Mắt của anh có thể nhìn xuyên tường à? Sao biết là cô ở bên ngoài được?
Niên Tiểu Mộ chợt thấy căng thẳng, đưa tay đẩy cửa ra, “Quản gia nói anh bế Tiểu Lục Lục…”
Cô vừa bước vào phòng, liền lên tiếng.
Phòng ngủ chính rất lớn.
Căn phòng được trang hoàng theo phong cách Địa Trung Hải, đơn giản nhưng không mất cao quý như phòng làm việc của anh, khiến người cảm giác được vị thế của anh, tôn quý không thể với tới, vô hình áp bách người khác.
Cũng không biết có phải là vì chén canh kia hay không mà bây giờ cô ở trước mặt của anh, luôn cảm thấy bản thân thấp hơn một bậc, thế nào cũng không thể đứng thẳng lên được.
Dư Việt Hàn đứng trước ghế sofa trong phòng ngủ, trong tay cầm một con búp bê, đang chơi với Tiểu Lục Lục.
Con búp bê màu hồng phấn trong tay anh, một sự kết hợp chẳng hài hào chút nào.
Nhưng trên khuôn mặt của anh lại không lộ ra chút mất kiên nhẫn nào.
Khi anh nhìn cô, ánh mắt lạnh đến thấu xương…
“Cô có nhớ là cô tới đây để chăm sóc Tiểu Lục Lục không?”
Niên Tiểu Mộ, “...”
“Tôi nhớ là tôi đã nói với cô, cho dù là một tấc thì cũng không được rời khỏi Tiểu Lục Lục, nhưng cô vừa mới đi đâu?” Dư Việt Hàn buông con búp bê trong tay ra, thân hình cao lớn đi tới trước mặt cô, con ngươi sẫm màu, giống như một hồ nước sâu.
“Bà chủ bảo bà ấy đi đứng bất tiện, bảo tôi dìu bà ấy về biệt thự nhỏ, tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về rồi.” Đáy mắt Niên Tiểu Mộ xẹt qua chút giảo hoạt, ngoan ngoãn giải thích.
“Chỉ như vậy?” Dư Việt Hàn không bỏ sót bất kỳ một biểu hiện nào trên mặt của cô, đôi mắt đen híp lại.
“Ừm.” Niên Tiểu Mộ không chút suy nghĩ mà gật đầu.
Dư Việt Hàn còn muốn nói cái gì đó, một cái tay nhỏ đã kéo lấy ống quần của anh.
Anh cúi đầu xuống, vừa nhìn xuống đã thấy Cục Bột Nhỏ vừa rồi vẫn đang ngồi trên ghế salon, đang phồng má, không vui nhìn anh.
“Cha, cha không được bắt nạt chị xinh đẹp!”
“...”
“Tiểu Lục Lục thích chị xinh đẹp nhất!”
“…” Người con bé thích nhất không phải là anh sao?
Mới biết Niên Tiểu Mộ không bao lâu, chân ngoài đã dài hơn chân trong rồi!
Dư Việt Hàn giận đến tái mặt, Cục Bột Nhỏ đã chạy tới bên cạnh Niên Tiểu Mộ, ôm lấy chân của cô, chớp chớp mắt muốn ôm.
Dư Việt Hàn nhíu chặt mày lại.
Sao anh lại có cảm giác bản thân bị thất sủng nhỉ?
“Cậu chủ, tôi có thể thay thuốc cho cô chủ nhỏ không?” Niên Tiểu Mộ khom người bế Tiểu Lục Lục lên, cung kính hỏi.
“…” Cô đột nhiên tuân theo phép tắc như vậy, ngược lại khiến cho Dư Việt Hàn cảm thấy không quen.
Anh nhìn cô đăm đăm.
Có thể thấy tâm trạng của cô không tệ, không giống như bị Trình Tú Lộ bắt nạt, không hiểu sao anh lại có cảm giác nhẹ nhõm.
Anh chợt phát hiện ra sự bất thường của mình, mày nhíu chặt hơn.
“Thay thuốc cho Tiểu Lục Lục đi.” Anh lạnh lùng ném lại một câu, rồi ngồi xuống ghế sofa.
Thân thể cao lớn hơi ngửa ra sau, tựa lưng vào thành ghế.
Dáng vẻ này, là muốn giám sát việc thay thuốc của cô sao?
Niên Tiểu Mộ giật mình, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, đi lấy hòm thuốc.
Tiểu Lục Lục rất nghe lời, cho dù có bị cắt ngang lúc đang vui đùa cũng sẽ không cáu kỉnh.
Cô bé ngồi trong lòng cô, ngoan ngoãn vươn cánh tay bị thương ra, để cho cô thay thuốc.
“Vết thương hồi phục rất tốt, đã bắt đầu kết vảy, mấy ngày này sẽ ngứa một chút, Tiểu Lục Lục không được dùng tay để gãi, biết không?” Niên Tiểu Mộ véo yêu khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, dặn dò.
Cô bé nghe thấy câu nói của cô, cựa quậy trong ngực cô một chút, đột nhiên bi bô hỏi.
“Chị xinh đẹp, chị cảm thấy cha của em có đẹp không?”
“...”
“Cụ nói, có rất nhiều rất nhiều người tốt thích cha em, chị có thích cha em không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...