“Ý của tôi là, kỹ thuật của tôi rất tốt…” Niên Tiểu Mộ lí nhí bổ sung.
Giờ cô mới hiểu, vì sao bà thím kia mới bị anh trừng cho một cái đã sợ đến bủn rủn tay chân.
Hai chân của cô bây giờ hình như cũng đã không còn nghe theo cô nữa rồi…
Niên Tiểu Mộ cố gắng đứng thẳng người, không để vẻ sợ hãi lộ rõ trên mặt.
Còn cố gắng nhìn thẳng vào anh…
Một giây sau, mắt cô nhìn về phía lồng ngực săn chắc của anh, rồi đỏ mặt nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
Nhìn thẳng cũng không được, mà không nhìn cũng không xong!
Cô cắn răng một cái, dũng cảm đi tới chỗ anh, “Xoay người, để tôi nhìn vết phỏng trên lưng anh.”
“…”
Tiếng nói của cô vừa dứt, căn phòng chợt chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Anh đứng ở trước mặt cô, dáng người cao ngất, tôn quý lại kiệt ngạo.
Chỉ là khoanh tay đứng đó mà toàn thân cũng có thể phát ra khí thể mãnh liệt, khiến người ta không thở nổi.
Anh nhếch môi mỏng, tựa như đang suy tư điều gì, mà đôi mắt của anh thì đang nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ trước mắt.
Thoáng nhìn khí thế không muốn thua cuộc của cô, lại thêm dáng vẻ kiễng chân muốn nhìn phía sau lưng anh, khóe môi anh không nhịn được kéo ra một vòng cung hoàn hảo.
Và rồi, quay lưng về phía cô.
Niên Tiểu Mộ ngẩn ra, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, nhìn lưng anh.
Lưng anh không khác với suy đoán của cô là bao, có một mảng da lớn đã đỏ hồng.
Mặc dù không phồng rộp lên, thế nhưng đỏ như vậy cũng đau lắm.
Đau như thế mà anh lại có thể không rên lấy một tiếng, còn làm như không có chuyện gì xảy ra mà an ủi bà cụ Dư…
“Cám ơn.” Niên Tiểu Mộ cơ hồ là theo bản năng nói ra hai chữ này.
“…” Dư Việt Hàn nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Chỉ liếc cô một cái, dùng ánh mắt hỏi, cô đã nhìn đủ chưa.
Niên Tiểu Mộ vội vàng xoay người cầm lấy hòm thuốc, “Anh bị phỏng không nhẹ, mặc dù không cần đi bệnh viện nhưng vẫn phải xử lý mới được, phải bôi thuốc mỡ nữa.”
Niên Tiểu Mộ vừa nói vừa lấy thuốc trị phỏng trong hòm thuốc ra, còn lo lắng tới việc Dư Việt Hàn có thể không tin cô, không ngờ quay qua đã thấy anh nằm sấp trên ghế sofa, chờ cô bôi thuốc.
Người đàn ông này… Thực sự là nóng lạnh thất thường!
Niên Tiểu Mộ lắc lắc đầu, không để cho mình miên man suy nghĩ nữa, cô tới gần anh, bắt đầu giúp anh xử lý vết thương.
Thế nhưng ngay khi đầu ngón tay cô đụng vào lưng của anh, cô giật nảy mình, có cảm giác như có một luồng điện vừa chạy qua.
Niên Tiểu Mộ cắn răng, ép bạn thân không chú ý tới dáng người hoàn mỹ của anh nữa, cố gắng bôi thuốc thật nhanh. Lúc cô đứng dậy, cuối cùng cũng nhịn không mà hỏi ra vấn đề vẫn cất giấu trong lòng cô.
“Vì sao anh lại cứu tôi?”
Lúc bát canh kia dội về phía cô, chính cô còn không kịp phản ứng nữa là…
Không ngờ anh lại có thể chắn trước mặt cô nhanh như vậy.
Niên Tiểu Mộ thực sự không hiểu tại sao anh cứu cô. Anh ghét cô như vậy, nghĩ mọi cách để đuổi việc cô, sao lại đột nhiên đại phát từ bi mà cứu cô chứ?
Thậm chí anh còn dùng thân thể của chính mình để cản bát canh nóng kia cho cô…
Nghe cô nói vậy, đôi mắt của Dư Việt Hàn cũng hơi trầm xuống, đáy mắt có vô vàn cảm xúc đan xen.
Vấn đề mà anh đang cố gắng muốn bỏ qua lại bị cô hỏi thẳng ra như vậy, khiến anh có cảm giác nghẹn lời.
“Cô là hộ lý của Tiểu Lục Lục, bà ta nhắm vào cô chẳng qua là đánh chó cho chủ nhân xem thôi, tôi làm vậy không phải vì giúp cô.” Dư Việt Hàn thu lại ánh mắt, ngồi dậy, lạnh lùng mở miệng.
Không đợi Niên Tiểu Mộ mở miệng, anh đã thản nhiên sai bảo, “Lấy cho tôi một chiếc áo sơ mi.”
“…” Niên Tiểu Mộ ù ù cạc cạc nghe anh sai sử.
Dù sao anh cũng cứu cô, lấy cho anh một cái áo thì bõ bèn gì?
Niên Tiểu Mộ vừa muốn đưa cái áo cho anh, lại nghe thấy một giọng nói non nớt truyền tới từ ngoài cửa.
“Cha không mặc quần áo, xấu hổ chưa kìa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...