Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn

CHƯƠNG 14
 
Bạch Lộ uể oải dựa lên tảng đá trơn bóng bên cạnh hồ, hai mắt lờ đờ nhìn về phía trước, bị một tảng tuyết trắng sáng làm cho hoa mắt.
 
Cô đưa tay ra cào một đống tuyết mềm lạnh ngắt nắm lại trong lòng bàn tay, Cảnh Ngôn thấy vậy lập tức lên tiếng: "Cái đó lạnh, đừng chơi, vứt đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bạch Lộ xoay người, ném nắm tuyết trong tay vào mặt Cảnh Ngôn. Cảnh Ngôn không kịp đỡ, bị đánh úp vào ngay giữa ấn đường, bọt tuyết rơi xuống, tan trong nước suối ấm.
 
"Xì." Cảnh Ngôn thở nhẹ một hơi, nheo mắt lườm cô.
 
"Mưu sát chồng à?"
 
Bạch Lộ nhanh chóng nặn quả banh tuyết ném qua. Hai người đứng gần nhau, Cảnh Ngôn không né được, gắng gượng chịu đựng, sau đó sải hai bước dưới nước, tóm được hai cổ tay Bạch Lộ nhấn vào làn nước ấm.
 
"Hả giận chưa?" Anh cắn vào vành tai Bạch Lộ, khẽ hỏi.
 
"Chưa." Bạch Lộ để anh ôm, nhắm hờ mắt uể oải nói.
 
Vừa nãy cái người này như uống phải thuốc, đè cô vào tảng đá gần như gãy cả eo. Bạch Lộ rất ít khi mất kiểm soát trong chuyện giường chiếu, nhưng lần này lại khóc lóc xin anh, kết quả vẫn bị làm lơ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có thể nói một trận "hành hạ" sung sướng. Sau khi kết thúc, Bạch Lộ lấy lại bình tĩnh một chút rồi đẩy anh ra, trốn đến một góc xa xa để xoa dịu tâm trạng.
 
Giống như tự biết mình sai, Cảnh Ngôn dụi dụi vào mặt cô nịnh đầm, rồi hai tay vuốt ve mân mê trên eo cô.
 
"Để anh xoa bóp giúp em."
 
Cách anh làm lại rất dễ chịu, như là đã được học qua, Bạch Lộ không nói gì, để mặc cho anh nhấn.
 
Hai người yên lặng tựa vào nhau trong hồ nước nóng, da thịt kề nhau, nhẵn mịn trơn ướt, sự nhức mỏi nơi eo đã được thuyên giảm dưới tay anh.
 
Bạch Lộ thả lỏng cơ thể dựa vào người Cảnh Ngôn, cơn buồn ngủ ập tới.
 
Sáng nay dậy sớm để lên kịp máy bay, lại thêm lúc nãy vừa "lăn lộn" một trận, mí mắt cô dần trĩu xuống.

 
Trong mơ màng, cảm nhận mình được ôm lại, có người nhẹ nhàng lau khô bọt nước trên người cô, sau đó được quấn lại trong chiếc chăn ấm áp.
 
Thân hình quen thuộc kề sát bên, ôm cô vào lòng.
 
Bạch Lộ bị cơn đói đánh thức.
 
Căn phòng một màu tối mịt, thấp thoáng nhìn thấy ánh sáng lờ mờ từ khung cửa sổ trước mặt, phía sau là tiếng hít thở nhè nhẹ từng hồi, nhấp nhô đều đặn phả ra nơi cổ cô.
 
Cảnh Ngôn vẫn còn ngủ say.
 
Bạch Lộ khẽ xoay người qua, đưa tay vòng qua cổ anh. Cảnh Ngôn nhận ra, thu chặt cánh tay lại, ép sát cô vào lòng.
 
Hai người kề mặt bên nhau, Bạch Lộ không nhịn được nghiêng đầu dụi dụi, không để ý va vào môi anh, mềm mại đến nỗi không thể nghĩ được gì khác.
 
Cô ghé lại gần hôn lên, Cảnh Ngôn mơ mơ màng màng có phản ứng, hé miệng ngậm lấy môi cô. Hai người ôm lấy nhau, hôn nhẹ nhàng trong bóng tối.
 
Không biết đã hôn được bao lâu, khi Cảnh Ngôn đè cô xuống dưới cởi chiếc khăn tắm ra, Bạch Lộ ngăn tay anh lại, trở mình, vọt qua bên khác.
 
Trong chốc lát Cảnh Ngôn bừng tỉnh, mở mắt ra.
 
Bình tĩnh nhìn cô vài giây, đưa tay ôm lấy cô. Bạch Lộ quấn lại khăn tắm rồi nhanh chóng xuống giường.
 
"Em đói rồi." Cô đứng ở đầu giường nhìn anh, nói từng chữ một.
 
"Qua đây, cho em ăn no luôn." Cảnh Ngôn dang hai tay về phía cô, trong bóng tối không nhìn rõ được vẻ mặt anh, chỉ nghe thấy giọng nói đó, trầm khàn tối tăm có chút dọa người.
 
"Muốn ăn sushi, sashimi, mì sợi, thịt bò, canh miso." Bạch Lộ gần như nói liên tục một lèo xong, không khí im lặng vài giây, Cảnh Ngôn thở nhẹ ra một hơi, ngồi dậy nhận lệnh.
 
Vừa xốc chăn ra, dường như anh không cam tâm, ngừng lại, đưa tay chỉ Bạch Lộ đang còn đứng cạnh giường, giận dỗi nói.
 
"Lần sau mà còn chọc anh thì chết với anh."
 
Hai người khoác áo dày dặn ra khỏi cửa, Cảnh Ngôn lái xe, trên đường đi không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt đen láy vô cùng trầm tĩnh.

 
Giống như chưa muốn rời khỏi giường, lại giống như chưa thỏa mãn được ham muốn.
 
Bạch Lộ cảm thấy khả năng cao chắc là ở vế sau.
 
Cuối cùng xe dừng lại bên ngoài một nhà hàng, xem ra Cảnh Ngôn là khách quen, cầm menu chọn một loạt món ăn. Không lâu sau thức ăn được dọn lên.
 
Trước mắt là muôn màu muôn vẻ những món ăn vô cùng tinh tế, được đặt trên đủ mọi kiểu chén đĩa. Bạch Lộ không thể chờ thêm được nữa đã động đũa.
 
"Ưm. . . Ngon!" Cô vừa ăn vừa gật đầu, vẻ mặt ngập tràn biểu cảm.
 
Cảnh Ngôn ngồi bên cạnh nhìn cô, từ từ đưa ly lên uống một ngụm nước.
 
"Ngon thì em ăn nhiều một chút."
 
Ăn xong, Bạch Lộ tò mò hỏi: "Hình như anh rất quen thuộc chỗ này."
 
Cả hành trình đều là Cảnh Ngôn sắp xếp, bao gồm cả căn nhà nhỏ riêng tư kia, tất cả đều vượt quá sự dự đoán của cô.
 
Bạch Lộ cứ tưởng rằng chỉ là một chuyến du lịch theo lộ trình, nhưng không ngờ lại là một lần đi nghỉ dưỡng tuyệt vời.
 
Bạch Lộ chăm chú nhìn anh, chỉ thấy Cảnh Ngôn khẽ ho một tiếng, sờ sờ mũi gượng gạo.
 
"Đến đây vài lần với Tần Tử Nhiên."
 
"Ồ." Bạch Lộ gật đầu có chút suy nghĩ. Cảnh Ngôn vừa thả lỏng một chút thì Bạch Lộ lại nói tiếp: "Hai người đàn ông các anh tự mình đến Nhật Bản du lịch?"
 
"Đương nhiên là không phải." Cảnh Ngôn phản bác: "Chắc chắn không chỉ có bọn anh, còn có. . ."
 
"Còn có. . ." Bạch Lộ nhìn anh chằm chằm, khóe miệng cười mà như không.
 
"Còn có cái gì?"

 
"Còn có. . ." Cảnh Ngôn nuốt nước bọt, ngẩng lên lén nhìn cô, nói lí nhí: "Chính là những người bạn khác."
 
"Ồ, bạn là con gái à." Bạch Lộ thản nhiên nói.
 
Cảnh Ngôn không dám lên tiếng nữa.
 
Ngủ đến gần trưa, ăn xong thì mới tám giờ tối, cảnh đêm lúc này rất đẹp, hai người nắm tay nhau chậm rãi bước trên con phố.
 
Những từ ngữ, kiến trúc lạ lẫm, người người qua lại cũng khác nhau. Những em học sinh mặc áo khoác cúc sừng váy xếp ly, những em bé trai đáng yêu tròn trịa, những ông chú quấn mình trong áo bông.
 
Cảnh vật hoàn toàn khác xa với nước mình.
 
Hai người lên tàu điện đến Hakodate ngắm cảnh đêm. Mặc dù là đêm đông rét lạnh nhưng trên tàu vẫn đông nghịt người, Cảnh Ngôn đưa tay nắm lấy đai nắm trên nóc tàu, nửa ôm Bạch Lộ trong lòng.
 
Người ở lối đi có chút chen lấn, bên ngoài cửa sổ, ánh đèn trên phố lại rất đẹp. Tay Cảnh Ngôn từ phía sau vòng qua cô, vịn lên thanh xà ngang trước mặt.
 
Phảng phất hơi thở thanh mát nơi đầu mũi, phía sau là lồng ngực ấm áp quen thuộc.
 
Cảm giác được bảo vệ có gì đó làm lòng người ta rất vui sướng.
 
Tàu đến trạm, hai người đi xuống. Vừa ra khỏi cái không khí ấm áp, gió lạnh thổi qua, Bạch Lộ không khỏi rùng mình.
 
Trạm dừng tàu cách xe cáp leo núi chừng mười phút di chuyển. Bạch Lộ kéo kéo tay áo Cảnh Ngôn bên cạnh, khẽ nói: "Em lạnh."
 
Vừa nói ra, Cảnh Ngôn lập tức dang tay kéo cô vào lòng, lồng ngực ấm áp mang theo hơi ấm nhẹ. Thân hình cao to của anh che được gió lạnh.
 
Bạch Lộ co người lại trong lòng Cảnh Ngôn rồi đi về phía trước cho đến khi lên tới cáp.
 
Trong không gian nhỏ khép kín không có hơi lạnh lọt vào, cái rét tạm thời được giảm đi mấy phần. Cùng với xe cáp di chuyển lên cao, Bạch Lộ bị cảnh quan bên ngoài thu hút ánh nhìn.
 
Cô ghé mặt vào kính nhìn xuống dưới, những ngôi nhà trở thành những ngọn đèn nhỏ, cam, vàng, trắng, xanh. Những chấm sáng dày đặc trong màn đêm tối giống như một khoảng trời sao vô cùng rộng lớn.
 
"Bạch Lộ." Trong xe cáp yên tĩnh, Cảnh Ngôn bỗng lên tiếng gọi cô, tiếng gọi trong trẻo dịu dàng, không có chút trầm bổng.
 
Bạch Lộ quay đầu lại, Cảnh Ngôn ngồi đó, khẽ vẫy vẫy tay về phía cô.
 
"Lại đây."
 

"Anh lạnh."
 
". . ."
 
Bạch Lộ không muốn quan tâm đến trò này, quay đầu lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh Ngôn nhíu mày, một lát lại "xì" một tiếng, bờ vai run lên dữ dội.
 
Giọng nói thấp, nhỏ nhẹ, giống như người đáng thương tội nghiệp.
 
"Lạnh quá. . ."
 
"Anh sắp bị lạnh chết mất."
 
Bạch Lộ nhìn anh vài giây, sau đó lẳng lặng ngồi xuống chui vào lòng anh, đưa tay ra ôm chặt.
 
"Còn lạnh không?" Cô nói.
 
"Lạnh, em ôm chặt thêm chút nữa." Cằm Cảnh Ngôn cọ cọ trên đầu Bạch Lộ, khẽ nói.
 
Bạch Lộ lại mạnh tay hơn chút nữa, áp sát cả người vào lòng anh thì Cảnh Ngôn mới thỏa mãn ôm cô cùng thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ.
 
Xe cáp lên đến đỉnh núi, hai người mua vé vào trong. Tầm nhìn ở trên càng được mở rộng, cả thành phố thu hết lại trong tầm mắt.
 
Biển đèn hội tụ lại thành một chùm, ở phía xa thấp thoáng hình dáng của sông núi nối liền với bầu trời đêm đen mịt, vẻ đẹp lay động đến nỗi khiến người ta không khỏi trầm trồ về sự kì diệu của tạo hóa.
 
Trên đây gió to, cho dù cảnh sắc có mê đắm lòng người thì cũng không đủ để chống lại cái lạnh. Bạch Lộ chụp mấy tấm ảnh, đi dạo bên trong cùng Cảnh Ngôn rồi lên đường trở về.
 
Lúc về đến nơi thì cũng đã gần mười một giờ, tắm xong hai người cùng xem phim rồi mới từ từ đi ngủ.
 
Chơi ba ngày ở Hokkaido, ngày thứ tư họ chuyển đến Tokyo.
 
Khi Bạch Lộ đang ở chân núi Phú Sĩ gọi Cảnh Ngôn chụp ảnh cho cô, phía sau là đỉnh núi mây mù lượn lờ, bên cạnh là khách du lịch qua lại, chiều tà ánh nắng màu cam rải một lớp mỏng trên tuyết trắng ở đỉnh núi, đẹp không chịu nổi.
 
Lúc này có tiếng chuông vang lên, Bạch Lộ ngừng lại, lấy điện thoại từ trong túi ra nghe máy.
 
Chưa đầy vài giây, nụ cười trên mặt lập tức vụt tắt.
 
"Hiên Hiên mất tích rồi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận