Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn

CHƯƠNG 28
 
Bạch Lộ siết chặt eo anh, tựa mặt vào lồng ngực rắn chắc, ấm áp đó, rồi nhắm mắt lại hưởng thụ hơi ấm.
 
"Sao thế?" Cảnh Ngôn thoáng chút bối rối đặt tay lên vai cô, khẽ hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bạch Lộ không trả lời, một lúc sau mới buông anh ra.
 
"Anh vẫn chưa ăn cơm à?"
 
"Ừm. Không có món gì đặc biệt muốn ăn nên về luôn." Cảnh Ngôn vẫn đang ôm cô, ánh mắt ân cần.
 
"Vậy để em nấu mì cho anh." Bạch Lộ lướt qua anh rồi mở cửa tủ lạnh phía sau ra, lục lọi một lúc rồi cầm ra một quả cà chua hỏi.
 
"Mì cà chua trứng nhé?"
 
"Vâng, chỉ cần là đồ ăn em nấu anh đều thích."
 
Cảnh Ngôn dịu dàng nói, nở nụ cười rạng rỡ. Bạch Lộ chớp chớp mắt không trả lời lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buộc tóc lên, mặc vào chiếc tạp dề, bật bếp, bật máy hút mùi, tiếng cắt thái lạch cạch phát ra, một lát sau mùi hương tỏa lên.
 
Cảnh Ngôn nhấc đũa lên, mặt vô cùng mãn nguyện ăn từng miếng to. Bạch Lộ ngồi đối diện anh, một tay chống cằm lẳng lặng nhìn.
 
"Em. . . có muốn ăn một ít không?" Cảnh Ngôn thấy vậy ngập ngừng hỏi.
 
"Không đâu." Bạch Lộ lắc đầu, ánh nhìn vẫn không dịch chuyển.
 
Cảnh Ngôn thấy vậy thì nghe theo cô, chỉ là động tác dè dặt hơn, trở nên từ tốn và tao nhã lại.
 
Đợi anh ăn gần hết, Bạch Lộ mới chậm rãi lên tiếng.
 
"Anh thấy Triệu Kỳ Minh là người như thế nào?"
 
Vẻ mặt Cảnh Ngôn lập tức tỏ ra đã hiểu, đặt đũa xuống, thong thả nói: "Lúc nãy em gặp Trình Ngữ Yên rồi nhỉ."
 
"Vâng." Bạch Lộ gật đầu.
 
Cảnh Ngôn nhìn xuống, nghĩ ngợi hai giây rồi nghiêm túc nói: "Anh thấy người này rất tàn nhẫn."

 
"Tàn nhẫn với bản thân, và cũng tàn nhẫn với người khác."
 
"Anh lấy ví dụ nhé."
 
"Cho dù anh ta thật lòng yêu Trình Ngữ Yên thì cũng sẽ bỏ cô ấy và kết thông gia với Lý Thị."
 
"Bởi vì như vậy mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất. Trong mắt anh ta đây mới là điều quan trọng, tình yêu lâu dài của phụ nữ không thể nào ngăn cản được dã tâm của anh ta."
 
Cảnh Ngôn nói xong, lắc đầu khẽ than thở: "Doanh nhân thành công lại còn xuất sắc."
 
"Vậy anh thì sao?" Bạch Lộ nghe xong như có chút lăn tăn, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
 
Nghe vậy, Cảnh Ngôn ngừng mắt lại, nhìn sang Bạch Lộ có chút hàm ý gì đó. Bạch Lộ thản nhiên nhìn thẳng vào mắt anh với vẻ mặt bình tĩnh.
 
"Anh à?" Anh khẽ bật cười, lắc đầu, ánh mắt cười chăm chú nhìn Bạch Lộ.
 
"Anh tự nhiên đã có cả giang sơn và người đẹp rồi."
 
"Vậy nếu hai cái đó mâu thuẫn với nhau, chỉ có thể lựa chọn một trong hai." Bạch Lộ thường sẽ không bỏ qua cho anh một cách đơn giản như vậy.
 
Mặc dù đôi khi biết rõ rằng sự thật có thể sẽ rất tàn khốc nhưng vẫn khăng khăng một mực tìm cho ra đáp án.
 
"Vậy anh chọn em." Cảnh Ngôn trả lời gần như không chút do dự. Bạch Lộ khẽ mỉm cười, lòng không lăn tăn gì lắm nhưng tâm trạng lại tốt hẳn lên mấy phần.
 
Phụ nữ là loài cảm tính. Có vài lời nói biết rõ là giả nhưng vẫn bị xiêu lòng.
 
"Có phải em không tin anh?" Cảnh Ngôn thấy vậy hỏi dò, ánh mắt đen láy rất nghiêm túc.
 
"Chỉ là em thấy có chút không chân thật."
 
Bạch Lộ một tay chống cằm, ánh mắt như nhìn mặt Cảnh Ngôn mà lại như nhìn vào khoảng không bên cạnh. Giọng nói nhẹ tênh, ánh mắt như đang hồi tưởng lại.
 
"Anh xem, khi chúng mình mới gặp nhau được vài lần, anh đã chủ động đề nghị hẹn hò với em, ở bên nhau nửa năm thì đã cầu hôn em rồi."
 
"Lẽ nào em thật sự hợp ý anh đến vậy?"
 
Mặt cô hoang mang, sự nghi hoặc, lo lắng kìm nén trong lòng bấy lâu nay cuối cùng hôm nay cũng hỏi ra.
 
"Niễu Niễu, em tin trên đời này có tình yêu sét đánh hay không." Cảnh Ngôn nói.

 
"Em không tin." Bạch Lộ trả lời: "Tình yêu sét đánh chỉ là bị động lòng bởi vẻ bề ngoài, đó không phải là yêu."
 
"Nhưng có một vài thứ, vừa nhìn thì đã khắc ghi vào xương, vào máu, vào tâm trí, dùng bất kì cách nào cũng không thể xóa đi được."
 
"Anh nghĩ đây chính là yêu."
 
"Có thể em sẽ không tin, nhưng anh chính là trúng tiếng sét ái tình với em đó."
 
. . .
 
Mãi cho đến trước khi đi ngủ câu nói này vẫn cứ lởn vởn trong đầu Bạch Lộ, tâm tư cô rối bời. Suy nghĩ như điên nhưng lại không dám trằn trọc trăn trở.
 
Cảnh Ngôn ngủ bên cạnh cô, vẫn ôm cô thật chặt từ phía sau.
 
Bạch Lộ không dám động đậy, nhưng lại không ngủ được. Trong đầu liên tục hiện lên tất cả những gì đã trải qua từ lúc hai người mới quen biết cho đến bây giờ. Những chuyện lớn nhỏ từng chút, từng chút lướt qua.
 
Cho đến bây giờ, cô mới phát hiện ra chuyện cũ rõ mồn một.
 
Anh là đối tượng xem mắt tốt nhất, một người bạn trai xuất sắc, lại còn là một người chồng rất mẫu mực.
 
Bạch Lộ thừa nhận có thiện cảm với anh, thậm chí là thích đấy, nhưng kiểu tình yêu mãnh liệt làm người khác phải khâm phục kia thì có thể nói rằng cô rất sợ hãi không muốn đón nhận.
 
Vốn tưởng rằng Cảnh Ngôn giống mình, đều là vì thích một chút và cần kết hôn nên mới đến với nhau, hai bên bình đẳng như nhau, không ai nợ ai.
 
Nhưng đến nay bỗng phát hiện ra, có thể anh là vì tình yêu.
 
Bạch Lộ bối rối không hiểu được.
 
Nghĩ ngợi lung tung cũng quá nửa đêm rồi, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ùn ùn kéo đến thổi bay tất cả. Bạch Lộ trĩu nặng ngủ thiếp đi, người phía sau lại mở mắt ra, tay nhẹ nhàng xoay cô lại rồi ôm. Hai cơ thể kề sát bên nhau vô cùng thân mật.
 
Sáng sớm hôm sau Bạch Lộ tỉnh dậy, quên đi chuyện này. Cảnh Ngôn, con người này trước khi cưới thì quá nhiều tai tiếng, ai mà biết được câu nào của anh là thật, câu nào là giả.
 
Hoặc là cô đã cố gắng hiểu rằng đoạn đối thoại này là chiêu trò dỗ dành phụ nữ theo cách nhìn chủ quan.
 
Đài truyền hình sáng thứ hai, Lý Khánh mới sáng sớm đã tập hợp bọn họ lại mở cuộc họp nhỏ.
 
Nguyên nhân là bên đài muốn làm một kỳ số đặc biệt về giáo viên vùng nông thôn. Địa điểm là ở sơn thôn thuộc khu vực Tây Nam.
 

Ngồi máy bay đến tỉnh thành đó cũng khoảng nửa ngày, rồi phải đổi mấy chuyến xe từ thành phố, đến huyện rồi đến thị trấn, cuối cùng mới đến thôn.
 
Trong thôn có khoảng mấy mươi hộ gia đình, trường chỉ có một giáo viên. Học sinh lớp một đến lớp sáu đều ở chung một phòng học.
 
Dù vậy, các em học sinh đến lớp phải đi bộ hai tiếng đồng hồ. Bởi vì ở đó đều là đồi núi vây quanh, bên trong là những thôn xóm nhỏ to nằm rải rác, vùng lân cận cũng chỉ có một ngôi trường.
 
Trẻ em trong thôn khác muốn đi học thì bắt buộc phải trèo qua mấy ngọn núi mới đến nơi.
 
Chương mục của kỳ này sẽ phỏng vấn khoảng năm, sáu ngôi trường, điều đó có nghĩa là sẽ mất khoảng thời gian gần một tuần để vất vả quay phim trong vùng núi hẻo lánh dưới điều kiện khắc nghiệt.
 
Không nói đến công việc cực khổ, có thể ngay đến cả tắm rửa, đi vệ sinh cũng bất tiện.
 
Lý Khánh nói xong, cả phòng họp im lặng không một tiếng động. Mọi người đều cúi đầu gầm mặt như đà điểu, không ai dám xung phong phát biểu ý kiến.
 
Trong mắt anh ta có chút hiểu ra, ánh mắt như đuốc nhìn một vòng quanh mọi người, chậm rãi nói.
 
"Lần săn tin này cần có hai người đi, một nam một nữ, và thêm một người nhiếp ảnh nữa, tổng cộng là ba người."
 
"Nhiếp ảnh gia đã được chọn xong rồi, chính là người theo ghi lại sự chuyển giao cuộc đời trong chương trình tạp kỹ của đài, có dày dặn kinh nghiệm trong việc quay chụp ở vùng núi, đến lúc ấy có thể chăm sóc cho các bạn."
 
"Còn việc chọn ra người bên chúng ta. . ."
 
"Có ai tự xung phong không?"
 
Một nhóm người trước bàn họp càng cúi gầm mặt, nhất là Châu Hiển, nhưng anh ta chỉ vừa mới từ chối được vài giây, thì lại rụt rè giơ tay lên.
 
"Anh ơi. . . em. . . em nhé."
 
Một nam một nữ, đội họ có hai nam là anh ta và Lý Khánh, anh ta không đi chẳng lẽ để đội trưởng đi à? ! !
 
Châu Hiển mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng lại đang điên cuồng gào thét.
 
Lý Khánh nghe vậy gật đầu hài lòng, nhìn một vòng quanh người bên dưới lần nữa, đợi thêm một lúc không thấy ai tự xung phong thì chủ động lên tiếng.
 
"Thế này, Lý Quyên có con nhỏ, đi công tác không tiện lắm, Triệu Nghiên vừa mới vào chưa được bao lâu, các phương diện cũng không thuần thục lắm. Bạch Lộ, lần này vất vả cho em rồi, thực hiện lần săn tin này cùng với Châu Hiển nhé, vừa hay hai đứa cũng vào cùng một lần, hợp tác với nhau khá là ăn ý."
 
Bạch Lộ bình tĩnh gật đầu đáp: "Vâng."
 
"Vậy thì được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây thôi, tan họp." Lý Khánh thu dọn quyển sổ trước mặt rồi rời đi trước, theo sau là chị Lý đẩy ghế ra đứng dậy, vỗ vỗ vào vai cô, tỏ ý an ủi. Triệu Nghiên trao cho cô một ánh mắt yêu mến.
 
Châu Hiển lẳng lặng nhìn cô, gương mặt tràn ngập buồn bã, thương thay người cùng cảnh ngộ.
 
Bạch Lộ nhìn lướt qua anh ta rồi thu dọn đồ đạc rời đi.
 
Thời gian đi công tác là ngày mai, vé máy bay đặt lúc tám giờ sáng, sau khi lo xong địa điểm và các trường phỏng vấn đâu vào đấy thì Bạch Lộ xin về sớm trước một tiếng để thu xếp đồ đạc.
 
Quần áo, giày dép, đồ dùng cá nhân. Bạch Lộ đã giản lược mọi thứ nhưng cũng nhét đầy hết cả vali. Sắp xếp xong thì đặt ngay ở cửa rồi Bạch Lộ đi ra bắt đầu nấu cơm.

 
Khi Cảnh Ngôn về thì đồ ăn cũng vừa được dọn lên.
 
Dạo này anh luôn thích ôm công việc về nhà, mỗi ngày tan làm đúng giờ cùng ăn cơm với Bạch Lộ. Hai người câu được câu không kể những chuyện xảy ra trong ngày, bất giác thấy được hình ảnh một đôi vợ chồng.
 
"Ngày mai em phải đi công tác rồi." Vừa xới cơm xong, Bạch Lộ đã nói.
 
"Đi mấy ngày?" Cảnh Ngôn đang gắp đồ ăn, không phản ứng gì mấy.
 
"Một tuần."
 
"Cái gì?" Anh lập tức ngừng tay lại, ngước lên nhìn cô, cau mày: "Sao đi lâu vậy? Đi công tác ở đâu? Công tác làm gì?"
 
Anh hỏi một lúc mấy câu, Bạch Lộ giải thích từng câu một: "Đến vùng nông thôn của tỉnh Sơn Nam, bên đài muốn làm một kỳ phỏng vấn về những giáo viên vùng nông thôn. Vì có sáu địa điểm nên phải cần một tuần mới phỏng vấn được hết."
 
"Người khác không thể đi được à?" Cảnh Ngôn vẫn nhíu chặt hàng lông mày không thả lỏng.
 
"Vâng." Bạch Lộ khẽ đáp lại, gắp một đũa thức ăn cho vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Một người hết thử việc chưa bao lâu, một người có con nhỏ không tiện đi xa."
 
"Vậy thì em cũng không tiện. . ." Cảnh Ngôn nghe xong cúi đầu khẽ lẩm bẩm.
 
"Hả?" Bạch Lộ nghe không rõ lắm, hỏi lại.
 
"Vậy anh phải làm sao?" Cảnh Ngôn dứt khoát ngẩng lên nhìn cô, hỏi.
 
"Anh hả? Anh đã lớn vậy rồi, còn có thể bị đói chết sao." Bạch Lộ hơi cạn lời.
 
"Anh không quen ăn đồ ăn ngoài." Cảnh Ngôn hùng hổ nói.
 
"Vậy nhân tiện giảm cân luôn." Bạch Lộ nói nhẹ bâng.
 
"Anh đâu có béo!" Cảnh Ngôn vừa nghe đã nhảy dựng lên: "Em mà cũng chê anh béo à! Anh có cơ bụng sáu múi đấy. . ."
 
"Gần đây thịt quá tay sờ không rõ lắm." Bạch Lộ nói tỉnh bơ ngắt lời anh.
 
"Sao có thể nói anh. . . vậy chứ. Thật không?" Cảnh Ngôn liền ngừng lại, lập tức đưa tay vén áo lên, cúi xuống nhìn eo mình sờ sờ, có chút không tin tưởng ngẩng lên nhìn Bạch Lộ lắp bắp.
 
"Có thật là. . . không rõ không?"
 
"Thật." Bạch Lộ nghiêm túc gật đầu.
 
"Tuần này nhân lúc em không ở nhà thì tập luyện cho tốt vào, đợi em về kiểm tra."
 
Tác giả có lời muốn nói: Cảnh Ngôn: "Kiểm tra à, hahahaha, được được, đợi em về kiểm tra."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận