Quãng Đời Còn Lại Là Em


Tôn Phụng ra khỏi khoa Nhi đi thẳng tới phòng làm việc của viện trưởng.

Sau khi gõ cửa đi vào, nhìn Lăng Viễn nói, “Cậu tìm tôi?”
“Chị và trưởng khoa Trương đã bàn giao xong chưa? Trưởng khoa Trương vừa tới đây nói tuần sau anh ta sẽ không đến nữa.”
Tôn Phụng cười nhạt, “Hà…Có gì mà phải bàn giao chứ, tôi nghe nói từ khi anh ta nộp đơn từ chức thì không cầm dao mổ, tuần này tôi cũng đã nắm rõ tình hình, sang tuần sau gần như ngày nào cũng sắp xếp đầy ắp các ca phẫu thuật.

Lăng Viễn, tôi thật sự không nên đồng ý theo cậu về nước, một đống việc đang đổ lên đầu tôi.”
“Hả? Có cả việc đấy nữa, tôi phải đi gặp anh ta nói chuyện cho ra lẽ, người đâu không có tý trách nhiệm nào.” Lăng Viễn nói rồi đứng dậy.
Tôn Phụng kéo tay anh, “Nghiêm khắc mà nói người ta cũng chỉ còn vài tiếng nữa không phải là cấp dưới của cậu nữa, cậu còn đi nói gì được, bỏ đi.”
“Loại người này rời khỏi bệnh viện của chúng ta cũng tốt, tránh khỏi một con sâu làm rầu nồi canh.”
Thấy Lăng Viễn đã bình tĩnh lại, Tôn Phụng mới buông tay ra, “Vậy không có việc thì gì tôi về phòng làm việc xem tài liệu trước đây, ngày mai tôi còn phải thực hiện một ca phẫu thuật não bộ cho một em bé.”
“Ngày mai là ngày nghỉ mà, chị còn sắp xếp phẫu thuật?”
“Vừa rồi tôi mới đến khoa Nhi hội chẩn, có một bé buộc phải nhanh chóng thực hiện phẫu thuật, không thể kéo dài thêm nữa.”
“Vậy chị đi làm việc của mình đi, vất vả cho chị rồi.”
Lăng Viễn nhìn Tôn Phụng rời đi, vốn còn muốn hẹn cô ngày mai ăn cùng, xem ra cũng không được nữa.

Thứ Bảy, Tôn Phụng đang chuẩn bị ra ngoài tới bệnh viện, đột nhiên nhớ tối nay có hẹn ăn tối với mấy người Mã Đông, vội vàng gọi điện cho Mã Đông.
“Con trai, bệnh viện có ca phẫu thuật cấp thiết, chiều nay mẹ phải tăng ca, cũng không biết mấy giờ mới kết thúc ca phẫu thuật, e rằng tối nay mẹ không đến ăn tối được, con chuyển lời tới Dung Dung giúp mẹ, hôm khác mẹ sẽ mời hai đứa.”
“Vâng, vậy mẹ cứ làm việc đi, hôm khác chúng ta hẹn sau.”
Mã Đông đặt điện thoại xuống, Vệ Dung cũng đi qua, “Thế nào, mẹ không đến được à?”
“Mẹ nói có ca phẫu thuật rất cấp bách, bây giờ đang tới bệnh viện.”
“Ây, anh nói xem sao mẹ về nước lại không tới làm việc ở bệnh viện bố em lại tới bệnh viện số Một chứ?”
Mã Đông không biết Vệ Dung đang biểu đạt điều gì, “Em có ý gì?”
“Anh nghĩ xem mẹ anh đã đi Mỹ, làm việc hơn một năm ở San Francisco xong lại về làm việc ở bệnh viện trong nước, như này chẳng phải rất mệt mỏi sao, rốt cục là có nguyên nhân khác thường gì đó mới khiến mẹ lại quay về nước, rất đáng để chúng ta nghiên cứu sâu.”
“Em nghiên cứu tâm lý học sao lại nghiên cứu cả sang mẹ anh rồi vậy?”
“Đâu có, em chỉ tùy tiện nói mấy câu với anh thôi.

Vậy buổi hẹn tối nay có cần hủy bỏ không, hay chỉ ăn bữa cơm với bố mẹ em.”
Mã Đông gật đầu, “Được.”
Ca phẫu thuật kết thúc, Tôn Phụng vừa mới ra ngoài thì bố mẹ em bé lao lên phía trước, “Trưởng khoa Tôn, con chúng tôi thế nào rồi?”
“Mọi người yên tâm đi, ca phẫu thuật rất thành công.” Ca phẫu thuật kéo dài hơn 6 tiếng đồng hồ, Tôn Phụng đã rất mệt, không muốn nói nhiều thêm nữa, đi thẳng tới cửa thang máy.
Về phòng làm việc của mình, Tôn Phụng vừa đẩy cửa ra thì thấy Lăng Viễn ngồi trong đó, “Hôm nay là cuối tuần sao cậu lại tới đây?”
“Tôi đi qua bệnh viện tiện lên đây xem xem.

Nghĩ chắc chị cũng đã sắp thực hiện xong ca phẫu thuật nên tới đây tìm chị.”
Tôn Phụng cầm cốc nước màu đỏ trên màn bàn lên uống một ngụm, rồi đóng nắp cốc nước lại, “Cậu không cần lo lắng, ca phẫu thuật rất thành công.”
“Tôi không hề lo lắng cho ca phẫu thuật, ngược lại tôi rất lo lắng tối nay chị không có cơm ăn.”
Tôn Phụng cười rạng ngời, “Đúng vậy, vốn dĩ hẹn con trai tôi ăn cơm, vì ca phẫu thuật này tôi thật sự không có nơi nào để ăn nữa.”
“Vậy mau thay quần áo đi, đi ăn cùng tôi.”
Hai người đi tới đại sảnh bệnh viện, có mấy y tá trực đi qua thấy họ đi xa mới bàn tán, “Quan hệ của viện trưởng Lăng và trưởng khoa Tôn không bình thường nha, sao thấy họ cùng nhau suốt vậy?”
“Không phải chứ, vợ của viện trưởng Lăng là bác sĩ Lâm Niệm Sơ khoa Nhi mà.”
“Hình như bác sĩ Lâm đang đi Quý Châu khám chữa từ thiện, cũng phải đi một khoảng thời gian rồi.”

“Nói như vậy là viện trưởng Lăng không chịu được cô đơn à?”
“Nhưng tôi nghe bác sĩ Lý khoa Ngoại tổng hợp nói, viện trưởng Lăng và bác sĩ Lâm đã ly thân với nhau một năm, không biết là đã li hôn chưa.”
“Ồ, lại có cả việc này.

Vậy các chị nói xem trưởng khoa Tôn xinh đẹp hay bác sĩ Lâm xinh đẹp?”
“Trưởng khoa Tôn.

Dù có lớn tuổi hơn bác sĩ Lâm, nhưng khí chất thật sự không thể bàn cãi.”
“Ừ ừ, tôi cũng thấy trưởng khoa Tôn rất đẹp.”
Vừa đi tới trước xe, Tôn Phụng nhìn sang Lăng Viễn, “Cậu không lái xe à?”
“Không, tôi gọi xe tới đây.” Lăng Viễn biết Tôn Phụng sẽ lái xe tới, vậy nên cố ý không lái xe, anh lấy chìa khóa xe trong tay Tôn Phụng, “Chị phải thực hiện phẫu thuật lâu như vậy, nghỉ ngơi một lát đi, để tôi lái xe.”
Lăng Viễn lái xe thẳng đến tòa chung cư chỗ mình đang sống, Tôn Phụng xuống xe nhìn lên trên, “Đây là đâu?”
“Nhà tôi.”
“Muộn như này rồi cậu còn muốn tự mình nấu à, chúng ta ra ngoài ăn cho tiện đi.”
Thấy Tôn Phụng không muốn lên, Lăng Viễn đang chuẩn bị nói thì điện thoại của Tôn Phụng rung lên.
Tôn Phụng cầm điện thoại lên, nhìn thấy đầu dây bên kia là Vệ Cương, vốn định tắt máy nhưng lại ấn nhầm chỗ nghe máy, đành cầm điện thoại lên nói, “Alo…”
Vệ Cương rất mong chờ cuộc hẹn tối nay, nhưng khi nhìn thấy chỉ có Mã Đông và Vệ Dung tới anh thật sự thất vọng không nói lên lời.

Ăn cơm xong về nhà thì đi thẳng vào phòng khách gọi điện cho Tôn Phụng, “Tôn Phụng, sao tối nay em không tới ăn tối?”

“Em vừa mới thực hiện xong một ca phẫu thuật cho nên không tới ăn được.

Vệ Cương, em đang…”
Lăng Viễn nghe thấy là cuộc gọi của Vệ Cương liền đoạt lấy điện thoại của Tôn Phụng, ấn kết thúc cuộc gọi rồi tắt nguồn luôn.
“Lăng Viễn, cậu làm cái gì vậy?”
“Chị muốn làm gì? Chẳng phải đã nói là buông, không liên lạc riêng với nhau rồi nữa sao, tại sao còn nghe điện thoại của anh ta?” Lăng Viễn nói to với Tôn Phụng.
“Đây là việc của tôi, tôi sẽ tự mình xử lý tốt, cậu làm gì mà phải kích động vậy?”
Lăng Viễn cười nhạt quay đầu đi, “Tôn Phụng, chị ngốc thật hay đang giả ngốc vậy, lẽ nào chị không nhìn ra được tôi thích chị sao?”
“Cái gì?” Gương mặt Tôn Phụng mơ hồ nhìn chằm Lăng Viễn, “Cậu nói gì?”
“Hầy….Xem ra chị thật sự không biết, từ trước đến nay là tôi vẫn luôn tự mình đa tình.

Bỏ đi, chị đi ăn với Vệ Cương đi.” Lăng Viễn thở dài rồi kéo tay Tôn Phụng đặt chìa khóa xe vào lòng bàn tay cô, sau đó quay người đi vào trong tòa nhà.
“Ây…Lăng Viễn…”
Cho dù Tôn Phụng ở đằng sau gọi, Lăng Viễn cũng không quay đầu lại đi thẳng tới cửa thang máy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui