CHƯƠNG 2
Năm ấy Bạch Lộ 26 tuổi, mẹ cô - phu nhân Lộ Phi sắp xếp một cuộc xem mắt cho cô.
Ở nhà hàng sang trọng nhất của thành phố Lâm, bên trong trang hoàng tinh tế, phong cách nhã nhặn, ngập tràn tiếng dương cầm ngân nga, réo rắt như tiếng suối chảy bên khe núi thật khiến lòng người cảm thấy yên bình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Lộ đứng ở cửa nhìn xung quanh một vòng rồi tiến về phía bóng người cạnh cửa sổ.
Ánh nắng buổi chiều từ bên ngoài khung cửa sổ sát đất hắt vào trong thật tuyệt, đọng lại trên chiếc sơ mi trắng của người đó vô cùng đẹp mắt. Anh cầm cốc cà phê màu trắng ngà lên khẽ nhấp một ngụm.
Nhất cử nhất động đều vô cùng tao nhã.
Hình như người đó đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Bạch Lộ nghiêng đầu chỉ nhìn được nửa khuôn mặt bên của anh, làn da nhẵn mịn trắng bóc rất nổi bật.
Cô vừa đi vừa nghĩ bụng, hôm nay cũng không tệ lắm.
Vòng qua cây xanh trước mặt, toàn bộ gương mặt ấy dần lộ rõ ra trước mắt. Vừa đúng lúc anh quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, Bạch Lộ ngay lập tức sững người lại.
Người đàn ông này, phong thái có chút quá kiêu ngạo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chưa nói đến các đường nét trên mặt vốn đã xuất sắc, đôi mắt đẹp đen nhánh, ánh nhìn như đang ẩn chứa rất nhiều điều khiến người khác khó rời mắt, lại còn như đang lặng nhìn bạn chăm chú, thuần khiết và thẳng thắn.
Không thấy được nhãn hiệu của chiếc sơ mi trắng trên người, nhưng đường cắt may đẹp cùng với chất liệu vải tốt cũng đủ để biết được là hàng đắt tiền. Cổ tay trắng đang đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe.
Toàn thân toát lên mùi vương giả quý tộc.
Bạch Lộ gần như phải nín thở hai giây mới trở lại như ban đầu.
Cô mím môi khéo léo nở một nụ cười, kéo ghế ra ngồi đối diện với anh.
"Thật ngại quá, tôi đến trễ rồi!" Bạch Lộ gật đầu xin lỗi anh, nhân cơ hội đưa mắt nhìn khuôn mặt người đối diện, quan sát thật nhanh vài giây rồi rời mắt đi một cách rất tự nhiên.
Nhìn kĩ, khuôn mặt đó càng không có điểm nào chê được.
Hoàn toàn không hề thua kém những nam idol đang nổi trên truyền hình.
Thậm chí phong thái còn lấn át hơn cả bọn họ nữa.
Đúng là cực phẩm.
Tuy Bạch Lộ là tuýp phụ nữ lãnh đạm, nhưng cũng không kìm nén được khẽ chớp mắt nuốt nước bọt.
"Không sao, tại tôi đến sớm thôi.”
Âm thanh thuần phác, trầm thấp, có chút khàn nhẹ, giọng nói nhẹ bẫng nghe có hơi thờ ơ nhưng lại làm cho người khác cảm thấy chân thật, vô cùng tin tưởng.
Bạch Lộ cố gắng nở một nụ cười tươi tỏa nắng, cô chìa tay về phía đối phương, giọng nói trong trẻo dịu dàng.
"Chào anh, tôi là Bạch Lộ, rất vui khi được quen biết anh."
"Cảnh Ngôn, tôi cũng rất vui khi được quen biết cô Bạch."
Các ngón tay với khớp xương rõ ràng, lại thuôn dài trắng muốt nắm nhẹ tay cô. Lúc này Bạch Lộ không còn tâm trạng nào để ngắm nhìn, cô chớp chớp mắt, gần như không tin vào mắt mình hỏi.
"Cảnh Ngôn?"
"Đúng rồi, Cảnh Ngôn." Anh cười khẽ gật đầu, ánh mắt như đang nhìn thấu tâm tư cô, thể hiện sự thành thật và khẳng định.
Bạch Lộ ngẩn ra trong chốc lát, lập tức tỉnh người lại, từ từ buông tay anh ra, nhấc cốc nước trước mặt lên nhấp một ngụm. Khi đặt xuống lại, ánh mắt cô đã trở nên bình tĩnh.
Cô nhếch khóe miệng, dáng vẻ từ tốn, giọng nói vẫn không có gì khác thường, nhẹ nhàng, bình thản.
"Tại sao anh Cảnh lại đến xem mắt thế?"
Cảnh Ngôn là người như thế nào, người thừa kế duy nhất của Thiếu Lâm – tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố Lâm, dưới trướng là các chi nhánh trong ngành gần như chi phối hơn một nửa nền kinh tế thành phố, tin tức bên lề liên tục có tai tiếng với bạn gái.
Vậy mà người này lại đi xem mắt.
Việc này hiển nhiên đã nằm trong dự đoán của Cảnh Ngôn, anh cười nhẹ một lúc rồi nói: "Đã đến tuổi kết hôn rồi."
Bạch Lộ lại sửng sốt.
Nói mới nhớ, hai người là bạn cùng trường trung học, Cảnh Ngôn trên cô hai khóa, vậy nên đúng là Cảnh Ngôn hơn cô hai tuổi.
Kết hôn năm 28 tuổi?
Với người khác đó có thể là chuyện rất bình thường, nhưng với Cảnh Ngôn thì vẫn cảm thấy khó mà tin được.
Là một phóng viên đài truyền hình thành phố, Bạch Lộ quá quen thuộc với Cảnh Ngôn. Mặc dù cô phụ trách mảng tin tức xã hội, nhưng cũng không ngại việc ở lại văn phòng bàn luận cả ngày với tiểu Lưu.
"Chủ đề hôm nay vẫn là Cảnh Ngôn, nhưng lần này nữ diễn viên chính đổi thành Nam Nhã - hoa đán của đài chúng ta."
"Đẳng cấp hơn nhiều so với khuôn khổ nhỏ bé lần trước."
"Hôm qua Cảnh Thiếu vì người đẹp mà mạnh tay chi tiền, tậu sợi dây chuyền bằng ngọc phỉ thúy trị giá hàng chục triệu để tặng cho đại tiểu thư Tô gia chỉ để đổi lấy nụ cười của người đẹp, thật là một tin lớn."
Những chuyện kiểu như thế này nhiều vô số.
Với Bạch Lộ, đây chính là ấn tượng sâu sắc về anh, mặc dù đã từ thời cấp ba rồi nhưng thời gian cũng không ngăn được ấn tượng sâu sắc mà chàng hotboy này để lại trong lòng cô.
Chẳng qua đã nhiều năm không gặp, dựa vào những tấm ảnh mờ ảo paparazzi chụp được và cái liếc nhìn thoáng qua của mười mấy năm trước, Bạch Lộ đã không còn nhớ rõ được hình dáng anh.
Huống hồ bây giờ dáng dấp anh đã thay đổi quá nhiều so với khi còn là học sinh.
Đối với người khác, tuổi tác chính là con dao, nhưng với anh nó là sắc đẹp, càng lớn càng càng hấp dẫn.
Bạch Lộ nở một nụ cười lịch sự nhưng không xa cách, gật đầu tỏ ra đã hiểu.
"Còn cô Bạch thì sao?” Cảnh Ngôn nhấc chiếc cốc lên, giọng nói bâng quơ như đang gặp lại bạn cũ.
Bạch Lộ nghiêng đầu có chút suy nghĩ, miệng khẽ cười: "Tôi cũng đến tuổi rồi."
"Với điều kiện của cô Bạch, không đến nỗi phải đi xem mắt chứ."
"Chuyện này tôi cũng đang muốn hỏi anh Cảnh."
Cảnh Ngôn cười khà khà, tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ: "Lệnh của mẹ khó mà cãi được."
Bạch Lộ cười: "Tôi cũng vậy đấy."
Hai người nhìn nhau vài giây rồi đồng thanh cười.
Bữa ăn diễn ra khá vui vẻ, trước khi rời đi đã cho nhau cách liên lạc.
Kết thúc buổi xem mắt, Bạch Lộ vừa lên xe chuẩn bị về nhà, Trình Ngữ Yên gọi cho cô.
Ảnh đại diện trên màn hình sáng lên, khuôn mặt trái xoan mắt to môi đỏ hoàn toàn không giống cô chút nào.
"Em yêu, xem mắt xong chưa?"
"Ừm." Bạch Lộ đeo tai nghe bluetooth vào rồi khởi động xe.
"Người hôm nay thế nào?."
"Cũng được, ổn nhất từ trước đến nay."
"Ôi, thật hiếm khi, kể cho chị em nghe một chút nào."
Bạch Lộ nhìn đường phía trước, trong đầu nhớ lại vài giây hình dáng của Cảnh Ngôn rồi thốt ra không chút suy nghĩ.
"Trắng, mặt đẹp, môi hồng hào, mắt đen." Nói xong nhớ lại lúc tạm biệt ra về, khoảnh khắc người đó đứng dậy rồi nói thêm.
"Dáng dấp cũng được."
"Chỉ có những điều này ư? Tính cách sao?."
"Tính cách à? Hiện giờ mọi thứ bình thường."
Sau khi gặp qua vô số kiểu người, Bạch Lộ đã không còn yêu cầu gì với đối tượng xem mắt, chỉ cần ba điều: cao gầy, trắng, tính cách bình thường.
Chỉ cần những điều đó, cô đã rất hài lòng rồi.
Huống gì là một chàng trai cao sang, đại gia như Cảnh Ngôn.
Bạch Lộ cảm thấy bà mẹ Lộ Phi của cô thật thần thông quảng đại, rời khỏi giới thượng lưu thành phố Lâm đã nhiều năm như vậy mà vẫn có thể với đến được cả Cảnh Ngôn.
Ban đầu khi gọi cô đến chỉ nói rằng điều kiện đối phương rất tuyệt vời, phải qua mấy người bạn thân chí cốt trong giới khó khăn lắm mới được giới thiệu, xem ra bây giờ cái chữ "tuyệt vời" ấy thật đúng.
"Xem như là có triển vọng."
"Tốt, tốt, để lại liên lạc chưa đấy?"
"Uầy, cho số điện thoại, kết bạn Wechat rồi." Bạch Lộ bẻ xoay vô lăng, tiếp lời: "Để nói sau đi, tớ lái xe đây."
"Được, lần sau đi ăn nói rõ hơn nhé."
"Được, tạm biệt."
Trước khi ngủ, Bạch Lộ nhận được tin nhắn Wechat của Cảnh Ngôn gửi đến.
"Đi xem phim không?"
Trên màn hình hiện lên vỏn vẹn vài chữ, Bạch Lộ suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Vâng, khi nào đi?"
"Hai giờ chiều mai nhé?"
"Vâng."
Gặp lại nhau, Cảnh Ngôn vẫn nổi bật nhất trong đám đông.
Anh mặc chiếc sơ mi sọc, quần jeans màu nhạt, đi giày thể thao trắng, mái tóc như mới vừa được gội, mượt mềm.
Tóc mái lưa thưa che đi vầng trán, phía trong lấp ló hàng lông mày đen rậm thẳng tắp.
Trông còn trẻ hơn vài tuổi so với lần trước, không giống một người đàn ông 28 tuổi chút nào.
Thảo nào mọi người đều nói phụ nữ nhanh già hơn đàn ông, quả nhiên là chuyện có căn cứ.
"Này, anh chờ lâu chưa?" Bạch Lộ vừa cười vừa bước đến chào.
"Vừa đến thôi, à đúng rồi, có mua trà sữa và bắp rang cho cô đây, sau đó. . ." anh đưa tay lên nhìn đồng hồ.
"Tôi mua vé ‘Cuộc chiến vũ trụ’ năm phút nữa bắt đầu chiếu, được chứ?"
Anh ngẩng lên nhìn Bạch Lộ cười, ánh mắt nheo nhẹ, khóe môi hơi cong lên. Vẻ đẹp xuất sắc ấy trong chốc lát đã hiện rõ.
Bạch Lộ có chút ngạc nhiên.
"Anh. . ." Cô ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Anh cười rất đẹp."
"Thật không?" Cảnh Ngôn nghe vậy cười to: "Cảm ơn nhé."
Soát vé xong thì phim bắt đầu chiếu, nhân lúc phim chưa chính thức phát lên, Bạch Lộ không nhịn được hỏi anh: "Sao anh biết tôi muốn xem bộ phim này?"
"Trước đó tôi đã nghe ngóng được."
"À, vậy trà sữa này cũng thế à?" Bạch Lộ quơ quơ ly trà sữa vị dâu.
Cảnh Ngôn lại bật cười, dù cho lúc này đèn trong rạp đã tắt, khung ảnh trên màn hình phản chiếu lên mặt anh cũng đủ để cô ngạc nhiên.
Nhìn khuôn mặt ấy, tâm trạng Bạch Lộ không hiểu sao lại tốt lên.
"Đúng vậy."
"Tại sao. . . . Trước đó tìm hiểu nhiều như vậy?" Bạch Lộ không nhịn được lại hỏi: "Mỗi đối tượng xem mắt anh đều quan tâm như vậy à?"
"Không phải.” Cảnh Ngôn dừng cười, khẽ lắc đầu nhìn cô nghiêm túc nói: "Tôi chỉ đi xem mắt lần này."
"Trước đó biết rõ nhiều như vậy chỉ vì muốn lấy lòng cô."
Bạch Lộ không hỏi tiếp nữa.
Một người đàn ông muốn lấy lòng một người phụ nữ đều có mục đích rất rõ ràng.
Cô cười một cái rồi quay đầu lại tập trung xem phim.
Bạch Lộ là một cô gái đẹp, từ nhỏ đến lớn có thể nói rằng không ít người theo đuổi. Có điều cô tưởng rằng, người giống như Cảnh Ngôn sẽ không để ý đến những thứ bên ngoài này.
Chỉ là không ngờ đến, không có người đàn ông nào ngoại lệ.
Hai người xem phim xong thì đi ăn, cả đường đi cùng nhau đều rất hòa hợp thoải mái.
Trong giới mai mối có một quy tắc ngầm, nếu sau lần gặp mặt còn liên lạc lại lần thứ hai chính là ngầm thừa nhận rằng có thể tiếp tục phát triển được.
Cảnh Ngôn rất hay tìm hiểu các món ăn ngon, tan làm thường hay lái xe chở cô đi khắp hang cùng ngõ hẻm để tìm đồ ăn. Thật là một người tuấn tú, có văn hóa, lại thêm ăn nói thanh tao.
Bạch Lộ cảm thấy rất vui khi ở bên anh.
Tình yêu của người trưởng thành đến một cách rất suôn sẻ, tự nhiên. Lần đầu nắm tay không rung rinh hồi hộp như trên phim hay trong tiểu thuyết, cũng không đỏ bừng mặt thẹn thùng tới mức không dám ngẩng đầu lên.
Trong con ngõ nhỏ chật hẹp huyên náo, cơn mưa vừa dứt khiến nền đất trở nên ẩm ướt, trơn trượt, hôm nay đúng lúc Bạch Lộ phải tham gia một buổi phát hành nên cô đã mang một đôi giày cao gót đế nhọn.
Cảnh Ngôn đi chậm lại, đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Sau đó cứ như vậy đi thẳng một mạch ra khỏi con ngõ nhỏ.
Không giống như bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của con gái, bàn tay anh dày dặn to lớn, các khớp ngón tay cứng rắn mạnh mẽ, khi bọc lấy tay cô còn mang theo cả sự ấm áp dễ chịu.
Không phản cảm chút nào. Bạch Lộ cảm nhận được sự tiếp xúc nơi lòng bàn tay, thậm chí còn có chút sung sướng che giấu.
Cuối tuần, Cảnh Ngôn dẫn cô đến trang trại rượu vang đỏ ở vùng ngoại ô, nơi đó là địa bàn riêng của anh, cả trang trại ngoài người làm ra thì chỉ còn lại là rượu vang đỏ và những cây nho.
Đang vào cuối hạ, từng chùm nho lớn màu đỏ tía treo lủng lẳng giữa những cành lá xum xuê tươi tốt, ánh nắng tươi đẹp xuyên qua những kẽ lá chiếu xuống đất, thật bình yên và tốt đẹp.
Bạch Lộ nhấp một ngụm chất lỏng màu đỏ rượu trong tay, kìm lòng không được gật đầu cảm thán.
"Ngon thật."
"Thật không?" Cảnh Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, mắt như đang ánh lên tia sáng. Bạch Lộ nghĩ chắc có lẽ là ánh mặt trời hôm nay quá rực rỡ, làm cô hoa mắt.
"Thật." Bạch lộ nhìn anh cười, chỉ chai rượu trên bàn, vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Không tin thì anh thử đi."
Anh tiến lại gần hôn lên môi Bạch Lộ.
Mùi bạc hà mát lạnh xem lẫn hương vị rượu vang đỏ, đầu lưỡi ẩm ướt ấm nóng quét qua trong miệng, vị cay chát của vang đỏ còn sót lại dường như đã bị cuốn đi theo động tác của anh.
Trong lúc thẫn thờ, Bạch Lộ chỉ cảm thấy hương vị của anh thật tuyệt.
Mang theo vị ngọt thanh và mùi hương thoang thoảng, mềm mại đến mức khiến người ta không nỡ đẩy ra.
…
Tác giả có lời muốn nói: Cảnh thiếu gia khi ở trước mặt người ngoài VS một Cảnh Ngôn quyết tâm phải trở thành cục cưng nhỏ của Bạch Lộ.
Xin lỗi mọi người nhé, đây là một anh nam chính tâm thần (kỳ) phân liệt (lạ).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...