Niên Tiểu Mộ theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy tay Phương Chân Y còn chưa đụng đến ngực anh thì cổ tay đã bị anh bắt lấy.
“Anh Hàn, anh khiến người ta đau đấy.” Cặp mắt Phương Chân Y đóng đưa quyến rũ, nũng nịu oán giận nói.
Thấy anh không vui, cô ta vội vàng rụt tay lại, tiếp tục đấm bóp vai anh.
Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ly rượu vang trên tay anh, thấy anh đưa ly rượu đến bên môi, lập tức lộ ra vẻ chờ mong tha thiết.
Giống như rất sốt ruột, muốn anh uống ngay lập tức.
Niên Tiểu Mộ nhíu mày.
Cô quen biết Phương Chân Y không phải một hay hai ngày, vẻ mặt này của cô ta chứng tỏ là có vấn đề.
Ngay tại lúc cô còn đang do dự có nên tiến lên ngăn cản anh không thì Dư Việt Hàn đã hơi ngẩng đầu lên như sắp uống.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay bây giờ Niên Tiểu Mộ đã quên mất việc chính mình đã nói phải cách xa anh, lao vào trong phòng.
“Rượu này khả năng có vấn đề, không thể uống được!”
“…” Bàn tay bưng ly rượu của Dư Việt Hàn hơi ngừng lại.
Nhìn Niên Tiểu Mộ chạy vào phòng, khóe miệng như có như không nhếch lên, tạo thành một vòng cung.
Anh chậm rãi để ly rượu ra xa môi mình, nhướng mày nhìn cô, “Hử?”
Biểu tình bình tĩnh, không hề kinh ngạc trước sự xuất hiện của cô.
Phương Chân Y thì khác, cô ta vốn đã chột dạ, nghe thấy lời cô nói, sắc mặt liền thay đổi.
“Niên Tiểu Mộ, cô nói xằng nói bậy cái gì thế? Tôi biết, trước giờ cô vẫn không ưa tôi, nhưng nói chuyện phải có chứng cứ, cô cố tình gây sự từ chuyện không đâu như vậy, không sợ gặp báo ứng sao?” Phương Chân Y nói xong, còn cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, giả vở bị oan ức.
Niên Tiểu Mộ, “…” Đồ bạch liên hoa*!
* Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.
Cô ta làm hộ lý thì tiếc thật, kỹ thuật diễn tốt như vậy, sao không đi làm diễn viên đi.
Loại diễn viên mà thế giới nợ cô ta một giải Oscar ấy!
Thấy Dư Việt Hàn vẫn không lên tiếng, trái tim của Niên Tiểu Mộ bắt đầu chìm xuống.
Anh không tin cô?
Phương Chân Y thấy vậy liền cười đắc ý, “Cô không có chứng cứ, đúng không? Xem ra, cô ghen tỵ tôi nên mới cố ý bôi nhọ tôi trước mặt anh Hàn!”
“…”
“Anh Hàn, anh xem cô ta kìa…” Phương Chân Y đang định giả vờ đáng thương tiếp thì Niên Tiểu Mộ đã tiến lên một bước, cầm lấy ly rượu trong tay Dư Việt Hàn, đưa tới trước mặt Phương Chân Y.
“Muốn chứng cứ sao? Rất đơn giản, chẳng phải cô không thừa nhận rượu này có vấn đề à, nếu thế thì cô uống đi.”
Phương Chân Y, “…”
Nhìn ly rượu trước mặt, mặt cô ta trắng bệch, ngay cả giơ tay nhận lấy cũng không dám.
“Như thế nào? Không phải cô nói tôi đổ oan cho cô sao? Một ly rượu thôi, cô sợ cái gì?” Niên Tiểu Mộ tới gần cô ta, ngẩng đầu, khí thế mạnh mẽ như một nữ vương!
“…”
“Vừa rồi chẳng phải nói chắc như đinh sao? Sao bây giờ lại sợ rồi? Hay là vì cô biết trong rượu có gì đó nên mới không dám uống?” Niên Tiểu Mộ liên tiếp chất vấn khiến cho Phương Chân Y không thể nói được lời nào, chỉ biết đứng ngây ra ở đó.
Người cô ta dán sát vách tường, vừa ngẩng đầu liền thấy đôi mắt thâm thúy của Dư Việt Hàn, trong lòng hoảng hốt, liền trực tiếp quỳ xuống.
Sau đó bò về phía anh.
“Anh Hàn, tôi thật sự không biết cô ta đang nói gì, chắc chắn là cô ta… Chắc chắn là cô ta muốn hãm hại tôi, nếu không thì sao cô ta có thể biết rõ ràng như vậy…” Phương Chân Y khóc như hoa lê rơi trong mưa, giơ tay bắt lấy ống quần Dư Việt Hàn, giả bộ vô tội đáng yêu.
Vừa ăn cướp vừa la làng!
Niên Tiểu Mộ tức giận đến mức hai mắt sẫm lại, vừa định mở miệng, liền nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Dư Việt Hàn, “Uống đi.”
“…” Phương Chân Y sửng sốt.
Một giây sau, lại thấy Dư Việt Hàn chuyển chai rượu đỏ đến trước mặt cô ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...