất nước thì cũng làm bá chủ một vùng đất, nào ngờ vừa gặp lũ nhện liền không có sức đánh trả.
Tu vi của bọn họ đã kém, lại còn lấy đi mấy phần tài nguyên, làm sao sức mạnh của họ tăng lên nhanh cho được chứ? Mặc Hàn rất đồng ý với Thanh Vũ về khoản này.
“Mặc lão đã gặp Ngạc Thiên Quang rồi à?” Thanh Vũ nhớ lại Mặc Hàn từng nhắc về con cá sấu khổng lồ, hắn liền hỏi, bởi vì Thanh Vũ không phát hiện Ngạc Thiên Quang ở gần đây.
“Đúng vậy, Mặc Hàn đã gặp Ngạc Thiên Quang, nhém chút còn đánh với nó một trận vì hiểu lầm.” Mặc Hàn cười khổ nói, nếu Ngạc Thiên Quang đã là một thành viên của Giáo Đình, Mặc Hàn cũng lười so đo với nó làm gì, trong mắt hắn, Ngạc Thiên Quang như là đứa trẻ tinh nghịch vậy.
“Hiểu lầm?” Thanh Vũ nghi ngờ nói, sau đó hắn nhận ra được, trừ Giấy Khế Ước ra, thì Thanh Vũ chưa bổ nhiệm chức vụ của Ngạc Thiên Quang, cho nên Mặc Hàn không tin tưởng Ngạc Thiên Quang thuộc về Giáo Đình, người của Giáo Đình, chỉ cần nhìn nhau cái là biết rõ địch ta.
“Chuyện này là do ta sơ xuất, một chút nữa Ngạc Thiên Quang tới đây, ta sẽ bổ nhiệm một chức vụ cho hắn.” Thanh Vũ nói ra.
Mặc Hàn gật đầu một cái, trong lòng hắn than thở về thủ đoạn của Quang Minh Chi Thần, ngay cả một sinh vật hung tàn như vậy cũng bị đánh phục, thật may mắn rằng Mặc Hàn không phải kẻ địch của Giáo Đình.
“Giáo Hoàng, bảy giờ tối là thời gian tổ chức tế điện vong linh, ngài có thể tham gia hay không?” Mặc Hàn hỏi.
“Bảy giờ tối à? Cũng được, vừa vặn ta thu lấy một số thịt nhện, dùng nó chiêu đãi mọi người tốt.” Thanh Vũ suy nghĩ một chút rồi nói, giết xong lũ nhện, Thanh Vũ cắt lấy những cái chân khổng lồ rồi bỏ vào nhẫn chứa đồ, mấy ngàn cái chân, đặc biệt, Thanh Vũ chỉ lấy máu thịt của lũ nhện có cảnh giới Nhị Dương kỳ trở lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...