Đột nhiên bị bà ta hét vào mặt, Niên Tiểu Mộ chẳng hiểu ra sao, cô nhìn bà ta, nhưng ánh mắt lại dán chặt lấy người đứng phía sau.
Phương Chân Y biến đâu mất hơn nửa ngày trời, vừa xuất hiện thì lại đúng lúc Trình Tú Lộ bị thương ở mông, vì vậy cô ta thành người giúp bà ta băng bó.
Theo lý mà nói, đáng lẽ Trình Tú Lộ muốn trở về biệt thự nhỏ thì Phương Chân Y phải là người đỡ mới đúng.
Cố ý tới đây sai bảo cô, chẳng lẽ bà ta định trút giận lên người cô ư? Cái mông bị thương của bà ta có phải do cô đâu cơ chứ?
Niên Tiểu Mộ ngẫm nghĩ một lúc, đặt Tiểu Lục Lục lên ghế sofa rồi đứng lên.
“Bà chủ, anh Hàn căn dặn, tôi phải ở canh cô chủ nhỏ, một tấc cũng không được rời, tôi sợ là tôi không đưa bà đi được.”
“Đừng nghĩ rằng lấy Tiểu Lục Lục ra làm cái cớ thì tôi không làm gì cô được!” Trình Tú Lộ bước lên phía trước, chỉ vào chiếc khay đựng quýt, “Tôi nhớ quýt này là để cho Tiểu Lục Lục, đúng không? Cô chỉ là một hộ lý nhỏ nhoi mà lại dám ăn vụng đồ của cô chủ nhỏ, nếu như tôi xử lý thì cô đừng hòng có tư cách ở lại nhà họ Dư.”
“…” Niên Tiểu Mộ nhíu mày.
Hoa quả trong khay đúng là cho Tiểu Lục Lục, nhưng mà Tiểu Lục Lục cứ bắt cô phải ăn.
Cô không cự tuyệt được nên mới ăn một ít, cái này mà cũng là cái cớ cho bà ta kiếm chuyện với cô ư?
Thôi, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, cứ giả vờ làm theo lời bà ta cho xong, để cho bà ta phát tiết cơn tức trong lòng ra, nếu không sợ rằng bà ta sẽ còn đeo bám cô mãi.
Khóe miệng Niên Tiểu Mộ nhếch lên, nghiêng đầu dặn dò mấy câu với Tiểu Lục Lục, rồi mới đỡ Trình Tú Lộ rời khỏi.
Biệt thự của nhà họ Dư rất lớn.
Trừ biệt thự chính ra còn có hai biệt thự nhỏ, nằm ở hai bên trái và phải của biệt thự chính.
Bà cụ Dư thích yên tĩnh, từ sau khi ông cụ Dư qua đời, bà đã chuyển tới biệt thự nhỏ ở bên phải.
Biệt thự nhỏ bên trái, đương nhiên là để cho vợ chồng Dư Huy Huy ở.
Mặc dù gọi là biệt thự nhỏ nhưng lại vô cùng hoa lệ và rộng lớn, nếu như đem so với mấy cái biệt thự ở bên ngoài thì tốt hơn cả trăm lần.
“Bà chủ, nếu đã không còn chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước.” Niên Tiểu Mộ vừa đưa người tới của biệt thự nhỏ liền chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã! Thái độ của cô như vậy là sao? Tôi muốn cô dìu tôi về phòng, cô lại chỉ đưa tôi về tới cửa đã muốn đi, nhà họ Dư của chúng tôi mời cô tới đây, là để cô làm việc kiểu đầu voi đuôi chuột à?” Trình Tú Lộ nắm chặt tay Niên Tiểu Mộ, quát lớn.
“...”
Bà thím này giỏi thật, há mồm ngậm miệng đều có thể dạy dỗ người, thật sự là mở rộng tầm mắt.
Niên Tiểu Mộ hơi nhíu mày lại, giờ bà ta giữ chặt tay cô như vậy, trừ việc tiếp tục dìu bà ta vào trong thì cũng không còn cách nào khác.
Nhưng nói thật, cái dáng đi khập khiễng, vừa đi vừa đỡ mông của bà ta thật sự buồn cười quá.
Cô có chút nghi ngờ, không biết có phải Dư Việt Hàn cố ý không?
Phòng ăn lớn như vậy, sao anh lại phải ép người ta đến ngay vị trí cái bát bị bể, rồi mới dọa cho người ta sợ đến mức mềm nhũn ra.
“Nhẹ một chút! Cô cố ý đúng không… Ôi trời ơi!” Trình Tú Lộ lê lết từng bước, vất vả lắm mới về tới phòng của mình, mới vừa ngồi lên giường, đã đau tới mức phải đứng lên lần nữa.
Ánh mắt nhìn về phía Niên Tiểu Mộ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Bà chủ à, bà đang bị thương nên đừng nóng giận, tức giận có thể khiến miệng vết thương bị viêm đấy.” Niên Tiểu Mộ tủm tỉm cười trước ánh mắt giết người của bà ta, còn không quên căn dặn.
Cô đã đưa bà ta về phòng rồi, đến lúc về thôi. Niên Tiểu Mộ xoay người định rời khỏi.
“Tôi khát, cô rót cho tôi cốc nước.” Trình Tú Lộ đột nhiên mở miệng.
Niên Tiểu Mộ, “...”
“Nhìn tôi làm cái gì? Nếu như cô đã gọi tôi là bà chủ thì việc đi rót cho tôi cốc nước là đương nhiên còn gì nữa?” Trình Tú Lộ nằm lì ở trên giường, hơi chống người lên.
Lúc này, bà ta không nằm được mà ngồi cũng không xong.
Đúng là càng nghĩ lại càng thấy bực bội.
Đây là địa bàn của bà ta, xem bà ta “xử” Niên Tiểu Mộ này như thế nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...