Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn

CHƯƠNG 21
 
Không khí trên bàn như lắng xuống hai giây, Bạch Lộ chợt hé môi cười, dịu dàng nói: "Tôn tổng, tôi chỉ có thể uống được nhiều nhất hai ly rượu trắng, nếu uống tiếp ly này sợ là sẽ vào viện đấy."
 
"Ai da, làm gì nói quá lên vậy. . ." Người họ Tôn kia nghe vậy khóe miệng càng nhếch lên, sự ác ý trong ánh mắt lại càng rõ nét, ly rượu vẫn không từ chối được mà đưa đến miệng cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Tôn tổng, phụ nữ người ta đã không muốn thì không nên gượng ép." Quả đúng như vậy, anh ta còn chưa nói hết lời thì Cảnh Ngôn ngồi đó đã lên tiếng rồi. Bạch Lộ nhìn xuống, mặt nở nụ cười thâm sâu.
 
"Chuyện này. . ." Người kia như có chút không cam tâm, chần chừ hai giây, cuối cùng cũng ngồi xuống dưới ánh mắt càng lúc càng trầm lại của Cảnh Ngôn.
 
Sau khi Cảnh Ngôn đến, phục vụ bắt đầu dọn thức ăn lên. Họ nói đến công việc làm ăn, Lý Khánh thỉnh thoảng chen vào vài câu, nhưng vẫn không có cơ hội đề cập đến chuyện tài trợ.
 
Bạch Lộ lúc này không rảnh để bận tâm, cô luôn ngồi ngay ngắn ở đó, nhìn xuống trầm tĩnh, xem ra chỉ là dáng vẻ không muốn nói chuyện, phải là Trình Ngữ Yên có mặt thì mới biết là cô đây đã say rồi.
 
Bạch Lộ không có thói quen nhậu rượu. Khi say thì sẽ trở nên cực kỳ trầm tĩnh, ánh mắt đen kịt dày đặc, nhìn rất đáng sợ, không để lộ ra vẻ say rượu chút nào.
 
Cảnh Ngôn trong lúc nói chuyện vẫn để ý nhìn cô, thấy dáng vẻ cô như vậy không khác gì trước kia, trong lòng lại luôn cảm thấy kì lạ.
 
Lúc này cuối cùng Lý Khánh cũng tìm được cơ hội nhắc đến việc tài trợ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh Ngôn nghe vậy, ánh mắt quang minh chính đại nhìn sang Bạch Lộ.
 
Chưa kịp nói gì thì Tôn tổng lại lần nữa lên tiếng.
 
"Tài trợ không thành vấn đề, chỉ cần cô Bạch có thể uống tiếp cùng tôi vài ly nữa." Mặt anh ta nở nụ cười giễu cợt, đôi mắt xếch bắn ra ánh nhìn nham hiểm như rắn hổ mang làm người khác lạnh cả người.
 
Việc này là một yêu cầu trơ trẽn. Những người có mặt đều mang tâm lý khoanh tay xem kịch, mong chờ thái độ của Bạch Lộ.
 
Vị Tôn tổng này là người đứng đầu thành phố Lâm, đương nhiên là thua kém Thiếu Lâm, nhưng so với những người họ thì ở mức độ phải chủ động xây nên các mối quan hệ tốt.
 
Vì vậy nên không ai tự mình dính vào xui xẻo.

 
Bạch Lộ ngừng lại vài giây rồi ngẩng đầu lên, nhìn anh ta mỉm cười, nụ cười vô cùng tươi tắn.
 
"Tôn tổng, hình như anh thấy tôi rất chướng mắt, có phải tôi đã không cẩn thận mất lòng chỗ nào với anh không? Nếu vậy thì tôi xin được nhận lỗi."
 
Cô vịn lên bàn từ từ đứng dậy, nâng ly rượu lên trước mặt hướng về phía anh ta tỏ ý.
 
Lời nói trong bàn tiệc rất phải phép, có cứng có mềm, nhưng cái người đối diện kia thậm chí không thay đổi sắc mặt, vẫn ngập tràn sự giễu cợt và nham hiểm.
 
Anh ta vẫn làm vẻ thong dong ngồi đó xem kịch như đang chờ Bạch Lộ tiếp tục uống.
 
Bạch Lộ nhìn xuống, đang chuẩn bị đưa ly rượu lên đến miệng thì một giọng nói quen thuộc bỗng chợt vang lên.
 
"Vừa đúng lúc Thiếu Lâm có vài quảng cáo cần được tung ra trong năm nay, về khoản tiền tài trợ có thể bàn với thư ký của tôi."
 
Cảnh Ngôn gật đầu tỏ ý với người bên cạnh, thư ký lập tức đưa danh thiếp qua. Lý Khánh vội vàng đứng lên hai tay nhận lấy.
 
"Còn ly rượu này thì không cần uống đâu, con gái thì uống nước giải khát tốt hơn, phục vụ đâu."
 
"Ở đây cần một ly sữa, hãy pha ấm nhé, cảm ơn!"
 
Nói xong trên bàn không ai dám lên tiếng, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Mặt Tôn tổng có chút không nén được giận, môi khép mở vài lần, sau cùng cũng hậm hực ngậm miệng lại.
 
Bạch Lộ từ đầu đến cuối vẫn không ngước mắt nhìn Cảnh Ngôn. Lý Khánh luôn miệng cười hùa theo, thấy bộ dạng không chút động lòng của Bạch Lộ đã không kìm được đá vài cái vào chân cô ở bên dưới.
 
Bạch Lộ nhíu mày thở nhẹ ra một tiếng, nghiêng qua nhìn anh ta, vừa hay ánh mắt lại đụng trúng ánh mắt tình ý của Cảnh Ngôn cách đó không xa.
 
Thái dương bỗng chợt đau lâm râm, Bạch Lộ khẽ nói một tiếng với Lý Khánh là đi vệ sinh rồi đứng dậy rời khỏi.
 
Cảnh Ngôn nhìn theo bóng lưng cô mất hút ở cửa ra vào, ngừng lại hai giây, tỏ ý với mọi người rồi cũng đứng dậy rời đi.
 
Hai người vừa rời khỏi căn phòng, không khí tạm thời nhạt nhẽo. Mặt Tôn tổng như cười như không dựa ra ghế, nhướn mày nhìn sang người thư ký bên cạnh Cảnh Ngôn, hỏi có hàm ý gì đó.

 
"Thư ký Lâm, Cảnh thiếu với cô Bạch đó có quan hệ gì vậy. . . ?"
 
Người đàn ông bị chỉ đích danh, ngoan ngoãn khẽ cười đáp.
 
"Tôi cũng là lần đầu tiên gặp cô Bạch."
 
Lời vừa nói ra, đáp lại rõ ràng.
 
Tôi cũng là lần đầu tiên gặp cô Bạch, đương nhiên không biết họ có quan hệ gì rồi.
 
Tôn tổng bật cười, mắt nhìn sang Lý Khánh, nói: "Đài truyền hình bên anh nhân tài ẩn dật thật, trước đó làm sụp đổ Tử Sắc, hôm nay lại liên kết với Cảnh Ngôn."
 
"Thủ đoạn của cô Bạch này thật cao tay."
 
Lý Khánh gượng cười với anh ta mà không nói gì.
 
Đầu Bạch Lộ hơi nặng, nước lạnh xối qua lòng bàn tay, sự lạnh buốt truyền qua kẽ ngón tay, người tỉnh táo hẳn.
 
Cô nhìn khuôn mặt trong gương, đôi mắt đờ đẫn không có chút biểu cảm.
 
Cô chậm rãi mở cửa, có bóng lưng quen thuộc đang dựa vào bức tường đối diện.
 
Cô giả vờ như không nhìn thấy đi lướt qua anh. Trong giây phút thoáng qua, Cảnh Ngôn kéo cô lại.
 
Bàn tay ấy cầm cổ tay cô, rồi trượt xuống nắm lấy ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve.
 
"Về nhà có ổn không?" Cảnh Ngôn khẽ nói: "Đồ ăn ở đây không ngon bằng em nấu, lại cãi nhau đi, thích ồn ào."
 
"Được rồi." Bạch Lộ rút tay ra, chậm rãi đi về phía trước, bước đi vững vàng. Cảnh Ngôn sải hai bước lên trên, đưa tay ra vòng qua eo cô.

 
Lần này Bạch Lộ không đẩy anh ra nữa.
 
Ngược lại còn nghiêng người dựa một phần cơ thể vào anh.
 
Cảnh Ngôn nhìn hai má cô nhẹ ửng hồng, không kìm được hỏi: "Em say rồi à?"
 
Bạch Lộ không trả lời, im lặng chăm chú đi về phía trước.
 
Đến cửa hộp, Cảnh Ngôn buông cô ra, đẩy cửa đi vào trước. Bạch Lộ đợi bên ngoài hai phút rồi mới vào phòng.
 
Ngồi vào chỗ thì nhìn thấy ly sữa trắng đang để trước mặt, sờ tay lên vẫn còn ấm.
 
Hai tay Bạch Lộ bưng ly lên uống từng ngụm nhỏ.
 
Đợi cô uống hết ly sữa, vừa lúc Cảnh Ngôn cũng nói lời tạm biệt. Ra đến cửa như bỗng nhớ ra điều gì lại nói: "Hình như cô Bạch đã uống hơi nhiều, tôi bảo thư ký đưa cô về nhé."
 
Mọi người liền kinh ngạc nhìn sang, chỉ có Bạch Lộ lẳng lặng cầm túi xách đi ra.
 
Vừa ra cửa, Cảnh Ngôn kéo cô ra ngoài, thư ký Lâm đi theo sau nhìn không chớp mắt. Cảnh Ngôn ném chìa khóa xe cho anh ta, dặn dò: "Anh tự lái xe về đi."
 
"Vâng ạ." Thư ký Lâm không hỏi gì, cầm chìa khóa rời khỏi hai người.
 
"Chìa khóa xe em đâu?" Cảnh Ngôn cúi đầu hỏi người trong lòng. Bạch Lộ lục trong túi một hồi tìm thấy chìa khóa đưa cho anh.
 
Cả đường đi, Bạch Lộ vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, Cảnh Ngôn im lặng lái xe. Không bao lâu, xe dừng lại, Bạch Lộ dụi mắt ngồi dậy.
 
"Đến rồi à?" Bạch Lộ mơ màng hỏi.
 
"Đến rồi." Cảnh Ngôn cúi người qua mở dây an toàn giúp cô, đáp lại tình cảm.
 
Bạch Lộ chậm rãi xuống xe, im lặng đi vào thang máy rồi lẳng lặng vào nhà, cầm quần áo đi vào phòng tắm rửa rất tỉnh táo.
 
Cảnh Ngôn phía sau nhìn theo một loạt hành động của cô, xoa đầu lấy làm kì lạ.
 
Chắc chắn Bạch Lộ đã say là khi cô lên giường chủ động rúc vào lòng anh. Cảnh Ngôn bị người đẹp bỗng nhiên "công kích" nên có chút ngẩn ngơ cho đến khi cánh tay Bạch Lộ ôm siết chặt eo anh.
 

Một cảm xúc ấm áp, êm dịu vô cùng rõ ràng truyền đến, Cảnh Ngôn đã bao ngày ngăn cách không có được cảm giác này nên thấy hạnh phúc không nói nên lời.
 
Anh hít sâu một hơi để bình tĩnh lại con tim đang loạn nhịp, sau đó không kiềm chế được cúi đầu xuống hôn cô.
 
Hôn một loạt lên trán, má , vành tai, cổ, lưu luyến bịn rịn hồi lâu cuối cùng cũng ngậm lấy đôi môi mềm mại kia.
 
Buổi tối Bạch Lộ có đánh răng, trong miệng có hương bạc hà ẩm ướt, còn xen lẫn thoang thoảng mùi rượu, khi mút vào đầu lưỡi như nếm được chút vị ngọt.
 
Cảnh Ngôn không nỡ buông cô ra, khắp người máu nóng rạo rực, hơi thở dần dần gấp gáp.
 
Tay anh không ý thức được mò vào trong bộ đồ ngủ.
 
Hôm nay Bạch Lộ bất ngờ ngoan ngoãn, vẫn khôn khéo ôm anh để mặc anh hôn. Lúc hôn mơ màng không tự giác hôn đáp lại anh.
 
Ngay cả khi tay Cảnh Ngôn tiến vào bên trong lớp quần áo, cô chỉ nhíu mày khẽ rên nhẹ vài tiếng mà không phản ứng gì.
 
Ngoan thật.
 
Tim Cảnh Ngôn sắp tan chảy, vừa hôn vừa xoa không nỡ buông cô ra.
 
Cho đến khi anh nhập cuộc, Bạch Lộ đều không kháng cự, chỉ khẽ kêu đau. Động tác Cảnh Ngôn chậm lại, hôn cô một hồi lâu, Bạch Lộ nhíu mày lại mới từ từ thả lỏng ra, miệng khẽ thì thầm.
 
Cảnh Ngôn thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, từ từ buông ra, quá trình này quá đỗi kích thích. Trong không khí lạnh rét của tháng ba, trán anh đã lấm tấm mồ hôi.
 
Lâu lắm rồi không được nếm mùi vị cô, Cảnh Ngôn như không kiềm chế được, đầu óc trống rỗng, một luồng điện từ đâu đó truyền qua người, da đầu tê dại, trước mặt tỏa ra quầng sáng lóa mắt.
 
Cảnh Ngôn khẽ gầm lên một tiếng, nằm lên người Bạch Lộ cố gắng thở hổn hển như con cá bị mắc cạn trên bờ, ra sức hít lấy không khí trong lành.
 
Máu nóng rạo rực dần bình ổn lại, Cảnh Ngôn nghiêng đầu hôn lên môi Bạch Lộ, động tác dịu dàng, tinh tế, trong sự cẩn trọng có chút chân thành.
 
Bạch Lộ mệt rã rời, toàn bộ rượu còn sót trong người đã biến thành cơn buồn ngủ, mí mắt như nặng ngàn cân. Cảnh Ngôn như dừng lại, trong giây phút dư âm biến mất, cô chìm sâu vào giấc ngủ.
 
Nửa tỉnh nửa mê, dường như có vật gì đó mềm mại liếm lên môi cô, ẩm ướt, ấm nóng rất dễ chịu, cô tựa hồ nghe thấy có người khẽ nói thì thầm trên môi.
 
"Niễu Niễu. . . anh yêu em."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận