CHƯƠNG 3
Một nụ hôn nhẹ nhàng dịu êm.
Khi Cảnh Ngôn rời ra, hơi thở vẫn còn vương vấn quanh đây, nóng ẩm ngay bên tai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Bạch Lộ, làm bạn gái anh nhé?"
Giọng nói trầm ấm truyền thẳng vào đại não, Bạch Lộ chớp chớp mắt nhìn những chùm nho to mọng cùng ánh mặt trời rực rỡ phía trước.
Đây thật là một chuyện khiến cho người ta khó lòng từ chối.
Trời xanh mây trắng, cơn gió nhè nhẹ cùng rượu vang đỏ, dường như mọi thứ đều đang chung vui với cô.
Bạch Lộ mỉm cười, khẽ gật đầu đồng ý.
Cảnh Ngôn là một người bạn trai tốt, dù đôi khi cũng có một vài tin bên lề sau khi hẹn hò cùng cô, nhưng hơn hết cả hai đều rất tự giác.
Bạch Lộ tự giác xem như không thấy gì, còn Cảnh Ngôn tự giác không để vết tích của cô gái khác xuất hiện khi đứng trước mặt cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Luôn là mùi vị của sự chung thủy, tâm thế trong sạch.
Nếu. . .
Anh rút lại lời nói, vậy càng tốt.
Bạch Lộ nhìn tấm ảnh mà Tiểu Lưu vừa mới gửi cho cô trên máy tính, nghĩ ngợi rồi lặng lẽ xóa đi.
Tan làm Cảnh Ngôn đến đón cô. Bạch Lộ lên xe, thắt đai an toàn rồi nhìn thẳng, xe chầm chậm lăn bánh, tiếng nói của Cảnh Ngôn ở bên cạnh cất lên:
"Tối nay đi ăn lẩu nhé? Anh biết một nhà hàng rất ngon."
Vào tháng mười, tiết trời chuyển lạnh, thành phố Lâm ở phía Bắc, vừa hết mùa hạ nhiệt độ bắt đầu giảm. Bạch Lộ không có ý kiến gì.
Cảnh Ngôn rất thích tìm tòi các món ăn, trước đây khi vừa mới quen, hai người gần như đã đi khắp các ngóc ngách trong thành phố, mấy tháng trời ăn những món khác nhau, và quan trọng là hợp khẩu vị với Bạch Lộ.
Mặc dù bình thường Bạch Lộ có vẻ thờ ơ, tưởng như không hứng thú với mọi thứ, nhưng chỉ có bản thân cô và những người bạn chơi thân mới biết.
Thực ra Bạch Lộ là trùm ăn hàng.
Lúc trước khi còn đi học, ngoài trường có một tiệm mỳ thịt bò ngon nổi tiếng tươi sạch siêu cay, sợi mì dai đàn hồi, nước lèo đậm vị ngon xuất sắc.
Nhưng ở ký túc xá trung học, học sinh không được tùy ý ra khỏi trường mà phải xin phép thầy cô nghỉ học.
Lúc đó, mỗi ngày Bạch Lộ cùng với Trình Ngữ Yên đều trèo tường ra ngoài rồi đi bộ chừng 10 phút để được ăn mỳ thịt bò.
Cho nên mới nói, điểm này của Cảnh Ngôn là chiếm được cảm tình của cô nhất.
"Em mặc như thế có lạnh không?" Hai người nói chuyện đồ ăn xong thì im lặng vài giây, Cảnh Ngôn liếc mắt nhìn đồ cô đang mặc hôm nay rồi hỏi.
Bạch Lộ cúi xuống nhìn lại mình.
Áo sơ mi trắng cùng chân váy len chữ A dài đến gối, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác dài màu xanh đậm, kết hợp với tất da màu nude và đôi giày trắng.
Vừa giữ ấm, vừa trông gầy hơn lại thích hợp mặc đi làm.
"Không lạnh đâu. . ." , cô nghi ngại ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Ngôn: "Cũng được."
"Gần đây trời trở lạnh, mặc ấm một chút kẻo cảm lạnh đấy." Cảnh Ngôn tay nắm vô lăng, dặn dò nghiêm túc.
Bạch Lộ ngẩn ra một lúc, vừa nãy khẽ gật đầu vâng lời. Không gian lại trở nên yên lặng, Cảnh Ngôn đang tập trung lái xe. Bạch Lộ suy đi nghĩ lại một lúc thì nhận ra một vài điều gì đó sâu xa.
Cô đưa mắt nhìn đôi chân mảnh khảnh được bọc bên ngoài bởi đôi tất mỏng manh và không khỏi thầm cười nhạo chính mình.
Bạch Lộ thả lỏng người dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn Cảnh Ngôn cười mà như không, ánh mắt sáng rực. Ai đó đang tập trung lái xe phát hiện ra, hơi nghiêng đầu qua nhìn xuống người cô.
"Cảnh thiếu gia à!" Bạch lộ vẫn giữ nguyên biểu cảm đó, miệng cong lên, ánh mắt cân nhắc.
"Tối qua anh đã đi đâu thế?"
Cảnh Ngôn ngừng lại, dường như có chút bất ngờ.
"Tối qua anh tụ tập cùng mấy người bạn." Anh nhướn mày nghĩ vài giây rồi trả lời.
"Ôi, vậy nên là chơi rất vui, tiện thể gọi thêm mấy người đẹp vào giúp vui nữa. . ." Bạch Lộ kéo dài giọng ra đầy ẩn ý.
Tấm ảnh hôm nay Tiếu Lưu gửi cho cô chính là ảnh các "thiếu gia" đang ôm ấp người đẹp đứng trước cổng câu lạc bộ sang chảnh bậc nhất thành phố Lâm.
Trong đó bất ngờ có Cảnh Ngôn, tuy không ôm gái nhưng vẫn có cô khác đứng rất gần bên, không biết có trải qua đêm dài mộng đẹp với nhau không.
"Bạch Lộ!" Cảnh Ngôn dừng xe lại bên đường, quay qua thành thật giải thích với cô.
"Anh chỉ đến đó uống chút rượu, không làm việc gì khác."
"Em thấy có cô gái bên cạnh anh."
Bạch Lộ lớn tiếng, trừng mắt nhìn anh một cách vô tội, vẻ mặt ngây thơ trong sáng khiến người khác không thể tức giận nổi.
Cảnh Ngôn hít một hơi thật sâu, xem ra Bạch Lộ vẫn không hề tin anh.
"Bạch Lộ, chỉ vì có một cô gái đứng bên cạnh anh mà em nghi ngờ anh ư?"
"Danh tiếng Cảnh đại thiếu gia ở bên ngoài khiến người ta không nghĩ không được." Vẻ mặt Bạch Lộ bình thản, không hề tỏ ra yếu thế.
"Nên khi quyết định ở bên anh, em nên chuẩn bị trước tâm lý." Cảnh Ngôn nhíu mày nói.
"Bạch Lộ, anh là một thương gia, khi ra ngoài cần phải xã giao không ít, nhưng anh cam đoan với em. . ."
"Chỉ cần chúng ta còn bên nhau ngày nào, thân thể và ý nghĩ của Cảnh Ngôn anh tuyệt đối sẽ không làm điều có lỗi."
"Nếu thật sự có ngày đó, anh sẽ thành khẩn khai báo với em."
"Được rồi!" Bạch Lộ đã đạt được mục đích, đáp lại như thể miễn cưỡng đồng ý. Sau đó nhìn xuống đầu ngón tay, hàng mi cong dài rủ xuống đôi mắt, dáng vẻ như thể đang phiền muộn.
Cảnh Ngôn như đã nhận ra giọng nói cương quyết ban nãy của mình, nhìn điệu bộ tủi thân của cô, trong lòng ngập tràn áy náy, cúi người qua dỗ dành.
"Anh sợ em nghĩ nhiều nên mới nói như thế. . ."
Cảnh Ngôn đưa tay vén những sợi tóc đang lòa xòa trên má cô, ngón tay lưu luyến lướt trên khuôn mặt trắng mịn ấy rồi luồn tay qua mái tóc dày đen nhánh nâng mặt cô lên.
"Bạch Lộ, anh rất cẩn thận trong chuyện hôn nhân, em là người bạn gái đầu tiên mà anh muốn tiến đến kết hôn, cho nên anh cũng rất xem trọng em."
Bạch Lộ ngẩng lên, đôi mắt trong veo đen láy lặng nhìn anh, đôi môi đầy đặn hồng hào ngại ngần mấp máy như thể vừa bối rối, vừa không dám tin vào mắt mình.
Ánh mắt rụt rè ẩn chứa chút ấm ức.
Cảnh Ngôn động lòng, nhịn không được cúi xuống hôn cô.
Bạch Lộ sững sờ hé nhẹ môi, Cảnh Ngôn được thể đưa lưỡi vào, trong chốc lát môi lưỡi quyện vào nhau, vẻ căng thẳng lúc nãy lập tức tan biến đi đâu mất.
Cảnh Ngôn dứt ra vài giây nhìn Bạch Lộ chăm chú, rồi lại nâng cằm cô, hôn lên đôi môi đỏ tươi ướt át, khẽ nói.
"Sau này anh nhất định sẽ cố gắng ít ra ngoài."
Sau chuyện này, Cảnh Ngôn đã hạn chế chút ít. Phần lớn thời gian đều ở bên Bạch Lộ, những tin đồn tình ái ngày trước cũng dần ít đi đáng kể.
Bạch Lộ cũng không còn vì những chuyện này mà gây sự với anh, mọi thứ đều yên ổn thuận hòa.
Tháng 11, đã ba tháng kể từ khi hai người chính thức qua lại với nhau. Bạch Lộ nhìn con số to màu đỏ được khoanh lại trên lịch cười thầm, bản thân cũng đã phá vỡ được kỷ lục người đẹp của Cảnh thiếu gia.
Buổi tối đi ăn cùng Cảnh Ngôn, vẻ mặt của anh không khác gì so với trước kia, Bạch Lộ tiện thể nhắc đến.
"Hôm nay chúng ta có nên chúc mừng một chút không?"
Cảnh Ngôn ngạc nhiên, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: "Hôm nay là ngày đặc biệt gì à? Không phải sinh nhật em, cũng không phải sinh nhật anh. . ."
"Là ngày kỉ niệm ba tháng chúng ta ở bên nhau." Bạch Lộ ngẩng đầu nhìn anh nở nụ cười tươi rạng rỡ, ánh mắt sáng long lanh, chỉ tiếc là nụ cười không tới đáy mắt.
"Với một Cảnh thiếu gia trước giờ chưa quen cô nào quá ba tháng, đây không phải là chuyện đáng chúc mừng sao?"
"Bạch Lộ. . ." Cảnh Ngôn đập trán, nhìn cô một cách cam chịu.
"Tối nay đến nhà anh đi." Bạch Lộ bỗng ngưng đùa, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Lát nữa đi siêu thị mua đồ, em nấu ăn cho."
Cảnh Ngôn ngừng lại vài giây, nhìn sâu vào mắt cô, trong giây lát khẽ gật đầu.
"Được."
Cảnh Ngôn ở trong một khu biệt thự riêng biệt. Đây là chỗ ở riêng tư, an ninh nghiêm ngặt, không gian yên tĩnh, thoáng đãng, mỗi căn nhà cách nhau khá xa chừng khoảng nửa tiếng lái xe.
Theo như anh nói thì trước đến nay chưa khi nào nấu ăn trong nhà, nhưng may thay nồi, xoong, chén, bát đều có đủ cả.
Bên ngoài khu biệt thự không xa có một siêu thị dành cho hội viên, chỉ giới hạn cho người dân trong khu vào.
Nghe nói sống trong đó đều là giới ngôi sao doanh nhân, chính trị, người ngoài khó mà vào được. Bạch Lộ có chút hiếu kì quay sang hỏi Cảnh Ngôn, anh trầm ngâm một lúc rồi đáp.
"Đa phần là như vậy."
"Vậy anh đã gặp được ai chưa?" Bạch Lộ hào hứng nghiêng người nhìn anh mắt long lanh.
Cô không cuồng các ngôi sao, bình thường ở đài truyền hình đã gặp được không ít những ngôi sao có tiếng tăm, có khi cũng lén nhìn được vài người trong các cấp lãnh đạo thành phố ở những bữa tiệc.
Nhưng cuộc sống đời tư phía sau của những người thường ngày vẻ vang, cao sang này làm Bạch Lộ có chút tò mò.
"Ừm. . . lúc trước chạy bộ buổi sáng anh đã gặp thị trưởng Lê, trong siêu thị thì gặp Niệm Tiểu Tiểu với chồng cô ấy được mấy lần, còn rất lâu trước đó có gặp qua Phàn Nhân."
Cảnh Ngôn nói không hề để ý, hồn nhiên phun ra cái tên mà nếu tùy tiện nói ra cũng đủ để làm xôn xao giới truyền thông.
Ảnh hậu Phàn Nhân, nữ ca sĩ nổi tiếng Niệm Tiểu Tiểu, và người đứng đầu thành phố Lâm.
Bạch Lộ trợn mắt che miệng, dáng vẻ kinh ngạc, khó tin. Cảnh Ngôn liếc nhìn cô, không nhịn được phì cười, đưa tay vỗ nhẹ đầu cô.
"Cục đất à, có cần phải vậy không?"
"Không phải trước đây anh cũng có gặp. . ."
Tiếng nói líu lo bỗng im bặt, ánh mắt thích thú của Bạch Lộ vụt tắt hẳn. Cảnh Ngôn biết mình lỡ miệng, ho nhẹ hai tiếng như muốn giải thích, vẻ mặt Bạch Lộ trở lại như cũ, mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
"Em cũng nói đến trước đây, dù sao đã hơn mười năm rồi, anh sớm đã quên đi."
Âm thanh véo von không có gì khác thường nghe thật êm tai. Cảnh Ngôn không nhịn được đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô, véo nhẹ một cái.
"Được rồi, tập trung lái xe nào." Bạch Lộ thả tay anh, vẻ mặt thư thái, Cảnh Ngôn mỉm cười xoa nhẹ đầu cô.
Đến siêu thị, Bạch Lộ đi phía trước lựa thức ăn, Cảnh Ngôn đẩy xe theo bên cạnh, thỉnh thoảng góp vài ý kiến.
Ví dụ như: "Con cá này đẹp quá, chúng ta mua nó đi."
Bạch Lộ nhìn qua, đó là cá chép đỏ.
Bạch Lộ kiên nhẫn giải thích: "Loại cá này chỉ dùng để ngắm, ăn vào sẽ có chút áy náy đó."
Cảnh Ngôn ồ lên một tiếng, tiếp tục yên lặng đi cạnh cô. Hai người đi dạo hết khu đồ tươi sống rồi đến khu rau xanh, mắt anh sáng lên chỉ vào một bó đậu bắp tươi xanh.
"Quả ớt xanh này trông thật đặc biệt, chúng ta mua một ít về ăn thử."
Bạch Lộ: ". . ."
"Đó là đậu bắp."
Cảnh Ngôn sửng sốt nhìn cô, Bạch Lộ kéo anh lại gần, chỉ lên tấm bảng phía trên đọc từng chữ: "Đậu – Bắp."
Anh lập tức lộ ra vẻ xấu hổ.
"Nhưng mà thứ này cũng rất ngon, mua về cho anh nếm thử nhé?" Bạch Lộ nghe thế chữa cháy hỏi dò.
"Không cần đâu." Cảnh thiếu gia trợn mắt hất cằm, từ chối dứt khoát.
Hai người dạo hết chỗ này chỗ kia thì trời đã sập tối. Lúc tính tiền ở quầy thu ngân, Bạch Lộ đưa thẻ trước.
"Hôm nay em mời anh chỗ này." Cô kẹp tấm thẻ quơ quơ, khóe mắt nhẹ hất lên khiêu khích: "Ăn của anh biết bao lần rồi, cũng nên mời anh một bữa."
Cảnh Ngôn nhìn cô vài giây rồi mỉm cười cất lại ví.
Nhân viên thu ngân lấy đồ trong xe đẩy ra quét mã rồi cho vào bao. Bạch Lộ nhanh mắt đột nhiên phát hiện một đống màu xanh lá. Cô nhìn kĩ lại, rõ ràng là một túi đậu bắp.
Cảnh Ngôn như cũng phát hiện ra, ngại ngần né tránh ánh mắt cô, khẽ thì thầm: "Chắc là lúc nãy không cẩn thận bỏ nhầm vào."
Bạch Lộ ☺
Từ sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đến nhà Cảnh Ngôn, Bạch Lộ vẫn có chút kinh ngạc. Không phải vì sự tráng lệ như thế nào mà là bị giật mình bởi không gian rộng lớn trước mắt.
Phòng khách rộng rãi, trần nhà cao tít, một cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng hai, chùm đèn pha lê sáng rực lóa mắt.
Tổng thể trang hoàng gọn gàng độc đáo, màu chủ đạo trắng, đen, xanh dương nhạt, mang chút phong cách tối giản của Bắc Âu.
Bạch Lộ kinh ngạc một chút rồi nhanh chóng trở lại như bình thường, dù sao thì mười mấy năm trước cô cũng từng được sống trong căn nhà như thế này.
Cảnh Ngôn lấy trong tủ bên cạnh ra một đôi dép mang một lần. Bạch Lộ cúi người thay dép rồi xách túi đồ ăn vào trong bếp, tiếp đến mặc cái tạp dề mới mua rồi cột tóc lên.
Xắn tay áo lên bắt đầu rửa tay.
Cảnh Ngôn tựa cửa nhìn cô, dáng người Bạch Lộ mảnh mai cân xứng, hôm nay cô khoác chiếc áo len rộng cổ tròn màu trắng, để lộ xương quai xanh mảnh khảnh, lưng vai thẳng tắp, đường viền eo thoắt ẩn thoắt hiện, uyển chuyển khó nắm bắt được.
Bên dưới là chiếc quần jeans màu nhạt, bao lấy đôi chân thon dài, mái tóc đen được tiện tay buộc lại thả xuống cổ, tay áo len vén nhẹ, tay Bạch Lộ nhỏ nhắn trông thật đẹp mắt.
Dáng vẻ khi đeo chiếc tạp dề màu xanh nhạt chăm chú nấu ăn khiến người ta cảm thấy. . .
Thật muốn rước cô ấy về nhà. . .
Tác giả có lời muốn nói: sửa lại tuổi tác một chút, Cảnh Ngôn 28 tuổi, Bạch Lộ 26 tuổi, haha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...