Dư Việt Hàn vừa mới đi đến cửa phòng ngủ, liền nghe thấy giọng nói lảm nhảm bên trong.
Giống như có người đứng ở cửa lẩm bẩm.
Dư Việt Hàn nhíu mày, nghe ra là giọng nói của Niên Tiểu Mộ, ma xui quỷ khiến tiến lên trước…
“Ra ngoài hay là không ra đây?”
“Ngộ nhỡ chạm mặt thì làm sao bây giờ?”
“Giả vờ như không có chuyện gì… Không đúng không đúng, vốn đã không có chuyện gì rồi…”
Dư Việt Hàn, “…”
Từ khi ngủ dậy đến giờ, cô vẫn rối rắm chuyện này?
Vô thức, trong đầu anh hiện ra thân hình nhỏ nhắn đứng sau cánh cửa đang cắn răng giậm chân, muốn đi ra, nhưng lại không dám.
Khóe miệng Dư Việt Hàn không nhịn được cong lên.
Trợ lý sau lưng anh, nhìn thấy cảnh này thì sợ đến ngây người!
Không dám tin nhìn boss.
Boss của anh ta cười?
Còn là cười với cánh cửa?
Xong rồi, hôm nay là ngày gì thế này? Anh ta không chỉ thấy Niên Tiểu Mộ quái lạ mà còn thấy boss của anh ta lây bệnh của cô…
Sau cánh cửa.
Niên Tiểu Mộ còn đang nỗ lực chuẩn bị tâm lý.
Rời khỏi nhà họ Dư là không thể nào.
Không nói đến việc cô thực sự cần công việc này, chỉ nghĩ đến Tiểu Lục Lục thôi cũng đủ khiến cô không yên tâm mà bỏ đi rồi.
Trước khi Tiểu Lục Lục khỏi bệnh, cô không thể đi.
Nhưng một khi đã quyết định ở lại, chắc chắn phải đối mặt với khối bằng Dư Việt Hàn kia.
Còn chuyện tối hôm qua nữa…
Sao cô lại ngủ cùng giường anh cơ chứ?
Niên Tiểu Mộ sắp bị những suy nghĩ vớ vẩn của chính mình hành hạ đến điên rồi, khẽ cắn răng, “Mặc kệ, gặp thì gặp, bà đây trẻ trung xinh đẹp thân hình quyến rũ, ngay cả có ngủ chung thì người bị thiệt cũng là mình chứ không phải anh ta!”
Cô vừa dứt lời liền đưa tay mở cửa phòng, sải bước đi ra ngoài.
Vừa mới bước ra, liền va phải khuôn ngực rắn chắc.
Cả người bị đánh bật ra sau.
Trong lúc đang choáng váng, một cánh tay cường tráng đã ôm lấy eo cô, giúp ổn định lại cơ thể sắp ngã của cô.
“Cảm ơn…” Niên Tiểu Mộ che trán mình, theo bản năng mở miệng.
Nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt thì ngây ngẩn cả người.
Cô nghiêng đầu nhìn cửa phòng, không biết Dư Việt Hàn đã đứng ở cửa bao lâu rồi?
Những gì cô nói, anh đều nghe thấy được?
Không chờ Niên Tiểu Mộ lấy lại bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy của anh đã quét từ trên xuống dưới người cô.
Giống như kiểm nghiệm câu nói vừa rồi của cô “trẻ trung xinh đẹp thân hình quyến rũ”.
“…” Mặt Niên Tiểu Mộ đỏ bừng.
Cô lúng túng đứng đó, không biết phải nói gì.
Ngay khi cô đinh vờ như không có gì để chuồn mất thì Dư Việt Hàn đã thu mắt lại, thản nhiên rời ánh mắt khỏi người cô.
Môi mỏng hé mở, “Gọi Tiểu Lục Lục dậy, con bé nên ăn cơm.”
Niên Tiểu Mộ thở phào nhẹ nhõm.
Trong nháy mắt xoay người, còn không quên cảm kích nhìn anh một cái.
Không ngờ khối băng cũng có lúc khéo hiểu lòng người như vậy…
“Còn có.” Niên Tiểu Mộ vừa bước tới cửa, sau lưng liền truyền đến giọng nói từ tính trầm thấp, có chút chế nhạo, “Nếu người nào đó cảm thấy bị thiệt thì tôi không ngại cùng người đó ngủ thêm lần nữa.”
Niên Tiểu Mộ, “…”!!!
Cái gì gọi là ngủ thêm lần nữa?
Đồ lưu manh!
Mất công cô còn cảm thấy anh khéo hiểu lòng người, đầu cô chắc chắn bị cửa kẹp rồi!
Niên Tiểu Mộ bực tới mức mặt đỏ bừng, lao vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Dư Việt Hàn hơi nghiêng đầu, hai tay đút vào túi quần, nhìn bộ dáng tức đến hộc máu của cô, đôi mắt hơi sẫm lại.
Vốn định nói cho cô biết, ngày hôm qua anh không ngủ trong phòng, nhưng giờ thì không cần nữa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...