Niên Tiểu Mộ đứng hình, trong nháy mắt, cái loại cảm giác đối mặt với thần chết này quá mãnh liệt.
Hai chân cô nặng như chì, cô lết từng bước về phía trước, không ngừng thầm trấn an chính mình.
Hôm nay cô ăn mặc rất nghiêm túc, không giống với áo phông quần jean ngày hôm qua.
Vì muốn chứng minh sự chuyện nghiệp của mình, cô còn cố ý trang điểm cho già dặn và đứng đắn.
Hôm qua bọn họ chỉ đụng vào nhau một chút, anh chắc chắn không nhớ rõ…
“Cậu chủ, đây là Niên Tiểu Mộ, lại nói cũng trùng hợp thật đấy, cô ấy và Phương Chân Y đều học cùng một trường.” Quản gia thấy anh nhìn chằm chằm Niên Tiểu Mộ, liền vội vàng giải thích.
“Vậy sao?” Dư Việt Hàn không chút để ý phun ra hai chữ.
Ánh mắt lạnh lẽo giống như tia laser đảo qua mặt cô.
Hai chữ này quá đơn giản, người bên cạnh không biết được anh có ý gì, nhưng Niên Tiểu Mộ là ngoại lệ, cô hiểu.
Anh rõ ràng đã nhận ra cô…
Xong rồi!
Đắc tội với người ta xong lại còn tự chui đầu vào rọ, xong thật rồi!
Người khẩn trương không chỉ có Niên Tiểu Mộ.
Phương Chân Y vừa rồi còn vô cùng đắc ý, cảm thấy mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay, lúc này thấy Dư Việt Hàn nhìn chằm chằm Niên Tiểu Mộ, trong khi đó không nhìn cô ta lấy một lần, cô ta lập tức luống cuống.
Cô ta biết rõ, gương mặt của Niên Tiểu Mộ có sức sát thương khủng khiếp như thế nào đối với đàn ông.
Nhưng vất vả lắm cô ta mới lọt vào vòng cuối cùng này, tuyệt đối không thể thua.
Đặc biệt không thể thua Niên Tiểu Mộ!
Phương Chân Y nắm chặt tay, ngẩng đầu, “Quản gia, có lẽ ông hiểu lầm rồi. Tuy rằng tôi và Niên Tiểu Mộ từng học cùng một trường, nhưng mà, chúng tôi không giống nhau.”
“Có ý gì?” Quản gia hơi ngây ra trước câu nói của cô ta.
Đến cả Dư Việt Hàn cũng rời mắt khỏi mặt Niên Tiểu Mộ mà hướng về phía cô ta.
Thấy cuối cùng bản thân cũng thành tiêu điểm của mọi người, Phương Chân Y vừa kích động vừa khẩn trương.
Cô ta lộ ra nụ cười đẹp nhất của mình với Dư Việt Hàn, chậm rãi mở miệng, “Lại nói, đúng là tôi và Niên Tiểu Mộ là bạn học, nhưng mà nếu tôi nhớ không nhầm, cô ta mới học được một nửa chương trình hộ lý thôi.”
“Ồ…”
Một câu đơn giản, giống như một hòn đá to ném xuống mặt hồ yên ả.
Nháy mắt tạo nên tầng tầng lớp lớp những gợn sóng.
Mọi người ở đây đều hiểu được ý cô ta muốn nói.
Nếu Niên Tiểu Mộ chưa hoàn thành chương trình học, vậy giấy chứng nhận của cô từ đâu mà tới?
Cô lại dám cầm giấy chứng nhận giả đến nhà họ Dư phỏng vấn ư? Đúng là ăn gan hùm mật gấu!
“Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa!” Lúc này quản gia mới hiểu được ý của cô ta, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Ông ta quay đầu, bảo một người đi điều tra giấy chứng nhận của Niên Tiểu Mộ.
“Dù sao Niên Tiểu Mộ cũng là bạn học của tôi, tôi vốn không định nói chuyện này ra. Nhưng tôi lo lắng cho cô chủ nhỏ, nếu người được chọn là một người không biết chăm sóc thì bệnh tình của cô chủ…” Phương Chân Y chỉ nói một nửa, còn lại một nửa thì để cho mọi người tự phỏng đoán.
Lời nói đầy ám chỉ này còn độc địa hơn cả việc nói thẳng Niên Tiểu Mộ không biết chăm sóc!
Mặt quản gia trực tiếp đen như đáy nồi.
“Niên Tiểu Mộ, cô nói đi, có phải cô chỉ học một nửa khóa học không?”
“…” Lúc Phương Chân Y mở miệng, Niên Tiểu Mộ đã có dự cảm xấu.
Nhưng giờ nghe xong cô ta nói những gì, cô lại bình tĩnh trở lại.
“Vâng.”. Một chữ dứt khoát lưu loát.
Không đợi quản gia giậm chân giận dữ, ánh mắt trong suốt của cô liền nhìn về phía ông, “Đúng là tôi chỉ học một nửa chương trình học nhưng tôi không lừa ai cả.”
“Cô cầm giấy chứng nhận giả đi phỏng vấn còn nói không lừa ai…”
Quản gia còn chưa chỉ trích xong, chợt nghe thấy người bên cạnh kêu lên, “Giấy chứng nhận của cô ta là thật.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...