Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn

CHƯƠNG 24
 
Thành phố Lâm đắm mình trong những cơn mưa suốt một tháng, không ít những con đường trong thành phố bị ngập nước, đài truyền hình phân công bọn họ ra ngoài phát vài bản tin.
 
Bạch Lộ đi cùng với Triệu Nghiên, theo sau còn có anh quay phim.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Những chiếc ô thổi đung đưa trong mưa gió, Bạch Lộ cẩn trọng nắm chắc cán ô lách qua giữa những giọt nước chảy xuống, cho đến khi nước mưa gần ngập tới đầu gối.
 
Máy quay đã chuẩn bị xong, Bạch Lộ cầm micro bắt đầu đưa tin.
 
"Gần đây tình hình mưa không dứt, trong thành phố có không ít những con đường bị ngập nước, chỗ tôi đang đứng đây chính là đường Tây Hà Đông, mọi người có thể thấy được nước mưa đã lên đến đầu gối. . ."
 
"OK." Sau khi đọc được một đoạn, anh quay phim hô dừng, Bạch Lộ co ro người đi về chỗ, hai chân đã lạnh cóng.
 
Về nhà, Bạch Lộ lập tức cầm đồ vào phòng tắm. Vốn dĩ tắm nước nóng có thể giải quyết được mọi việc thì ngay lúc này cô lại phát hiện kinh nguyệt ghé thăm. Bạch Lộ thầm nói lớn chuyện rồi.
 
Quả đúng như vậy, tắm xong chưa bao lâu thì bụng bắt đầu đau lâm râm.
 
Bạch Lộ mà bị lạnh thì sẽ đau bụng kinh, ngày thường thì không sao, nhưng sau khi bị nhiễm lạnh, nhẹ thì khó chịu, nặng thì đau nhức.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nằm trên giường một lúc thì trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
 
Bạch Lộ mặt mày thất thần ôm bụng, xem ra hôm nay là đau nhức rồi.
 
Quả đúng như vậy, sau đó cảm giác đau nhức càng lúc càng dữ dội như sóng biển, từng cơn nối tiếp từng cơn.
 
Cô thẳng đờ người nhìn lên trần nhà, chờ từng cơn đau ở bụng dưới qua đi, cắn vào lợi có hơi đau, thậm chỉ hít thở cũng trở nên mệt nhọc, thoi thóp.
 
Bạch Lộ là người rất biết chịu đựng, cho dù lúc này có người cầm cái búa đập vào bụng cô thì cô cũng có thể cắn răng nhịn qua.
 
Lúc nhỏ khi ba cô còn sống, Bạch Lộ là một cô bé rất thích làm nũng, điềm đạm, nhu mì như bao nhiêu cô bé khác.
 
Có chút bệnh, chút đau ốm gì thì ngã vào lòng ba khóc lóc, sau đó đợi ba cô vỗ về với vẻ mặt ngập tràn thương yêu, dịu dàng, xót xa.
 
Nhưng sau khi trải qua cuộc sống mà sốt ba mươi chín độ vẫn phải đi làm thêm để duy trì kế sinh nhai, Bạch Lộ đã bị mất đi năng lực làm nũng.
 
Chỉ có thỉnh thoảng khi bị Cảnh Ngôn bắt ép tàn nhẫn thì mới phát huy sự nũng nịu, khóc quấy anh, rồi tận hưởng sự cầu xin, dỗ dành của anh.

 
Vì lúc đó hai người thân thiết như một, Bạch Lộ không lo ngại gì.
 
Như bình thường, cô chắc chắn lại khoác lên mình chiếc áo giáp.
 
Bởi vì cô không hề tin rằng trên đời này có một tình yêu vô điều kiện. Người cho đi tình yêu thì nhất định sẽ đòi lại, còn người nhận lấy sự cho đi của người khác thì chắc chắn phải trả giá.
 
Cô không thích nợ ân tình.
 
Bao gồm cả tình yêu.
 
Những suy tư trong đầu như bị cơn đau nhức thể xác đày đọa đến nỗi không thể suy nghĩ được gì. Bạch Lộ mê man, đầu óc trống rỗng, cả người như dập dìu trên không.
 
Khi những rên rỉ sắp không kìm chế được mà bật ra nơi miệng thì Bạch Lộ cắn chặt môi.
 
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, nóng hổi, thấm ướt. Cô hít mũi rồi càng cong người lại hơn, cuộn tròn một đống như thế để giảm bớt cơn đau.
 
Không biết khi nào, ngoài cửa có tiếng lách cách giòn giã vang lên, tiếng bước chân tiến lại gần. Trong lúc lơ mơ, Bạch Lộ nghe thấy giọng nói Cảnh Ngôn.
 
"Em không sao chứ, có cần đến bệnh viện không?" Mặt Bạch Lộ được nâng lên trong lòng bàn tay, tiếp đó những giọt nước mắt trên mặt được lau khô. Bạch Lộ lắc lắc đầu, vùng ra khỏi tay anh rồi vùi vào trong chăn.
 
Bạch Lộ không nói gì, cũng không làm gì khác, cả người cuộn tròn trong chăn lặng lẽ thút thít. Lòng Cảnh Ngôn như tơ vò, ngay cả hít thở cũng thấy có chút đau xót.
 
Anh ngồi bên giường không biết làm gì, sốt ruột tới nỗi xoay vòng vòng, cuối cùng cũng tìm ra manh mối từ việc Bạch Lộ ôm bụng.
 
"Đau bụng à?" Cảnh Ngôn ghé vào cạnh giường khẽ hỏi, Bạch Lộ thầm gật đầu.
 
"Ừm, đến cái đấy à. . ." Cảnh Ngôn ngập ngừng hỏi lại lần nữa. Bạch Lộ vùi mặt trong chăn, khẽ đáp lại tiếng “vâng”.
 
Sau kết hôn vài tháng gần đây, Bạch Lộ vẫn rất bình thường, có hơi đau đôi chút nhưng trước giờ chưa bị như hôm nay.
 
Cảnh Ngôn có xem qua chuyện đau bụng kinh của phụ nữ trên mạng, nhưng đây là lần đầu anh tận mắt nhìn thấy, thì ra cảm giác đau đớn này sẽ hành hạ người ta thành ra như thế.
 
Anh lặng lẽ suy nghĩ vài giây, cầm điện thoại đi ra ngoài.
 
Khi vào lại, trong tay anh đang bưng một ly nước đường mật, Bạch Lộ lắc đầu từ chối, trước khi cô lên giường đã có uống rồi, không uống được nữa.
 
Cảnh Ngôn bưng cái ly đứng cạnh giường thở dài một hơi, lúc sau lại rời đi.

 
Mặc dù không ôm hy vọng về anh, nhưng khi có thứ gì đó nóng hổi được nhét vào trên bụng, Bạch Lộ vẫn có một chút cảm động.
 
Cô sờ sờ, hình như là một túi nước nóng.
 
"Anh lấy đâu ra? . . ." Cô yếu ớt hỏi, Cảnh Ngôn khẽ nói: "Vừa mới bảo thư ký mua đấy."
 
Bạch Lộ nghe xong không nói gì nữa, cô đã không còn sức để mở miệng rồi.
 
Nhắm mắt lại, cảm giác đau nhức hình như đã thuyên giảm được mấy phần theo hơi nóng. Trong lúc mê man, bên tai có tiếng sột soạt.
 
Cô lần nữa mở mắt ra.
 
Cảnh Ngôn đã cởi sạch chỉ còn lại chiếc quần chip.
 
". . ."
 
May sao, anh lấy chiếc áo pull và quần dài bên cạnh mặc vào, nếu không Bạch Lộ có thể sẽ gầm gừ nhảy dựng lên.
 
Đúng như dự đoán, Cảnh Ngôn xốc chăn lên chui vào, ôm chặt cô trong lòng.
 
Lồng ngực ấm áp sát gần lưng cô, cơ bắp săn chắc, cứng rắn có chút đàn hồi nhẹ, nhiệt độ và hơi ấm của đàn ông ùa vào khắp nơi.
 
Đôi tay ấn vào bụng dưới cô, động tác xoa nhẹ nhàng, cường độ vừa phải khiến người khác dễ chịu đến mức lỗ chân lông khắp người đều giãn nở.
 
Bạch Lộ khỏe lên mấy phần.
 
"Ai chỉ cho anh vậy?" Cô khẽ lẩm bẩm, không tin rằng Cảnh Ngôn khô khan lại biết nhiều như vậy.
 
"Khụ. . ." Anh khẽ ho một tiếng, như có chút khó nói: "Thư ký của anh."
 
"Ô." Bạch Lộ đáp lại một câu, thả lỏng người dựa vào lòng anh, cơn buồn ngủ chập chờn kéo đến.
 
Không biết đã bao lâu, đợi khi cơn đau nhức đã thuyên giảm hết thì trời đã tối sầm rồi. Căn phòng tối đen và yên tĩnh, chỉ có cô và người phía sau dựa sát vào nhau.
 
Động tác của Cảnh Ngôn đã dừng, bàn tay ấm vẫn che trên bụng dưới cô. Ấm áp, mềm mại vô cùng dễ chịu.

 
Cảm giác kì lạ và an tâm, lòng Bạch Lộ nhớ lại những cảm xúc không hiểu được, có chút tận hưởng sự kề cạnh ngay lúc này.
 
Cho đến khi người sau lưng động đậy.
 
Sau đó bàn tay ấn trên bụng dưới của cô lại bắt đầu xoa trở lại.
 
Bạch Lộ khẽ nói: "Được rồi, em không còn đau gì nữa rồi!"
 
Cảnh Ngôn ngừng lại, môi như ghé sát bên tai cô, hỏi: "Em đói không?"
 
"Không đói." Bạch Lộ lắc đầu. Khi đến kỳ kinh thì cô luôn biếng ăn, có lúc cả ngày không một miếng cơm mà vẫn không thấy đói.
 
Cảnh Ngôn không trả lời, trở mình xuống giường. Bạch Lộ nằm đó nhấc chiếc điện thoại cạnh giường lên mở ra.
 
Sau khoảng một tiếng đồng hồ, Cảnh Ngôn đi vào lại, trên tay có bưng một cái tô, mùi trứng muối thịt nạc xen lẫn với cháo bay đến.
 
Bạch Lộ nhấc người ngồi dậy.
 
"Anh nấu à?" Cô quấy cháo trong tô, nhướn mày hỏi.
 
"Hay là thư ký của anh nấu xong rồi mang đến?" Bạch Lộ không kìm được mà trêu ghẹo, Cảnh Ngôn liếc mắt sang.
 
"Nấu cháo là một việc rất đơn giản được chưa?"
 
"Trời ạ." Bạch Lộ khẽ nói một câu, cầm thìa đưa một miếng lên miệng rồi chớp chớp mắt.
 
"Ngon quá đi, thật là tuyệt vời."
 
Bạch Lộ cười mà như không nhìn chằm chằm Cảnh Ngôn. Cái người này từ khi kết hôn đến nay chưa khi nào thấy anh nấu ăn, vốn tưởng là mù bếp núc, không ngờ có nghề mà giấu.
 
"Ngon thì ăn nhiều một chút." Cảnh Ngôn véo véo mặt cô, khẽ cười.
 
Sau khi chuyện này qua đi, Bạch Lộ thay đổi hẳn với Cảnh Ngôn. Vốn tưởng rằng là một cậu ấm vô tâm, vô tình nhưng không ngờ lại biết chăm sóc người khác.
 
Thật ra ngẫm nghĩ lại, con người Cảnh Ngôn có thật nhiều ưu điểm, vừa nhìn đã thấy là một đứa trẻ được dạy dỗ từ một gia đình tốt, tính tình ngay thẳng, có rất nhiều những mặt tốt đẹp trong tính cách con người.
 
Anh tốt bụng. Ở ngoài, khi nhìn thấy người ăn xin thì luôn cho những người ăn xin không biết thật hay giả đó vài tờ tiền, thấy con gái nhà người ta bị ức hiếp sẽ ra tay cứu giúp.
 
Tính khí anh điềm đạm, không cáu giận vô cớ. Bạch Lộ quen anh lâu như vậy, hai người dường như chưa bao giờ phải bẽ mặt, ngoại trừ cô đơn phương tạo áp lực gây chiến tranh lạnh, thì Cảnh Ngôn gần như chưa bao giờ cãi nhau với cô.
 
Tính cách anh thoải mái, có một nhóm bạn ăn nhậu chơi bời.
 
Chăm sóc tận tình, luôn ở phía sau lẳng lặng giúp đỡ cô giải quyết tất cả những phiền phức.

 
Anh còn có một tấm lòng chân thành. Biết kiên nhẫn chơi cùng Bạch Tử Hiên, biết dịu dàng làm nũng, cầu xin khi cô giận, dường như không tìm được một chút cảm xúc tiêu cực nào trên gương mặt nở nụ cười đó.
 
Điểm này thì Bạch Lộ thấy tự ti.
 
Chỉ là có lẽ thật đúng với câu người không ai là hoàn hảo. Nhớ lại một đống bạn gái cũ phiền phức kia của anh thì một loạt ưu điểm mới vừa được liệt kê ra đã tan biến trong phút chốc.
 
Bạch Lộ thật sự không khỏi tò mò.
 
"Lúc trước tại sao anh lại thường xuyên thay đổi bạn gái như vậy?"
 
Những ngày gần đây người cô không khỏe, Cảnh Ngôn mỗi đêm lại vẫn muốn ôm cô ngủ. Lúc này mà Bạch Lộ xoay người lại thì cả hai mặt đối mặt gần kề bên nhau. Hai khuôn mặt sáp lại rất gần.
 
Cảnh Ngôn không thể chống cự lại dưới ánh mắt như đuốc của cô, anh rời mắt vài giây, gượng gạo né tránh.
 
"Là. . . vì không thích nữa."
 
"Thời hạn thích của anh chỉ có ba tháng à?" Vẻ mặt Bạch Lộ trầm xuống, Cảnh Ngôn tự biết mình đã nói sai, vội vã thanh minh thêm: "Không phải, không phải, đó là vì không thật lòng thích bọn họ."
 
"Anh thật lòng thích em." Anh khẽ nói.
 
Bạch Lộ dở khóc dở cười, lúc này được anh ôm cẩn trọng trong tay như vậy lại không tiện nổi cáu, chỉ có thể kiên nhẫn hỏi tiếp.
 
"Vậy không thật lòng thích thì tại sao anh lại qua lại cùng người khác?"
 
"Anh không có. . ." Anh lại thấy rất ấm ức.
 
"Người anh chính thức ở bên cạnh không nhiều, những thứ khác đều do truyền thông tự thêu dệt nên, chỉ cần anh ăn cơm cùng người khác giới hoặc bị khoác tay thì ngày hôm sau bị thành bạn trai ngay."
 
"Vậy còn khi ở trường?" Bạch Lộ thẳng thắn lật lại chuyện cũ, câu nói "chơi bời mà thôi" của Cảnh Ngôn vừa ở trên môi xong thì lập tức bị anh nuốt xuống.
 
Nếu nói thật ra thì có thể anh sẽ bị Bạch Lộ đánh chết.
 
"Lộ Lộ à, nếu biết cuối cùng anh sẽ kết hôn với em, thì anh có chết cũng không yêu đương với người khác."
 
Cảnh Ngôn nói lời từ đáy lòng, ánh mắt nghi ngờ của Bạch Lộ nhìn anh thật kĩ, đôi mắt đen láy sâu thẳm. Cảnh Ngôn khó mà thừa nhận, “tách”, anh đưa tay lên tắt công tắc điện đầu giường.
 
Căn phòng thành một vùng tối đen, ánh trăng mỏng manh ngoài ban công hắt vào khung cửa sổ. Trong ánh sáng lờ mờ, Cảnh Ngôn nâng mặt Bạch Lộ lên và hôn.
 
Những lời định thốt ra bị ngăn lại bởi bờ môi mềm mại. Cảnh Ngôn khẽ mút lấy môi cô, vừa hôn vừa lẩm bẩm.
 
"Đó đều là chuyện đã qua. Anh bây giờ chỉ có em, chỉ thích mỗi mình em."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui