Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn

CHƯƠNG 12
 
Xe đã nhanh chóng đến bên ngoài biệt thự nhà họ Cảnh. Gần rạng sáng, bên trong điện đèn vẫn sáng trưng, Bạch Lộ lập tức trở lại như bình thường, khoác tay Cảnh Ngôn đi vào.
 
Quả nhiên ông bà Cảnh Vẫn chưa ngủ, đang ngồi trước bàn ăn chuẩn bị động đũa, dì Hứa đang nấu đồ ăn khuya. Hai người bước vào thì niềm nở chào hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Đến đây, chè trôi nước ủ rượu mới vừa nấu xong, nhanh nếm thử đi."
 
Cảnh Ngôn đang muốn mở miệng từ chối, Bạch Lộ đã khẽ cười đồng ý, kéo tay anh bước đến.
 
Cùng nhau ăn khuya xong, hai người lên lầu. Tâm trạng Bạch Lộ rõ là có chút buồn phiền, tắm xong đã bước lên giường ngủ, không nói chuyện với Cảnh Ngôn nửa lời.
 
Thậm chí khi Cảnh Ngôn đưa tay ôm cô đều bị cô đẩy ra.
 
"Em muốn ngủ một mình."
 
Cảnh Ngôn lặng lẽ rút tay lại, nhìn bóng lưng cô vài giây, tự mình trở người, cố gắng nhắm mắt lại.
 
Hôm sau tỉnh giấc, Bạch Lộ vẫn được anh ôm vào lòng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn khuôn mặt đang say ngủ, Bạch Lộ rón rén bò ra khỏi giường, rửa mặt xong rồi đi ra ngoài ban công, cầm điện thoại lên lướt đến số của Trình Ngữ Yên.
 
Chắc là cô ấy ngủ rất ngon, giọng điệu còn sặc mùi ngái ngủ không muốn tiếp chuyện. Bạch Lộ dứt khoát hỏi cô ấy.
 
"Chuyện Triệu Kỳ Minh muốn kết thông gia với nhà họ Lý, cậu có biết không?"
 
Im lặng hai giây, giọng nói đầu bên kia trở nên tỉnh táo hẳn lại.
 
"Biết."
 
"Vậy cậu định làm gì?"
 

"Còn có thể làm gì, vẫn chưa kết hôn mà." Trình Ngữ Yên cười như không có chuyện gì. Bạch Lộ hít sâu một hơi, một tay cầm điện thoại, một tay vòng qua eo, giọng nói trầm lặng.
 
"Ngữ Yên à. . ."
 
"Được rồi." Trình Ngữ Yên cắt ngang lời cô: "Lý lẽ tớ đều hiểu, cậu không cần nói lại nữa."
 
Cô ấy nói xong, giọng lại dịu dàng khẽ nói: "Bạch Lộ, không phải ai cũng đều may mắn như cậu."
 
Bạch Lộ cúp máy, ngẩn người nhìn ra tuyết trắng rơi dày đặc bên ngoài ban công.
 
Vùng núi rừng phía xa đều bị bao phủ bởi một lớp trắng xóa, thuần túy, sạch sẽ không có chút tì vết.
 
Nửa khuya tối qua tuyết rơi, cô ngủ rất say không biết gì.
 
Phía sau có tiếng bước chân ngắn, một thân hình ấm áp kề đến bên, có đôi tay vòng qua eo. Cảnh Ngôn dựa đầu vào cổ cô, giọng trầm khàn.
 
"Sao lại đứng ngoài này, không lạnh à?"
 
Bạch Lộ lắc đầu xoay người lại ôm anh, nhét bàn tay lạnh ngắt vào trong áo anh.
 
Cảnh Ngôn co rúm người lại, nhấc thẳng cô lên khỏi mặt đất rồi quăng lên giường, kéo cái chăn bên cạnh vẫn còn sót chút hơi ấm qua quấn chặt lấy hai người.
 
"Lạnh chết đi được, lạnh chết đi được."
 
Anh vừa nói vừa lấy tay cởi đồ Bạch Lộ, bờ môi ướt át cũng theo đó đặt lên. Bạch Lộ không cho anh "làm càn" ở nhà, Cảnh Ngôn "đói khát" suốt mấy ngày cuối cùng cũng bắt được cơ hội.
 
Bạch Lộ thả lỏng cơ thể, hai tay ôm Cảnh Ngôn, để tùy anh bắt đầu "đánh chiếm."
 
Hai người vật lộn xong rồi xuống lầu, đúng lúc dì Hứa vừa nấu xong bữa sáng, đang bưng từng đĩa lên bàn ăn. Bạch Lộ vội vàng đi tới giúp bà ấy, vừa hay ông bà Cảnh cũng đi xuống.
 
"Thần sắc hôm nay tốt đấy." Bà nhìn Bạch Lộ mỉm cười nói.
 
Hứa Viên càng nhìn Bạch Lộ càng thấy thích. Dáng dấp đoan trang không nói, điềm tĩnh, hiểu chuyện lại biết đạo lý, khác xa hoàn toàn so với đứa con trai hai mặt của bà.

 
Hứa Viên nhớ lại vài tháng trước, khi Cảnh Ngôn nũng nịu bên gối kiên quyết nói muốn kết hôn với Bạch Lộ, khi ấy trong lòng còn có chút khiển trách.
 
Nhưng không thể ngăn cản được nguyện vọng cá nhân của con trai.
 
Vậy mà giờ đây nhìn thấy hai đứa dáng vẻ đẹp ngời ngời, vô cùng xứng đôi ngay trước mặt, bà chỉ thấy hài lòng, mãn nguyện.
 
Mồng hai Tết, ăn sáng xong thì lục tục có người sang nhà chúc Tết, Bạch Lộ được Hứa Viên dắt ra làm quen, gọi thưa chú chú, bác bác cả buổi.
 
Cùng nói chuyện được đôi câu, rót vài ly trà, người lớn lại bắt đầu nhét bào lì xì vào tay Bạch Lộ.
 
Bạch Lộ ban đầu có chút ngại ngùng từ chối, Hứa Viên ngồi bên cạnh mỉm cười gật đầu làm cô nhận lấy. Bạch Lộ cầm những phong bao dày mỏng mà không từ chối được.
 
Đến đêm, mọi người ra về, Bạch Lộ ngồi trên giường mở phong bì, nhìn thấy những tờ chi phiếu bên trong thì há hốc mồm.
 
Sau khi thấy rõ những số tiền bên trên, Bạch Lộ đã vô cùng ngẩn ngơ.
 
Khó mà thấy được Bạch Lộ thể hiện ra vẻ mặt thế này, Cảnh Ngôn đi đến nhẹ véo mũi cô, cười nói: "Sao thế? Vui tới nỗi không nói được lời nào à?"
 
"Không phải, đây. . . có nhiều quá không." Bạch Lộ mở to hai mắt, khó mà tin được nói.
 
"Bọn họ chỉ là mượn tay em để lấy lòng anh mà thôi, ngày nào đó trình đơn cho anh xử lý, sau này cứ có cơ hội thì quà cáp đáp lễ lại."
 
Cảnh Ngôn khẽ cười, nhéo nhéo mặt cô, tiến lại gần hôn lên môi cô.
 
"Được rồi, những chuyện này sau này dần dần em sẽ biết. Đêm đẹp thường qua đi rất nhanh. . ." Anh nắm vai Bạch Lộ, nhẹ nhàng đẩy ra phía sau, hai người ngã xuống giường.
 
"Không được." Bạch Lộ lập tức đẩy anh ra rồi bò dậy, nuốt nước bọt ôm một đống phong bì.
 
"Em phải xem trước trong đây tổng cộng có bao nhiêu tiền."
 
"Giàu rồi, giàu rồi." Bạch Lộ vừa cúi đầu chăm chú mở phong bì vừa tự lẩm bẩm. Cảnh Ngôn bên cạnh thở dài một hơi mạnh, bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn lên trần nhà.

 
Mồng ba, Cảnh Ngôn theo Bạch Lộ về nhà. Lộ Phi tiếp đón vô cùng nồng nhiệt. Ăn cơm xong, hai người dắt Bạch Tử Hiên ra ngoài.
 
Thường ngày, ngoài Lộ Phi chăm sóc cậu ra, Bạch Lộ còn tìm thêm một dì làm theo giờ, mỗi ngày sẽ dắt Bạch Tử Hiên ra ngoài đi tản bộ. Cô ở nhà đã làm vậy nhiều năm qua, Bạch Lộ rất yên tâm về dì.
 
Nhưng hoạt động mỗi ngày của Bạch Tử Hiên vẫn chỉ giới hạn trong phạm vi những con phố và công viên gần đó, ở đó ít người, hơn nữa môi trường tốt, quan trọng là cậu đã quen với nơi đó rồi.
 
Bạch Tử Hiên chỉ cần vừa đi đến nơi có đông người tụ tập hoặc những nơi lạ thì sẽ lập tức căng thẳng, có khi có thể kiểm soát được, có khi còn thể hiện ra trạng thái không được khôn lanh như trước.
 
Hoặc là la hét, hoặc là run rẩy toát mồ hôi.
 
Lần này Bạch Lộ dắt cậu đi đến một trung tâm thương mại lớn gần đó, người bên trong không nhiều, cứ cách một khoảng thời gian thì Bạch Lộ lại dắt cậu đi lựa mua những tranh lắp ghép hoặc xếp gỗ mà cậu thích.
 
Bạch Tử Hiên thích những loại đồ chơi trí tuệ, nhất là loại thích hợp dành cho một người chơi.
 
Cảnh Ngôn lái xe, trên đường Bạch Lộ chỉ nói chuyện với Bạch Tử Hiên, còn anh vẫn im lặng, nhìn về phía trước, vẻ mặt không có chút cảm xúc.
 
Nghe ra là Bạch Lộ tự nói chuyện một mình, Cảnh Ngôn không nhịn được nhìn vào gương chiếu hậu.
 
Vẻ mặt Bạch Lộ thản nhiên, dáng vẻ cúi đầu giọng nói nhỏ nhẹ, kiên nhẫn lại dịu dàng, hẳn là từ lâu đã quá quen thuộc.
 
Không biết vì sao trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy có chút yêu thương, xót xa vô cùng, giống như có đôi bàn tay lớn vô hình bóp chặt lại.
 
Xe dừng lại, hai người hai bên nắm tay Bạch Tử Hiên đi vào trung tâm thương mại. Ba người đi với nhau có chút nổi bật.
 
Đều là những gương mặt rất đẹp, hơn nữa cậu bé ở giữa xem ra thật sự không giống như người thường.
 
Không nói đến các khác, sao lại có cậu bé mười bốn tuổi còn cần hai người lớn dắt tay đi.
 
Cả đường đi, Cảnh Ngôn bị người bên cạnh nhìn với ánh mắt xem như vô hình, có chút không thoải mái, anh khẽ nhíu mày, nhìn sang phía khác của Bạch Lộ.
 
Vẻ mặt cô vẫn không khác gì lúc nãy.
 
Cảnh Ngôn lần lữa lại cảm thấy xót xa.
 
Tầng một trung tâm mua sắm khá đông người, Bạch Tử Hiên bỗng có chút khác thường, nắm chặt lấy tay hai người, dựa người về phía Bạch Lộ, có thể thấy rất dựa dẫm vào cô.
 
Đây cũng là lý do mà mỗi lần Bạch Lộ đều phải đích thân dắt cậu đến đây, vì sợ người khác không cho cậu được cảm giác an toàn.

 
Đi thang máy lên tầng bốn, trên đó ít người hơn nhiều, xem ra cũng rất yên tĩnh, Bạch Tử Hiên giờ mới thả lỏng ra, kéo hai người bước nhanh chân, tự mình tìm thấy cửa hàng quen thuộc.
 
Nhân viên bán hàng ra đón, mỉm cười chào hỏi cô.
 
"Chào Bạch tiểu thư."
 
"Xin chào." Bạch Lộ gật đầu, sau đó bị Bạch Tử Hiên kéo thẳng vào trong.
 
"Hàng mới đợt trước đều ở bên đây, lần này cô đến trễ rồi nên còn không nhiều." Nhân viên bán hàng bên cạnh mỉm cười nói, Bạch Lộ có chút ngại ngùng: "Thời gian qua em bận quá."
 
Bạch Tử Hiên chăm chú ghé vào xem rồi lựa chọn, Bạch Lộ ở một bên nhỏ nhẹ giải thích với Cảnh Ngôn.
 
"Hiên Hiên mỗi lần đều đến cửa hiệu này, khoảng một tháng họ về hàng mới một lần, thời gian này bận bịu quá, bây giờ mới có cơ hội dắt em ấy đến đây."
 
Cảnh Ngôn gật gật đầu, nhìn cô dịu dàng nói.
 
"Không sao, lần sau anh sẽ nhớ chở bọn em đến đây."
 
Bạch Lộ có chút sững người, một lúc lâu sau mới mỉm cười mà không nói gì.
 
Khi mua xong, nắm tay Bạch Tử Hiên đi ra thì gặp phải người quen. Bạch Lộ nhìn thấy phía trước là Tô Vận đang bị một nhóm người vây quanh mới nhớ ra trung tâm thương mại này là sản nghiệp của nhà họ Tô.
 
"Haiz, thật trùng hợp." Tô Vận nhìn thấy bóng dáng ba người đã mở lời chào đón trước.
 
Bạch Lộ đành phải mỉm cười gật đầu, Cảnh Ngôn cùng lúc cũng chào cô: "Thật trùng hợp."
 
"Đến đây mua đồ à. . ." Ánh mắt Tô Vận nhìn qua quan sát, Bạch Lộ không hề nhận ra, đi lên phía trước lấy người che cho Bạch Tử Hiên.
 
"Đúng vậy." Cảnh Ngôn niềm nở trả lời rồi nhìn vào nhóm người phía sau cô, khẽ cười: "Em đang bận, bọn anh về trước nhé."
 
Bóng lưng của ba người dần dần biến mất sau thang máy. Tô Vận vẫn cứ đứng đấy lần lữa, trong đầu bất giác hiện ra khuôn mặt thừ người lúc nãy, ánh mắt trầm ngâm suy nghĩ.
 
"Tô tổng?" Người mặc bộ đồ vest bên cạnh không kìm được đi lên nhắc nhở, Tô Vận chớp chớp mắt mỉm cười, khẽ dặn dò.
 
"Đi, điều tra người vừa nãy giúp tôi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận