Hai người đối diện trầm mặc một hồi lâu, Trần Tuyết khó khăn lắm mới có được một cơ hội xen vào, cẩn thận lên tiếng: “Có một câu em không biết có nên nói hay không...”
Sơ Hiểu Hiểu chậm rãi ăn hết quýt, nghe vậy quay đầu nhìn thoáng qua, buồn cười nhìn cô ấy nói: “Vậy...!đừng nói nữa?”
“...”
Trần Tuyết trợn mắt nhìn Sơ Hiểu Hiểu, mắt điếc tai ngơ nói: “Em vừa định liên lạc với chị thì chị đã trở về, đoàn làm phim gửi tin nhắn tới, nói chúng ta tối nay chạy về bên đó để nhanh chóng quay xong phân cảnh lần trước.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Sơ Hiểu Hiểu khó hiểu run rẩy, nuốt nước miếng nói: “Không còn người nữa, quay với ai?”
“Chị quan tâm làm gì, không phải tìm một người đóng thế rồi đó sao.” Trần Tuyết nói, “Kịch bản sửa đổi đạo diễn Quách nói đã gửi vào email của chị rồi, em đã xem qua, cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ là chuyển phân cảnh tình cảm sang bên chị để bổ sung chỗ trống ở giữa thôi.”
Sơ Hiểu Hiểu vừa nghĩ đến cảnh tình cảm liền nhức đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Biết rồi, đợi đến lúc quay xong phim, cô ta phụ trách trí dũng song toàn, còn chị chỉ cần để ý đến hoa tiền nguyệt hạ*?”
(*hoa tiền nguyệt hạ: chỉ cảnh nam nữ hẹn hò, nói chuyện yêu đương.)
“Nam chính hợp tác là một lưu lượng tiểu sinh*, diễn xuất cũng không tệ, nói không chừng còn có thể kiếm chút fan CP.”
(*lưu lượng tiểu sinh: cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nam minh tinh có lượng fan hâm mộ hùng hậu.)
“Đừng, ngàn vạn lần đừng.” Sơ Hiểu Hiểu vẻ mặt thống khổ giơ hai tay đầu hàng, thiếu chút nữa tính cả chân, “Fan nhà anh ta quá hung tàn, chị cũng không muốn tự bôi đen mình nữa.”
Trần Tuyết: “Chị đã đen như vậy rồi, còn sợ mình bị bôi đen nữa sao?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Bên cạnh bất thình lình truyền đến giọng nói yết ớt: “Đúng rồi, giống như các cô quay cảnh hôn, là hôn thật sao?”
Chung Ý dường như đã tỉnh lại từ cú từ đả kích vừa rồi, vẻ mặt tò mò nhìn mặt Sơ Hiểu Hiểu.
Sơ Hiểu Hiểu cân nhắc một phen mới trả lời: “Còn phải xem tình huống nữa, có vài người hôn thật, nhưng nghe nói mượn góc quay cũng có.”
Chung Ý bát quái nói: “Vậy cô thì sao?”
Sơ Hiểu Hiểu im lặng vài giây, ngáp một cái: “Tôi không hay quay cảnh tình cảm lắm.”
Chung Ý ngẩn người, đại não nhanh chóng xoay chuyển bắt đầu tìm kiếm tên Sơ Hiểu Hiểu.
Thật ra cô ấy cũng không phải người hay đu idol, nhưng tên Sơ Hiểu Hiểu đã từng nghe qua, nổi tiếng nhất chính là bộ phim “Ánh Rạng Đông” chiếu vào năm ngoái, trong phim Sơ Hiểu Hiểu đóng vai một cô nhi, cha mẹ ruột đều ch.ết dưới tay anh họ xa nghiện m4 túy, vốn chỉ là có lòng tốt tràn trề giữ lại trong nhà, không ngờ lại gây thành đại họa.
Đoạn video lưu truyền rộng rãi nhất tr.ên mạng chính là cảnh Sơ Hiểu Hiểu cuộn mình ở góc tối trong phòng, cắn răng không tiếng động khóc nức nở, nước mắt không kiểm soát được trào ra từ hốc mắt sưng đỏ của cô, run rẩy nhìn chăm chú vào địa ngục vô gian chỉ cách đó một mét.
Máu loãng dọc theo khe hở gạch đá cẩm thạch uốn lượn về phía trước, như một con mãng xà lạnh như băng phun một dòng chữ màu đỏ, lặng lẽ không một tiếng động bò lên mũi chân của cô, nhiễm bẩn tất trắng của cô.
Cảnh quay kia nghe nói Sơ Hiểu Hiểu chỉ quay một lần là qua, sau đó suýt nữa không thể thở được.
Về phần những thứ khác, Chung Ý nhẩm tới nhẩm lui, hình như cũng chỉ nhớ rõ Sơ Hiểu Hiểu lúc mới ra mắt tham gia một bộ phim tình cảm, cùng một diễn viên già hợp tác diễn cha con.
Nghĩ đến đây, Chung Ý có chút khó hiểu liếc Sơ Hiểu Hiểu một cái.
Cô có gương mặt của dòng phim thần tượng, kết quả lại đóng những bộ phim khá nặng nề, nhưng nhìn chung cũng không tương phản mấy.
Chung Ý không khỏi tán thưởng: “Tôi đã xem qua mấy bộ phim điện ảnh của cô, diễn rất hay.”
Sơ Hiểu Hiểu cười cười đưa tay gãi thái dương, cũng không lên tiếng, Chung Ý liếc mắt nhìn chung quanh, lại tiếp tục nói: “Chuyện lần trước tôi cũng có nghe nói qua, quá nguy hiểm, cô không định chuyển nhà sao?”
Khu vực này mặc dù tốt, nhưng cũng không tính là khu chung cư khép kín có tính tư mật cực cao, kiểu diễn viên nữ từng nổi tiếng như Sơ Hiểu Hiểu, chẳng lẽ còn thiếu tiền mua nhà?
Chỉ là vấn đề thu nhập này, Chung Ý đúng là vẫn không tiện hỏi ra miệng.
Mà Sơ Hiểu Hiểu đối diện cũng không quá để ý, thuận miệng đáp: “Có dự định này.”
Chung Ý gật đầu, bỗng dưng có một linh cảm chợt lóe lên, trong nháy mắt hiểu được.
Còn chuyển cái gì mà chuyển......!
Cô trợ lý kia không phải đã nói rồi sao, đối phương muốn ở chung với anh Giang.
Chậc chậc, trai độc thân lâu năm sắp thoát ế, lẽ nào còn không phải là đại sự khắp nơi mừng vui ——
Cũng không biết đội phó Giang có thể xúc động chút nào mà phê chuẩn cho kỳ nghỉ đông cô ấy đã tích góp từng chút một qua nhiều năm không.
Vừa nghĩ tới đây, hai mắt Chung Ý lập tức phát ra ánh sáng vui sướng, nhìn thắm thiết vào gương mặt nam nữ đều mê mệt của Sơ Hiểu Hiểu, càng nhìn càng thấy thích, càng nhìn càng vui mừng.
“Cũng tốt.” Chung Ý nói, “Đến lúc đó cô có thể bàn bạc chuyện này với đội phó Giang, anh ấy rất lo lắng cho cô.”
Sơ Hiểu Hiểu như có điều suy nghĩ nhìn Chung Ý vài lần, hỏi: “Lo lắng cho tôi?”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Sơ Hiểu Hiểu ngẫm nghĩ lại, nếu Giang Diễn bảo Chung Ý đi theo mình, đối phương nghĩ như vậy cũng không có gì đáng trách.
Nhưng không ngờ Chung Ý lại thản nhiên gật đầu một cái: “Lần trước đội phó Giang và cục trưởng Dương bất đồng quan điểm, suýt nữa đã cãi nhau vì chuyện dấu vân tay của cô tr.ên công cụ gây án kia.”
Sơ Hiểu Hiểu ngẩn người, cũng nhớ tới hôm qua ở Cục thành phố, trong lúc vô tình nghe thấy Trâu Hạo nói chuyện với Giang Diễn.
Chung Ý nói: “Kỳ thật chúng tôi cũng có thể lý giải, dù sao thì cô cũng không tập hợp đủ các yếu tố đặc thù của người bị tình nghi, nhưng cục trưởng Dương cũng có suy tính của mình, xét cho cùng thời gian quả thực quá trùng hợp, huống hồ cô thử nói xem, một kẻ tình nghi có tiền án tiền sự và năng lực phản trinh sát nhất định đang cố gắng nghĩ cách chạy trốn, đột nhiên lương tâm trỗi dậy, nói lòng đầy bất an cho nên đến tự thú, ai tin chứ!”
Ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu khẽ dao động, nhất thời không nói gì.
Chung Ý lý giải biểu cảm của Sơ Hiểu Hiểu là vì áy náy, bèn trấn an: “Có điều cô đừng quá lo lắng, đội phó Giang nói cũng có lý, tuy rằng cụ thể tôi không tiện tiết lộ quá nhiều, nhưng cục trưởng Dương chắc chắn sẽ không vì chuyện này mà giận chó đánh mèo đội phó Giang đâu.”
Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên hỏi: “Tôi nghe nói quê của đội phó Giang ở thành phố Lâm đúng không?”
Mặc dù Chung Ý không hiểu tại sao Sơ Hiểu Hiểu lại nhắc tới chuyện này, cô ấy giật mình gật đầu: “Chắc vậy, hộ tịch của đội phó Giang là của thành phố Lâm, sau khi tốt nghiệp Học viện Cảnh sát mới đến thành phố Ninh.”
Sơ Hiểu Hiểu cắn môi, cũng không biết nhớ tới chuyện gì.
Chung Ý nói: “Lần trước tôi còn nói với đối phó Giang đội, không ngờ cô cũng là người thành phố Lâm.”
Sơ Hiểu Hiểu có chút xuất thần: “Ồ.”
Dừng một chút, cô lại bổ sung: “Ừ, người thành phố Lâm, nhưng đã lâu rồi không về, nghe nói đã thay đổi rất lớn.”
Chung Ý hồ nghi: “Lạ thật, tôi xem tr.ên mạng không phải viết như vậy...”
“Tr.ên mạng đều viết bậy cả đấy.” Sơ Hiểu Hiểu khó khăn lắm mới kiềm chế được kích động trợn trắng mắt, châm chọc, “Tr.ên mạng còn nói tôi là nam, làm phẫu thuật chuyển giới rồi phẫu thuật thẩm mỹ, tôi nhổ vào! Tôi là đẹp tự nhiên, đẹp bẩm sinh, được chưa!”
Chung Ý như có điều suy nghĩ nhìn cô vài lần, muốn nói lại thôi hỏi: “Mũi của cô thật sự không chỉnh sửa à?”
Sơ Hiểu Hiểu: “???”
Vẻ mặt Chung Ý phức tạp, đang cảm khái chênh lệch giữa người với người sao có thể lớn như vậy, chợt thấy Sơ Hiểu Hiểu sát mặt lại gần.
Cô chân thành mời: “Hay là chị bóp thử xem?”
Chung Ý ngẩn ra, thật sự rất ngượng ngùng, nhưng lại không nhịn được giơ tay dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng chọc xuống sống mũi cao thẳng của Sơ Hiểu Hiểu.
Còn chưa kịp thu tay lại, điện thoại di động trong túi quần rung lên ong ong.
Chung Ý vừa nhìn ghi chú, không ngờ lại là Giang Diễn.
Chung Ý không khỏi oán thầm, đừng nói người nọ gắn máy nghe trộm tr.ên người mình đấy chứ?
Cô ấy chỉ mới chạm vào ch0p mũi Sơ Hiểu Hiểu thôi mà?
Sơ Hiểu Hiểu tò mò liếc cô ấy một cái.
Chung Ý giải thích: “Tôi nhận điện thoại đã, của đội phó Giang.”
Thời điểm Sơ Hiểu Hiểu nghe thấy ba chữ nào đó, ánh mắt chợt sáng lên vài phần, đưa mắt nhìn Chung Ý lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, cách xa cô một chút.
Cách đó ngàn dặm, giọng nói ấm áp của Giang Diễn không nhanh không chậm truyền tới bên tai Chung Ý.
“Thế nào rồi?” Giang Diễn hỏi.
“Đưa Hiểu Hiểu về đến nhà rồi.” Chung Ý nói, “Có điều cô ấy nói buổi tối phải chạy về đoàn làm phim quay phim, cụ thể đi đâu tôi vẫn chưa rõ.”
“Biết rồi.” Giang Diễn nói, “Nhớ đi theo sát, vất vả rồi.”
“Không vất vả không vất vả.” Nếu ngày nào cô ấy cũng có thể làm việc này, dù sao cũng thoải mái hơn là chạy đến hiện trường phơi nắng phơi sương.
“Ừ.”
Giang Diễn đáp lại vô cùng ngắn gọn, theo như bình thường là đang ám chỉ cuộc trò chuyện này sắp kết thúc.
Chung Ý vẫn đang mong mỏi đến kỳ nghỉ đông, lại nhân tiện bổ sung một câu: “Đội phó Giang, anh yên tâm đi, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Đưa cô Sơ bình an vô sự trở về bên cạnh anh!”
Giang Diễn nghe ra giọng điệu kỳ quái của đối phương, nhưng lại không tiện vạch trần, im lặng một giây mới nói: “Sao vậy, cô còn biết trị rụng tóc nữa à?”
Chung Ý thiếu chút nữa không kịp phản ứng anh đang nói gì: “...Hả?”
Giang Diễn nói: “Lần tới để cô và Trâu Hạo làm thêm mấy nhiệm vụ, e là đầu hói lâu năm cũng chữa khỏi được ấy chứ.”
Chung Ý: “...”
Giang Diễn: “Được rồi, cúp máy đây, có việc gì thì liên lạc sau.”
Chung Ý: “...!Ồ.”
Chung Ý nghĩ không ra bản thân lại đắc tội anh Giang ở chỗ nào, nghẹn khuất ngẩng đầu nhìn trời.
Ở bên kia Trần Tuyết đã kéo hai cái vali lớn từ trong phòng đi ra: “Chị Hiểu Hiểu, đồ đạc của chị đã thu dọn xong rồi, chị nhìn lại xem còn cần mang gì nữa không?”
Sơ Hiểu Hiểu kéo dài giọng trả lời: “Được —— ”
Nói xong thu lại ánh mắt, nhanh như chớp chạy tới.
Giang Diễn đột nhiên lại nói: “Chờ một chút.”
Chung Ý thiếu chút nữa đã ấn phím cúp máy, giật mình suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình: “Làm sao, làm sao vậy, đội phó Giang?”
Giang Diễn nói: “Bảo cô ấy nghe điện thoại.”
Chung Ý nghe vậy, tầm mắt bỗng rơi xuống bàn tay khéo léo tinh xảo của Sơ Hiểu Hiểu, đối phương đang nói chuyện với Trần Tuyết, đôi mắt linh hoạt lấp lánh như dải ngân hà rộng lớn phản chiếu trong làn nước mùa thu trong trẻo.
Chung Ý thẫn thờ vài giây, ý vị sâu xa trả lời: “Biết rồi ——”
Ha, đúng là đàn ông.
Đây không phải là muốn nói chuyện với Sơ Hiểu Hiểu sao?
Quanh co lòng vòng thế nào rồi cũng giấu đầu hở đuôi thôi.
Vừa nghĩ xong, chợt nghe thấy Giang Diễn sâu xa nói: “Không muốn lấy tiền thưởng tháng sau nữa à?”
Chung Ý: “!!!”
Người này cách mười vạn tám ngàn dặm chẳng lẽ còn đọc được suy nghĩ của người khác nữa sao?
Chung Ý khóc không ra nước mắt: “Đừng mà, đội phó Giang! Lão đại! Anh Diễn!”
Dứt lời, cô ấy hỏa tốc chạy đến bên cạnh Sơ Hiểu Hiểu, lấy lòng nói: “Tôi cho cô cái này, yêu cô lắm đấy, moah moah moah!”
Sơ Hiểu Hiểu bị ba chữ “moah moah moah” dọa đến sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, lòng bàn tay đã bị người ta mạnh mẽ nhét vào chiếc điện thoại di động.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc: “Chuẩn bị buổi tối về đoàn làm phim à?”
“Chỗ đó hơi xa xôi hẻo lánh, chắc là buổi chiều sẽ xuất phát.” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Chị Chung Ý nói với anh sao?”
“Nếu không thì còn ai.” Giang Diễn nói, “Buổi chiều xuất phát? Không phải cô còn hẹn người khác sao?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Hả?”
Sơ Hiểu Hiểu thoáng chốc cứng đờ, trong tay kia còn cầm bình xịt chống nắng Trần Tuyết đưa tới, “lạch cạch” một tiếng bị cô ném vào trong balo.
Giản Diệc Bạch!
Sơ Hiểu Hiểu: “...!Nguy rồi!
Giang Diễn: “Sao vậy?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi quên mất!”
Giang Diễn: “Ồ?”
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại không nói nên lời.
Trước kia đều nói sắc đẹp hại người cô còn không tin!
Kết quả mới chỉ ở lại nhà người nọ một đêm mà đầu óc cô đã bay xa rồi.
—hết chương 19—
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...