Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn

CHƯƠNG 25
 
Mùa mưa dài lê thê của thành phố Lâm cuối cùng cũng đi qua, Tần Tử Nhiên cảm thấy hết hi vọng với Cảnh Ngôn gần ba tháng chưa ra khỏi nhà. Vì vậy, anh ta tha thiết mời Bạch Lộ đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của anh ta.
 
Bạch Lộ khẽ cười với người trong điện thoại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Anh muốn Cảnh Ngôn đi sao không tự nói với anh ấy? Chạy đi nói với tôi không phải là đảo lộn trật tự à. . ."
 
"Bây giờ bọn tôi đã không gọi cậu ấy được nữa. Chỉ có cô! Cô trổ tài ăn nói mới có thể khiến cậu ấy ra ngoài được thôi!" Tần Tử Nhiên phấn khích nói.
 
"Có nói quá lên không vậy?" Bạch Lộ kinh ngạc: "Tôi không quản anh ấy đâu."
 
"Cô không quản cậu ấy, nhưng chịu không nổi người ta phải tự giác, đúng chưa." Tần Tử Nhiên trêu chọc. Giọng nói phấn khích lúc nãy trong chốc lát đã trở nên không còn nghiêm túc, Bạch Lộ đỡ trán.
 
"Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ nói với anh ấy."
 
Khi tan làm, Bạch Lộ nói chuyện này với Cảnh Ngôn, anh bị đứa dở hơi Tần Tử Nhiên làm cho mắc cười, cũng không biết nói gì. Trái lại, Bạch Lộ cười mà như không hỏi anh.
 
"Có thật là gọi anh biết bao nhiêu lần mà anh không đi?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đúng vậy." Cảnh Ngôn trợn mắt nhìn cô: "Em thấy anh ngoan không."
 
"Ngoan thật." Bạch Lộ đưa tay lên xoa xoa đầu anh.
 
Sinh nhật Tần Tử Nhiên vào thứ sáu, Cảnh Ngôn lái xe đến đón cô. Khi hai người đến thì trong phòng đã có vài người. Tần Tử Nhiên suýt nữa đấm mạnh vào Cảnh Ngôn.
 
"Đồ khốn trọng sắc khinh bạn!"
 
"Ồ. . ." Cảnh Ngôn khom người lại che ngực, méc với Bạch Lộ bên cạnh: "Vợ ơi, nó đánh anh."
 
Tần Tử Nhiên liếc mắt lên trời, Bạch Lộ mỉm cười đưa món quà trong tay ra.
 
"Sinh nhật vui vẻ nhé! Đây là Cảnh Ngôn có lòng chọn cho anh đấy!"
 
"Đây là cái gì?" Tần Tử Nhiên liền háo hức động tay vào.
 
Mở ra từng lớp giấy bọc, một tờ giấy mỏng rơi ra, Tần Tử Nhiên cầm lên nhìn chăm chú. Một tờ chi phiếu, bên trên là sáu con số tám.
 

"Tôi X." Anh ta trừng mắt nhìn Cảnh Ngôn không khỏi phun ra tiếng.
 
"Tôi chỉ đáng chút ít tiền này á? !"
 
"Ba thưởng cho con, Naquhua. [1]" Cảnh Ngôn ôm lấy Bạch Lộ cười vô cùng ngang tàn. Mặt mày dịu dàng của nhiều ngày qua trở nên ngả ngớn, thấp thoáng thấy được dáng vẻ lúc mới quen.
 
Không biết vì sao, Bạch Lộ luôn cảm thấy anh như vậy mới thật sự là Cảnh Ngôn, linh hoạt và cực có tính chiếm đoạt.
 
Tần Tử Nhiên đạp chân qua, Cảnh Ngôn né được, hai người còn muốn chọc phá nhau thì bị Bạch Lộ kéo lại.
 
"Anh ấy đùa anh đấy."
 
Bạch Lộ đành phải lên tiếng, đưa mắt nhìn Cảnh Ngôn ra hiệu. Anh đùa giỡn vẫn còn chưa đã, móc ra một chiếc chìa khóa từ trong túi áo ném qua cho Tần Tử Nhiên.
 
Người kia đưa hai tay chộp lấy, sau khi nhìn rõ kí hiệu bên trên thì vui mừng hớn hở, khó tin vào mắt mình, nói: "Đây là kiểu xe mới mà gần đây tôi tia hả? ! !"
 
"Ừm, hừ!" Cảnh Ngôn hừ mũi một tiếng rất kiêu ngạo, nhưng ánh mắt lại rất tâm đắc và phấn khích.
 
"Ay da, tôi đã nhờ biết bao nhiêu người đều không được, sao cậu làm được vậy? ! !" Tần Tử Nhiên vô cùng thích thú lật qua lật lại chiếc chìa khóa trong tay.
 
"Có chuyện gì mà tôi không làm được?" Cảnh Ngôn mặt đắc ý, nói năng biểu cảm, như nhìn Tần Tử Nhiên từ trên xuống dưới bằng nửa con mắt.
 
Bạch Lộ gập tay lại qua hông anh nói: "Vậy đủ rồi đó, anh thấy thì nhận đi."
 
[1] Naquhua là một sản phẩm chi tiêu du lịch trả góp được phát triển dựa trên nền tảng của Qunar. Chỉ cần người sử dụng điền vào thông tin lời mời trên nền tảng rồi kích hoạt là có thể nhận được và sử dụng số tiền tối đa là hai vạn.
 
"Vâng vâng vâng." Lúc này Tần Tử Nhiên hoàn toàn hóa thành tay sai, liên tục gật đầu: "Anh Cảnh thật lợi hại, nào nào mời ngồi."
 
Sau khi thức ăn dọn lên bàn, Bạch Lộ phát hiện người đến vẫn là những gương mặt quen thuộc, chỉ có phụ nữ đi cùng đã đổi thành người khác, cả mấy người lần trước như Tô Vận đều không đến.
 
Bạch Lộ ghé vào tai Cảnh Ngôn khẽ nói: "Không phải Tô Vận cũng ở trong giới bọn anh à? Sao lần này không đến?"
 
"Sao anh biết được." Cảnh Ngôn liếc mắt sang.
 
"Anh không biết à. . . ?" Bạch Lộ nghi ngờ: "Vậy em hỏi Tần Tử Nhiên là được."
 
"Ôi, đừng đừng đừng, cô ấy ra nước ngoài rồi." Cảnh Ngôn vội vàng kéo cô lại giải thích.
 
"Sao bỗng nhiên lại ra nước ngoài?" Bạch Lộ mở to hai mắt ngạc nhiên.
 

"Sao anh biết được!" Cảnh Ngôn hùng hổ nói.
 
"Vậy em hỏi Tần Tử Nhiên đây." Bạch Lộ vừa động đậy người thì lại bị anh kéo lại, Cảnh Ngôn đành phải nói: "Những tấm ảnh lần trước chính là trò mèo do cô ta làm."
 
"Phụ nữ thật đáng sợ." Anh nghĩ lại vẫn sợ: "Khó mà tưởng tượng được anh lại bị theo dõi nhiều năm qua mà không hề phát hiện ra."
 
Bạch Lộ cười mà như không nhìn anh: "Nên sao?"
 
"Nên anh rất tức giận, thu thập chứng cứ rồi chuẩn bị đi tố cáo cô ta!"
 
"Sau đó thì sao?"
 
"Sau đó bị cha cô ta ngăn cản." Cảnh Ngôn thất vọng thở dài: "Cho anh chút ưu đãi rồi đưa Tô Vận sang nước ngoài."
 
"Hình như anh rất thất vọng." Bạch Lộ rút ra kết luận.
 
"Có chút, dù sao anh muốn cô ta bị nhốt vài tháng, để cho một đại tiểu thư như cô ta nhớ đời." Cảnh Ngôn xoay người lại nắm lấy tay Bạch Lộ, mặt nồng nàn tình cảm.
 
"Đối với loại người chia rẽ tình cảm vợ chồng giữa hai ta thì không thể nhân nhượng cho bất kì ai."
 
"Có câu ‘Thương dăng bất đinh vô phùng đích đản’ . [2]” Bạch Lộ khẽ cười, rút tay về.
 
Lòng Cảnh Ngôn thầm thở dài một hơi xong, biết ngay khi vừa nhắc đến chuyện này thì Bạch Lộ sẽ đổi sắc mặt với anh. Chuyện này lại phải một phen dỗ dành rồi đây.
 
Nghĩ đến đây, anh không kìm được bực tức đá một cái vào chân Tần Tử Nhiên ở dưới bàn. Sinh nhật vui vẻ cái gì chứ!
 
Một bữa tiệc tẻ nhạt, chán phèo. Ăn xong Tần Tử Nhiên còn đang phấn khích náo loạn, nói rằng có đặt một căn phòng trên lầu, có đầy đủ các thiết bị vui chơi giải trí, mời mọi người lên trên.
 
Cảnh Ngôn ra về đầu tiên.
 
"Tôi với Bạch Lộ phải về trước đây."
 
"Sớm như vậy mà về làm gì? !" Không đợi Tần Tử Nhiên lên tiếng, Trần Thiên Hạo liền nói trước.
 
"Tạo người." Cảnh Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói.
 
Bạch Lộ: ". . ."
 

"Đừng nghe anh ấy nói bừa, hôm nay chúng tôi không có việc gì, có lòng đến đây chung vui cùng sinh nhật anh." Bạch Lộ kéo Cảnh Ngôn, đi theo bước chân anh.
 
"Không phải em không thích chơi mấy trò này à?" Cảnh Ngôn khẽ nói với Bạch Lộ.
 
"Nhưng anh thích mà." Bạch Lộ cười nheo mắt: "Hiếm khi tụ tập, anh có nỡ về sớm thế này không?"
 
"Vợ à, em thật chu đáo. . ." Mặt Cảnh Ngôn ngập tràn cảm động ôm lấy cô, suýt ứa nước mắt.
 
"Xì, ngứa mắt quá." Tần Tử Nhiên và Trần Thiên Hạo bên cạnh nhao nhao đưa tay lên che mắt.
 
[2] Nghĩa đen là ruồi nhặng sẽ không bâu vào quả trứng lành. Ý nói người ngoài sẽ không thể đạt được mục đích xấu khi mối quan hệ của người trong cuộc không có vết nứt.
 
Phòng mà Tần Tử Nhiên đặt ở trên tầng thượng, mở cánh cửa sổ sát sàn ở phòng khách ra, bên ngoài là một khoảng ban công rộng lớn, có thể nhìn thấy được dãy núi xanh biếc ở xa xa.
 
Cạnh ban công có một cái hồ bơi lộ thiên màu xanh lam, cạnh đó là những chiếc ghế nằm sô pha, những tấm kính trong suốt chắn lại xung quanh.
 
Thành phố Lâm vào tháng năm đã nóng lên, gió đêm xen lẫn chút mát mẻ. Bạch Lộ mặc một chiếc váy dài, hai tay vịn vào lan can ngước nhìn về phía xa xa.
 
Làn váy lụa mỏng thổi bay trong gió, để lộ ra đôi chân mảnh khảnh, trắng ngần, lại thêm mái tóc dài tung bay trên vai, đường nét khuôn mặt nghiêng dịu dàng, quyến rũ.
 
Cảnh Ngôn ngồi đó nhìn có chút thẫn thờ.
 
"Làm gì vậy! Ngày ngày ngắm ở nhà chưa đủ à!" Tần Tử Nhiên bên cạnh thúc anh, mặt đầy sự chán ghét.
 
"Cho dù là tiên nữ thì ngày đêm nhìn ngắm cũng mệt mỏi, huống hồ gì đâu phải!" Trần Thiên Hạo liếc mắt sang mắng mỏ.
 
Vốn dĩ mấy người này đều bàn luận kín đáo về hành động sợ vợ của Cảnh Ngôn, bây giờ thấy bộ dạng này của anh lại càng thêm giận.
 
Một Cảnh Ngôn tùy ý hay làm liều từ khi nào đã bị một người phụ nữ nắm giữ trong tay! Thật là kém cỏi.
 
Cảnh Ngôn mặc kệ hai người họ, cởi đồ nhảy xuống nước, chỉ nghe thấy tiếng "tõm" . Một thân hình trắng nõn, cường tráng luồn qua luồn lại trong làn nước xanh biếc.
 
Vóc người cân xứng, đường cong cơ bắp đẹp mỹ mãn. Dáng người bơi dưới nước như một chiếc đuôi cá, đẹp đến nỗi khiến người khác không thể rời mắt.
 
Ánh mắt của những cô gái theo cùng ở cách đó không xa bị thu hút, ngưỡng mộ nhìn theo bóng dáng Cảnh Ngôn. Trần Thiên Hạo và Tần Tử Nhiên nhìn nhau một cái, lòng thầm nhao nhao mắng tục.
 
Hai người họ nhanh chóng đứng dậy cởi đồ, sau đó nhảy một cái xuống nước. Ba người tự do bơi trong hồ bơi hai vòng. Một tiếng lào rào, ba người cùng lúc ngoi lên khỏi mặt nước.
 
Một cánh tay của Cảnh Ngôn dựa vào thành bể bơi, tay còn lại luồn qua những sợi tóc đang nhỏ nước rồi vuốt ra sau, để lộ vầng trán đầy đặn, căng bóng.
 
Sống mũi thẳng tắp, bờ môi bị ngâm lâu trong nước chuyển từ màu đỏ tươi sang hồng nhạt, đôi mắt đen láy càng long lanh sáng rực.
 
Anh vẫy tay về phía Bạch Lộ.
 
Trời đã tối sầm, mặt trời chiều biến thành đường lưỡi liềm lờ mờ ẩn nấp trong mây gần như không thể nhìn thấy.
 

Hai người họ cách nhau không xa mấy, nhưng dưới ánh sáng lờ mờ Bạch Lộ gần như không thấy rõ vẻ mặt anh.
 
Cô thấy vậy thì ngoan ngoãn đi đến.
 
Cảnh Ngôn vẫn ngâm mình dưới hồ nước không trèo lên, Bạch Lộ ngồi xổm xuống cạnh hồ gần với anh, dịu dàng hỏi: "Anh tìm em có chuyện gì?"
 
Môi trường ở đây khiến cô rất hứng thú. Không có bảng hiệu, mây mù của không khí ngột ngạt, non xanh nước biếc, gió nhẹ, ánh chiều tà làm cho tâm trạng của cô tự nhiên tốt lên hẳn, thậm chí thái độ khi nói chuyện cùng anh cũng dịu dàng hơn mấy phần.
 
"Em đứng ở đó xa quá, không nhìn thấy anh." Cảnh Ngôn khó chịu lên tiếng, rồi chỉ vào cái ghế mây bên cạnh nói: "Ngồi ở đây xem anh bơi nhé."
 
". . ."
 
"Tại sao phải xem anh bơi?" Mặt Bạch Lộ cạn lời.
 
"Anh bơi đẹp." Cảnh Ngôn nói: "Thỉnh thoảng em cũng phải xem anh tỏa sáng một chút chứ, nếu không sau này anh lại càng thích em nhưng em không thích anh thì làm sao đây."
 
Bạch Lộ: ". . ."
 
"Vâng, vậy anh bơi đi, em xem đây."
 
Cô đứng dậy, đi đến chiếc ghế mây gần sát ngay cạnh hồ bơi, cởi giày ra ngồi xuống ôm gối, khuôn mặt biểu cảm chăm chú thưởng thức.
 
Thái độ vô tư, thẳng thắn như vậy làm cho Cảnh Ngôn trái lại có chút ngại ngùng. Như cô đã nói, Bạch Lộ cứ nhìn anh, ánh mắt đen láy, bình thản.
 
Dưới ánh nhìn như vậy, Cảnh Ngôn càng cẩn trọng, vuốt vuốt lại tóc, tai có chút nóng bừng.
 
Anh xoay người chui vào làn nước, cả người luồn lách ra sức bơi, tư thế lặp lại giống nhau xuất sắc, vóc dáng đẹp khiến người khác không thể rời mắt.
 
Trần Thiên Hạo và Tần Tử Nhiên chứng kiến toàn bộ, lặng lẽ nhìn nhau, biểu cảm trên mặt giống nhau như một, trong lòng như có vạn linh thú lao nhanh vụt qua.
 
Một lát sau, Cảnh Ngôn bơi hết một vòng về lại trước mặt Bạch Lộ. Một cái đầu ngoi lên khỏi mặt nước, khuôn mặt ướt sũng ngập tràn mong đợi.
 
"Đẹp không?"
 
Anh vuốt tóc, ánh mắt rạng rỡ, nước từ những sợi tóc ướt chảy vào mắt anh, Cảnh Ngôn gắng chớp chớp mắt. Bạch Lộ lấy ra một chiếc khăn giấy từ trong túi xách đưa cho anh lau khô.
 
"Đẹp." Cô gật đầu, khẽ trả lời. Cảnh Ngôn nghe thấy thì cười khúc khích, mặt mũi nheo lại, đôi môi hồng nhạt nhếch cong mê hoặc lòng người.
 
"Đẹp như thế nào?"
 
"Đẹp đến nỗi em muốn hôn anh luôn đó."
 
Bạch Lộ quỳ trên nền đất, nâng mặt anh rồi đặt lên đó một nụ hôn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui