Dư Việt Hàn nhíu mày, vô thức cất bước về phía phòng bếp.
Mới vừa đi được vài bước, liền thấy Niên Tiểu Mộ mặc áo ngủ, vừa hát vừa nghênh ngang đi ra từ phòng bếp.
Cô bưng một cái bát, không bật đèn phòng ăn, đặt mông ngồi vào bàn.
Ánh sáng hơi tối, Dư Việt Hàn đứng ở cửa phòng ăn, không thấy rõ trong cái bát trước mặt cô chứa cái gì, chỉ ngửi thấy mùi mì nhàn nhạt…
“Sụt…”
Không đợi anh đoán là cái gì, liền nghe thấy tiếng người nào đó hút mì.
Mì sợi nóng hôi hổi, khi hút mì, âm thanh phát ra rất mê người.
Hình như cô rất đói bụng nên không đợi mì nguội, chỉ thổi thổi cho có lệ liền há miệng ăn.
Ăn một miếng mì, hơi nóng phả lên mặt cô, giây tiếp theo, liền thè lưỡi ra vì nóng quá…
Dáng vẻ tự nhiên này khiến khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp của cô càng thêm động lòng người.
Nơi đây chỉ được chiếu sáng từ ngọn đèn nhỏ trong bếp hắt ra nên mờ tối, nhưng anh vẫn có thể thấy được từng biểu tình trên mặt cô.
Đặc biệt là tia thỏa mãn toát ra từ đôi mắt nghịch ngợm.
Khiến người ta bỗng nhiên cảm thấy tò mò, rốt cuộc bát mì trước mặt cô ngon tới mức nào?
Dư Việt Hàn theo bản năng đi về phía cô.
Đến gần, mới phát hiện trước mặt cô không chỉ có một bát mì, còn có cả một cốc sữa chua.
Cô vui vẻ ăn một miếng mì, uống một ngụm sữa chua.
Đây là tổ hợp gì vậy?
“Tại sao lại cảm thấy hơi lạnh nhỉ?” Niên Tiểu Mộ gắp một đũa mì vào miệng, ôm bát mì, nhìn ra phía sau lưng.
Thoáng nhìn thấy có bóng người đứng phía sau mình, đôi mắt bỗng dưng trừng lớn.
Vèo một cái nhảy khỏi ghế, “Quỷ!”
Vừa bưng bát mì vừa liều mạng bò lên trên bàn ăn, bất chợt, đèn nhà ăn bừng sáng.
Bóng đèn sáng choang, chiếu sáng từng góc nhà ăn, bao gồm cả con “quỷ” Niên Tiểu Mộ nhìn thấy.
“Cậu chủ, sao lại là anh…” Niên Tiểu Mộ còn chưa hết hoảng sợ, tay vẫn bưng bát mì, ngơ ngác ngồi trên bàn ăn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người đàn ông có khuôn mặt đen như đáy nồi trước mặt.
Dư Việt Hàn không trả lời, mà rũ mắt nhìn thoáng qua người mình.
Lúc này Niên Tiểu Mộ mới phát hiện, vừa rồi vì sợ quá, cô bất cẩn đá bay chiếc ly đựng sữa chua xuống đất, không biết xui xẻo làm sao lại bắn tung tóe lên cả người anh.
Màu đen của bộ tây trang, màu trắng của sữa chua, đen trắng giao nhau, rất giống một con bò sữa…
Ý nghĩ này vừa mới xẹt qua trong đầu, Niên Tiểu Mộ lập tức nhận thấy một ánh mắt khát máu, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô!
Cô giật mình một cái.
Vội vàng bò xuống bàn, rút giấy ăn vọt tới trước mặt anh.
“Tôi lau khô cho anh ngay đây ạ!”
Cánh tay mảnh khảnh giống như được lên giây cót, từ trên xuống dưới, nhanh chóng thu dọn tàn cục.
Giây tiếp theo, cô đột nhiên dừng lại.
Nhìn nơi nào đó trên quần tây của anh bị dính một mảng sữa chua lớn, tay liền dừng lại giữa không trung, chỉ cách nơi đó không đến một centimet, giống như bị điện giật, vèo một cái rút tay về.
Khuôn mặt nhỏ có chút đỏ ửng, nhét giấy ăn vào tay anh.
“Nơi đó, nơi đó anh tự mình lau đi…” Mặt Niên Tiểu Mộ đỏ bừng, nói một câu này mà khiến cô suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi mình.
Sao lại trùng hợp vậy, bắn đúng vào vị trí kia, xấu hổ quá.
“…”
Dư Việt Hàn cúi xuống, nhìn tờ giấy đột nhiên xuất hiện trong tay, lại nhướng mày nhìn thoáng qua cô gái đang xấu hổ ước gì có cái hố để chui xuống kia.
Không hiểu sao, cơ thể lại căng chặt.
Trước khi cô có thể phát hiện ra bất thường, anh lạnh lùng xoay người, cất bước rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...